Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Ngón tay Vệ Lam đặt trên nút thắt, động vài cái. Chất vải quần áo là lụa trắng chuyên dụng của Tư Mã hoàng thị, mặc rất thoải mái mà không hề thô cứng, Vệ Lam không cần dùng sức mấy cũng có thể xé toạc nó ra. Nhưng quần áo mặc trên người La Duy, Vệ Lam chỉ có thể kiên nhẫn, cởi mớ bòng bong này từng chút từng chút một.

“Thôi.” Vệ Lam có kiên nhẫn, nhưng La Duy thì không:“Cắt luôn đi.”

“Xong ngay đây.” Vệ Lam nói:“Đợi một chút nữa thôi.”

“Ta không cởi được, ngươi có thể……” Câu nói của La Duy bị chặn lại ngay khi Vệ Lam cởi nút thắt thành công.

“Tốt rồi.” Vệ Lam cởi áo giúp La Duy, nói:“Mặc quần áo vào, chúng ta lên đường.”

La Duy tự gõ đầu một cái, nhìn Vệ Lam oán giận nói:“Ta hiện tại thật đần độn, chuyện gì cũng không làm được!”

“Tay ngươi yếu…” Vệ Lam kéo tay La Duy xuống:“Một nút thắt, không cởi được thì cũng có làm sao, không phải còn có ta đây à?”

“Nếu chuyện gì ta cũng phải để ngươi hỗ trợ…” La Duy nói:“…Thì ngươi không mệt chết hay sao?”

“Chỉ cần ngươi để ta hầu hạ ngươi là được rồi.” Vệ Lam mặc quần áo mùa đông lên người La Duy, sửa sang lại vạt áo, nói:“Rồi, chúng ta đi thôi.”

“Sớm hay muộn cũng có một ngày ngươi thấy phiền thôi.” La Duy lúc này lại thật cố chấp:“Có lẽ ta không còn đi lại được, Lam, theo ngươi tới Tuyên Châu, ta phải làm thế nào?”

Vệ Lam bế La Duy lên, nói:“Ta mang theo tiền mà. Công tử giao cho ta nhiều sản nghiệp như vậy, ta đều giao cho tướng gia hết, nhưng cho dù công tử không muốn dính đến tướng gia, thì cũng phải có tiền chứ? Nên ta đã lấy một chút tiền.”

“Một chút là bao nhiêu?” La Duy hỏi, Vệ Lam lấy một chút tiền, đương nhiên y sẽ không phản đối, cho dù La gia có là dân thường, cũng sẽ không để ý đến việc nuôi hai kẻ bọn họ.

“Không nhiều.” Vệ Lam nói:“Nhưng đủ cho hai chúng ta sống một đời.”

“Từ nay về sau chúng ta không cần làm gì hết?” La Duy nói:“Chúng ta tới Tuyên Châu làm lão gia sao?”

Vệ Lam nhẹ nhàng đặt La Duy vào xe, trong này hắn đã trải sẵn chăn bông, để La Duy nằm không thấy cứng.“Chúng ta sẽ mua hai mảnh đất.” Vệ Lam thương lượng với La Duy:“Không có việc gì, thì làm ruộng cũng được.”

La Duy nói:“Nhưng ta không biết làm ruộng, Lam biết làm không?”

“Ta cũng chưa từng làm.” Vệ Lam lại kê một cái gối dưới eo La Duy:“Nhưng không biết thì học, ta nghe người ta nói, làm ruộng quan trọng là cần sức khỏe, có sức khỏe thì chẳng sợ cái gì hết.”

La Duy lại buồn bực, nói:“Nhưng ta cũng không có sức khỏe.”

“Ta làm ruộng…” Vệ Lam liền nói:“Khi đó công tử xem có thể làm gì, dạy lũ trẻ đọc sách viết chữ cũng có thể giết thời gian đấy.”

Con ngựa kéo xe phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau khi Vệ Lam quất một roi, chậm rãi chạy về phía trước.

“Ta cũng không muốn làm tiên sinh dạy học.” La Duy vội vàng nói với Vệ Lam:“Gặp đứa ngốc, ta sẽ chết sớm mất.”

“Vậy chúng ta sẽ chỉ nhận đứa thông minh.” Vệ Lam dỗ dành La Duy.

“Làm sao mà chỗ nào cũng có toàn người thông minh được?” La Duy nói:“Lam này, Tuyên Châu nhiều người thông minh hay là nhiều người ngốc?”

Vệ Lam ngồi ở trước xe lắc đầu, La Duy tự dưng hóa khờ, khiến người ta chẳng có cách nào cả.

“Ngươi cũng không biết sao?” La Duy vẫn hỏi.

“Công tử.” Vệ Lam nói:“Ta cũng là người Tuyên Châu, ngươi nói ta thông minh hay ngu ngốc?”

Trong xe lặng im giây lát, rồi tiếng La Duy vang lên:“Ngốc.”

“Ta ngốc?” Vệ Lam cảm thấy có thế nào thì mình cũng không thể giống loại người ấy chứ?

“Ta đã thành ra như vậy, ngươi còn bằng lòng dẫn ta đi, không phải ngốc thì là cái gì?” La Duy nói.

“Vậy cứ cho là ta ngốc đi.” Vệ Lam nói:“Công tử, chúng ta đến Tuyên Châu rồi, chẳng phải sẽ biết người ở đó thông minh hay ngốc nghếch hay sao?”

“Thực ra ngốc thì hay hơn.” La Duy nói thêm:“Người ngốc một chút sẽ trung hậu, ta muốn sống thật bình yên, sống cùng người ngốc, cũng tức là sống cùng người nhân hậu.”

“Được!” Vệ Lam nói:“Chúng ta sẽ tìm hàng xóm ngốc nghếch.”

La Duy cười nói:“Trước khi chúng ta tìm mua nhà sẽ hỏi thăm xem hàng xóm ngốc hay không ngốc hả? Lam, ngươi mới là kẻ ngốc nhất.”

Vệ Lam cũng cười, La Duy có thể nghĩ đến chuyện sau khi họ tới Tuyên Châu, chứng tỏ y đã không còn bận tâm thế sự nữa, đây là chuyện Vệ Lam mong muốn nhất.

Sáng sớm ở nông thôn có gà gáy chó sủa, mọi người rời nhà ra ruộng. Trẻ con cũng dậy sớm như người lớn, ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó gọi bạn bè ra bờ ruộng chơi đùa. Nhìn thấy Vệ Lam đánh xe lại gần, những đứa trẻ bướng bỉnh ấy không tránh đi, mà chạy theo xe ngựa chơi trò đuổi bắt.

“Lam.” La Duy ghé vào cửa xe nhìn lũ trẻ chạy theo, hỏi Vệ Lam:“Ngươi nói xem vì sao chúng nó lại vui vẻ như thế? Đuổi theo xe chúng ta rất vui sao?”

“Trẻ con chỉ thích chơi đùa, chỉ cần tự thấy vui là được.” Vệ Lam nói:“Công tử mở cửa sổ đấy à? Nhìn một lát rồi đóng vào nhé, đừng để bị trúng gió cảm lạnh.”

“Ừ.” La Duy đáp, hít sâu một hơi tận hưởng cái không khí tươi mát sau buổi mưa rào:“Lam, ta nghĩ xong rồi.”

“Công tử nghĩ xong cái gì?” Vệ Lam hỏi.

“Chúng ta sẽ cùng làm ruộng.” La Duy nói:“Ta sẽ học cùng Lam.”

Vệ Lam ngạc nhiên:“Công tử cũng phải đi làm ruộng?”

“Làm ruộng hay mà!” La Duy nhìn trâu cày và người trên đồng ruộng:“Ruộng đất là thứ thần kỳ nhất, làm ruộng gieo hạt, nếu chăm chỉ, sẽ làm ra lương thực, như vậy có phải ngày trôi qua sẽ rất giản đơn không?”

“Được.” Vệ Lam không nhàn nhã như La Duy, hắn vừa vội vàng đánh xe, vừa để ý mỗi một nơi họ đi qua, sợ có người chú ý tới bọn họ.

La Duy đóng cửa xe lại, lũ trẻ đuổi sau xe chạy vượt lên, rồi không đuổi theo nữa. La Duy từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi Vệ Lam:“Tư Mã Thanh Sa sẽ phái người đuổi theo, Lam, nếu như chúng ta bị phát hiện, thì phải trốn như thế nào?”

“Ngày hôm qua điện Ngưng Lộ cháy lớn.” Vệ Lam lúc này mới nói cho La Duy biết:“Người trong thành Hạ Phương đều nghĩ Cẩm vương Duy đã chết trong biển lửa.”

“Cháy lớn?” La Duy hỏi:“Tư Mã Thanh Sa chịu tin là ta đã chết?”

“Hắn có tin hay không ta không biết.” Vệ Lam trả lời:“Qua một đêm, không thấy truy binh nào, có lẽ là hắn tin.”

“Hôm qua các ngươi giết hết người trong điện Ngưng Lộ?” La Duy nhớ tới lão Vương thái giám, hỏi Vệ Lam:“Không giết hết chứ?”

“Không.” Vệ Lam nói dối La Duy:“Nhiều nhất là bị thương. Công tử yên tâm, bọn họ đều là người hầu hạ công tử, ta sẽ không giết thẳng tay.”

“Vậy là tốt rồi.” La Duy không nghi ngờ Vệ Lam, lão Vương thái giám đối với y không cung kính lắm, nhưng cũng chăm sóc y cẩn thận, y không hy vọng lão thái giám này chết oan vì mình.“Hỏa hoạn cũng không phải chúng ta đốt, vậy thì là ai làm chứ?” Yên tâm một lát, thì La Duy lại chợt lo đến chuyện ai phóng hỏa.

Vệ Lam liền nói:“Công tử, chúng ta không phải người Bắc Yến, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao thì trận hỏa hoạn này cũng tốt.”

“Trận hỏa hoạn này tốt…” La Duy nghĩ đến chuyện mình đã chết trong tâm tưởng Tư Mã Thanh Sa, toàn bộ thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.

“Chúng ta đến nơi rồi nói.” Vệ Lam ngồi trước xe nói với La Duy:“Ta muốn quất roi thúc ngựa, công tử hãy ngồi thật vững.”

“Ừ.” La Duy đáp:“Đi nhanh đi, chúng ta rời khỏi nơi này sớm một chút.”

Xe ngựa lướt nhanh trên đường, hai người trên xe một lòng cầu nguyện, chỉ mong con ngựa này có thể chạy nhanh hơn một chút, Tuyên Châu trong lòng La Duy và Vệ Lam bây giờ tựa như chốn tiên cảnh bồng lai.

…………………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui