Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chu binh bỏ chạy cực kỳ vội vàng, ngay cả doanh trướng cũng không mang theo, cho nên đến đêm nay, quân Bắc Yến phát hiện doanh trại Chu quân không có một ngọn đèn dầu, mới cảm thấy kỳ lạ. Tư Mã Thanh Sa phái người đến xem xét, chỉ nhìn thấy quân doanh không một bóng người, lúc này mới xác định Chu quân đã trở lại thành Ô Sương.

Quân Đông Thương sau khi biết tin Chu quân trở lại, cũng nhổ trại, tiến đánh cửa Xuân Độ.

Tư Mã Thanh Sa sợ Dương Nguyên Tố vẫn còn chủ ý đánh thành Hạ Phương, vội sai phó soái dẫn một nửa quân trở về thành Hạ Phương.

“Điện hạ còn muốn ở lại Thiên Thủy Nguyên?” Mưu sĩ bên cạnh Tư Mã Thanh Sa hỏi.

“Ta muốn nhìn thành Ô Sương lần nữa.” Tư Mã Thanh Sa đáp.

“Điện hạ việc gì phải làm vậy?”

“Ô Sương thành mất trong tay ta, cho nên cũng phải do ta đoạt lại.”

Mưu sĩ trầm mặc, xem ra Bắc Yến lần này nguyên khí đại thương, mất toàn bộ Ô Sương thiết kỵ, coi như tự chặt mất một tay. Chu binh chiếm được thành Ô Sương, mưu sĩ liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa vừa tròn hai mươi tuổi, cho dù hao tổn hết tuổi xuân, thì chỉ sợ thành Ô Sương cũng chẳng có ngày về.

“Tru Tà cùng Mạc Hoàn Tang cũng chưa chết.” Tư Mã Thanh Sa lại nói: “Ta vẫn muốn thử một lần, xem có tin tức về hai người này ở chỗ Chu quân không.”

“Chu quân sẽ nói hay sao?” Mưu sĩ cho rằng có đi tìm Chu quân, thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục: “Điện hạ.” Hắn nhắc nhở Tư Mã Thanh Sa: “La Duy đã chết, huynh trưởng La Khải của y sẽ xem chúng ta như kẻ thù.”

“Hai người kia không chết, lòng ta khó có thể bình an: “Tư Mã Thanh Sa lại nghe được câu “La Duy đã chết”. Bốn chữ này, bất giác khiến trái tim mỏi nhừ: “Vì giang sơn Bắc Yến, ta vẫn muốn thử một lần.” Tư Mã Thanh Sa nói, thở dài một tiếng, y cũng là vì giang sơn, hắn còn có thể nói gì đây?

La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa vẫn nghĩ về y, y đang ngồi xe ngựa trở lại thành Ô Sương. Thần kinh căng thẳng, khi về đến quân doanh, thả lỏng lại, lúc này La Duy mới thấy mỏi mệt, khiến y nằm chết dí trên giường, không trở nổi mình.

Vệ Lam đoạn đường này cũng chỉ ngồi xe ngựa cùng La Duy, con đường hành quân thường xuyên xóc nảy. Khi Vệ Lam thấy trong xe quá sáng, sẽ ôm La Duy vào lòng, chí ít cũng khiến La Duy thoải mái hơn.

Long Huyền một mực muốn ở cùng La Khải, nói chuyện trong quân, có khi cũng nói mấy câu tán dóc, chỉ là hắn không hề nhắc đến La Duy.

Đại quân tới thành Ô Sương là vào ban đêm, khi vào thành, cũng không gây ồn ào, dân chúng trong thành đang ngủ say, thậm chí không biết Chu quân đã trở lại.

Sau khi La Khải vào thành, lại sai người dán bố cáo chiêu an trong khắp phố lớn ngõ nhỏ Ô Sương.

Long Huyền nhìn La Khải sai người viết bố cáo chiêu an, lắc đầu nói: “Cái này thật đúng là đống giấy lừa đảo.”

La Khải không nhìn ra ý mỉa mai của Long Huyền, nói: “Thuộc hạ cũng chỉ mong tòa thành này được thái bình.”

“Làm như vậy cũng đúng.” Long Huyền nói: “Ta còn dẫn theo mấy người Mạc thị, treo bọn họ ở cửa thành là được rồi. Từ nay về sau thành Ô Sương chính là thành trì của Đại Chu, dân chúng nào trong thành không phục, Thế Nghi huynh có thể cho họ ba ngày để rời thành về Bắc Yến.”

“Để bọn họ đi?”

“Những người này trong nội tâm không phục, lưu lại cũng chỉ là điêu dân.” Long Huyền nhìn La Khải nói: “Những người này có giết cũng giết không hết, chỉ có thể thả.”

“Nếu dân trong thành đều bỏ đi, thành này chẳng phải sẽ trống không sao?” La Khải lo lắng.

Long Huyền nở nụ cười, La gia có hai đứa con tòng quân, thật đúng là chỉ có thể mang binh đánh giặc, không thể ở trên triều đình.

“Đại ca còn lo lắng việc này?” La Duy nói, ngủ suốt dọc đường, lúc này khí sắc y mới khá hơn một chút.

“Dân chúng trong thành này đời đời là con dân Bắc Yến.” La Khải nói với La Duy: “Bọn họ làm sao có thể cam tâm tình nguyện quy thuận Đại Chu?”

“Cố thổ nan ly.” (khó có thể rời bỏ quê hương) La Duy thi lễ với Long Huyền, sau đó nói với La Khải: “Đại ca cho rằng thiên hạ này có bao nhiêu dân chúng trung trinh như một? Bọn họ chỉ cầu cuộc sống an bình không lo cơm áo, ai là chủ nhân, đối với bọn họ mà nói, tuyệt không trọng yếu.”

La Khải nhìn về phía Long Huyền, nói: “Nói như vậy, chúng ta cần gì phải giết hết người Mạc thị?”

“Ngươi cứ nói đi?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Ô Sương thiết kỵ trước kia là do Mạc thị lập ra, Mạc thị chưa diệt, thì vĩnh viễn không diệt được đội quân này.” La Duy nói: “Mạc thị chưa diệt, năm sau sẽ lại có thêm một Ô Sương thiết kỵ, chúng ta phải làm như thế nào đây?”

“Dân chúng trong thành cũng cần biết rõ kết cục của mình nếu không hàng phục.” Long Huyền tiếp lời La Duy: “Nơi đây người dân anh dũng, nếu không dọa được bọn họ, thì tòa thành Ô Sương này, chúng ta cầm cũng bỏng tay.”

La Khải cố gắng hiểu lời Long Huyền cùng La Duy, nghe hai người này nói những lời trị thiên hạ, La Khải cảm thấy ở trên sa trường vẫn đơn giản nhất.

“Đại ca cũng đừng nghĩ nhiều.” La Duy thấy La Khải như vậy, biết rõ La Khải bình thường không hay bàn luận những chuyện thế này, cười nói: “Thành này trống không càng tốt, từ nay về sau tội phạm lưu vong của Đại Chu đều đày tới đây, không quá vài năm, đại ca còn sợ cái thành Ô Sương này không có người ở sao?”

“Hôm nay ta nhìn thấy con đê Thiên Thủy.” Long Huyền lúc này mới nói: “Chờ chúng ta sửa lại đường sông, hoang mạc ngoài thành Ô Sương có thể trở thành đồng ruộng, khi đó dân chúng Đại Chu sẽ tranh nhau tới đây làm ăn.”

“Điện hạ nói nghe thật dễ dàng.” La Duy nói: “Sửa lại đường sông, phải tốn mấy năm, lại còn ai sẽ đến đây sửa, điện hạ đã tính đến chưa?”

“Ta nghĩ thế này, ngươi muốn nghe không?” Long Huyền nhìn La Duy.

La Duy không tự giác gật đầu một cái, y cũng từng nghĩ nên cải cách hoang mạc bên ngoài Ô Sương, chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy việc này tốn quá nhiều nhân lực vật lực, một Hưng Vũ đế không thể nào làm nổi việc này. La Duy hiếu kỳ, Long Huyền có biện pháp hoàn thành sao?

“Chúng ta có thể dùng tội nô.” Long Huyền đáp.

La Duy nói: “Chỉ là, tội nô cũng không đủ.”

“Hay là thuê người làm công.”

“Thuê người làm công?” La Duy suy nghĩ một chút, nói: “Rất khổ cực, cho dù điện hạ chịu dùng tiền, dân chúng cũng không nhất định sẽ nguyện đến.”

“Còn thân phận?”

“Thân phận gì?” La Khải hỏi.

Long Huyền nói: “Trên đời này người làm nô nhiều như vậy, nếu như chịu tới đây, ta sẽ cho bọn họ thoát cái danh nô lệ, các ngươi cảm thấy cái này có nhiều hơn tiền công không?”

La Khải lắc đầu liên tục: “Điều đó không có khả năng, nô mãi là nô, điện hạ muốn xóa lai lịch cho họ, không thể dễ dàng như thế. Hơn nữa, chủ nhà sao có thể thả nô bộc nhà mình đi?”

“Chủ nhà thì chỉ cần tìm cách bồi thường.” Long Huyền nói: “Ta cũng không nghĩ chỉ với những nô bộc này mà có thể thay đổi tuyến đường Thiên Thủy.”

“Vậy cũng chỉ có thể cưỡng bức lao động.” La Duy lúc này mở miệng nói: “Điện hạ, ngươi không sợ ngươi huy động nhân lực kiểu này, thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?”

“Cái này vốn là chuyện của người trong thiên hạ, ai có thể thoát được?” Long Huyền nói: “Vì con cháu sau này, chẳng lẽ chúng ta không ra sức? Cái gì gọi là thiên hạ đại loạn? Dân chúng lầm than mới khiến thiên hạ đại loạn.”

“Điện hạ muốn hạ chỉ làm chuyện này?” La Duy nhìn ánh mắt Long Huyền, lúc này mới có một chút ấm áp, người này vì giang sơn xã tắc, thật sự dùng hết cả đời.

“Đúng vậy.” Long Huyền cũng vui vẻ, hỏi La Duy: “Vân Khởi, ngươi nguyện ý giúp ta không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui