Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

“Tề tổng…” Thanh âm có chút khàn khàn âm u, “Đã lâu không gặp.” Nói xong, có hơi thở gấp chờ đối phương trả lời.

Tề Tuyên tay cầm điện thoại, nhìn về phía Tiêu Vũ gật đầu một cái.

“A, ra là A Sơn, đúng là đã lâu không gặp, đã hai đời rồi ha? Ha ha, lâu vậy mà cậu vẫn chưa tới tìm tôi, sao thế, không có mặt mũi đến gặp tôi sao?” Tề Tuyên tùy tiện nói, dường như hoàn toàn không xem loại người bình thường như gã vào mắt.

Thái độ này tất nhiên chọc giận Cát Sơn, gã tự xưng mình là người trọng sinh phi phàm mang theo sứ mệnh báo thù, mưu tính nhiều năm chỉ vì có thể một lưới bắt hết những kẻ năm xưa đã hại gã và người nhà gã rơi vào địa ngục, muốn bọn họ nếm hết giày vò mình phải chịu đời trước. Thế nhưng, gã trăm cay nghìn đắng nghĩ cách đối phó kẻ thù, nhưng đối phương căn bản không hề để gã vào mắt, giờ phút này, trong lòng gã đột nhiên dâng lên cơn phẫn nộ cùng không cam lòng cực độ.

Gã cố gắng nén xuống cảm xúc đang cuồng loạn, tận lực để giọng mình nghe có vẻ bình thường, “Ha ha ha, Tề tổng đã nói như vậy, tôi sao có thể nói “không có mặt mũi” đến gặp Tề tổng ngài đây chứ?” Gã không thể rơi vào thế yếu trước mặt kẻ thù được, “Cát Sơn tôi, đã trung thành theo ngài đến tận 10 năm, phàm là chuyện ngài giao phó, từng chuyện từng chuyện, có cái nào mà tôi không hoàn thành thích đáng cho ngài? Mấy năm đó, kể cả việc tẩy trắng công ty, có vụ nào mà không phải dựa vào tôi, có rất nhiều việc ngay cả A Tín cũng phải nhờ vào tôi, nếu như không có tôi, ngài có thể cả ngày thoải mái tự tại đi tìm mấy tiểu minh tinh kia chơi sao? Kết quả thì thế nào? Chỉ vì một thằng điếm thấp hèn, ngài lại làm tâm tôi rét lạnh, không để ý tới tình cảm chủ tớ hơn mười năm của chúng ta…”

“Tôi không cho cậu tiền sao? Hay không cho cậu địa vị?” Tề Tuyên không chút khách khí cắt ngang gã, “Cậu gần như là người đứng thứ hai trong công ty, nếu ngay cả vậy mà cậu vẫn thấy không vừa lòng, có thể tự mình rời đi lập một mảnh trời riêng, Tề Tuyên tôi tuyệt đối không ngăn cản, cậu cần gì phải làm việc cho tôi? Chỉ là, chỉ cần một ngày cậu còn làm dưới trướng tôi, thì ngày đó phải nghe theo lời tôi. Tôi cho cậu làm, cậu mới có thể làm, dám to gan vượt mặt tôi, nảy sinh tâm tư khác, ai…Nói tới A Tín, lúc cậu ta tới làm việc cho tôi, cậu còn không biết đang mặc tả ở nơi nào, cậu ta cái người này không thích nổi bật, cũng không thích nói chuyện, có lẽ đã không nói cho cậu biết, cách làm việc của tôi ha?” Hắn trào phúng cười, “Nói chuyện tình cảm với tôi, cậu cũng xứng sao!”

Sắc mặt của Cát Sơn bên này đã nghẹn đến mặt tím tái, gã tự cho mình là ghê gớm, thì ra luôn bị cái tên A Tín kia thờ ơ lạnh nhạt, “Ha ha…Ha ha ha ha ha…” Gã run rẩy cúp điện thoại, nổi điên giơ chân đạp bay cái bàn trước mặt. Đáng tiếc cái tầng hầm này chỉ thuê tạm thời để lẩn trốn nên không có đồ đạc gì để gã phát tiết, nơi đây âm u tối tăm, gã điên cuồng cười lớn, hoảng hốt đến sinh ra ảo giác, gã đột nhiên thấy mình như một con chuột qua đường suốt ngày phải chạy đông trốn tây, không thấy được ánh sáng.

“Anh chọc điên gã làm gì?” Tiêu Vũ nhíu mày, có chút không đồng ý nhìn Tề Tuyên.

“Chẳng lẽ tôi còn phải mời cậu ta đến đây?” Tề Tuyên cười lạnh, “Gã vốn đã điên rồi, cần gì tôi chọc giận? Bị tôi ép đến hoảng loạn như vậy, gã nhất định sẽ nhịn không được mà ra tay.”

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.

“Tề tổng…Lúc trước là tôi sai, là, là tôi lòng tham không đáy..” Giọng Cát Sơn nghe có phần nhún nhường, “Ngài nhìn đi, tôi, tôi cũng gặp báo ứng rồi.” Khi gã nói ra hai chữ báo ứng, trong lòng hận đến nỗi như đang chảy máu, “Ngài có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng không? A, còn có A Vân nữa, A Vân đời này em ấy không biết cái gì cả, ngài thả em ấy đi, bọn tôi sẽ không làm gì cả, tôi làm việc cả đời, chỉ muốn một lần nữa làm người thôi, không phải ngài cũng vậy sao? Ngài có thể hiểu đúng không…” Gã cẩn thận nói.

“Cậu không hận sao? Tôi còn chưa được thấy thủ đoạn của Tiêu đại thiếu chúng ta đâu, bất quá có người nói cậu đời trước chịu thảm nhất, hửm? Thảm thế nào thế? Đời này cậu có thể quên đi sao? Không bằng kể cho tôi nghe một chút?” Hắn đùa giỡn với giọng điệu vô cùng thoải mái, tựa như chuyện Cát Sơn gặp phải là chuyện gì đó cực kỳ thú vị.

Môi Cát Sơn đã bị gã cắn đến bật máu, “Tề tổng, ngài hãy tha cho tôi đi, rất đáng sợ, tôi không dám làm gì nữa đâu, nếu tôi làm cái gì, tôi sợ tôi còn thảm hơn cả đời trước nữa, tôi không dám…” A, những ký ức tàn khốc kia, như đã khắc sâu vào mỗi xương cốt của gã, đời này gã có lẽ cũng không được sống tốt, gã đã sống không xong, thế thì…

“A, như vậy, thôi được, tôi tạm thời tin cậu đã khỏe, chỉ là cậu nghĩ thế, chưa chắc Thẩm Vân đã vậy a? Cậu ta chỉ là không nhớ rõ, nhỡ một ngày nào đó lại nhớ thì sao? Cũng sẽ an phận sống như cậu sao?”

“Sẽ, Tề tổng! Tôi bảo đảm! Tôi, tôi sẽ để ý kỹ em ấy!”

“Thật không? Ừm, vậy cậu ngàn vạn lần phải trông cậu ta cho kỹ, kỳ thật đời trước đã qua, tôi cần gì phải bắt các cậu mãi không tha? Tôi cũng muốn sống thật tốt mà.” Điều kiện tiên quyết là mày vĩnh viễn biến mất.

“Cậu cứ yên tâm, Thẩm Vân ở chỗ tôi, tôi chiêu đãi cậu ta rất tốt, thật không nhìn ra, cậu vẫn còn quan tâm đến cậu ta như vậy, vậy tại sao còn để cậu ta quen bạn gái thế? Ha ha…” Tề Tuyên nói như lơ đãng, nhưng một lần lại một lần đâm dao vào tim Cát Sơn, đời trước Thẩm Vân đối đãi với gã luôn như gần như xa, dù cuối cùng đã giúp cậu ta trả thù Lý Hiền, cậu ta vẫn không đồng ý quen gã. Đời này, Thẩm Vân cư nhiên hoàn toàn không nhớ gì về kiếp trước, còn quen bạn gái, những thứ đó đều là chuyện gã không thể tha thứ nhất. Gã coi trọng cậu ta, muốn có được cậu ta, thậm chí còn vì thế mà phản bội Tề Tuyên, gã làm nhiều như vậy, tất cả đều vì Thẩm Vân, nhưng cậu ta sao có thể, sao có thể quên hết mọi thứ! Cứ thế yên tâm thoải mái sống mà quên sạch tất cả! Nhưng mấy năm ở cạnh Thẩm Vân đời này, gã vẫn không dám vượt quá giới hạn, gã sợ nhìn thấy đôi mắt khinh bỉ kia của Thẩm Vân, giống như đời trước, khi mà gã bày tỏ với cậu ta. Khi đó Thẩm Vân chỉ nhẹ nhàng nói một câu, cậu ta khẽ cười rồi nói: “Ai, đúng là ông chủ nào, thuộc hạ nấy a.”

“…Bất quá đó là chuyện của cậu, cậu đã cam đoan với tôi như thế, thế thì đến chỗ tôi đem người về đi, có một biệt thự ở số 367 đường Vọng Giang, 3 giờ chiều này, Thẩm Vân sẽ ở đó chờ cậu.” Hắn cũng không nói là thả Thẩm Vân, chỉ là bảo Cát Sơn đến nhận người thôi.

Dưới tình trạng giả tạo, hai bên đều biết đối phương sẽ không thỏa hiệp.

Cúp điện thoại, Cát Sơn ngơ ngác nhìn về phía trước, khóe miệng đột nhiên cong lên nở thành một nụ cười quái dị.

Chiều hôm sau, Cát Sơn bình tĩnh lái xe đến nơi Tề Tuyên nói, xe càng đi, xung quanh lại càng hoang vắng, chờ khi gã lái đến số 367, cách tòa nhà phía trước chừng hơn mười cây, thời gian cũng đã hơn một tiếng đồng hồ.

Đây là một ngôi biệt thự rất lớn, sân trước cư nhiên lớn bằng nửa cái quảng trường, cổng chính rộng mở, gã lái thẳng vào.

Cổng chính biệt thự mở ra, hai bên cổng có hai người đàn ông mặc đồ đặc công, thấy gã đậu xe rồi đi tới thì đồng loạt rút súng ra nhắm vào gã, gã cười cười, giơ hai tay lên đi tới, hai người không nói gì lập tức lục soát cả người gã, súng và dao quân dụng gã mang theo đều bị lấy xuống, một người trong đó lấy súng chọc chọc gã, không chút khách khí đẩy gã vào phòng.

Đại sảnh trống trải, chính giữa mặt sàn hoa cương khảm hoa văn sang trọng, chỉ có duy nhất một cái ghế sofa đơn mang phong cách cổ xưa, người đàn ông đang khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, chính là Tiêu Vũ. Nhìn thấy Cát Sơn bước vào, y chỉ nhấc mắt lên nhìn.

“Lại gặp nhau rồi, A Sơn.” Ngữ khí trầm thấp không hồ có chút phập phòng.

Nháy mắt khi Cát sơn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, lập tức trợn tròn mắt, cả người không khống chế được mà bắt đầu run rẩy, răng đập vào nhau kêu lập cập.

Gã sợ người đàn ông này.

Đời trước cũng giống thế này, trong một nhà xưởng hoang vắng, người đàn ông này bình tĩnh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, đôi tay trắng nõn đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng vào gã như nhìn vật chết, từ đầu tới cuối không hề nói câu nào.

“Cậu tên A Sơn, đúng không?” Ngữ điệu giống nhau, ánh mắt giống nhau.

Sau đó, cơn ác mộng của gã và Thẩm Vân liền bắt đầu. Gã bị trói lại, trơ mắt nhìn Thẩm Vân nếm trải tất cả những gì Lý Hiền phải chịu, không, Thẩm Vân bị giày vò tàn nhẫn gấp mười gấp trăm lần Lý Hiền. Bất luận gã và Thẩm Vân kêu la cuồng loạn, gần như sụp đổ cầu xin ra sao, người đàn ông tên Tiêu Vũ này, người đàn ông mà trước kia gã nghĩ chỉ là một tên tiểu minh tinh yếu đuối này, vẫn bình thản nhìn chằm chằm bọn họ, từ đầu chí cuối, thậm chí nhướng mày một cái cũng không có.

Giờ phút này, Cát Sơn đột nhiên có phần không phân rõ hiện thực, sắp tới rồi, lại tới nữa rồi, gã nghĩ.

“Cậu sợ tôi?” Tiêu Vũ đổi một tư thế khác, một tay của y gác lên tay ghế sofa, trông có chút thản nhiên. Không giống, hiện tại, người đàn ông này, trên người không có chút tử khí nào, ánh mắt nhìn gã giống như đang nhìn một thứ phiền toái nhỏ gì đó có thể dễ dàng giải quyết.

“A…Thẩm Vân đâu? Tề tổng nói sẽ thả A Mây mà?” Cát Sơn gần như cưỡng ép chính mình đối mặt với người đàn ông này.

Tiêu Vũ khẽ nhướng mày, thần sắc lộ vẻ nghi hoặc, “Hửm? Anh ta nói vậy sao?”

“Phải! Hôm qua ngài ấy đã nói trong điện thoại như thế, bọn tôi đã nói xong xuôi rồi! Cậu mau thả người đi!” Gã không kìm được, suy sụp nói.

“Nếu là anh ta nói, thì cậu nên tới tìm anh ta mới đúng chứ.” Y nghiêng người tựa lên sofa, hơi nâng tay phải lên, “Chỗ này, là địa bàn của tôi a.”

“Không…Ngài ấy nói rồi! Tề Tuyên nói là chỗ này! Tôi nghe theo anh ta đến đây! Chính là chỗ này! Là chỗ này! Các người đừng hòng gạt tôi!!” Gã đột nhiên nổi điên rống lên, lập tức bị người bên cạnh ấn đè xuống đất.

“Được rồi! La hét cái gì? Là tôi gọi cậu đến đây nhận người, có lừa cậu sao?” Tề Tuyên từ lầu hai chậm rãi đi xuống, dường như từ nãy đến giờ hắn luôn tránh trên lầu hai quan sát tất cả.

“Anh muốn thả Thẩm Vân ra? Sao vậy được? Cậu ta hiện tại không nhớ gì về kiếp trước, nhưng nhỡ một ngày nào đó lại nhớ tới thì sao? Tôi cũng không muốn bên cạnh A Hiền có một quả bom hẹn giờ!” Tiêu Vũ quay đầu không đồng ý nhìn hắn, bộ dáng tỏ vẻ trách hắn tự chủ trương.

“Tôi là gọi cậu ta tới nhận người.” Tề Tuyên nhàn nhã đi tới trước mặt Cát Sơn, “Chứ không nói gã tới thì tôi thả a.”

Cát Sơn nghe vậy, lập tức như bị đả kích nặng nề, “…Ha ha…Bọn mày lừa tao tới đây…Ha ha…” Gã cúi thấp đầu, hồn bay phách lạc quỳ ở đó.

“Được rồi, đừng có diễn nữa, nhìn hai người diễn cả buổi mà tôi cũng thấy mệt, tôi không có thời gian ngồi ôn chuyện với cậu, dù sao đi nữa thì hôm nay cậu cũng phải chết ở đây, không bằng nói ra một chút, Cát Sơn, sao cậu lại đến đây?” Tề Tuyên bày ra bộ dáng không chịu được.

Lúc này, Cát Sơn rốt cuộc cũng thu lại bộ dáng nơm nớp lo sợ kia, gã ngẩng đầu lên, ánh mắt quỷ dị đảo qua đảo lại Tề Tuyên và Tiêu Vũ, từ từ nở nụ cười.

“Thằng tiện nhân kia…Nó sắp chết…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui