Trọng Sinh Chi Ngã Biến Thành Liễu Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

"Được tồi, nói trong điện thoại không rõ, cậu ở đâu, trường học sao? Tôi trực tiếp tới tìm cậu." Thẩm Trạch cho tới nay đều thuộc phái hành động, tựa như lúc chọn kịch bản, so với mấy anh shipper còn kính chức chuyên nghiệp hơn, buổi tối tự mình giao tới tận nhà.

Đáng tiếc Cảnh Linh không thể giống lần trước phối hợp với hắn, "A Trạch, tôi bên này có chút việc, ngày mai đi."

Cùng lúc đó, thanh âm Dương Tâm Dao cũng vang lên, "Cảnh Linh, cậu xong chưa? Tôi với Vân Thư nhà cậu còn chờ cậu quyết định đấy!"

Thanh âm của cô ấy không tính lớn, nhưng trong điện thoại tuyệt đối nghe thấy.

Thẩm Trạch bên kia trầm mặc vài giây, sau đó bùng nổ rống một trận, "Cảnh Linh, cậu thành thật cho tôi, cậu có phải kết giao bạn gái hay không!!!"

Lúc này đến phiên Cảnh Linh trầm mặc. Tầm mắt anh lơ đãng rơi xuống trên người Vân Thư bên cạnh, xấu hổ trước đó đã không còn, đối diện với tầm mắt anh, cô hơi hơi mỉm cười.

Thực tốt.

"Hiện tại thì chưa, nhưng tôi cảm thấy sẽ nhanh có thôi." Cảnh Linh trả lời.

"Tôi tin cậu mới có quỷ!" Thẩm Trạch như bị dẫm phải đuôi mèo, lông toàn thân dựng lên, "Cậu đang ở nơi nào, thành thật nói cho tôi biết, bằng không ngày mai tôi treo cổ ở trước cửa ký túc xá của cậu, cậu tin hay không!"

Một thanh niên văn nhã bị buộc lộ làm ra bộ dáng nghi thần nghi quỷ, một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn trực tiếp bỏ qua hai bước đầu dùng chiêu cuối tất sát, Cảnh Linh cũng không nghĩ tới. Nhưng lần này thật là do anh, vẫn nên nhân nhượng đối phương chút.

"A Trạch chờ một chút," hắn nói xong tầm mắt nhìn về phía Vân Thư cùng Dương Tâm Dao bên cạnh, "Có một người bạn muốn tới đây, hai người không để ý chứ?"


"Tới đi, dù sao cẩu lương tôi ăn một mình không hết." Dương Tâm Dao bĩu môi.

"Không có việc gì." Vân Thư lắc đầu.

Vì thế Cảnh Linh nói, "Vậy anh đến đây đi, nhà hàng tư nhân cạnh khách sạn Hồ Cảnh gần khu làng đại học, tên nhà hàng là bếp nhà, anh dùng bản đồ hướng dẫn tìm sẽ ra ngay, tới rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón anh."

"...... Được, cậu chờ!" Thẩm Trạch nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí nói chuyện rất giống tới tìm trả thù chứ không phải thương lượng công việc.

Cảnh Linh có thể hiểu cho hắn, tâm lý hắn lúc này đại loại 'tôi vì cậu bận trước bận sau rầu thúi ruột kết quả có công vụ khẩn cấp muốn gặp cậu còn phải được sự cho phép của hai tiểu yêu tinh' như vậy?...... Cái quỷ gì!

Ba người ở tiệm cơm đợi tầm 40 phút Thẩm Trạch mới đến. Trong lúc đó vì quá nhàm chán, nên Dương Tâm Dao đề nghị chơi đấu địa chủ, người thua nhiều nhất phải bao toàn bộ chi phí tối nay. Cảnh Linh không sao cả, Vân Thư cũng không ý kiến, vì thế gọi phục vụ cầm bài poker tới.

Đối với người đã từng dạy ra vua thần bài như Cảnh Linh mà nói, đấu địa chủ quả thực là trò trẻ con, nhắm mắt chơi cũng có thể thắng. Nhưng đối thủ của anh lại là hai người xa xôi ngàn dặm lại đây tìm anh chơi ( thổ lộ ) Dương Tâm Dao và Vân Thư, là chủ nhà nếu anh thắng thì thật có chút không nói nổi.

Vì thế toàn bộ quá trình đánh bài tràn ngập tính hí kịch. Cảnh Linh mỗi một lần đều trùng hợp bắt được bài địa chủ, mà Vân Thư và Dương Tâm Dao lần lượt lấy được bài tốt, liền tính bài hơi xấu thì hợp lại cuối cùng vẫn sẽ thắng.

Cả phòng tràn ngập tiếng cười đắc ý của Dương Tâm Dao, cũng may hiệu quả cách âm phòng tốt, bọn họ mới không đến nỗi bị các khách hàng khác khiếu nại. Thẳng đến Cảnh Linh điện thoại vang lên, lúc này mới thu liễm một ít.

"A Trạch, anh tới rồi sao?...... Ừ, lầu 3 phòng 306, cuối hành lang."

Hai phút sau, tiếng đập cửa liền vang lên. Dương Tâm Dao ngồi gần nhất, chủ động đứng dậy đi mở cửa.


Thẩm Trạch cho rằng Cảnh Linh sẽ ra mở cửa, nên hắn vẫn luôn làm lạnh mặt, quyết định làm đối phương biết hắn cũng có tính tình. Nhưng không nghĩ tới vừa mở cửa, trước mắt lại là một cô gái ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hạnh hơi cong lên, ý cười còn vương trên môi.

Hắn sửng sốt, sau đó nỗ lực giơ lên khóe miệng lộ ra tươi cười, "Xin chào, tôi là......" Hắn vừa nói, tầm mắt lơ đãng quét qua phía sau cô gái.

Ngồi trước bàn tròn có hai người một nam một nữ, một người đưa tai lắng nghe, đôi mắt hơi rũ xuống khóe môi mang ý cười, một cái thò đầu qua nhỏ giọng nói chuyện, mặt kiều diễm như hoa. Nam chính là Cảnh Linh, nữ hắn không quen biết.

"Cảnh Linh! Cậu vừa rồi không phải nói với tôi còn chưa kết giao bạn gái sao?!" Hiện tại cùng nữ sinh này thân mật như vậy, cậu cho rằng tôi bị đui sao! Thẩm Trạch nghiến răng nghiến lợi hô.

Hắn vừa dứt lời, ba người trong phòng đều ngây ngẩn cả người. Dương Tâm Dao ngày thường đọc rất nhiều thể loại, cơ hồ lập tức liền hiểu sai ý, đôi mắt hạnh trừng đến tròn tròn, nhìn Thẩm Trạch ngoài cửa, lại quay đầu nhìn Cảnh Linh đang ngồi, "Các người......?"

Vân Thư nhưng thật ra không có tư duy phóng khoáng cùng năng lực não bổ như Dương Tâm Dao, nghe Thẩm Trạch nói, cô theo bản năng tự hỏi vấn đề này. Đúng rồi, cô cơ hồ quên mất một điều quan trọng, cô thổ lộ rồi cưỡng hôn người ta cuối cùng bản thân cũng nghĩ thông suốt thích một người không có gì phải xấu hổ, nhưng đối tượng được thổ lộ rồi bị cưỡng hôn, Cảnh Linh chưa chính thức trả lời cô......

Mà Cảnh Linh theo bản năng quan sát phản ứng của Vân Thư, từ biểu tình cùng với ánh mắt của cô, anh liền biết đại khái ý nghĩ trong lòng cô, nhất thời không khỏi đỡ trán thở dài. Thật là càng sợ cái gì tới nó càng tới.

