Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Hắn lúc mười mấy tuổi đã phải sống cuộc sống lưỡi đao liếm máu, lăn lộn một thời gian thì cuối cùng cũng dung nhập được với xã hội, còn trẻ đã thành lập một công ty giải trí. Đến năm hắn 30 tuổi, cuộc sống dường như đã đạt đến đỉnh cao công thành danh toại, cả ngày hắn luôn lưu luyến bên mấy bụi hoa, ngủ với hàng trăm hàng ngàn tiểu minh tinh. Ngày ngày cứ trôi qua bình thản vô vị như thế.

Vào một buổi sáng vô cùng bình thường, hắn đột nhiên thức dậy từ cơn hốt hoảng không hiểu vì sao, bật mạnh người dậy, miệng há to thở dốc, tim đập kịch liệt, hắn cảm thấy đau đớn từng cơn, mồ hôi đổ đầm đìa.

Người đi đến địa vị này như hắn, luôn rất tiếc mạng, tuy hết thảy đều nhàm chán nhạt nhẽo, nhưng hắn lại cảm thấy không thể xảy ra chuyện được, nhỡ còn có nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống đang chờ hắn thì sao? Cho nên hắn lập tức tới bệnh viện kiểm tra, kết quả là tất cả đều bình thường, cơ thể hắn rất khỏe mạnh, thậm chí so với những người cùng lứa còn cường tráng hơn.

Hắn an tâm, tiếp tục sống cuộc sống của mình, công ty, quán bar, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ, những người đàn ông đủ mọi dáng vẻ, a, quên nói, hắn là một người đồng tính.

Chỉ là nơi tim càng ngày càng cô đơn, cuộc sống cũng càng lúc càng vô vị. Thật không hiểu được, hắn nghĩ. Tại sao hắn lại thấy tim mình như thiếu đi một khối?

Cho đến một ngày, ở bữa tiệc cuối năm của công ty, hắn đang cùng một đám người đi vào đại sảnh, lúc này, có người nhìn lướt qua hắn, tim hắn lại bắt đầu nảy lên kịch liệt. Hắn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn từ dáng lưng, là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, có lẽ là một nghệ sĩ không có tiếng tăm trong công ty, không có gì đặc biệt. Thế nhưng, trong nháy mắt hắn như sinh ra một sự kích động muốn bước tới kéo cậu lại, hắn thoáng do dự, dưới chân khẽ nhúc nhích.


“Tề tổng, đến giờ rồi.” Trợ lý của hắn đứng bên cạnh nhắc nhở.

“À, phải, đi thôi.” Hắn không thể không thu chân lại, lại liếc mắt nhìn bóng lưng người kia thêm lần nữa, rồi quay người sải bước đi. Cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé bình thường thôi mà? Có lẽ cũng không phải hàng gì tốt có thể lọt vào mắt, hắn tự thuyết phục mình. Lại không biết rằng, khi hắn đi rồi, người kia chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn đã đi xa, trong mắt tràn ngập đau xót cùng phức tạp.

Một năm rồi lại một năm trôi qua, không biết vì sao, hắn dần cảm thấy cô đơn tịch mịch. Trong đế quốc giải trí này, rất ít người có thể sánh ngang với hắn, xung quanh hắn có vô số mỹ nhân vờn quanh, nhưng hắn chỉ thấy cô quạnh. Hắn thường xuyên nhớ tới năm đó, bóng lưng đã nhìn thấy ở bữa tiệc cuối năm của công ty kia, mỗi lần nhớ lại, đều vô cùng hối hận lúc đó không gọi lại người đàn ông kia. Ai, trúng tà rồi. Sau đó, hắn không còn thấy người đó nữa, dù hắn vô cùng tự tin,  chỉ cần bọn họ tình cờ gặp lại, hắn tuyệt đối có thể nhận ra người nọ.

Sâu thẳm trong tim, hắn luôn cảm thấy, hắn đã mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

Hắn cả đời không lập gia đình, cũng không tìm bất cứ người nào bồi mình, chỉ vì, những người đó đều không hợp, không một người nào hợp, hắn chán ghét bọn họ, tình nguyện cô độc cả đời.

Rất nhiều năm sau đó, ngay bờ rìa của cuộc đời, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, hắn chợt nhớ tới người đàn ông năm đó, bóng lưng vội vã kia. Trong lúc hoảng hốt, cả thế giới đều yên lặng không có lấy một âm thanh, tựa như hết thảy đều dừng lại, chỉ có mình hắn kiên định đi về phía bóng lưng kia, hắn vội vã bước tới, ngay khi người kia sắp chìm trong biển người, hắn vươn tay ra, kéo cậu lại. Người nọ kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy người tới là hắn, trên mặt tức khắc nở một nụ cười vô cùng sáng lạn. Xuân về hoa nở, tất cả đều bừng sáng. Đó có lẽ là nụ cười đẹp nhất trên đời mà hắn từng thấy. Hắn nhắm mắt lại, khóe môi cứng ngắc già yếu dần cong lên nở thành một nụ cười, khóe mắt chợt nóng lên, một giọt lệ rơi xuống.

E rằng, cả đời này của hắn, vẫn luôn một mực chờ đợi một người. Mà người kia, chưa từng xuất hiện…

Trong một buổi sáng, trên TV đang chiếu tin tức: “Tân X xã đưa tin, ông trùm giới truyền thông giải trí Tề Tuyên, đã qua đời tại nhà vào lúc 2 giờ sáng hôm nay, Tề lão tiên sinh trước đó đã lập di chúc, toàn bộ tài sản của ông sẽ được tặng cho các cơ quan tổ chức từ thiện…”

Cụ già hơn 50 tuổi nhìn bảng tin mà thất thần.

“A Hiền, A Hiền?” Một cụ già khác thấy y xuất thần thì lo lắng gọi.

“Hả? Sao vậy?”


“Tại em cứ ngây ra kìa. Ngày mốt chúng ta đi câu cá đi? Hay đi leo núi? Chúng ta lớn tuổi rồi, cần thường xuyên rèn luyện, chứ em nhìn đi, như lão Tề này này, phải sớm vào quan tài…” Lão tiếp tục cằn nhằn không chịu để yên.

“Ha ha, được rồi, vậy mai đi câu cá.” Cụ già ôn nhu nhìn người yêu của mình, giấu đi thần sắc phức tạp trong mắt.

“Ai, biết ngay em lại lười, hay là đi leo núi đi…”

“Được, nghe theo anh hết.”

“A Hiền, điều hạnh phúc nhất đời này của tôi chính là tìm được em, vốn nghĩ là cơ hội xa vời. Tôi đúng là người đàn ông may mắn nhất trên đời này.”

“Câu này anh đã nói vô số lần rồi. Kỳ thật người may mắn là em, trên đời này, thì ra có một người, ở lúc em không biết, đã cố chấp yêu em như thế.”

Hai người vươn tay, mười ngón giao nhau, nhìn nhau nở nụ cười.


—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc viết phiên ngoại này, tui mém khóc *hun hun*

Có thể xem thế giới này như một thế giới song song, Tề Tuyên không trọng sinh, mà Tiểu Hiền thì quyết tâm tránh hắn, vì vậy chuyện tình thật thật giả giả kiếp trước, không có người nào biết, Tiêu đại thiếu cũng không trọng sinh, chỉ dựa theo quỹ tích thời gian đời trước mà tìm được Tiểu Hiền, lần này không có Tề tổng, anh theo đuổi được Tiểu Hiền, rồi cả đời ở cùng một chỗ, Tiêu đại thiếu không hề trọng sinh. Đời này, trong lòng Lý Hiền vẫn còn khúc mắc chưa giải, mà A Tuyên của chúng ta, Tiểu Hiền hắn yêu không xuất hiện vào lúc nên xuất hiện nên cả đời hắn cũng khuyết thiếu một thứ gì đó.

*********************

—TOÀN VĂN HOÀN—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận