Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Trên bàn trà điện thoại đổ chuông, thanh âm này khiến Tiêu Vũ có chút phiền toái, y dùng súng chĩa vào Tề Tuyên, hơi thở dốc. Lúc này Tề Tuyên giương mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn y," Cậu có hay không giết tôi? Nếu cậu không xuống tay, tôi sẽ tiếp điện thoại, có lẽ A Hiền nhớ tôi đấy." Hắn thản nhiên nó dường như không thèm để ý chút nào sống chết của mình.

Tiêu Vũ nắm mắt, chậm rãi bỏ súng xuống, y cuối cùng không giết được hắn, sống chết của Tề Tuyên hắn không có quyền quyết định.

Tề Tuyên cười giễu một tiếng, đứng lên tự nhiên đi tới, hắn cầm điện thoại lên, không ngờ thật là A Hiền. Có chút kinh hỉ, "A Hiền, có chuyện gì sao?"

Nghe được thanh âm mang chút mừng rỡ, Lý Hiền có điểm sợ sệt,"Ừ, là có chuyện."

Bên đầu điện thoại kia yên lặng, hình như đối phương đang suy nghĩ sắp xếp lời nói thế nào.

" Ngày hôm nay Triệu Lâm đến khiến tôi chọn kịch bản, nếu như đây là ý tứ của anh, như vậy xin anh sau này....không cần quan tâm tôi như vậy nữa."

"... Em không phải thích diễn sao? Vì sao không cho tôi giúp em? Tôi cũng không làm cái gì đi, so với đời trước..."? Còn chưa dứt lời đã bị đánh gãy.

" Đúng! Tôi thích diễn xuất! Cho nên tôi muốn trở thành một diễn viên giỏi, tôi muốn nhìn xem tự bản thân tôi có thể đi dến đâu, hơn nữa, tôi... Không muốn lại dựa vào người khác..." Không muốn giống như đời trước nữa, cùng người kia buộc chung một chỗ.

Tề Tuyên nháy mắt liền hiểu ý tứ của hắn. Còn nhớ rõ thời gian hắn phủng cậu, mỗi lần A Hiền thấy kịch bản hay, nhìn vai nam chính đưa đến trước mặt cậu, đều vô cùng vui vẻ, dáng vẻ mặt mày hớn hở mà, làm cho mình cũng thoải mái theo. Em ấy không phải là không thích kịch bản hay, vai diễn tốt, chỉ là không muốn lại dựa vào Tề Tuyên hắn mà thôi. Em ấy sẽ không bao giờ ỷ lại mình nữa. A Hiền dục hỏa trùng sinh, tự lập,ột mình cố gắng, như vậy cũng không có gì là không tốt, chính là ngược lại, có lẽ điều này đây đối với A Hiền mà nói mới là tốt nhất. Thế nhưng hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

".... Được," Tề Tuyên nghe thấy thanh âm của mình, hắn gật đầu, biết rõ Lý Hiền không nhìn thấy," Được...Được, em nhớ kỹ, không thể dựa vào người khác được, em... Em nghĩ rất đúng..." Viền mắt chua xót, hắn cũng không nói được nữa, hắn hít một hơi, rồi nói," Còn nhớ rõ chúng ta... biệt thự chúng ta ở chung sao, bây giờ em có thể tới một chuyến hay không, anh có một số việc muốn nói với em."  Hắn muốn nói nhà của chúng ta, nhưng vậy cũng quá châm chọc.

"... "Lý Hiền có chút do dự, cậu vẫn không muốn đối mặt người này đâu, theo bản năng liền bài xích. Tề Tuyên cười khổ một tiếng,nguyên lai em ấy chán ghét mình như vậy," Tiêu Vũ cũng ở đây, anh nghĩ cậu ta cũng có lời muốn nói với em, em tới đi, cậu ta ở đây, anh cũng sẽ  không đối với em làm cái gì...Anh sẽ không bao giờ...đối với em làm cái gì nữa."

"...Được."

Lý Hiền cho là mình đời này cũng sẽ không trở lại cái chỗ này nữa, hôm nay lại một lần nữa đứng ở nơi này, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, tất cả vui cười, bi thương, yêu say đắm, tuyệt vọng, tươi đẹp đã từng phát sinh ở trong ngôi nhà này giống như là mới chỉ hôm qua, nhưng lại xa xôi như vậy.

Cậu đưa tay bấm chuông cửa, vãn còn đắm chìm trong nỗi lòng phức tạp của mình, Tề Tuyên ra mở cửa, cẩu ngẩng đầu lên, tiếp đó liền ngẩn người nhìn đối phương.