"Đừng nghĩ nhiều." Anh trấn an Vân Thư trước, "Vừa rồi lúc anh gọi điện em cũng nghe thấy rồi, A Trạch trong điện thoại hỏi anh có phải đang kết giao bạn gái hay không, anh nói tạm thời thì chưa, nhưng rất nhanh sẽ có, bởi vì anh đang nghĩ phải thổ lộ thế nào, mới không bị em từ chối."

Một lời không hợp đã bị đút cẩu lương Dương Tâm Dao: "......"

Trơ mắt nhìn chuyện mình lo lắng nhất biến thành hiện thực Thẩm Trạch: "......"


"Tiến vào rồi nói." Cảnh Linh nói. Chờ Thẩm Trạch dùng vẻ mặt trời sập tiến vào, Dương Tâm Dao tức giận bất bình đóng cửa lại, anh mới đứng lên giới thiệu mọi người với nhau, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Trạch, "Giới thiệu một chút, đây là người đại diện Thẩm Trạch của tôi." Rồi sau đó lại nhìn về phía bên cạnh Thẩm Trạch, "Đây là Dương Tâm Dao." Cuối cùng chuyển hướng sang Vân Thư bên cạnh, "Đàn Vân Thư, người tôi đang nỗ lực theo đuổi, Đàn trong hương đàn."

Dương Tâm Dao nghe vậy nhỏ giọng hừ nói, "Đúng là bạn tốt, một lời không hợp liền ngược đãi nhân loại."

Thẩm Trạch...... Hắn mất hồi lâu mới tiếp thu tin tức này, "Mạo muội hỏi một câu, Đàn tiểu thư không phải người trong giới đi?"

Cảnh Linh lắc đầu, "Không phải."

"Vốn dĩ tôi lại đây tìm cậu nói việc khác, nhưng hiện tại rõ ràng việc này quan trọng hơn." Thẩm Trạch duỗi tay đỡ đỡ mắt kính mạ vàng trên mũi, "Tuy rằng nói như vậy có chút quá mức, bất quá tôi cảm thấy lời thật lòng vẫn nên nói rõ ràng trước mới tốt. Tôi không biết cậu đối với tương lai hoạch định như thế nào, nhưng Cảnh Linh, nếu cậu còn muốn lăn lộn trong giới giải trí này thì tôi chân thành khuyên cậu một câu, trong khoảng thời gian này không cần công khai quan hệ yêu đương của cậu với Đàn tiểu thư, làm như vậy không chỉ muốn tốt cho cậu, đồng thời cũng vì Đàn tiểu thư, bởi vì cô ấy không phải người trong giới giải trí."

Đây đều không phải là Thẩm Trạch buồn lo vô cớ, hiện trạng giới giải trí quốc nội bây giờ chính là như vậy, vô luận nam tinh hay nữ tinh, ai chưa đạt tới độ cao nhất định, không có tác phẩm đại biểu mà tuôn ra tin tức yêu đương thì cơ bản đều sẽ bị lãng quên. Phải, Cảnh Linh không đi con đường lưu lượng tiểu thịt tươi, nhưng trước mắt tác phẩm của anh cũng chỉ có một bộ web drama, lúc sau giành được nam 3 của đạo diễn nổi tiếng, hút một đám fan sự nghiệp, nhưng tổng thể fans đại bộ số đều là nữ.

Dương Tâm Dao nghe xong lời nói này, hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, "Khó trách tôi thấy cậu quen mắt, hóa ra là diễn viên a......"

Vân Thư cũng phản ứng như Dương Tâm Dao. Nghiêm túc mà nói cô mới quen biết Cảnh Linh và Dương Tâm Dao hơn một tuần, cũng chỉ biết anh còn đang học đại học, căn bản không nghĩ tới anh là người trong giới giải trí.

Tâm tình cô có chút phức tạp.

Cô thuận tay cầm di động tìm kiếm trên mạng, rất dễ tìm thấy Weibo của Cảnh Linh, sau đó click vào nhìn một lượt. Tổng cộng chỉ có mấy bài viết, không quá giống Weibo của các minh tinh khác trong tưởng tượng của cô. Mấy bài viết và ảnh trên Weibo đều không nhiều lắm, cơ hồ liếc mắt một cái liền quét xong rồi, sau đó tâm tình cô càng phức tạp.

Anh sinh tháng 5 năm 95, còn phải một tháng nữa mới thành niên......

Cho nên không lâu trước cô cưỡng hôn vị thành niên? [wo de ma.jpg]


Tâm tình Vân Thư phức tạp cảm thấy mình cần không gian yên tĩnh, Dương Tâm Dao cho rằng mình bị nhét cẩu lương cũng cảm thấy cô cần yên tĩnh, vì thế hai người cùng muốn về.

Cảnh Linh là người không phải thần, tuy rằng rất hiểu Vân Thư, nhưng một chốc cũng không thể tưởng được cô hiện tại rối rắm cái gì, chỉ cho rằng Vân Thư bị lời Thẩm Trạch nói ảnh hưởng, "Vân Thư, lời A Trạch nói là hắn đứng trên lập trường người đại diện, nhưng cuối cùng lựa chọn như thế nào vẫn là từ...anh ......"

Còn chưa dứt lời đã bị Vân Thư đánh gãy, "Tôi không nghĩ nhiều, tuy rằng không chú ý giới giải trí, nhưng tôi biết một ít tình huống, hơn nữa tôi không phải để ý cái này. Người đại diện của anh từ xa lại đây tìm là có chuyện quan trọng đi? Anh trước cùng anh ta nói chính sự, tôi và Tâm Dao đi về trước, dù sao chúng ta là tới chơi, khi nào đều có thể."

"...... Được rồi." Cô nói rõ ràng như vậy, Cảnh Linh cũng chỉ có thể đáp ứng. Cùng Thẩm Trạch chào hỏi, phiền hắn ở chỗ này chờ, anh đưa hai người về khách sạn trước, rồi quay lại nói chuyện với hắn sau.

Chờ anh quay lại, Thẩm Trạch đã bình tĩnh, thấy anh đẩy cửa tiến vào, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp xin lỗi, "Xin lỗi, chuyện vừa rồi là tôi quá xúc động."

Bản thân Cảnh Linh cũng sai, hơn nữa việc này nhân tố chủ yếu vẫn ở trên người anh, anh sao có thể trách Thẩm Trạch, vì thế lắc đầu nói, "Không trách anh, là tôi không xử lý tốt. Chuyện này về sau rồi nói, tới nói chuyện khác."

"Được."

Vì thế hai người liền thảo luận xử lý phát sinh chuyện mấy ngày hôm trước tới đêm khuya. Vì hành trình hai ngày trước của Cảnh Linh thuộc về cơ mật, Thẩm Trạch bổn ý là để Cảnh Linh lấy lý do khiến đại chúng chấp nhận, nhưng Cảnh Linh tỏ vẻ không tán đồng, tìm cách bịa đặt nói dối vì bản thân giải vây, vì cái gì không dứt khoát thừa nhận sai lầm?

Lời này nói không sai, nhưng trong cái vòng này nguyện ý làm như vậy thật không có mấy ai. Bất quá không có biện pháp, Thẩm Trạch biết rõ tính cách Cảnh Linh, nên chỉ có thể thỏa hiệp.

Vì thế biện pháp giải quyết cuối cùng, là Cảnh Linh phát hai bài Weibo. Một cái là xin lỗi, tag official weibo《 Cô Đảo 》, trực tiếp lên top hot search. Một cái khác là sinh động không khí.

Cảnh Linh thiên hạ đệ nhị V: Tôi cao lên rồi! [ ảnh]

............
01/02/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận