Hôm qua vừa mới nói với Đường Duyệt một chút chuyện trong quá khứ, hôm nay Sở Hiên lại xuất hiện, Tần An Du ngoại trừ hơi kinh ngạc một chút, còn lại thì cô ấy cũng là đã chuẩn bị tâm lý khi gặp lại anh ta từ rất lâu rồi.
Trước đó cô ấy đã nghe Tần An Hạo nhắc nhở qua, Sở Hiên sắp trở về rồi.
- “Chào anh.
”
Đường Duyệt không mặn không lạt chào hỏi một tiếng.
Sở Hiên cũng không hỏi nhiều, vô cùng thân sĩ đưa Tần An Du đi đến cửa hàng.
Tần An Du nghĩ nghĩ, cũng không từ chối.
- “Chị An Du, em đi học đây.
”
Đường Duyệt chào Tần An Du rồi rời đi.
*Trên xe.
- “An Du, Đường Duyệt nhìn như chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà đã đính hôn rồi sao?”
- “Đúng vậy a, đối phương là Mạc Ti Vũ, anh hẳn là cũng nhận biết.
”
Tần An Du dựa lưng vào cái ghế, mắt nhìn thẳng trả lời.
- “Mạc Ti Vũ - chiến thần bất bại trong truyền thuyết của quân đội, thế mà lại thích một cô gái nhỏ?”
Trong lời nói của Sở Hiên, lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Tần An Du mím môi nói:
- “Tiểu Duyệt đã mười chín tuổi, bọn họ quen biết nhau đã rất nhiều năm.
”
- “Ồ.
”
Sở Hiên hỏi vài câu, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.
Sở Hiên đưa Tần An Du đến cửa hàng rồi, tiếp đó liền rời đi, hai người giống như là bạn bè bình thường vậy.
*Nhà hàng Khải Đế.
Sở Hiên đưa Tần An Du đến nhà hang, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai bên có cây xanh, tuy không khép kín như phòng riêng nhưng vẫn đảm bảo được sự riêng tư ở một mức độ nhất định.
Tiếng nhạc nhẹ êm dịu, trang hoàng xa hoa, cho dù là ở cuối thập niên 80 thì ở đây vẫn là thời thượng nhất.
- “An Du, chúng ta kết hôn đi.
”
Sở Hiên vừa gọi món xong, liền đi thẳng vào vấn đề.
Tần An Du vừa uống một hớp nước, suýt chút nữa phun ra ngoài, cô ấy bị sặc đến mức hốc mắt đều đỏ, cô ấy khiếp sợ nhìn về phía Sở Hiên.
Sở Hiên tiếp tục nói:
- “Tuổi của ông nội của anh và ông nội em đều đã lớn rồi, cha anh cũng vẫn luôn thúc giục chúng ta kết hôn, hơn nữa, nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên kết hôn.
”
- “Không.
”
Tần An Du từ chối:
- “Anh và Tưởng Vi mới là một đôi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho một người đã đợi anh nhiều năm là Tưởng Vi thất vọng sao?”
Tần An Du cau mày nói:
- “Tôi biết, những năm này, anh là bởi vì tôi mà từ chối Tưởng Vi, nhưng mà, Tưởng Vi vẫn luôn chờ đợi anh.
”
- “An Du, anh và cô ấy, không có duyên phận.
”
Sở Hiên cụp mắt xuống.
Tần An Du không tin, nói:
- “Trước kia các người yêu nhau như thế, làm sao lại không có duyên phận chứ? Tôi nghe người ta nói, Tưởng Vi vẫn chưa kết hôn.
”
Sở Hiên mím môi đáp:
- “Thì tính sao, người cùng anh kết hôn, chỉ có thể là em.
”
Bà nội lấy cái chết bức bách, nếu như anh ta không kết hôn với Tần An Du, như vậy, hết thảy của nhà họ Sở đều không có liên quan đến anh ta.
Hơn nữa, coi như anh ta nguyện ý từ bỏ mọi thứ của nhà họ Sở, thì giữa anh ta và Tưởng Vi còn vắt ngang bà nội, còn có người nhà họ Sở.
- “Không.
”
Tần An Du lắc đầu nói:
- “Trong lòng anh không có tôi, tôi cũng không yêu anh, chúng ta kết hôn, sẽ không hạnh phúc.
”
- “An Du, anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ yêu em, nhưng sau khi kết hôn, anh sẽ chung thủy với em.
”
Sở Hiên đẩy kính mắt trên hốc mắt lên, vô cùng nghiêm túc nói.
- “Sở Hiên, tại sao anh không chịu hiểu chứ, tôi không muốn kết hôn với anh, việc này, tôi sẽ nói chuyện với ông nội tôi.
”
Tần An Du đứng lên, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Sở Hiên nữa.
Chuyện xảy ra lúc trước không liên quan gì đến Sở Hiên.
- “An Du.
”
Sở Hiên duỗi tay ra.
Tần An Du hất ra.
- “Nói rất hay, chuyện như kết hôn này, phải là hai bên cùng tình nguyện.
”