- “Chị An Du.”
Môi Đường Duyệt giật giật, cô khích lệ:
- “Chị nói không sai, chúng ta phải hướng về phía trước, cuộc đời của mỗi người đều khó có khả năng là suôn sẻ bằng phẳng, chúng ta không thể vì những chuyện không tốt trong quá khứ mà khiến cho cuộc sống của chúng ta vẫn luôn chìm trong bóng tối.”
- “Đúng vậy.”
Tần An Du nhoẻn miệng cười.
Đột nhiên cô ấy nghĩ tới một câu nói của Sở Hoằng trước đây, khi đó anh ta là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, vẻ mặt khốc khốc nói với cô ấy, cô ấy vẫn luôn như vậy - người không giống người, quỷ không giống quỷ, chẳng phải là làm cho người đã cứu cô ấy vô ích hay sao?
- “Tiểu Duyệt, chuyện ngày đó rất nguy hiểm, lúc đó chị cũng nhớ không rõ, chị cho là cái người cứu chị kia là cùng một bọn với những người kia đâu.”
Nghĩ đến tình huống lúc đó, Tần An Du không khỏi bật cười, cô ấy nói:
- “Em biết không? Chị hung hăng cắn anh ta một ngụm, tiếp đó anh ta mắng chị, nói chị không biết long tốt của người ta, đã cứu chị, còn bị chị cắn một cái.”
Lúc đó sợ hãi nên cô ấy không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, chính mình cũng không phải là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác sao.
- “Oa, lúc đó chị hẳn là thực dùng sức a?”
Đường Duyệt hỏi.
- “Đúng vậy a.”
Tần An Du suy nghĩ một hồi, mới nói:
- “Bọn hắn muốn khi dễ chị, chị liền suy nghĩ, như thế nào cũng không thể tiện nghi bọn hắn, liền dung hết sức bú sữa mẹ ra mà cắn.”
- “Đáng tiếc, về sau chị tìm lâu như vậy cũng không thể tìm được đối phương là ai.”
Trong lời nói của Tần An Du lộ ra mấy phần cảm thán, cô ấy nói:
- “Em biết không? Chị rất cảm kích anh ta, nếu như không có anh ta, chỉ sợ lúc ấy chị liền......”
- “Chị An Du, có duyên rồi sẽ gặp lại nhau, nói không chừng tương lai chị có thể tìm được người đại anh hùng này.”
Đường Duyệt kiên quyết nói.
Cô luôn cảm thấy, vận mệnh chú định, đều có ý trời, giống như cô, cô cho là cả một đời cứ như vậy cho xong, ai biết được, ông trời lại cho cô có được may mắn – đó là có cơ hội sống lại một lần nữa.
Còn để cho cô hoàn thành được cái hi vọng xa vời trước khi chết của mình nữa.
Hôm nay, hai người Tần An Du và Đường Duyệt chen chúc trên cùng một cái giường ngủ, Đường Duyệt lúc này mới biết, thì ra, Sở Hoằng và Sở Hiên là anh em.
Đặc biệt là sau khi nghe Tần An Du nói rằng, là Sở Hoằng dùng một phen lời nói để đánh thức cô ấy, Đường Duyệt không khỏi thay đổi ấn tượng của mình đối với Sở Hoằng.
Thì ra cái người hoa hoa công tử này còn có thể làm việc tốt a.
*
Sáng sớm hôm sau.
Đường Duyệt đi trường học, Tần An Du cũng vừa vặn đi ra ngoài, ỏ cửa ra vào, có một chiếc Santana màu đen tuyền đậu ở đó.
Mặc dù mặc dù không bằng các loại siêu xe của đời sau, nhưng hiện tại lúc này, đây tuyệt đối là siêu xe.
Bên cạnh xe là một người đàn ông mặc tây trang lạnh lùng, người đàn ông mang theo một cặp kính đen, gọng kiếng rất mỏng, lại phối hợp bộ dáng lịch lãm, văn nhã, khi đứng ở đó, dáng vẻ của anh ta thật uy nghi và hiên ngang.
Khí chất của anh ta chính là loại thành thục, nội liễm, mà quanh thân lại mang theo một loại khí tràng cường đại.
Khi Tần An Du nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt thoáng biến đổi.
Người này, chẳng lẽ chính là Sở Hiên?
Đường Duyệt âm thầm suy đoán trong lòng, nhưng lại không xác định lắm.
- “An Du, đã lâu không gặp.”
Sở Hiên đi lên trước, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ cao lớn, đẹp trai, cũng khó trách sẽ khiến cho chị An Du trước kia tâm tâm niệm niệm .
- “Đã lâu không gặp.”
Thần sắc của Tần An Du nhàn nhạt.
Kể từ sự thay đổi vào mùa hè năm ngoái, Tần An Du của bây giờ không chỉ có là bề ngoài có sự biến hóa rất lớn, chính là trong một năm đã qua, Tần An Du toàn tâm toàn ý nhào vào sự nghiệp, điều này cũng khiến cho tâm linh của cô ấy cũng đã thay đổi.
- “An Du, tìm một chỗ ngồi một chút đi?”
Sở Hiên hỏi.
Tần An Du suy nghĩ một chút rồi nói:
- “Giữa trưa đi, bây giờ tôi còn phải đến cửa hàng.”
- “Được.”
Sở Hiên đáp ứng.
Ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Đường Duyệt đang đứng bên cạnh, người ở cùng với Tần An Du, dáng vẻ lại xuất sắc hơn Tần An Du, Sở Hiên hỏi:
- “An Du, không giới thiệu với anh một chút sao?”
- “Đường Duyệt, em gái nuôi của tôi.”
Tần An Du vòng tay ôm lấy eo của Đường Duyệt, giống như cố ý nói:
- “Đáng tiếc nha, em gái nuôi của tôi cũng đã đính hôn rồi nha.”
- “Chị An Du.”
Đường Duyệt phối hợp kêu lên một câu.
Tần An Du giới thiệu:
- “Đây là người cùng lớn lên trong đại viện với bọn chị, cũng là bạn học của chị, Sở Hiên.”