Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Khi con người ta gặp may mắn, thì chỉ cần ngồi trong nhà, chuyện vui cũng sẽ rơi xuống đầu. Khi gặp vận xui, thì nuốt nước bọt cũng bị sặc. Triều đình Đại Chu năm mới này, cứ một người nối tiếp một người truyền tin xấu, khi truyền đến tai tất cả mọi người, thì ai cũng chỉ nhắc đi nhắc lại một từ “vận mệnh quốc gia”, mọi người đều không có bất cứ hy vọng nào, nói vận mệnh quốc gia Đại Chu năm nay, xem ra là hỏng thật rồi.

Quân thần Đại Chu chẳng ai có tâm trạng nào nữa, phương Nam lũ lụt nhìn rồi đến Đông Nam chiến loạn, đều là chuyện khó giải quyết, đấy là còn chưa bàn đến tình hình hạn hán ở Tây Bắc, rồi dịch bệnh bùng phát ở hướng bắc Vân Châu.

Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu thở dài:“Trẫm còn chuẩn bị năm nay nhận Duy nhi, xem ra năm nay không phải là năm tốt rồi.”

“Bệ hạ định nhận La Duy?” La Tri Thu vốn đã sứt đầu mẻ trán, nghe Hưng Võ đế nói câu này, tâm lực càng thêm tiều tụy.

“Nó là nhi tử của trẫm…” Hưng Võ đế nói với La Tri Thu đang tỏ ra bất mãn:“Duy nhi tài hoa xuất chúng, các huynh đệ so ra đều kém nó, trẫm vì sao không nhận? Hay là La gia định chiếm giữ nó?!”

La Tri Thu vội quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế,“Bệ hạ!” Ông nói với Hưng Võ đế:“Thần xin bệ hạ hãy cân nhắc chuyện La Duy.”

“Cân nhắc cái gì?” Hưng Võ đế nói:“Năm nay mùa màng không tốt, đợi đến năm sau, Đại Chu ta mưa thuận gió hoà, trẫm sẽ nhận Duy nhi, như vậy sẽ không làm Duy nhi ủy khuất chứ?”

“Bệ hạ.” La Tri Thu nói:“Ngài ưu ái La Duy, điều này thần biết, nhưng bệ hạ, thái tử không có gì sai, ngài không thể vì La Duy, mà bỏ quên thái tử được!”

Hưng Võ đế tưởng rằng chút tâm tư này mình đã che giấu rất kỹ, hiện tại lại bị La Tri Thu trắng trợn nói ra, nhất thời không nhịn được, cả giận nói với La Tri Thu:“Ngươi có ý gì? Trẫm nhận La Duy, thì liên quan gì đến thái tử?!”

“Bệ hạ!” La Tri Thu dập đầu trước Hưng Võ đế:“Thần có một lời vẫn luôn muốn nói, hôm nay buộc phải nói ra. La Duy có tài trị thế, nhưng nó không có lòng ham muốn, càng không có lòng vì dân, thần sợ nó sẽ phụ kỳ vọng của bệ hạ!”

“La Tri Thu!” Hưng Võ đế hất bay chiếc bút lông đỏ chót, “Duy nhi là do ngươi một tay nuôi lớn, nó vẫn luôn vì La gia mà lo lắng hết lòng, toàn tâm toàn ý vì La gia! Ngươi cho rằng trẫm không nhìn ra nó đang đối nghịch với Long Huyền sao? Chẳng lẽ không phải vì tương lai của La gia? Thân thể nó biến thành cái dạng như hiện giờ, cũng là bởi vì La gia! Thế nhưng ngươi lại nói về nó như vậy? Chẳng lẽ ngươi một tay nuôi lớn La Duy, nhưng trong lòng ngươi, nó là người chỉ để ý đến bản thân, không để ý người khác, là kẻ ích kỷ ngoan độc hay sao?!”

La Tri Thu bị Hưng Võ đế mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được,“Thần đối với La Duy không hề có ý này.” Ông nói với Hưng Võ đế:“Chỉ là, giang sơn này nặng bao nhiêu? Thần nuôi La Duy từ khi còn trong tã lót cho đến ngày hôm nay, thần tất nhiên hiểu tính tình của nó, La Duy không thể gánh vác giang sơn này, thưa bệ hạ!”

Hưng Võ đế tức giận đến nỗi nhắm nghiền mắt,“La Tri Thu, ngươi nói như vậy, không sợ La Duy sau khi nghe được, sẽ đau lòng sao? Trẫm hiện tại thấy thật không đáng, mấy năm nay nó vì La gia làm nhiều chuyện như vậy, thì ra là nó tự mình đa tình.”

“Thần chỉ mong Duy nhi có thể bình an một đời, nếu cả đời này thực sự nó còn có kiếp nạn gì khó thoát, thần nguyện thay nó…” La Tri Thu nói:“Nếu lời này của thần có nửa điểm giả dối, thì thần và U Yến La gia sẽ không được chết tử tế!”

La Tri Thu thề bằng cả tính mạng, bằng cả U Yến La gia, không thể không khiến Hưng Võ đế động lòng, nhưng Hưng Võ đế phản ứng rất nhanh, quát:“Ngươi đang nói trẫm sẽ hại Duy nhi?! La Tri Thu, ngươi thật to gan!”

“Bệ hạ!”

“Trẫm đem giang sơn gấm vóc này tặng cho Duy nhi……”

“Bệ hạ!” La Tri Thu không để Hưng Võ đế nói hết lời, ông quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp:“Thái tử có gì sai? Hắn là trưởng tử, vốn có danh hiền lương, bệ hạ đối với La Duy như vậy, là muốn đem thái tử điện hạ đặt ở chỗ nào? Tề gia mới có thể trị quốc, từ xưa đến nay, lớn nhỏ có thứ tự, trưởng thứ khác nhau, hoàng gia cũng không thể làm khác quy luật!”

“Bệ hạ.” Ngay khi Hưng Võ đế muốn biện giải với La Tri Thu, thì Triệu Phúc canh giữ ngoài cửa lớn tiếng nói:“Cẩm Y hầu gia, La Tam công tử đến.”

Trong điện, hai người đều im lặng.

Triệu Phúc xoa xoa cái gáy đổ mồ hôi lạnh, thân thế La Duy, Hưng Võ đế có thể giấu tất cả mọi người, nhưng Triệu Phúc là đại tổng quản Trường Minh điện, một bước không rời ngài, Hưng Võ đế dù có muốn giấu, cũng không giấu được. Triệu Phúc xa xa thấy La Duy bước qua cổng vòm, đi về phía đại điện, vội thông báo một tiếng, để quân thần hai người trong điện không làm ồn nữa.

La Duy đến dưới bậc thang trước điện, y không biết La Tri Thu giờ phút này đang ở trong điện, liền nói với Triệu Phúc trên bậc thang:“Triệu tổng quản, thay ta thông báo một tiếng đi.”

Triệu Phúc chạy tới bậc thang, cúi người trước La Duy:“Bệ hạ luôn để công tử vào mà.”

“Vậy được!” La Duy nói:“Đa tạ Triệu tổng quản thay ta thông bẩm.”

Triệu Phúc vội đáp:“Đây là trách nhiệm của nô tài.”

La Duy nhìn Triệu Phúc cười cười, bước lên thềm vào điện.

Triệu Phúc ở phía sau La Duy, thở ra một hơi. Hưng Võ đế đối với La Duy có bao nhiêu sủng, gã biết hết chứ, hiện tại ngay cả giang sơn gấm vóc này cũng đặt vào tay La Duy, Triệu Phúc đối với La Duy chỉ có thể càng thêm dụng tâm hầu hạ.

“Nơi này sao chỉ có mình Triệu tổng quản?” La Duy nhìn Trường Minh điện, trừ Triệu Phúc, ngay cả thị vệ cũng đều không có, không khỏi tò mò hỏi Triệu Phúc:“Nơi này không cần người hầu hạ?”

“Công tử.” Triệu Phúc nhỏ giọng nói với La Duy:“Bệ hạ đang ở trong điện cùng La Tướng gia bàn chuyện quan trọng, không thể bị người bên ngoài nghe được, cho nên nơi này chỉ có một mình nô tài canh giữ.”

“Có phải ta đã quấy rầy bọn họ không?” La Duy hỏi.

“Công tử đến cũng là vì quốc sự…” Triệu Phúc nịnh bợ La Duy:“Vì quốc sự, thì không phải quấy rầy.”

“Triệu tổng quản hiện tại cũng sẽ dỗ cho ta vui vẻ?” La Duy nhìn Triệu Phúc, ánh mắt thân thiết, nhưng lại mang theo nghi ngờ.

“Công tử, mời!” Triệu Phúc cúi đầu, mời La Duy vào điện. La Duy vừa bước vào điện, Triệu Phúc sau lưng đã đóng cửa điện lại. Triệu Phúc canh giữ ở trước điện, nghĩ đến La Duy, lại nghĩ đến Long Ngọc, Triệu Phúc đột nhiên thấy thực không đáng cho Long Ngọc, người luôn được quỳ gối hầu hạ, làm hết phận sự, cơ hồ không phạm sai lầm, nhưng so với một nhi tử nuôi dưỡng bên ngoài, thái tử điện hạ nên làm gì đây? La Duy không khoan hậu bằng Long Ngọc, không nên hầu hạ.

La Duy đi vào trong điện, đã cảm thấy không khí trong điện khác lạ, sau khi hành lễ với Hưng Võ đế, liền lo lắng nhìn về phía phụ thân mình. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện, phụ thân đã làm gì không tốt, khiến Hoàng đế nổi giận sao?

Hưng Võ đế thấy La Duy đối với La Tri Thu như vậy, trong lòng tức giận, chỉ cảm thấy La Duy vẫn có điểm ương ngạnh,“Duy nhi.” Hưng Võ đế mở miệng hỏi La Duy nói:“Ngươi tới gặp trẫm có chuyện gì?”

La Duy đặt tấu chương trên tay lên ngự án của Hưng Võ đế:“Đây là danh sách ngân lượng vật tư cứu trợ phương Nam, xin bệ hạ xem qua.”

Hưng Võ đế lật xem danh sách, liền hỏi La Duy:“Phương Nam có báo thêm gì về tình hình lũ lụt không?”

La Duy nói:“Có ạ.”

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe.”

La Duy đứng đó, đem tình hình về thiên tai ở phương Nam mà Hộ bộ vừa mới được cấp báo, từng câu từng chữ kể cho Hưng Võ đế nghe.

Chờ La Duy nói xong, Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu:“Duy nhi liệu có gánh vác được không?”

Hộ bộ được cấp báo, La Tri Thu cũng biết, nhưng còn chưa kịp xem,“Thần chưa xem cùng.” Ông nói với Hưng Võ đế.

“Vậy ngươi từ đâu mà nhìn ra, rằng Duy nhi không có lòng vì dân?” Hưng Võ đế vẫn hỏi La Tri Thu:“Ngươi bận rộn, Duy nhi sẽ không có việc gì làm, chỉ ngồi ở Hộ bộ chờ cấp báo sao?”

La Duy ở một bên nghe đến ngây ngẩn cả người, lòng vì dân? Y là thần tử, thành thật làm việc cho thật tốt, nghĩa là có lòng vì dân sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui