Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

La Duy đối diện Long Nhất, ánh mắt cả hai đều băng lãnh.

“Là ngươi tìm đến Tuyên Châu?” Rốt cục La Duy cũng hỏi Long Nhất.

Long Nhất vừa nghe hai chữ Tuyên Châu, con ngươi nhất thời co rút, hắn biết vì sao La Duy muốn lấy mạng hắn.

“Ngươi làm việc đắc lực quá nhỉ!” Nhìn bộ dáng phút chốc suy sụp của Long Nhất, La Duy liền biết Ngụy thái y không nói dối, chính Long Nhất tìm về quê nhà Vệ Lam, cho nên y và Vệ Lam mới như ngày hôm nay.

“Ta chỉ là hạ nhân.” Long Nhất nói: “Chỉ nghe lệnh mà làm.”

“Kẻ phản tiên hoàng còn dám nói chỉ theo lệnh mà làm sao?” La Duy cười lạnh: “Lúc trước là ai mắt mù, để cho ngươi lên làm Long kỵ vệ thế?”

Long Nhất cười khổ một tiếng: “Cái này hẳn là vương gia biết rồi chứ.”

“Nhân bất vi kỷ(Người không vì mình, trời tru đất diệt – Tào Tháo)?” La Duy nói.

Long Nhất muốn cười, nhưng chỉ ho ra mấy ngụm máu.

“Bây giờ ngươi không sợ chết nữa?”

“Vương gia sẽ không bỏ qua cho ta, cái chết gần kề, ta không đến nỗi gào khóc lớn tiếng đâu, chỉ là, vương gia…” Long Nhất nói với La Duy: “Ngài định nói thế nào với bệ hạ đây?”

“Hắn sẽ không biết ngươi chết.” La Duy đáp.

Long Nhất nhìn năm người Long Thập đứng xung quanh: “Vương gia tin tưởng bọn họ đến vậy?”

Năm người Long Thập đều thay đổi sắc mặt, kẻ này đã chết đến nơi còn muốn châm ngòi li gián trước mặt La Duy, lập tức Long Thập định ra đòn tử với Long Nhất.

“Thập!” La Duy lên tiếng bắt Long Thập dừng tay: “Kẻ này dù sao cũng từng xưng huynh gọi đệ với ngươi, ngươi đừng ra tay.”

“Vương gia?” Long Thập nhìn về phía La Duy, bọn họ không ra tay, chẳng lẽ La Duy muốn đích thân động thủ giết Long Nhất?

“A Di Đà Phật.” Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng người niệm Phật.

Năm người Long Thập kinh hãi, họ đứng ở chỗ này, trong rừng lại yên tĩnh, thế nhưng họ không hề phát hiện ra có người tiếp cận chỗ này.

“Ai?!” Long Thập Tam hét to một tiếng, vung đao chém về phía phát ra tiếng người.

Long Thập Tam chém một nhát, La Duy mới xoay người lại.

“Thí chủ vung đao thật lỗ mãng.” Phất Y Đại Sư lui về phía sau mấy bước, tránh thoát một đao của Long Thập Tam.

“Đại Sư?” La Duy hô một tiếng.

Long Thập Tam ra chiêu thất bại, đao thức không thu, còn định tấn công Phất Y Đại Sư thêm lần nữa, nghe tiếng La Duy kêu, liền vội vã thu đao, thiếu chút nữa đã làm bị thương chính mình.

“Vương gia.” Phất Y Đại Sư chắn trước La Duy.

“Ông ta là quốc sư Phất Y.” La Duy mặt trầm như nước nói với năm người Long Thập: “Các ngươi không được làm càn.”

Long Thập Tam vừa nghe nói người mình vừa tấn công là quốc sư Phất Y, thiếu chút nữa đã đánh rơi đao.

Long Thập sửng sốt giây lát, rồi vội vàng hành lễ với Phất Y Đại Sư: “Đại Sư.”

Phất Y Đại Sư cười gật đầu, vẫn vân đạm phong thanh, phảng phất như không hề nhìn thấy Long Nhất toàn thân đẫm máu.

“Sao Đại Sư lại tới đây ạ?” La Duy hỏi.

Phất Y Đại Sư nghe La Duy hỏi, liền nói: “Vương gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng được hay không?”

La Duy vươn tay: “Đại Sư, mời.”

Năm người Long Thập ở lại canh Long Nhất, nhưng ai cũng nhìn chằm chằm vào Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư cùng La Duy đi qua một con đường trong rừng, rồi dừng lại dưới một tàng cây.

“Ta không ngờ Đại Sư ở cửa Phật cũng luyện võ.” Sau khi dừng lại, La Duy nói với Phất Y Đại Sư: “Thấy tay chân Đại Sư nhẹ nhàng như vậy, sợ là năm người Long Thập có hợp sức cũng không phải là đối thủ của Đại Sư.”

“Vương gia nói quá rồi.” Phất Y Đại Sư đáp: “Ngược lại, vương gia muốn giết người ở đây sao?”

“Nơi này không thể giết người?” La Duy nói: “Hay là Đại Sư muốn vào cung tố cáo ta?”

Phất Y Đại Sư trả lời: “Nếu bần tăng nói sẽ tiến cung, thì liệu vương gia có giết bần tăng không?”

La Duy cười, lạnh nhạt nói: “Đại Sư muốn cược cả tính mạng với ta sao? Ta không tin thần Phật, tất nhiên cũng không tin Đại Sư là Phật sống.”

“Bần tăng chỉ là phàm nhân, có là Phật sống gì đâu chứ?” Phất Y Đại Sư lắc lắc tay: “Vương gia, trên người ngài sát khí quá nặng, không tốt cho chính bản thân ngài.”

“Đại Sư đã từng nói với ta, muốn ta đưa Vệ Lam đi.” La Duy nói: “Ta đã cùng Lam đi xa đến thế, tại sao bây giờ vẫn như thế này, Đại Sư, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”

Phất Y Đại Sư nói: “Khi bần tăng nói câu đó, vương gia vẫn là con cháu La gia, không phải hoàng tử Long thị.”

“Bởi vì như vậy?” La Duy dường như nổi giận.

“Vương gia, hiện tại bần tăng cũng tin rằng có một số việc không phải do số phận.” Phất Y Đại Sư nói tiếp: “Vương gia…”

“Số mệnh của ta?” La Duy nói: “Số mệnh của ta đen đủi thế sao? Đời trước…” Nói đến tổ tiên, ánh mắt La Duy lộ ra vẻ bi ai: “Là do tổ tiên tạo quá nhiều nghiệt, cho nên cả đời này ta chỉ có thể trả nợ, không thể cầu mog điều gì cho chính mình hay sao?”

“Món nợ của người chết…” Phất Y Đại Sư nói: “Sao có thể để vương gia trả món nợ của người đã khuất chứ?”

“Không phải cửa Phật luôn nói con người sẽ phải trả nợ ở kiếp sau sao? Không phải nói nhân thế luôn có nghiệp chướng sao?” La Duy nói: “Kiếp này của ta chỉ để trả nợ, có đúng hay không?”

Phất Y Đại Sư lắc đầu.

“Bây giờ ta đã thế này rồi, ngươi còn có điều gì không thể nói?” Thấy Phất Y Đại Sư như vậy, La Duy nói chuyện càng lớn tiếng: “Ngươi biết cái gì cũng không thể nói với ta sao? Ta trốn không thoát, ta cam chịu, nhưng ít nhất ngươi phải cho ta một lý do chứ?!”

Đối mặt với lửa giận của La Duy, Phất Y Đại Sư chỉ nói: “Lý do, vương gia muốn bần tăng cho ngài lý do gì?”

La Duy căm giận cúi đầu, xoay người bỏ đi: “Nếu Đại Sư không thể cho ta đáp án, vậy ta không quấy rầy sự thanh tịnh của Đại Sư nữa.”

“Vương gia.” Phất Y Đại Sư gọi La Duy lại: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

“Đại Sư yên tâm.” La Duy nói: “Ta không làm mất sự thanh tịnh của cửa Phật đâu.”

“Vương gia, thế nhân đều có tâm ma, ngài không thể vạn sự tùy tâm được!”

“Vậy Đại Sư cũng có tâm ma?”

“Vương gia không nghĩ cho Vệ Lam sao?” Phất Y Đại Sư không để ý đến câu hỏi của La Duy, mà chỉ hỏi lại y.

La Duy xoay người đối mặt với Phất Y Đại Sư: “Ngươi có thể giải Vong Xuyên?”

“Bần tăng không giải được Vong Xuyên.” Phất Y Đại Sư đáp: “Có lẽ truyền nhân của Liễu thị sẽ biết, chỉ là Liễu thị đã diệt tộc, công chúa Yến Quân kia cũng chỉ là một người khác họ. Vương gia, đây chính là nhân quả.”

“Ý ngươi là năm đó ta đã quá phận?” La Duy bật cười: “Chẳng lẽ Liễu thị không nên chết?!”

“Liễu thị có nên chết hay không, bần tăng không biết, chỉ là bây giờ thật sự không có ai giải được Vong Xuyên.”

La Duy hồi lâu không lên tiếng, đây chính là nhân quả? Y hại cả tộc Liễu thị, là do y gieo hạt xấu, nên Vệ Lam phải gánh chịu?

Phất Y Đại Sư khẽ thở dài.

“Vậy Long Huyền thì sao?” La Duy hỏi: “Ta làm chuyện xấu, bị báo ứng, vậy còn hắn? Hắn làm ít chuyện xấu lắm à? Vì sao loại người như hắn lại có được giang sơn?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui