Trọng Sinh Chi Ngã Biến Thành Liễu Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

Trình Tư Tư không nghĩ nhiều. Rốt cuộc hàng ngày người thổ lộ với thần tượng quá nhiều, nếu nhìn thấy một cái liền hoài nghi một lần, vậy chẳng phải cô ấy không làm gì chỉ ngồi hoài nghi cả ngày sao.

Gần 12 giờ, là lúc nghĩ về vấn đề nan giải "Ăn cái gì". Cô ấy hữu khí vô lực ghé vào trên bàn sách, nghiêng đầu nhìn Đàn Vân Thư, "Vân Thư, mình cần cậu chỉ dẫn phương hướng nhân sinh cho mình."

"Sâu trong con ngõ nhỏ đối diện cửa nam có một quán ăn, tay nghề lão bản nương không tồi, không cần cảm tạ." là bạn cùng phòng ba năm, Đàn Vân Thư đã thuộc làu làu sở thích của Trình Tư Tư trong lòng bàn tay, mà mỗi ngày vừa đến giờ ăn cơm cô ấy bắt đầu phát tác chứng khó lựa chọn, cô cũng quen rồi. Mỗi lần cô ấy hỏi, Đàn Vân Thư sẽ chọn một loại đồ ăn trong tuần đó cô ấy chưa ăn qua, hoàn mỹ giải quyết vấn đề.

"Yêu cậu!" Trình Tư Tư lập tức đứng lên vỗ vỗ lên người Vân Thư, ăn đậu hủ xong liền kéo cô từ đi, "Chúng ta đi!"

"Ừ" Đàn Vân Thư thuận tay đóng trang web khép notebook lại, ra ngoài ăn cơm cùng Trình Tư Tư.

Trên đường đi tới quán ăn, Trình Tư Tư nói, "Vân Thư, 1/5 năm nay cùng đi xem phim nha."

Đàn Vân Thư nghe vậy hơi sửng sốt, rồi khẽ lắc đầu, "Xin lỗi, năm nay không thể đi cùng cậu, bạn mình tới đây chơi."

"Ha ha ha, hàng năm cậu đều là của mình, năm nay cũng thế, người nào đó chỉ có thể hận đến ngứa răng......" Trình Tư Tư đang đắc ý cười, tức thì tươi cười cứng lại, cô ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin, "Từ từ, Vân Thư cậu vừa rồi nói gì đó? Cậu có bạn tới chơi, cho nên không thể đi xem phim với mình?"

Đàn Vân Thư gật gật đầu.

Trình Tư Tư kêu rên một tiếng, cảm giác mình bị toàn thế giới vứt bỏ, "Không ngờ cậu lại vứt bỏ mình chạy theo tiểu yêu tinh khác anh anh anh!"


Đàn Vân Thư lấy tay vịn vai cô ấy, "Tuy rằng bên này hơi hẻo lánh, nhưng không đại biểu không có ai....."

Cả người Trình Tư Tư cứng đờ, rồi nhanh chóng khôi phục lại như thường, làm như không có việc gì nói, "Mình mặc kệ, cậu mau đền bù tâm hồn bị tổn thương của mình, bữa nay cậu mời!"

"Oke."

Đến ngày 1-5.

Cho dù mới ngày đầu tiên trong tuần du lịch hoàng kim, thì người trên đường rõ ràng đã tăng lên nhiều. Cảnh Linh ngồi chuyến bay sớm nhất trong ngày, bay tới đế đô cũng gần 9 rưỡi. Vốn dĩ Đàn Vân Thư định tới sân bay đón anh, nhưng Cảnh Linh không cho.

"Bên này đông người đi lại khó khăn, tới đón thì quá phiền toái, em ở trường học chờ tôi là được, tới tôi sẽ gọi cho em."

Và thế là cô bị anh thuyết phục.

Tới hơn 11 giờ, cô nhận được điện thoại Cảnh Linh gọi tới, anh đang ở dưới khu ký túc xá. Dưới ánh nhìn chăm chú ai oán của Trình Tư Tư, cô mang theo túi nhỏ chạy ra khỏi phòng. Từ lầu 5 đến lầu 1, còn chưa đến 80 cái bậc thang, ngày thường bất tri bất giác đi xuống, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có chút dài.

Ra khỏi khu ký túc xá, cô nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng anh đâu, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, bỗng nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên phía sau, "Vân Thư."

Đàn Vân Thư nghe theo tiếng gọi quay đầu lại, khi thấy rõ người phía sau, cô ngây ngẩn cả người, "Cảnh Linh?" Cô có chút không xác định hỏi.

"Ừ." Cảnh Linh gật gật đầu, chỉ chỉ đầu tóc với mặt mình, "Tóc giả với một chút ngụy trang, để ngừa vạn nhất, bằng không bị người nhận ra thì phim chúng ta cũng không thể xem."

Điểm này Đàn Vân Thư có thể hiểu được, nhưng anh ngụy trang cũng quá tốt đi, cô nhìn kỹ một hồi, vẫn không phát hiện ra sơ hở gì.

"Anh biết em rất tò mò, nhưng bây giờ chúng ta phải đi thôi, nếu còn không đi thì nhóm người theo đuổi em sẽ tổ chức thành đoàn lại đây tìm anh PK mất." Cảnh Linh cười nói.

Cô nghe vậy, nhìn thoáng qua chung quanh, quả nhiên đã có vài người tò mò nhìn qua bên này, trong đó có một người sống cùng tầng với cô. Cô lôi kéo tay Cảnh Linh chạy nhanh rời đi.

"Đại khái không bao lâu nữa, tin nữ thần là hoa đã có chủ sẽ truyền khắp trường đi, không biết có bao nhiêu người mắng sau lưng anh."

"Anh đừng nói nữa!"

"Được được."


Người trong rạp chiếu phim đông đúc, các đôi yêu nhau và một nhà ba người là tổ hợp thường thấy nhất.

Cảnh Linh để Đàn Vân Thư ngồi chờ ở bên cạnh, anh đi xếp hàng lấy vé mua đồ ăn vặt, đem hai chữ săn sóc làm được tốt nhất. Bởi vì thật sự quá nhiều người, hàng người xếp thành một hàng dài trước máy tự động lấy vé, toàn bộ đội ngũ lấy tốc độ thong thả đi về phía trước.

Ngồi bên cạnh Đàn Vân Thư là một cô gái xấp xỉ tuổi cô, tính cách nhiệt tình, cùng nhau ngồi đợi mấy phút, đã cười hỏi cô, "Hi, cô cùng bạn trai tới xem phim à?"

Nghe vậy, Đàn Vân Thư theo bản năng nhìn thoáng qua Cảnh Linh đang xếp hàng. Anh tựa hồ cảm giác được tầm mắt cô, quay đầu lại nhìn, ánh mắt mang theo ý cười. Cô do dự một lát, gật gật đầu, trả lời, "Đúng vậy."

"Tôi cũng thế!" Tầm mắt cô gái nhiệt tình cũng nhìn về phía đoàn người xếp hàng lấy vé, chỉ vào một người trong đó nói, " Đứng trước bạn trai cô bảy người, người mặc áo khoác màu xám chính là bạn trai tôi. Chúng tôi mua vé《 Cô đảo 》, còn các cô?"

"Giống nhau." Đàn Vân Thư trả lời đơn giản.

"Muốn tôi bảo A Huy lấy vé giúp hai người không? Xếp hàng quá lâu." Cô gái này không chỉ nhiệt tình, còn rất nhiệt tâm.

"Cảm ơn, không cần." Đàn Vân Thư cự tuyệt.

Đối phương cũng không tức giận, vẫn thường thường cùng cô nói một hai câu. Mất một lúc sau bạn trai đối phương mới lấy được vé, rồi gọi cô gái cùng đi xếp hàng mua đồ ăn vặt, lúc này Đàn Vân Thư mới được thanh tịnh, tầm mắt cô lơ đãng đụng phải Cảnh Linh đang xếp hàng, chỉ thấy trên mặt anh mang theo ý cười chế nhạo.

Đàn Vân Thư trừng mắt nhìn anh một cái.

Lấy phiếu và mua đồ ăn vặt, tổng cộng mất hơn nửa tiếng, còn hai mươi phút nữa phim chiếu. Đàn Vân Thư và Cảnh Linh tìm phòng chiếu phim, kiểm phiếu đi đến chỗ ngồi, chỗ ngồi bên cạnh đã có hai người. Vô xảo không thành thư, đúng là cô gái nhiệt tình và bạn trai của cô nàng.

Đàn Vân Thư: "......"


Cô gái đang nói chuyện với bạn trai, quay đầu vừa lúc thấy cô, lại nhìn hai vị trí trống bên cạnh, "Đây là chỗ của hai người sao?"

"Ừ" Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Đàn Vân Thư vẫn gật gật đầu. Cô có một loại dự cảm, bộ phim này phỏng chừng không thể xem thuận lợi rồi. Không bao lâu, dự cảm cô biến thành sự thực.

Đèn trong phòng chiếu lập tức tắt đi, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.

Du thuyền xa hoa, đột nhiên xảy ra tai nạn trên biển, vai chính tỉnh lại trên bờ cát...... Cốt truyện từng chút từng chút đẩy cao, rất nhanh đi tới cao trào thứ nhất, Cảnh Linh sắm vai người thứ chín xuất hiện trên bờ cát, lưỡi dao lập loè hàn quang cắt đứt yết hầu của minh tinh đang hò hét phát tiết phẫn nộ.

Trong hoàn cảnh tờ mờ tối, hình ảnh kết hợp với nhạc phối dọa người, còn có cảnh tượng máu me phun trào, tuy rằng không phải phim kinh dị, nhưng vẫn dọa tới không ít người nhát gan, tỷ như cô gái bên cạnh Đàn Vân Thư. Thét chói tai một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng ngực bạn trai.

Mới đầu Đàn Vân Thư cũng không để ý, nhưng một lát sau, tiếng thét chói tai bị thanh âm kỳ quái thay thế. Cô vẫn không nghĩ nhiều, tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mặt nháy mắt ửng hồng.

Lúc cô đang xấu hổ muốn chết không biết làm sao bây giờ, Cảnh Linh bỗng duỗi tay ôm cô vào trong ngực, khinh phiêu phiêu nói một câu, "Các người biết rạp chiếu phim trang bị cameras đều là tia hồng ngoại nhìn thấy trong bóng tối không? Cho dù không bật đèn, phòng điều khiển vẫn có thể thấy rõ ràng."

.......................

24/05/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận