Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Mặc kệ người bên ngoài bàn luận về cái chết của mình ra sao, La Duy đều chỉ cười nhạt. Nói y tốt cũng được, nói y xấu cũng thế, thấy tiếc cho y hay bảo y đáng chết cũng không sao, La Duy sớm đã không còn để tâm đến mấy chuyện thanh danh này nữa.

Vệ Lam trước luôn mất hứng, nghe người khác mắng La Duy, hắn còn thấy khó chịu hơn cả bản thân bị đánh. Dọc đường cùng đi với La Duy, hắn nổi giận suốt, nhưng La Duy lại chỉ ăn ăn uống uống, lại còn có tâm trạng cười với hắn, Vệ Lam dần dần cũng mở lòng, hắn phải cùng La Duy tới Tuyên Châu làm ruộng, để ý mấy chuyện đó để làm gì?

La Duy có một câu cửa miệng, đến khi ta chết may ra mới khá lên.

“Đừng nói đến cái chết nữa.” Vệ Lam nghe La Duy nói vậy, đau đầu,“Nào có ai lại tự trù ẻo mình như vậy?”

“Yên tâm đi Lam.” La Duy lần nào cũng cười hì hì trả lời Vệ Lam:“Ta bách độc bất xâm mà.”

Vệ Lam xoa đầu La Duy hỏi:“Thân thể có chỗ nào khó chịu không?”

“Không có.” La Duy nhanh chóng lắc đầu.

Hai người đi tới một con đường nhỏ trong núi, mặt trời vừa mọc, trong núi chỉ có xe ngựa của hai người, vó ngựa đạp lên đá vụn trên đường mòn, phát ra tiếng kêu răng rắc. Chuyện La Duy qua đời ai ai cũng biết, nhưng hai người vẫn sợ bị ai đó nhìn thấy, người qua kẻ lại, đường phố náo nhiệt họ không đi, vì sợ lộ, nên họ chọn đường nhỏ vắng vẻ, đi hết đường, lại sẽ có người chỉ dẫn.“Phía trước có một trấn nhỏ.” Vệ Lam nói với La Duy:“Chúng ta rẽ vào đây, tìm đại phu xem bệnh cho ngươi.”

La Duy vội đáp:“Ta khỏe lắm, không cần vào trấn đâu.”

Vệ Lam biết rõ bản lĩnh nhịn đau của La Duy, có dạo, nếu không phải hắn ngẫu nhiên đụng đến trán La Duy, thì cũng chẳng nhận ra y đang phát sốt. Tìm một đại phu xem bệnh, đại phu này mắng Vệ Lam một trận, có thế hắn mới biết La Duy đã phát sốt năm sáu ngày. Đại phu còn hỏi Vệ Lam, phải chăng hắn không muốn La Duy sống nữa? Hay là muốn từ nay về sau sống với một kẻ ngây dại? Từ đó về sau, Vệ Lam không bao giờ tin câu “Ta vẫn khỏe” của La Duy nữa, nghe người này nói, chẳng thà tìm đại phu cho yên tâm.

“Lam?” La Duy nghiêng người về phía Vệ Lam, quấn chăn dày cộm, dùng đầu huých huých bả vai Vệ Lam:“Sao ngươi không tin lời ta nói?”

“Chuyện sức khỏe, chúng ta nghe lời đại phu thì hơn.” Vệ Lam ấn một cái mũ lên đầu La Duy, nói:“Công tử và ta đều không phải là đại phu.”

“Ta cũng biết chút y thuật mà?” La Duy không phục.

“Nửa vời thôi.” Vệ Lam nói:“Nếu công tử xem bệnh cho người ta, nhất định sẽ cãi nhau ồn ào muốn chết.”

“Khinh thường ta à!” La Duy lại cười dùng đầu huých bả vai Vệ Lam,“Khi nào ngươi bị bệnh, ta sẽ trị giúp ngươi, xem có cãi nhau ồn ào muốn chết hay không!”

“Còn nói mấy câu ngốc nghếch nữa.” Vệ Lam hôn lên trán La Duy “Ta rất ít khi bị bệnh.”

“Đó là do Ngụy thái y bản lĩnh cao cường.” La Duy nói.

Nhắc đến người quen cũ ở thượng đô, Vệ Lam và La Duy đều trầm mặc.

“Nhớ thượng đô?” Cuối cùng Vệ Lam là người mở miệng trước:“Ngụy đại nhân là thái y, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Ông ấy thật bất công mà.” La Duy nói.

“Ông ấy bất công thế nào cơ?” Vệ Lam hỏi, lời La Duy nói, nếu hắn không hỏi thêm một câu thì chẳng bao giờ hiểu nổi.

“Ông ấy toàn kê cho ta mấy đơn thuốc đắng không nuốt nổi, nhưng kê đơn cho ngươi thì sao?” La Duy nói:“Ta nếm thử rồi, lại còn thấy ngọt nữa! Đây không phải bất công thì là cái gì?”

Vệ Lam cười rộ lên, nói:“Trong thuốc của ta có cam thảo, nên hơi ngọt một chút, công tử, việc này ngươi còn nhớ đến bây giờ sao?”