Tề Tuyên có chút quẫn bách, cho dù ai bị người trong lòng thấy cái bộ dáng này đều có cảm giác muốn che mặt, vừa rồi một mực thương tâm, cũng không có soi gương. Lý Hiền hơi mở miệng, không tự chủ lui về phía sau, thực sự cậu không thể xác định đây có phải Tề Tuyên hay không. Lúc này trong nhà một người đi đến, hai kẻ mang bộ mặt hoàn toàn biến thành đầu heo trước sau đối mặt với cậu.

Cậu không khỏi liền lui về phía sau một chút, không nhịn được đi nhìn số nhà. Cậu không vào nhầm nhà chứ? Lâu lắm không có tới biết đâu là nhầm phòng đi?

" Được rồi A Hiền, mau vào đi. " Tề Tuyên nhịn không được gọi cậu.

Bầu không khí phòng khách có chút quỷ dị, một bên nhìn qua như khẩu súng của ai đó tùy tiện nắm trên bàn trà, hai nam nhân hoàn toàn thay đổi, phân biệt ngồi xa ở 2 góc của ghế sopha ôm ngực, trên sopha đối diện, một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt thanh tú ngồi một mình. Trải qua khiếp sợ lúc ban đầu Lý Hiền cũng đã lấy lại tinh thần, cậu nín cười, có cảm giác mình thực không phúc hậu. Thế nhưng hai cái đầu heo tư thế vẫn giống nhau như đúc ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm cậu, cậu thật là khổ cực quá đi." Hộp thuốc đâu? Trước dùng thuốc đi..."

Chỉ là đợi nghe xong Tề Tuyên chuyện muốn nói, tâm tình của Lý Hiền lại trở nên trầm trọng vô cùng.Thì ra ngày hôm nay Tề Tuyên gọi cậu đến nói cho cậu biết chuyện đã xảy ra ở đời trước sau khi cậu chết, cùng với mục đích thực sự của Tiêu Vũ đời trước. Quả thực làm cho cậu kinh ngạc đến tột đỉnh. Cậu không tìn nhìn Tiêu Vũ, hoá ra ba người bọn họ đều sống lại sao? Sao? Không đúng, cậu thực sự không nhớ rõ trước có biết Tiêu Vũ a?

"Em còn nhớ rõ cô nhi viện Nhân Ái sao?" Tiêu Vũ vẫn đang trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.

"Anh... Cũng là cô nhi ở đó? Tiếp đó, chúng ta quen biết? "Lý Hiền nghi ngờ nói.

" Xem ra em thực sự không nhớ ra anh, khi đó anh từng tới Trung Quốc tránh nạn, ở Nhân Ái ngây người một đoạn thời gian, sau đó em được người ta nhận nuôi, tình cảm của chúng ta rất tốt, còn hẹn chờ em lấy tôi. Về sau, gia tộc của anh đến đón anh đi." Gương mặt Tiêu Vũ nặng nề.

Thế nhưng, " Lấy anh?"

Tiêu Vũ liếc cậu một cái," Em khi đó thực sự là háo sắc a, mới vài tuổi ngày nào cũng đối với anh đụng chạm, thậm chí còn hôn, tay chân sờ mó, mỗi ngày đều muốn ôm anh ngủ..."

" Chờ một chút đừng nói nữa!Em...Em...Em... " Cậu khi còn bé bỉ ổi như vậy sao a? Trọng điểm là " Lẽ nào mình khi đó đã biết thích đàn ông sao?" Cậu sớm như vậy đã nhận thức được rồi sao? Như vậy đã sớm biết biết mình là đồng tính luyến ái? Lúc này ngay cả Tề Tuyên đều khiếp sợ nhìn cậu, uy, nhãn em đó là cái nhãn thần gì a!!!!

Tiêu Vũ dừng một chút, "A, này thật không phải, em đại khái vẫn cho là anh là một bé gái."

" Vậy sao anh không nói cho em biết anh là con trai?" Lý Hiền có loại cảm giác mối tình đầu bị gạt. Tuy rằng cậu cũng không nhớ rõ.

Tiêu Vũ vẻ mặt cổ quái nhìn cậu," Ở đó mọi đứa trẻ đều biết giới tính của anh, anh cũng rất kỳ quái sao em lại muốn keets hôn với nam, thế nhưng cảm giác kia không xấu." Y có chút hoài niệm nói," Thành thật mà nói, A Hiền, mặc dù em háo sắc lại trưởng thành sớm, nhưng là có điểm ngốc a." Ngốc...

" Về sau anh cũng suy nghĩ cẩn thận, em đem anh biến thành nữ nhưng không sao hết, anh yêu em."

Mặt của Lý Hiền bỗng chốc liền đỏ, bất thình lình được bày tỏ như thế cậu quả thực không biết làm sao.

" Sau khi về đến gia tộc, không lâu sau anh liền đến Trung Quốc tìm em, lúc đó, cô nhi viên Nhân Ái đã không còn. Em biết không? A Hiền, anh vẫn luôn tìm em khắp nơi." Y dừng một chút, "Thế nhưng chờ anh cuối cùng cũng tìm được em, em đã cùng tên chết tiệt này ở cùng một chỗ." Y nói tới đây thanh âm có chút trầm trọng.

" A, sau đó cậu liền giả bộ tiếp xúc với tôi, câu dẫn tôi, muốn làm tôi chán ghét mà vứt bỏ A Hiền, như vậy em ấy sẽ đối với tôi triệt để hết hy vọng, lúc này cậu liền theo đuổi em ấy, khiến em ấy chạy tới sà vào lòng câu? Hừ, ngu xuẩn! "

Tiêu Vũ trong nháy mắt siết chặt nắm tay. Đúng vậy, y  đúng là một kẻ ngu tự cho mình là thông minh.

" A, câu dẫn anh? Tôi cũng không có câu dẫn anh, tôi lúc đó chỉ muốn nhân cơ hội hành động, ai biết anh nổi tiếng ngựa đực  phong lưu, giống như đói bụng mấy trăm năm, tôi đương nhiên tương kế tựu kế. Anh biết tôi hận không thể giết anh sao? Anh giống như con ruồi mỗi ngày ở bên cạnh tôi bay tới bay lui... "

Tề Tuyên tức giận cắt đứt y," Được, tôi là con ruồi, vậy cậu là cái gì? Là một đống phân sao?"

Lý Hiền:"..."

Tiêu Vũ:"..."

Người này thực sự rất nóng a, hạ thấp mình như vậy mà cũng không sao.

Lý Hiền không đành lòng liếc nhìn Tiêu Vũ:  Anh đừng kích thích hắn nữa.

Tiêu Vũ:... Được rồi.

" Khụ, tôi đột nhiên nhớ tới, sau này một nhà cha mẹ nuôi cùng tôi bị tai nạn giao thông, chỉ có tôi còn sống, lúc đó quá mức thương tâm, cũng không chú ý tới có lẽ tôi bị mất một bộ phận ký ức, bây giờ suy nghĩ một chút chuyện trước tai nạ quả thực đều rất mơ hồ, nhưng trong ấn tượng của tôi đúng là có một cô bé rất đẹp.

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi.

" Cho nên, nói nửa ngày chính là hai người các cậu là một đôi sao? Thanh mai trúc mã, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ sao? Hừ!!!" Tề Tuyên đứng lên, nặng nề hừ một tiếng, sau đó giận đùng đùng một người chạy lên tầng.

Lý Hiền:"..."

" Lúc anh chết, đã nghĩ tên chết tiệt nào đó đã xuống đó bồi em, mà anh cuối cùng cũng có thể đến tìm em... A Hiền, chúng ta về nhà đi." Tiêu Vũ đi tới trước mặt cậu, nắm tay cậu lên dùng miệng hôn nhẹ.

Lý Hiền không kiểm soát nhìn bốn phía xung quanh, kiểu dáng  nơi này lại có thể không thay đổi một chút, cùng cậu kiếp trước rời đi giống nhau như đúc, thế nhưng thì tính sao? Cậu quả thực không có lý do  gì ở lại chỗ này nữa.

Đi ra khỏi biệt thự này, Lý Hiền thở phào nhẹ nhõm, cả người đều nghĩ thoải mái, thống khổ oán hận cùng trả thù đều đã hoàn toàn là quá khứ. Đối với người làm hại đời mình, cậu cũng sẽ không thông cảm. Sau cái chết thảm của mình, những kẻ có liên quan hại cậu cũng chết không yên lành, Tề Tuyên, hắn đã thay cậu báo thù, chỉ có người trước mắt này vẫn là thật tình yêu cậu, suốt hai kiếp, có thể được người này yêu, cậu quả thực rất may mắn.

Lý Hiền lên xe Tiêu Vũ, ngồi cạnh ghế lái, cậu cười híp mắt  quay sang nhìn Tiêu Vũ một chút," A, A, thì ra mái tóc màu vàng kim tựa ánh nắng là thật nha, "Ngay sau đó đùa giỡn nâng lên cằm của Tiêu Vũ," Đáng tiếc mặt mày đều hốc  hác, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng em đoán nếu như khi còn bé biết em gái xinh đẹp lại là con trai em sẽ nhất định giống như những đứa trẻ khác cùng nhau bắt nạt anh, ha ha." Lý Hiền cười vô tâm.

" A, " Tiêu Vũ mặt không biểu cảm nhìn cậu một cái, "Vậy em nhất định sẽ bị anh đánh rất thảm, còn có cái đám tiểu P hài kia."

"Anh khẳng định chứ?" Lý Hiền hiếu kỳ chịn mi.

" Anh đều đã chuẩn bị ra tay giáo huấn bọn họ, vừa đáng ghét lại ấu trĩ, kết quả em đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giống như là một món quà giáng sinh mới lạ. Anh rất tò mò bên trong có gì." Nói rồi y xoay người đem Lý Hiền đặt dưới thân, cúi đầu, nhìn cậu tình cảm. Mí mắt tím bầm sưng vù, loáng thoáng có thể thấy ánh nước lưu chuyển hoặc nhân.

Lý Hiền:" Phì."

Tiêu Vũ:"..." Y buồn bực xoay người lại. Sách!

Lý Hiền:" Ừm, hay là đi bệnh viện nhìn chút nhé, anh còn dùng gương mặt này để kiếm cơm đi, ách, kêu cái tên bên trong kia cùng đi?"

Tiêu Vũ nhất thời đen mặt. Vậy mà Tề Tuyên đột nhiên từ biệt thự lao ra, liếc nhìn xe Tiêu Vũ chưa đi, dường như thở phào nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo cửa, lên xe, ngồi phía sau.

Hắn hướng về phía Lý Hiền vô cùng nghiêm túc nói,: " Bạn của em đột nhiên đến nhà tôi, không nói hai lời liền đem tôi đánh thành như vậy, em có nghĩa vụ mang tôi đến bệnh viện tốt nhất, chịu trách nhiệm toàn bộ tiền thuốc men của tôi, đồng thời bồi thường tổn thất tinh thần của tôi." Đóng cửa xe phịch một tiếng.

Tiêu Vũ:"..." nghiến răng kèn kẹt, người nào đó lên xe có được sự chấp nhận của tôi chưa.

Lý Hiền:"..." Kinh ngạc liếc mắt liếc mắt nhìn Tiêu Vũ. Cậu đang khó hiểu Tiêu Vũ làm sao lại tới biệt thự của Tề Tuyên, lại còn vào được nhà đối phương mà đánh người, cũng rõ là... Ách, người này lúc đi còn chưa mang đi súng trên bàn trà... "Cái kia... Súng..." Lý Hiền một mặt vừa khởi động xe một bên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi.

"À, cái này á, anh còn có rất nhiều, anh nghĩ em cũng cần một khẩu, để còn phòng thân, xuung quanh em lòng người khó lường, có nhiều kẻ bắt cóc lắm."

Lý Hiền:"... Anh sao lại có súng? Ở Trung Quốc rất khó được mang súng."

Tiêu Vũ nhìn vào kính chiếu hậu liếc qua Tề Tuyên," Gia đình anh là một chi nhánh của hắc bang ở Ý, khi còn nhả đến Trung Quốc tránh nạn, cũng bởi do gia tộc náo loạn, tuy nhiên bây giờ không sao nữa, nhà anh từ ông nội đã bắt đầu rời khỏi hắc bang."

Lý Hiền không kinh ngạc chút nào, theo như đối phương từ nhỏ đã xuất ngoại tránh nạn cậu đã cảm thấy thân phận người này khẳng định không đơn giản. A, hóa ra là mafia trong truyền thuyết.

——————————————

Lời tác giả muốn nói:

Một chương này tương đối  dài, muốn có thịt cùng 3P, đại khái phải đợi một đoạn thời gian, điều không phải tui muốn kéo dài, kế tiếp phải có một đoạn dài nội dung vở kịch. Tuy rằng... Tình tiết vở kịch của tác giả quân thực sự rất tra, nhưng là vì để cái cố sự này cố gắng hoàn chỉnh. Kết thúc sự tình sẽ là thịt á, thịt thiệt đó. ÒvÓ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui