Thứ sáu, buổi chiều Đường Duyệt không có lớp nên cô liền thu thập một ít đồ đạc từ sớm, liền ngồi xe đi quân doanh.
Mấy ngày nay, mặc dù có nói chuyện điện thoại nhưng Đường Duyệt không tận mắt nhìn thấy Mạc Ti Vũ, thì trái tim đang treo cao của cô không bỏ xuống được.
Đường Duyệt ở trong quân doanh đã rất quen thuộc, binh lính đều nhận biết Đường Duyệt nên trực tiếp để Đường Duyệt đi về phái khu nhà dành cho người thân.
Trong phòng không có bóng dáng của Mạc Ti Vũ, Đường Duyệt bỏ đồ đạc xuống, lập tức thở phì phì đi ra ngoài, anh ấy lúc này vừa mới xuất viện liền đã bắt đầu làm việc rồi?
- “Tiểu Duyệt.
”
Giọng nói của Mạc Ti Vũ từ ngoài cửa vang lên, gương mặt đẹp trai, anh tuấn kia xuất hiện trước mặt cô, trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi mỏng.
Đường Duyệt vội vàng bước tới, cởi quần áo của anh ra, nhìn xem cái vết thương còn quấn dải băng kia có chảy máu ra hay không rồi cô mới nói:
- “Chú nhỏ Mạc, quân khu lại không phải chỉ có một người lính là anh, anh có cần phải liều mạng như vậy hay không chứ?”
Lần trước mang theo vết thương đi thi hành nhiệm vụ, lần này bị thương cũng không thể nghỉ ngơi cho khỏe, chẳng lẽ quân nhân liền thực sự là làm bằng sắt không bằng?
- “Tiểu Duyệt.
”
Mạc Ti Vũ kéo Đường Duyệt đến bên ghế sa lon ngồi xuống, anh ôm lấy cô nói:
- “Anh chỉ đi là đem kế hoạch huấn luyện cầm tới, thuận tiện giám sát bọn hắn huấn luyện một lần, thật sự không có làm chuyện gì.
”
Đường Duyệt không tin ngẩng đầu.
Mạc Ti Vũ dùng nụ hôn bịt kín đôi môi đang lải nhải của cô, giải phóng ra nỗi nhớ của mấy ngày không gặp.
Đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng dưới cái nhìn của Mạc Ti Vũ thì đó cũng không chỉ là mấy năm mà thôi.
Ban đêm nằm trên cái giường cô đơn kia đều khiến cho nỗi nhớ của Mạc Ti Vũ tăng them gấp bội.
Rất lâu, Đường Duyệt mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, tựa ở trong ngực của anh, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô ngước đầu nói:
- “Em mua thức ăn tới, buổi tối, anh nấu ăn.
”
Đường Duyệt dương môi cười nhạt, nói:
- “Lần trước em không ăn được những món ăn mà anh làm cho, bây giờ em muốn bổ sung.
”
- “Anh chính là người bị th·ương a.
”
Vừa nghĩ tới chuyện lần trước mà mình đã trải qua, Mạc Ti Vũ lập tức có chút chần chờ.
Anh không sợ gian nan, cũng không sợ bị dầu bỏng, chỉ sợ bản thân mình làm không tốt, làm tổn thương đến dạ dày của Đường Duyệt.
- “Anh bị thương cũng không phải là ở tay.
”
Đường Duyệt liếc mắt nhìn chỗ ngực của anh một cái.
Buổi tối nấu cơm là hai người cùng nhau làm, Đường Duyệt nói là để cho Mạc Ti Vũ nấu cơm, nhưng phần lớn việc rửa rau, phân phó tài liệu cũng là Đường Duyệt làm, ngay cả khi việc cuối cùng là xào rau, cũng là Đường Duyệt chỉ huy.
Vốn dĩ, Đường Duyệt muốn làm, nhưng Mạc Ti Vũ hào hứng biểu thị phải tự làm.
Đường Duyệt cũng không từ chối.
Một món cà chua xào trứng gà, một món ớt xanh xào thịt, lại thêm một món canh xương hầm đậu cô-ve nữa, sắc - hương - vị đều đủ.
- “Oa, thật tuyệt.
”
Đường Duyệt nhìn những món ăn này, sau đó đối với Mạc Ti Vũ là một trận khen ngợi.
Mạc Ti Vũ được khen đến lâng lâng, anh nếm nếm đồ ăn.
Mặc dù anh làm không có ngon như Đường Chính Đức làm, nhưng, ít nhất so lần trước anh làm thì ăn ngon hơn.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ có hai người ngồi đối diện nhau, tất nhiên là có chuyện nói không hết.
Rõ ràng chỉ là một bữa cơm thông thường, nhưng đối với người ngồi đối diện khác nhau thì tâm cảnh cũng hoàn toàn khác biệt.
- “Ăn thật no.
”
Đường Duyệt nhẹ nhàng vuốt cái bụng nhỏ căng phình phình, trong lúc không để ý hình như cô đã ăn nhiều.
- “Chúng ta đi dạo một chút đi.
”
Mạc Ti Vũ nắm tay Đường Duyệt đi ra ngoài, đi xuống dưới lầu, không ít người đều ở đây tản bộ.
Mặc dù thời tiết không nóng, nhưng màn đêm bên ngoài yên tĩnh và có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa, tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Đường Duyệt.
Mạc Ti Vũ còn trẻ tuổi, tiềm lực vô hạn, Đường Duyệt tuy còn nhỏ tuổi, không xem như là khéo léo nhưng ít ra khi chung đụng với phần lớn những người chung đụng còn nhà quân nhân khác còn xem như vui sướng.
Cảnh đêm trong quân đội, tựa hồ càng them mỹ lệ, càng yên ả hơn.
Trên sân thể dục Lớn như vậy, vẫn còn có người đang huấn luyện, cái thân ảnh màu xanh lục kia khiến cho người ta liền nhìn có một loại cảm giác động lòng.
Có lẽ, mỗi người đối với màu xanh quân đội, đều có một loại tình cảm đặc thù a.
Ít nhất Đường Duyệt là như vậy, cô nắm tay Mạc Ti Vũ, nghiêng đầu nói:
- “Chú nhỏ Mạc, sau này kết hôn, không phải em sẽ chính là quân tẩu a?”
Những người mà từ trước đến giờ cô không dính dáng đến, hiện giờ cô vậy mà cũng trở thành một thành viên trong đó.
- “Hiện tại em đã chính là quân tẩu rồi.
”
Mạc Ti Vũ gắt gao nắm trở lại tay của cô.
Đường Duyệt liếc anh một cái nói:
- “Còn chưa kết hôn, không tính.
”
- “Em còn chưa đến hai mươi tuổi.
”
Đường Duyệt lẩm bẩm, cô vẫn còn là thiếu nữ non mềm đâu.
- “Khi em hai mươi tuổi, em đã trở thành bà Mạc.
”
Mạc Ti Vũ nhắc nhở.
Đường Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Mạc Ti Vũ, cô nhắc nhở:
- “Sang năm em mới là sinh viên năm hai.
”
- “Ai nói học đại học liền không thể kết hôn chứ?”
Mạc Ti Vũ hỏi lại.
Đường Duyệt:! !