Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân


Chương 75
Edit: Giang Tròn
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch đã tới ngự thư phòng, Hiên Viên Vinh Hi mang bệnh trong người nhưng vẫn phê duyệt tấu chương. Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch vào trong không bao lâu thì đã đi ra, thị vệ canh chừng ở của ngự thư phòng vừa thấy thì thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không thể làm gì trong thời gian ngắn như vậy. Hai người ra khỏi ngự thư phòng, đi trên một con đường đầy đá cuội nhỏ với nụ cười tươi rói. Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch nhìn nhau cười cười, Tô Mộ Tịch lên tiếng trước: “ Không nghĩ phụ hoàng lại dễ dàng đồng ý như vậy? Ta còn tưởng phải tốn rất nhiều thời gian khuyên nhủ phụ hoàng, xem ra phụ hoàng cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi.”
Hiên Viên Hạo Thành cười cười gật đầu: “ Kế hoạch của hoàng huynh rất hoàn hảo nhưng bọn họ quá vội vàng nên để lộ rất nhiều sơ hở. Phụ hoàng là vua, hơn nữa người là một vị vua khôn khéo, cho dù bọn họ có làm việc này bí mật đến đâu thì phụ hoàng cũng phát hiện được một số chuyện. Nếu phụ hoàng thực sự trúng độc, ta không rõ bọn họ dùng thủ đoạn gì mà có thể hạ độc phụ hoàng? Vì sao người bên cạnh phụ hoàng lại không hề phát hiện ra?” Chẳng lẽ lại dịch dung thành người bên cạnh phụ hoàng? Thật sự hoàng huynh muốn làm như vậy sao? Dù sao phụ hoàng cũng là cha ruột của hắn.
Tuy Tô Mộ Tịch nghĩ nguyên nhân hoàng thượng bị bệnh không đơn giản như thế nhưng nàng thật sự không nghĩ tới, vì muốn làm hoàng đế mà Hiên Viên Hạo Dạ lại có thể giết cha ruột của mình. Thủ đoạn Hiên Viên Hạo Dạ lợi dụng nàng sao có thể sánh bằng hành vi lần này của hắn, thủ đoạn ngày càng độc ác, hoàng thượng là phụ thân thân sinh của hắn mà hắn cũng có thể ra tay được. Nghe xong lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch cười nói: “ Dù người bên cạnh phụ hoàng có cẩn thận đến mức nào thì cũng có lúc sai sót, hiện tại quan trọng nhất là chuyện giải độc còn bọn họ hạ độc như thế nào? Bắt được bọn họ không phải là biết sao?”
“ Ừm, Tịch nhi nói đúng.” Hiên Viên Hạo Thành gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng. Tô Mộ Tịch thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn thì bật cười, Hạo Thành vẫn là Hạo Thành của nàng. Vẫn là Hạo Thành mà nàng yêu, một chút cũng không thay đổi.
“ Hoa Ngữ, chuyện ta bảo ngươi đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Tô Mộ Tịch quay đầu nói với Hoa Ngữ đang đi theo phía sau, tương kế tựu kế, họ phải diễn thật tốt thì bọn chúng mới mắc mưu được.
Hoa Ngữ hơi cúi thấp người trả lời: “ Tiểu thư người yên tâm đi!”
Thị vệ canh giữ thiên lao nhìn thấy mấy người thì hoảng sợ quỳ xuống hành lễ: “ Tiểu thần tham kiến Thành hoàng tử và Thành hoàng tử phi.”
“ Đứng lên đi!” Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng, nhấc chân chuẩn bị đi vào. Không nghĩ tới thị vệ lại ngăn cản: “ Thành hoàng tử, hôm nay Dạ hoàng tử đã dặn dò, không có ý chỉ của hoàng thượng thì không ai được phép đi vào.” Hiên Viên Hạo Thành ngẩng đầu cười cười nhìn Tô Mộ Tịch. Bọn họ đã đoán đúng, Hiên Viên Hạo Dạ thực sự hạ mệnh lệnh như vậy. Bây giờ lá gan của Hiên Viên Hạo Dạ không hề nhỏ, giả truyền thánh chỉ mà cũng dám làm.
Hiên Viên Hạo Thành cầm ngọc bội giơ lên cho thị vệ xem, thị vệ đờ người ra nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành cất ngọc bội đi rồi cười lạnh: “ Như thế nào? Còn không để cho bản hoàng tử đi vào, ngươi chán sống rồi?” Trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Thị vệ tránh ra, quỳ xuống cầu xin tha thứ: “ Tiểu thần không dám, xin Thành hoàng tử thứ tội.” Chuyện gì đây? Hai vị hoàng tử ai hắn cũng không dám đắc tội.
Hai người đi vào thiên lao, không khí ẩm ướt bên trong khiến Tô Mộ Tịch nhíu mày, người nhà của nàng đang ở nơi như thế này. Hiên Viên Hạo Thành vội vàng kéo tay Tô Mộ Tịch, trấn an nói: “ Tịch nhi yên tâm, phụ hoàng đã hạ lệnh không được dụng hình với nhạc phụ đại nhân. Hơn nữa bọn họ cũng không giống người của hoàng huynh, nàng yên tâm đi.” Hiên Viên Hạo Thành khẩn trương nói, chỉ sợ Tô Mộ Tịch hiểu lầm phụ hoàng.
“ Ừm, ta biết.” Tô Mộ Tịch nhẹ nắm lại tay hắn. So với kết cục của kiếp trước, chỉ cần bọn họ không để Hiên Viên Hạo Dạ làm hoàng đế thì mọi người trong Tô gia sẽ sống rất tốt.
Hai người đến cuối thiên lao, liền thấy năm phòng giam trông cũng không đến nỗi kinh khủng. Người trong Tô gia thấy người đến là Tô Mộ Tịch thì đều giật mình, không phải hoàng thượng hạ lệnh không cho bất kì ai đi vào sao?
Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tô Thanh Hiệp, hai hốc mắt hồng hồng, lo lắng hỏi: “ Cha, nương mọi người không sao chứ?”
Vương Hương Tú cũng không trả lời, sờ sờ mặt Tô Mộ Tịch, lập tức hỏi một loạt câu hỏi: “ Tịch nhi, sao con lại tới đây? Có phải hoàng thượng cũng chuẩn bị tống giam con? Con không thể vào đây, con là nương của Minh Nhật và Minh Nguyệt, hoàng thượng sao có thể làm như vậy?” Lời nói của Vương Hương Tú càng khiến hốc mắt Tô Mộ Tịch đỏ hơn.
Tô Thanh Hiệp kéo tay Vương Hương Tú còn đang kích động, lên tiếng: “ Nàng nói vớ vẩn gì thế, nàng xem, không phải Thành hoàng tử đến cùng với Tịch nhi sao? Tịch nhi không có việc gì.” Tô Thanh Hiệp biết cho dù Tô gia thực sự thông đồng với địch thì hoàng thượng cũng sẽ không trút giận lên cả Tịch nhi, hắn đi theo Hiên Viên Vinh Hi nhiều năm như vậy, điểm ấy hắn có thể xác định.
Vương Hương Tú vừa nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành thì lập tức quỳ xuống: “ Thành hoàng tử, người cầu xin hoàng thượng giúp Tô gia, Tô gia chúng ta không thông đồng với địch bán nước, hi vọng hoàng thượng có thể điều tra rõ ràng để trả lại sự trong sạch cho Tô gia.” Hiên Viên Hạo Thành vội nâng nàng lên: “ Nhạc mẫu, người yên tâm đi! Hôm nay con tới đây cũng vì việc này, người nhà Tịch nhi cũng giống như người nhà của con nên con sẽ không thể không quan tâm.” Vương Hương Tú vừa thở dài nhẹ nhõm lại bắt đầu ngẩn ngơ, thì ra lời đồn đại Thành hoàng tử trở nên thông minh là thật. Ánh mắt mọi người trong Tô gia tràn ngập nghi hoặc, vì sao tự dưng Thành hoàng tử lại trở nên thông minh?
Mọi người ăn xong những gì Hoa Ngữ mang đến, Hiên Viên Hạo Thành nói cho Tô Thanh Hiệp nguyên nhân bọn họ đến đây và kế hoạch của hắn và Tô Mộ Tịch. Tô Thanh Hiệp nghe xong, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “ Con nói là có người biết thuật dịch dung giúp Dạ hoàng tử?” Hiên Viên Hạo Thành gật đầu. Tô Thanh Hiệp trầm tư, thuật dịch dung, có phải Đỗ phi giúp Dạ hoàng tử? Năm đó đúng hôm Đỗ phi thắt cổ thì Cảnh Liên cung bị cháy, hắn luôn cảm thấy có điểm đáng nghi.
Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Thanh Hiệp thất thần thì kêu mấy tiếng. Tô Thanh Hiệp phục hồi tinh thần nói: “ Kế hoạch của các con có thể thực hiện, để Duyệt Tâm đi xem có phải hoàng thượng bị trúng độc không cũng tốt. Mặt khác, Thành hoàng tử, khi con quyết định đánh Mạc quốc thì phải thật cẩn thận, bọn họ được biết đến là đội quân chưa bao giờ bị đánh bại. Phải sống sót trở về nếu không thì không biết nha đầu Tịch nhi kia sẽ làm ra chuyện gì?” Nói xong, Tô Thanh Hiệp vỗ vỗ bải vai Hiên Viên Hạo Thành để cổ vũ hắn.
Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành kiên định: “ Vâng, vì Tịch nhi và con, con sẽ sống quay trở về.” Tịch nhi là người mà hắn yêu nhất, hắn sao có thể khiến Tịch nhi đau khổ vì hắn.
Hai người nói xong thì Hoa Ngữ và Duyệt Tâm đã thay xong quần áo. Tô Mộ Tịch gật gật đầu, dáng người hai người không sai biệt lắm, nói thầm vào tai Duyệt Tâm: “ Nhị tẩu, lát nữa đi ra tẩu hãy cúi đầu thật thấp, đừng để cho người khác thấy mặt của tẩu. Như vậy sẽ không có người phát hiện.”
Duyệt Tâm cười cười gật đầu: “ Tịch nhi yên tâm đi! Chưa có chuyện gì Duyệt Tâm ta làm mà không thành.” Tô Hoành Xán đứng bên cạnh khinh thường liếc mắt nhìn nàng, lên tiếng nhắc nhở: “ Nàng đừng quá đắc ý, làm không xong việc bản công tử bỏ nàng.”
“ Hừ! Chàng dám?” Duyệt Tâm giận dữ, đi qua kéo lỗ tai Tô Hoành Xán.
Tô Hoành Diệp đứng ở một bên cười bất đắc dĩ, hai kẻ dở hơi này còn có tâm trạng đùa giỡn: “ Được rồi, nhị muội mau đi cùng Tịch nhi! Mọi việc làm càng nhanh thì càng ít bị phát hiện.”
“ Ừm, đại ca, bọn muội đi trước.” Tô Mộ Tịch nói xong thì cùng Hiên Viên Hạo Thành và Duyệt Tâm lập tức rời đi.
“ Tam đệ, đệ nói hoàng thượng bị người hạ độc sao?” Tô Hoành Diệp lên tiếng hỏi.
“ Đệ không biết, không phải Nhị tẩu trở về thì sẽ rõ sao?” Tô Hoành Diệu ngẩng đầu, thản nhiên nói, nói xong lại cúi đầu tiếp tục chơi đùa với nữ nhi.
Trên đường ba người đi đến ngự thư phòng, cũng không có ai phát hiện Hoa Ngữ đã không còn là Hoa Ngữ. Đến ngự thư phòng, Lâm Ánh Nguyệt đã sớm cho tất cả mọi người lui xuống trước. Thấy nhóm người Hiên Viên Hạo Thành đi vào thì vội tiến lên hỏi: “ Thế nào rồi? Đưa được Duyệt Tâm công chúa ra sao?”
Duyệt Tâm ngẩng đầu: “ Hoàng hậu nương nương, ta ở đây.”
Lâm Ánh Nguyệt kéo Duyệt Tâm đến bên long sàng: “ Duyệt Tâm công chúa, ngươi mau bắt mạch cho hoàng thượng.”
Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch đứng ở một bên, trong lòng cũng âm thầm khẩn trương. Duyệt Tâm nghe xong lời nói của Lâm Ánh Nguyệt, gật gật đầu, lấy ngân châm ra rồi lên tiếng: “ Hoàng thượng, sẽ hơi đau, người cố gắng chịu một lát.” Nói xong, nhẹ nhàng đâm ngân châm lên huyệt Thần Đình của Hiên Viên Vinh Hi.
Lâm Ánh Nguyệt đứng ở một bên lo lắng không thôi, công chúa Duyệt Tâm đang làm gì vậy, chưa bắt mạch mà đã châm cứu, rất kì quái. Nhưng nhìn công chúa Duyệt Tâm vô cùng chuyên tâm, Lâm Ánh Nguyệt cũng không dám lên tiếng hỏi.
Khoảng một khắc thời gian sau, Duyệt Tâm rút ngân châm ra. Đau đớn khiến Hiên Viên Vinh Hi kêu lên một tiếng, Lâm Ánh Nguyệt đến bên cạnh nắm chặt tay hắn: “ Hoàng thượng, người không sao chứ?” Hiên Viên Vinh Hi suy yếu lắc đầu.
Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành tiến lên: “ Nhị tẩu, phụ hoàng thế nào rồi?” Duyệt Tâm công chúa làm một động tác không cần lên tiếng, để ánh nắng chiếu vào ngân châm, lập tức ngân châm biến thành màu đen, hơn nữa còn vừa đen vừa tím. Thấy hình ảnh này, Tô Mộ Tịch nắm thật chặt tay Hiên Viên Hạo Thành: “ Đúng là phụ hoàng bị trúng độc.”
Duyệt Tâm gật gật đầu: “ Đây là loại độc mạnh nhất của Duyệt quốc, không mùi không vị, cho dù dùng ngân châm cũng không thể biết được. Hơn nữa, người trúng độc này ngoại trừ phương pháp vừa nãy của ta thì bắt mạch cũng không ra. Còn có rất ít người Duyệt quốc có loại độc này, loại người nào mà có thể có lượng độc dược lớn như vậy, thật khó hiểu.”
Hiên Viên Hạo Thành giận tái mặt, cố gắng kiềm chế lên tiếng hỏi: “ Độc này có thể giải được không?”
Duyệt Tâm công chúa cười đắc ý: “ Tất nhiên ta biết cách giải, các ngươi tìm rất đúng người, phương pháp giải độc này chỉ có nữ nhân hoàng thất Duyệt quốc mới biết.” Duyệt Tâm công chúa nói xong, liền viết phương pháp giải độc và viết một phong thư, viết xong liền giao cho Hiên Viên Hạo Thành: “ Trong cung có tất cả thảo dược để giải độc, thuốc dẫn là máu của con cái ruột thịt, Thành hoàng tử, phương thuốc này giao cho ngươi. Chỉ cần hoàng thượng uống theo phương thuốc này thì không có gì đáng ngại.”
Hiên Viên Hạo Thành gật đầu, máu thì có là gì, mạng này đều do phụ hoàng ban cho. Tô Mộ Tịch không nói nhiều lời, cầm chặt tay Hiên Viên Hạo Thành, biết rõ hắn muốn làm gì. Buông tay Hiên Viên Hạo Thành ra: “ Hạo Thành, chàng sai người đi bốc thuốc, ta đưa nhị tẩu về thiên lao.”
Duyệt Tâm lấy xuống cây trâm cài tóc duy nhất xuống, giao phong thư và trâm cho Hiên Viên Hạo Thành, cẩn thận nói: “ Thành hoàng tử, đây là thư tự tay ta viết còn có ngọc trâm này, ngươi giao cho hoàng huynh của ta, hắn nhất định sẽ dẫn binh giúp đỡ triều đình Hiên Viên.”
Tay Hiên Viên Hạo Thành khẽ run: “ Nhị tẩu, cám ơn ngươi.” Thật ra công chúa này cũng không quá đáng ghét.
Duyệt Tâm hào phóng khoát tay: “ Nói cám ơn gì chứ? Ta không muốn trong tương lai phu quân và con ta không có chỗ để ở.”
Mọi người nhìn nhau cười, cũng biết Duyệt Tâm đang nói dối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui