Cả đêm Cao Vĩ không trở về, Cao gia ban đầu cũng không lo lắng gì, dù sao nhốt hắn ở nhà suốt tháng trời, cuối cùng mới chịu thả ra, khẳng định phải "chơi" một chút. Lần này cùng nhau ra ngoài tụ tập đều là những người nhà hắn hiểu rõ, người Cao gia chỉ nghĩ rằng hắn uống say đi theo ai đó về nhà ngủ. Tuy nhiên, đến tận buổi chiều ngày hôm sau vẫn không thấy hắn trở về, mắt thấy giờ tan tầm của ba Cao sắp đến, mẹ Cao lo lắng con trai đã xảy ra chuyện, vội vàng chuẩn bị gọi điện kêu con trai về nhà, nhưng kết quả điện thoại di động của hắn tắt máy.
"Thằng nhóc chết tiệt, khẳng định lại quên nạp pin điện thoại!" mẹ Cao cả giận, không thể liên lạc được với hắn, chỉ còn cách nhờ vả mấy đứa bạn cùng đi chơi với hắn đi tìm. Bà gọi điện thoại từng nhà hỏi thăm, nhưng tất cả mọi người đều tỏ vẻ không gặp Cao Vĩ, ai cũng nghĩ rằng hắn đã về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Cao ngồi ở sô pha trong phòng khách, sửng sốt trong giây lát, rồi hoảng loạn bấm điện thoại liên tục.
"Đô... Đô...... Chuyện gì?"
"A Khôn, đại bảo nó đã xảy ra chuyện!"
-
Cao Vĩ tỉnh dậy vào khoảng tám chín giờ sáng, nhưng hắn không chắc chắn chính xác. Hắn bị nóng làm cho tỉnh giấc, cảm giác như bị ai đó đặt trên lửa nướng, da thịt nóng ran đau đớn. Do di chứng của say rượu, đầu hắn váng vất, nặng nề. Hắn cố gắng mở mắt ra, nhưng không phải là căn phòng ngủ sáng sủa quen thuộc mà là một nơi tối tăm, rách nát.
Phía trước cách chừng hai mét, một đống lửa đang bùng bùng thiêu đốt, những cành củi gỗ nổ lách tách, ngọn lửa như những tinh linh rực rỡ nhảy múa. Rõ ràng, đây chính là nơi phát ra hơi nóng khiến hắn tỉnh giấc. Ánh lửa rọi sáng một mảng đất xung quanh, mặt đất gồ ghề, sần sùi. Nhìn kỹ có thể thấy một lớp gạch vụn dày cộm được xếp đan xen nhau tạo thành bức tường. Rêu phong đã bám kín từ chân tường lan dần lên cao. Trên bức tường nham nhở ấy có một cánh cửa gỗ nửa khép nửa mở, mặt tiền đã cũ kỹ và không còn giữ được vẻ đẹp nguyên bản. Một góc tường phía dưới đã bị mục nát và bong tróc.
Cao Vĩ bừng tỉnh, choáng váng như đang trong mơ. Nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn quanh, hắn nhận ra mình đang nằm trên mặt đất. Do thiếu cẩn thận, gáy của hắn va vào một viên gạch vỡ, khiến hắn bật tiếng kêu lên vì đau. Theo bản năng, hắn muốn đưa tay lên sờ gáy, nhưng lại phát hiện ra hai tay bị trói chặt sau lưng. Chân cũng bị trói, khiến hắn không thể cử động.
Nhiều năm không tu sửa, cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt vang vọng. Một người đàn ông từ trong nhà bước ra, giẫm lên mặt đất bằng đôi giày thể thao, khẽ hất tung lớp bụi tro. "Tỉnh rồi à?", giọng nói vang lên của người đàn ông. Hắn đi đến bên Cao Vĩ, ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt một mảnh gỗ vụn ném vào đống lửa. Bàn tay kia của hắn đeo găng tay nhựa màu trắng.
"Ngươi là ai? Đây là chỗ nào?" Cao Vĩ một bên hỏi lời nói, nỗ lực quay đầu muốn thấy rõ người này. Bất quá mục đích còn không có đạt tới, liền bởi vì đối phương một câu cứng lại rồi.
"Ngươi sẽ không sợ nhìn đến ta mặt liền không sống nổi sao?"
"Đây là chỗ nào vậy? anh là ai?" Cao Vĩ vừa hỏi, vừa cố gắng quay đầu để nhìn rõ người trước mặt. Nhưng mục đích của anh ta vẫn chưa đạt được, vì đối phương đã lên tiếng:
"Mày không sợ nhìn thấy mặt tao sẽ bị tao giết à?"
Đây cũng không phải là lời hù dọa, trong các vụ án bắt cóc, có thể ban đầu bọn bắt cóc chỉ nhằm mục đích lấy tiền, nhưng nếu bị lộ mặt, khả năng cao là chúng sẽ sát hại con tin.
Cao Vĩ quay đầu nhìn về phía mặt đất, hoảng loạn nói: "Tôi cái gì cũng chưa thấy! Anh muốn tiền ư? Muốn bao nhiêu thì nói!"
Bọn bắt cóc cất tiếng, giọng không nhanh không chậm: "Tao không cần tiền, chỉ muốn hỏi mày vài vấn đề. Vụ án còn lại 30/4, mày biết gì về vụ đó không?"
Cao Vĩ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, án 30/4 chỉ chính là cái gì? Hắn tự mình trải qua, chấn động một thời hà độ khu. "Mày như thế nào tìm tới..." Hắn nói một nửa bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì không cần người khác trả lời, chính hắn đoán được kết quả. Lúc ấy tin tức chưa đưa tin vụ án buôn ma túy, giấu đi tất cả nhân viên tin tức, nhưng hắn khi đó kìm nén không được khoe ra trên mạng chia sẻ, tuy rằng đã được cảnh báo rất nguy hiểm nên xóa ngay, nhưng ai biết có người lưu lại hay không.
Nếu không phải hành động bất tiện, Cao Vĩ quả thực muốn tự tát mình một cái.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Bọn bắt cóc tra hỏi.
"Tôi nói cho các người biết, các người sẽ thả tôi đi chứ?" Cao Vĩ toan tính muốn thương lượng điều kiện với đối phương, hòng đổi lấy sự tự do cho bản thân.
"Mày cho rằng mình hiện tại có tư cách gì để nói điều kiện với tao à?"
"Được rồi - tôi nói, tôi nói, tôi chỉ biết cô ta tên là Tề Lị Lị, nhà ở..."
-
Buổi chiều lúc ấy cao mẹ gọi điện thoại tới trong nhà, trương thanh dung lúc ấy vừa vặn ở trong phòng khách, tùy tay tiếp điện thoại. Đối phương hỏi nàng có biết hay không Cao Vĩ ở đâu, nàng trả lời nói không biết, bởi vì nàng tối hôm qua đi được sớm, cùng mặt khác mấy cái nữ hài cùng nhau, không chờ tan cuộc liền rời đi. Nàng lúc ấy căn bản là không nghĩ nhiều, ai biết có phải hay không uống nhiều quá đi bất động bị lão bản đưa khách sạn đi.
Buổi chiều hôm ấy, mẹ Cao gọi điện thoại đến, Trương Thanh Dung lúc đó đang ở trong phòng khách, vừa vặn nghe điện thoại. Người gọi hỏi cô có biết Cao Vĩ ở đâu hay không, cô trả lời không biết vì tối hôm qua đã đi về sớm cùng với mấy cô gái khác, không chờ đến hết buổi tiệc. Lúc đó, cô không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ có thể Cao Vĩ đã uống quá nhiều nên bị chủ quán đưa về khách sạn.
Hơn 8 giờ tối, Trương Thanh Dung đang mải gọi điện tám với bạn bè, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Cô cất tiếng hỏi, người đáp lời chính là ba cô, giọng điệu mang vẻ nghiêm trọng. Cô vội vàng đi dép lê ra mở cửa, thấy trước mắt là người đàn ông vốn mặc đồ ở nhà nay đã thay đổi sang bộ cảnh phục, vẻ mặt lạnh tanh. "Thu dọn một ít đồ đạc, chờ tiểu Lưu đến đưa con về nhà bà ngoại."
Trương Thanh Dung sửng sốt một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cao Vĩ đã được tìm thấy rồi."
Tại một khu cao ốc ở ngoại ô.
Buổi chiều, ba của Cao Vĩ nhận được điện thoại của vợ báo con trai xảy ra chuyện. Ông lập tức điều động cấp dưới nhanh chóng đến quán bar "0 điểm" điều tra, sau đó trích xuất từ video giám sát phát hiện một người khả nghi tiếp cận Cao Vĩ trao đổi qua lại. Nam nhân kia rất quen thuộc với hệ thống theo dõi, từ đầu đến cuối đều không lộ mặt. Camera giám sát chỉ ghi được cảnh hắn đỡ Cao Vĩ rời đi, sau đó màn hình chuyển sang đen. Không rõ hắn đã đưa người đi bằng cách nào. Ba Cao vốn định mượn hệ thống theo dõi dọc đường truy tìm, nhưng vợ ông ngay sau đó lại gọi điện thoại tới - bà nhận được một tin nhắn, bên trong là một bức ảnh. Rõ ràng bức ảnh được chụp trong phòng, chính giữa đặt một thùng sắt lớn, đáy thùng bốc cháy, một người đàn ông bị trói trong thùng, vẻ mặt thống khổ và hoảng sợ.
—— Hắn không còn nhiều thời gian.
Người trong ảnh đúng là Cao Vĩ.
......
"Người kia tính toán thời gian quá chuẩn xác, khi lão Cao tìm được Cao Vĩ thì hắn mới vừa c.hết vài phút...... Tuy rằng việc này con không làm gì sai trái, nhưng mọi người đều ở cùng một cái đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhìn thấy con khó tránh khỏi sẽ nhớ tới con trai, nên ta chuẩn bị cho con sang ở nhà bà ngoại bên kia một khoảng thời gian."
Ngày hôm qua còn ở bên nhau tụ hội người, hôm nay bỗng nhiên liền đã chết, trương thanh dung trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy có chút không chân thật, "Sao có thể?" Cao Vĩ vừa trở về, không thù không oán...... Nhưng là thực mau nàng liền nhớ tới một cái chi tiết —— thời gian bấm đốt ngón tay thật sự chuẩn. Nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, không dám tin tưởng nói, "Người kia, lại xuất hiện?"
Ngày hôm qua còn tụ hội đông đủ mọi người, hôm nay bỗng nhiên đã có người chết. Trương Thanh Dung trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ cảm thấy có chút không chân thật. "Sao có thể xảy ra chuyện này? Cao Vĩ vừa trở về, không có hiềm thù... " Nhưng rồi cô chợt nhớ ra một chi tiết - tính thời gian bằng ngón tay. Cô bỗng dưng trừng lớn mắt, không dám tin tưởng mà nói: "Tên kia, lại xuất hiện?"
Trương phụ trầm trọng gật đầu, "Trên thùng sắt vẽ một chữ, 'demon'."
Demon, ác ma. Đại biểu không chỉ là một từ, mà sau đó là từng vụ áncực kỳ tàn ác, giết người không ghê tay. Hắn xuất hiện lần đầu tiên là cách đây mười lăm năm, sau vụ án lừa bán nhân khẩu gây chấn động dư luận. Lúc ấy, thông tin về nhân viên phá án cùng với người nhà nạn nhân không may bị tiết lộ ra ngoài. Không lâu sau, những người này lần lượt chết thảm. Ban đầu, cảnh sát dựa theo hướng suy luận tội phạm trả thù tập thể để điều tra, nhưng cuối cùng lại đi vào ngõ cụt. Sau đó, có người đưa ra giả thuyết, hung thủ có thể vì mục đích trả thù mà giết người, nhưng lại mượn cớ này để đánh lạc hướng cảnh sát.
Vụ án mạng liên hoàn kia vẫn chưa thể phá giải, hồ sơ vụ án dần bị lãng quên.
Ba Trương là công an, năm đó tự mình tham gia điều tra vụ án. Khi còn nhỏ, Trương Thanh Dung cảm thấy hứng thú đối với vụ án này nên luôn làm nũng ba kể cho mình nghe. Trương phụ cùng cô bàn không ít về vụ án này. Nhớ lại nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều vụ án cô đều đã quên, chỉ có vụ án này là nhớ rõ nhất và rõ ràng nhất."Người không bắt được sao?" Trương thanh dung hỏi.
"Hắn nắm vững địa hình phức tạp nơi đây, một bên là trung tâm xử lý rác thải, nhân viên hỗn tạp, bên kia còn lại là núi rừng rậm rạp, cành lá tươi tốt tứ phía thông suốt. Đừng nói bắt người, ngay cả hắn là ai và từ đâu đến đều không thể xác định."
Đáp án này năm trong dự đoán của Trương Thanh Dung. Nếu dễ dàng như vậy mà bị bắt, án tử năm đó cũng chẳng bị đổi thành án treo phủ đầy bụi.
-
Đi về phía đông chính khu, Bình Châu, Bạch Nham thành.
Sau hơn một tháng tu dưỡng, Tề Lị Lị đã hồi phục sức khỏe rất nhiều, bác sĩ đã đồng ý cho xuất viện.
Nhà cô ở khu phố kiểu cũ này, con cái ai cũng đã lớn, đi làm ở đâu, có bạn trai hay chưa, chờ tin tức, mỗi ngày ở quảng trường khu tập thể, các nhóm phụ nữ trung niên cơ bản đều tập khiêu vũ ở quảng trường. Đã từng, mẹ của Tề Lị Lị cũng là một thành viên trong đó, thường xuyên cùng người trong khu tập thể buôn chuyện, mỗi lần gọi điện thoại cho Tề Lị Lị cũng sẽ nói thêm vài câu như vậy. Nhưng hiện tại Tề Lị Lị xảy ra chuyện, trở thành đối tượng buôn chuyện của các bà cô hàng xóm, bà không còn đi khiêu vũ ở quảng trường nữa.
Tuy nhiên, không thể ngăn cản được sự bát quái nhiệt tình của mọi người.
Hôm nay, Tề Lị Lị trở về từ bệnh viện, thời tiết rất đẹp. Dưới tán cây trong khu vườn nhỏ của khu phố, một nhóm người đang ngồi trò chuyện. Nhìn thấy cả nhà Tề Lị Lị, họ vui vẻ chào hỏi, hỏi han vài câu. Mẹ Tề liên tục cảm ơn mọi người, sau đó thúc giục Tề Lị Lị về nhà.
Tề Lị Lị hiểu rõ vì sao. Quả nhiên, đi được một đoạn, cô liền mơ hồ nghe thấy tiếng những người đó ở sau lưng đang bàn tán sôi nổi.
"Nghe nói là từ thang lầu thượng ngã xuống?"
"Lão tề gia chính là nói như vậy."
"Nàng nói ngươi liền tin a, ta phía trước đi bệnh viện xem thời điểm, kia khuê nữ trên mặt còn có thương tích đâu, nhìn đảo như là bị người đánh."
"Phía trước không phải giao cái bạn trai sao, nghe nói rất có tiền cái loại này, hôm nay xuất viện cũng chưa thấy người, phỏng chừng là phân, này thương không chừng chính là bị người cấp đánh!"
"Nghe nói là ngã cầu thang?"
"Lão tề nói như vậy."
"Bà ấy nói vậy bà liền tin à? Lần trước tôi đi bệnh viện thăm, con gái bà ấy trên mặt còn có vết thương, nhìn qua giống như bị người đánh."
"Lần trước không phải kết giao bạn trai sao? Nghe nói cái loại rất có tiền này, hôm nay xuất viện cũng chưa thấy người, phỏng chừng là chia tay rồi, vết thương không chừng chính là bị người ta đánh!"
......
"Những kẻ ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên nói bậy nói bạ!" Tề mẹ tức giận đến muốn hộc máu.
Tề Lị Lị bình tĩnh trở về một câu, "Ngươi quản các nàng nói như thế nào, cũng sẽ không thiếu khối thịt." Ngươi lúc trước không cũng cùng các nàng cùng nhau bát quái đông gia trường tây gia đoản, mỗi ngày làm không biết mệt. Hiện tại dao nhỏ chọc đến chính mình trên người mới biết được đau.
Tề Lị Lị bình tĩnh đáp lại: "Mẹ quản mấy người ấy nói gì làm gì, con cũng chẳng thiếu miếng thịt nào." Trước đây, mẹ cô cũng cùng các bác ấy buôn chuyện về mọi người, từ chuyện nhà đông đến chuyện nhà tây, suốt ngày không biết mệt mỏi. Giờ đây, khi dao đâm vào da thịt mình, mẹ mới biết đau.
Trải qua việc lần này, cô chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng bất luận là tình yêu hay vật chất, đều không thể sánh được với giá trị của sinh mệnh.
Cô dành ra một chút thời gian để bồi dưỡng thói quen làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, dậy sớm để rèn luyện sức khỏe, và tối đến thì đi ngủ đúng giờ. Vì vết thương chưa lành hẳn, ngay từ đầu chỉ dậy sớm đi tản bộ ở tiểu khu phụ cận. Cô kiên trì một tuần, trong lúc ấy thường xuyên sẽ gặp một cô gái, chẳng qua đều chỉ là chào hỏi một cái mà thôi. Sáng sớm hôm nay, cô lại gặp được cô gái đó, đối phương tựa hồ tâm tình rất tốt, chào hỏi xong cư nhiên còn bắt chuyện với cô.
Hai người nói một đường nói, cuối cùng lúc tách ra, cô gái kia đột nhiên hỏi , "Bạn trai cô hôm nay không tới đón cô sao?"
Tề Lị Lị sửng sốt, "Bạn trai nào?"
.....
22/05/2024
Có lẽ mình sẽ làm truyện audio. ong mọi người ủng hộ đăng ký kênh youtube: https://.youtube.com/channel/UCsisHb8FMl1xkTiT0F9cuJQ (@koten0051)