“Ta sẽ nhớ cả đời!” La Duy giả bộ giận dữ nói:“May là đời này ta có không cơ hội gặp ông ấynữa, không thì ta nhất định phải mắng ông ấy một trận.”

“Đừng gặp lại thì tốt hơn.” Vệ Lam lắc đầu cười nói:“Ngụy đại nhân nhìn thấy công tử đã sợ rồi, công tử tha cho ông ấy đi.”

“Không phải ông ấy sợ, mà là ước gì không biết ta ấy.” La Duy thở dài một hơi:“Khi đó tại thượng đô, nếu ông ta không chữa khỏi cho ta, thì bệ hạ cũng không để cho ông ta sống. Ta vẫn cảm thấy làm thái y, trừ kiếm nhiều tiền thì chẳng có gì tốt, thà hành nghề y trong dân gian, ít nhất nếu không cứu được bệnh nhân, thì mình cũng không cần chết theo.”

“Ngụy đại nhân rất có danh tiếng.” Vệ Lam nói:“Triều đình cho ông ấy làm thái y, sao ông ấy dám không làm? Ta từng thấy ông ấy oán hận, nói cái gì thanh danh hại người.”

“Ông ấy khoe mẽ thôi!” Nhắc tới Ngụy thái y, La Duy vô cùng cảm kích với người đã cứu mạng mình, nhưng vẫn có oán khí,“Nếu tin lời ông ấy nói, thì ngươi đúng là đồ ngốc. Ngụy đại nhân của chúng ta chẳng phải người tốt gì, lập nghiệp bằng cách chế độc dược, khi không còn ở trên giang hồ hỗn loạn được nữa, mới chạy đến trong cung làm thái y, vì nơi này bảo vệ được tính mạng cho ông ấy.”

“Còn có chuyện như thế sao?” Vệ Lam lần đầu tiên nghe về quá khứ của Ngụy thái y, hỏi La Duy:“Ông ấy cũng từng ở trên giang hồ?”

“Nếu ông ấy chỉ là người đọc sách, thì nào dám theo chúng ta tới Thiên Thủy Nguyên?” La Duy nói:“Cho nên, Lam, ngươi đừng nghĩ ông ấy là người tốt.”

La Duy nhắc tới Thiên Thủy Nguyên, làm Vệ Lam nhớ ra một chuyện, nói với La Duy:“Mạc Hoàn Tang từng hỏi ta về Ngụy đại nhân.”

La Duy hỏi:“Về chuyện gì?”

“Gã muốn tìm người chữa mắt cho Tư Mã Tru Tà.” Vệ Lam nói.

La Duy sờ sờ ngón tay đã mất của mình:“Mạc Hoàn Tang nói Tru Tà hiện tại rất khá, vừa rồi ngươi đến thăm Tru Tà thì thấy sao?

“Rất ổn, có vẻ khỏe lắm.” Vệ Lam nói:“Ta còn phát hiện y rất thích cười, Mạc Hoàn Tang chăm sóc y rất tốt.”

“Tru Tà yêu Hoàn Tang.” La Duy nói:“Ở bên cạnh người mình yêu, tất nhiên là vui vẻ rồi.”

“Vậy công tử đối với ta thì sao?” Vệ Lam hỏi.

La Duy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Vệ Lam.

Vệ Lam có chút nóng ruột, bắt đầu hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này.

Một cánh quạ đen đạp cành bay lên, kêu to bay qua trên đỉnh đầu La Duy và Vệ Lam.

Tầm mắt La Duy và Vệ Lam nhìn theo cánh quạ, thấy này con quạ này đứng cạnh một con quạ khác nhỏ hơn, hai con chim rúc vào nhau, kêu to liên tiếp, tựa như hòa tiếng ca.

“Chúng nó là một gia đình?” La Duy hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam nói:“Nhìn cũng giống.”

La Duy liền thở dài:“Chim chóc còn có đôi có cặp, huống chi là người?”

Vệ Lam ừ một tiếng, chỉ vào đôi chim đứng trên đầu cành, nói với La Duy:“Công tử, ngươi nhìn chỗ đó kìa.”

La Duy nhìn theo ngón tay Vệ Lam chỉ, có một cái tổ nhỏ.“Đó là nhà chúng nó?” La Duy lại hỏi Vệ Lam, hiếm khi thấy hắn có hứng với mấy con quạ.

“Hẳn là vậy.” Vệ Lam nói, giơ roi trong tay, đi qua gia đình quạ.

“Lam!” La Duy gọi Vệ Lam, nói:“Ngươi cúi đầu xuống một chút.”

Vệ Lam cúi đầu nhìn La Duy:“Sao thế?”

La Duy dò xét một lúc, rồi hôn lên mặt Vệ Lam, lí nhí nói với hắn:“Ngươi là đồ ngốc.”

“Cái gì?” Vệ Lam không hiểu, hắn đã làm gì để bị mắng là kẻ ngốc?

“Ta… sao ta có thể không yêu ngươi cơ chứ?” La Duy dùng thứ giọng muỗi kêu nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, cố nói thật nhanh.

Vệ Lam kinh hỉ nhìn La Duy, hắn thấy người này ửng hồng hai má, lần đầu tiên, Vệ Lam thấy La Duy thẹn thùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui