Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Sau khi Thường Lăng đi rồi, Long Huyền nhìn bàn ăn chỉ thiếu đi một chút rượu, ra lệnh cho thủ hạ:“Đổ hết đi.”

Đợi người dọn xong tiệc rượu, thu dọn sạch sẽ, một nam tử trung niên bước vào nhà chính.

“Miễn lễ,” Long Huyền không để người trung niên hành lễ, cũng không thèm liếc nhìn người này một cái.

“Điện hạ,” Người trung niên mặc y phục giang hồ, tuy rằng Long Huyền nói miễn lễ, nhưng người này vẫn quỳ gối trên mặt đất.

“Trữ trang chủ khỏe chứ?” Long Huyền hỏi.

“Trang chủ nhà ta rất khỏe,” Người đưa tin đến từ Danh Kiếm sơn trang đáp lại câu hỏi của Long Huyền.

“Nói lại với gã, tất cả chờ sau khi ta về thượng đô lại nói,” Long Huyền nói:“Kỳ Lân sơn trang tạm thời đừng lo lắng.”

Người đưa tin nghe Long Huyền nói vậy, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, nhìn Long Huyền vui vẻ nói:“Tiểu nhân sẽ lập tức trở về nói cho trang chủ biết.”

“Đi đi,” Long Huyền ném mấy thỏi bạc trước mặt người đưa tin, nói:“Nơi này là Vân Quan, ngươi phải cẩn thận.”

Người đưa tin cầm phần thưởng của Long Huyền, sau khi dập đầu trước Long Huyền, thì đi ra ngoài thật nhanh.

Sau khi người đưa tin rời đi, Long Huyền mới dường như mệt mỏi mà đưa tay đỡ trán, dựa vào cạnh bàn trà.

“Điện hạ,” Phúc Vận từ thượng đô tới đưa thư của Hưng Võ đế, bưng cho Long Huyền chút trà nóng cùng điểm tâm.

“Người nọ đi rồi?” Long Huyền hỏi.

“Đi rồi,” Phúc Vận châm trà cho Long Huyền,“Nô tài tận mắt thấy người nọ ra khỏi phủ.”

Long Huyền uống một ngụm trà nóng, đột nhiên thở dài một hơi.

“Điện hạ nếu mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi đi,” Phúc Vận vội nói. Long Huyền tựa như đã lâu không còn hơi thở, thật vất vả, dùng hết toàn lực, thở ra được một hơi, khiến cho người ta cảm thấy hắn thật gian nan.

“Phái người khác tới Danh Kiếm sơn trang báo tin,” Long Huyền cầm chén trà trong tay, dường như muốn sưởi ấm đôi tay mình.

“Người đưa tin của Danh Kiếm sơn trang không phải mới vừa đi sao?” Phúc Vận hỏi.

“Người kia không được phép sống,” Long Huyền nói:“Phái người tới báo cho Lạc Thính Triều, Danh Kiếm sơn trang không thể bảo đảm, bảo gã sớm nên chuẩn bị sẵn sàng.”

“Danh Kiếm sơn trang sẽ có chuyện gì sao?” Phúc Vận sống chết cũng không thể tin lời Long Huyền, Kỳ Lân sơn trang đấu với Danh Kiếm sơn trang, Danh Kiếm sơn trang nào có thể vô sự?

“Giờ là lúc quan phủ ra mặt,” Long Huyền nói rồi lắc lắc đầu,“Không phải lúc mấy kẻ giang hồ nhỏ bé làm náo loạn.

“Nô tài sẽ sai người đi,” Phúc Vận vội đáp.

“Mau lên, cứ như vậy không chừng Trữ Sơ Ảnh còn kịp chạy,” Long Huyền đứng dậy, bước ra khỏi nhà chính.

Ngoài phòng, gió cuốn cát vàng, cơ hồ khiến người ta không mở nổi mắt.

Long Huyền đưa chén trà trong tay cho Phúc Vận phía sau,“La Duy ở đây, các ngươi xuất nhập hành tẩu cũng phải cẩn thận, đừng chọc vào y.”

Phúc Vận cẩn thận tiếp nhận chén trà mới uống được một ngụm từ tay Long Huyền:“Điện hạ, Tam công tử nổi giận với ngài sao?”

“Vì Vệ Lam, y hận không thể lập tức giết ta ấy chứ,” Long Huyền đưa tay che mắt, nói với Phúc Vận:“Ta đi nghỉ ngơi, có chuyện ngươi cứ báo cho ta biết.”

“Vâng,” Phúc Vận khom người.

Long Huyền đi ra hậu viện.

Phúc Vận do dự một chút, rồi đuổi theo Long Huyền:“Điện hạ, nô tài hôm nay có gọi một gánh hát vào phủ, điện hạ có muốn xem một chút hay không?”

“Ngươi muốn ta xem kịch?” Long Huyền quay đầu lạnh lùng nhìn Phúc Vận.

Phúc Vận rụt cổ, tăng thêm lá gan, rồi trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn Long Huyền nói:“Những đứa trẻ trong đoàn đều không tồi, diễn cũng hay, nô tài nghĩ, điện hạ lần này xuất chinh vất vả, nô tài muốn giúp điện hạ…” Phúc Vận còn chưa nói xong, đã thấy Long Huyền đi về phía trước,“Điện hạ,” Phúc Vận lại đuổi theo hai bước.

“Câm miệng,” Long Huyền mắng.

“Nô tài sẽ đi an bài chuyện người truyền tin,” Phúc Vận không dám nói nữa.

“Bảo lũ con hát kia cút hết!” Long Huyền để lại một câu.

“Vâng,” Phúc Vận đầu cúi thấp ngang ngực,“Nô tài sẽ bảo họ cút.”

Long Huyền đi về hậu viện, nhưng chỉ mới đi được vài bước, liền thấy bên đường có vài người đang quỳ, nhìn vóc người đều còn là thiếu niên.

“Đi mau,” Phúc Vận đi vội vài bước, vượt qua, nhìn mấy người nói:“Bảo chủ gánh hát đến cửa sau chờ đi, lát nữa ta sẽ trả tiền công cho các ngươi, đừng ở chỗ này khiến chủ nhân nhà ta ngứa mắt.”

Mấy thiếu niên cuống quít đứng lên, trong đó một kẻ lớn gan, vẫn ngẩng đầu hiếu kì nhìn Long Huyền.

“Đi đi!” Phúc Vận vội vã đuổi mấy thiếu niên này đi.

Long Huyền liếc mắt nhìn qua, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên to gan nọ. Người thiếu niên thấy ánh mắt Long Huyền băng lãnh đến mức không có một tia ấm áp, kinh hách, vội cúi đầu thật thấp, đi theo những người kia.

“Đứng lại,” Long Huyền lúc này lại mở miệng nói.

“Dừng lại,” Phúc Vận gọi thiếu niên này lại:“Khoan đi đã.”

Long Huyền đi tới ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, đưa tay nâng cằm thiếu niên.

“Gia,” Thiếu niên cố gắng lộ ra nụ cười được huấn luyện bao năm cho Long Huyền xem.

Long Huyền nhìn thiếu niên, thiếu niên hình như có vài phần tương tự với La Duy, tuổi tác cũng xấp xỉ,“Đây chính là nguyên nhân ngươi gọi bọn họ tới?” Long Huyền hỏi Phúc Vận bên cạnh.

Phúc Vận cúi người, nhìn trộm sắc mặt Long Huyền, muốn nhìn người mình định lấy lòng một chút, xem có thể khiến Long Huyền cao hứng hay không.

“Bộ dạng có vài phần giống,” Long Huyền tinh tế nhìn đôi mắt thiếu niên này.

Nụ cười của thiếu niên cứng đờ, bất kì ai khi nhìn vào mắt Long Huyền cùng đều không thể cười nổi.

“Điện hạ, ngài thích chứ?” Phúc Vận lấy lòng Long Huyền.

“Con hát à?” Tay Long Huyền miết qua làn môi thiếu niên, dính một mạt đỏ bừng, thiếu niên này vẫn đang hóa trang.

“Vâng, đúng vậy,” Thiếu niên không biết Long Huyền có tâm tư gì với mình, tuy rằng trong lòng sợ đến chết, nhưng vẫn tiếp tục ép bản thân phải tươi cười.

“Điện hạ,” Phúc Vận nhỏ giọng hỏi Long Huyền:“Ngài muốn nó hầu hạ sao?”

Long Huyền thu tay, đồng thời xoay người hung hăng cho Phúc Vận một cái bạt tai.

Phúc Vận bị Long Huyền đánh đến nỗi cả người lảo đảo, mặc cho gãy mất mấy cái răng, cũng không dám lau đi vết máu nơi khóe miệng, bò đến, quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Mấy thiếu niên đã sớm sợ tới mức đều quỳ rạp trên mặt đất.

“Ngươi dám so sánh y với một con hát ư?” Trong giọng nói Long Huyền mang theo tức giận cùng độc ác, siết chặt tay nhìn chằm chằm Phúc Vận:“Ngươi tính toán cái gì hả?!”

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!” Phúc Vận dập đầu khiến cái trán vỡ toác ra,“Nô tài bị quỷ mê tâm hồn, cầu điện hạ tha cho cái mạng hèn của nô tài! Điện hạ tha mạng! Nô tài không dám nữa!”

Long Huyền đột nhiên lại xoay người nhìn về phía thiếu niên có vài phần giống La Duy kia, khiến thiếu niên sợ tới mức lui về phía sau, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiếu niên vẫn dập đầu trước Long Huyền:“Gia tha mạng, tiểu nhân chỉ là một con hát, tiểu nhân cái gì cũng không biết, cầu gia bớt giận, tha cho cái mạng hèn của tiểu nhân!”

Long Huyền đi tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên đã lùi sát hành lang, không còn đường thối lui, chỉ càng không ngừng cầu xin Long Huyền. Long Huyền nhìn thiếu niên, tâm tư không biết đã chuyển mấy vòng, mới nói ra một chữ “Cút.”

Mấy thiếu niên cùng bật dậy, chạy như bay.

“Nếu ngươi không phải còn hữu dụng với ta,” Long Huyền lại nhìn Phúc Vận,“Ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”

Long Huyền đã đi hồi lâu, Phúc Vận mới mềm nhũn thân mình, tê liệt ngã trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui