Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Hơn tám giờ sáng hôm sau Chu Trạch Diên về đến nhà, Chu Nhâm đang ăn sáng.

Hắn có chút ngoài ý muốn hỏi: “Ba, hôm nay sao trễ như thế còn chưa đến công ty?”

Mặt mày Chu Nhâm có chút tiều tụy, có vẻ ngủ không được ngon giấc, nhàn nhạt nói: “Sáng hôm nay không có việc gì. Con ăn sáng ở nhà bạn rồi à?”

Chu Trạch Diên đáp: “Còn chưa ăn.” hắn đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, người giúp việc múc thêm một chén cháo nữa bưng cho hắn.

Chu Nhâm liếc mắt nhìn con trai, cách bàn ăn một khoảng, cũng ngửi được hương sữa tắm ngọt ngào đặc trưng của khách sạn, Chu Nhâm không nhịn được nhíu mày một cái.

Y suy nghĩ một chút, nói: “Chốc nữa ba đưa con đi trường dạy lái xe, nhớ mang theo hồ sơ, điền xong chưa?”

Con trai cúi đầu, ở góc độ của Chu Nhâm có thể thấy con trai chớp chớp, sau đó y nghe được con trai đáp: “Con đã hẹn bạn học đi chơi tennis, về thay đồ rồi đi luôn. Dù sao nghỉ hè còn hơn bốn mươi ngày nữa, hôm nào đi học lái xe cũng được.”

Chu Nhâm hỏi tiếp: “Là bạn học tối hôm qua con đến nhà?”

Chu Trạch Diên hàm hồ nói: “Vâng, là mấy người kia.”

Môi Chu Nhâm hơi giật giật, nhưng lại không biết nên nói gì, qua hồi lâu mới nói: “Buổi tối về sớm một chút.”

Chu Trạch duyên đáp ứng, len lén liếc nhìn vẻ mặt ba hắn, thoạt nhìn hình như không vui, nhưng cũng không tới mức tức giận.

Hắn ăn xong chén cháo, đi lên lầu thay quần áo, nhận được tin nhắn của Trần Bồi Nguyên nói đang đợi ở quảng trường trong khu biệt thự trung ương. Hắn vội vã xuống lầu, chào tạm biệt Chu Nhâm: “Ba, con đi trước, bạn học nhắn tin thúc giục rồi.”

Hắn lao như bay đến quảng trường, Trần Bồi Nguyên ngồi xổm bên bãi cỏ đang trêu ghẹo đóa loa kèn, Chu Trạch Diên đứng sau đá cậu ta một cái, nói: “Đừng có chà đạp đóa hoa bé nhỏ nữa, đi thôi, đi bóc lột bạn trai cũ của cậu đi.”

Trần Bồi Nguyên đứng lên phủi mông một cái, cúi đầu đi theo sau Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên thấy dáng vẻ không tình nguyện của cậu ta, cố ý chòng ghẹo: “Cũng phải mấy tháng rồi cậu không gặp Bạch Khôn nhỉ? Bây giờ vẫn còn kích động?”

Trần Bồi Nguyên cũng không ừ hử gì, chẳng qua vẻ mặt kia càng không được tự nhiên.

Chu Trạch Diên thấy thế càng hăng hơn, liên tiếp hỏi “cậu với thằng đó sao quen nhau”, “hai ngươi làm sao để ứ ứ ứ được”, “tại sao lại chia tay” linh tinh không dứt, Trần Bồi Nguyên vẫn luôn cúi đầu hận không thể chôn ngay mặt mình vào trong ngực.

Một chiếc SUV màu đen chậm rãi từ bên cạnh hai người lái qua sau đó ngừng lại, Chu Trạch Diên lơ đãng liếc mắt một cái, đùng một phát đứng thẳng người, cửa kính phía lái xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt Chu Nhâm.

Hắn có tật giật mình vội cướp lời: “Ba, ngài đến công ty à? Không phải nói buổi sáng không có việc sao.”

Chu Nhâm nói: “Có chuyện đột xuất.” tầm mắt của y lướt qua con trai rơi vào trên người Trần Bồi Nguyên đang tò mò nhìn qua, hỏi: “Cháu là bạn học của Trạch Tục?”

Trần Bồi Nguyên câu nệ thưa: “Dạ, chú, cháu chào chú.”

Chu Nhâm nói tiếp: “Hai đứa đi đánh tennis ở đâu? Tiện đường thì ba đưa hai đứa đi.” Lúc y nói lời này vẫn cứ nhìn Trần Bồi Nguyên.

Trần Bồi Nguyên mờ mịt nói: “Dạ?”

Chu Trạch Diên vội nói: “Tụi con phải đi đón bạn khác, không thuận đường đâu.”

Chu Nhâm nói: “Vậy ba đi trước,” y lại nhìn Trần Bồi Nguyên một chút, rất khách khí nói: “gặp lại sau.”

Xe y vừa đi khỏi, Chu Trạch Diên thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi sợ muốn chết, ba tôi quá xuất quỷ nhập thần luôn.” hắn tiện tay vỗ sau gáy Trần Bồi Nguyên, ”Sao cậu lại đần như vậy hả, thiếu chút nữa làm hại tôi bị lộ.”

Trần Bồi Nguyên nói: “Ba cậu nhìn trẻ quá đi?“

Chu Trạch Diên hơi hơi đắc ý nói: “Dĩ nhiên, mấu chốt là mặt mũi rất đẹp trai.“

Sắc mặt Trần Bồi Nguyên quái quái, cười một tiếng nói: “Đúng là không tồi.”

Chu Nhâm đã đi xa liếc nhìn gương chiếu hậu, tay nắm chặt vô lăng, nỗi hòai nghi trong lòng lại lớn thêm mấy phần.

Con út từ nhỏ không như Trạch Diên, thằng bé không hay qua lại với mấy cô bé, lần này tỉnh lại không bao lâu, lại phá lệ liên tục yêu đương. Thật ra thì việc này cũng không hề gì, hồi trước Trạch Diên cứ nửa tháng đổi một bạn gái. Nhưng Trạch Diên lại đỡ, cho tới bây giờ không hề dính líu đến đồng tính.

Vừa rồi gặp cậu trai tóc húi cua, cao hơn con trai một cái đầu, cũng cường tráng hơn con trai nhiều lắm, con trai của Chu Nhâm y lại là 0? Chuyện Lục Địch Kỳ trước đó, chẳng lẽ ám ảnh quá sâu, Trạch Tục tò mò, cho nên mới sinh ra hứng thú?

Hơn nữa cái cậu tóc húi cua này mặt mũi cùng lắm dễ nhìn, trừ đôi mắt to tròn ra còn lại đều tàm tạm, chỗ nào xứng với con trai y?

Chu Nhâm – não bổ quá độ – âm thầm nghĩ, phải tìm thời gian thích hợp, tâm sự với con một chút mới được.

***

Chu Trạch Diên cùng Trần Bồi Nguyên đến Bạch gia, rút điện thoại gọi đến số máy bàn nhà họ Bạch, xác định Bạch Anh Đường không có ở nhà xong, mới đường hoàng nhấn chuông cửa.

Người giúp việc Bạch gia lần trước đã gặp “Chu Trạch Tục”, vừa thấy lập tức mở cửa mời vào, còn nói: “Thiếu gia nhà tôi đang bơi, cậu trực tiếp ra bể bơi phía sau tìm đi.”

Bạch Khôn đại khái bơi mệt rồi, đang nằm trên ghế cạnh bể bơi nghỉ ngơi, nghe có tiếng người tới đây thì mở mắt ra nghiêng đầu liếc nhìn, gương mặt kinh ngạc nói: “Sao cậu lại đi cùng nó?” lời này không đầu không đuôi, chẳng biết ám chỉ ai trong hai người.

Chu Trạch Diên đi tới cạnh bể, thản nhiên ngồi xuống ghế nói: “Là cậu ta tìm ông có chuyện, tôi giúp đưa hắn đến đây thôi.”

Bạch Khôn xoay người, thờ ơ nhìn toàn thân Trần Bồi Nguyên, nói: “Cậu lại tới tìm tôi làm gì? Giữa hai ta hẳn là không có chuyện gì đi?”

Trần Bồi Nguyên đứng thẳng tắp, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi môi run rẩy, hoàn toàn nói không ra lời.

Chu Trạch Diên không nhìn nổi nữa, nói thay cậu ta: “Tìm ông mượn ít tiền, năm mươi vạn, có hay không?”

Bạch Khôn liếc nhìn hắn một cái, âm dương quái khí nói: “Tôi nói này Chu Trạch Tục, sao chú lại nhiều chuyện như vậy?”

Trần Bồi Nguyên gian nan mở miệng nói: “Tôi sẽ cố gắng sớm trả lại anh.”

Bạch Khôn nói: “Hồi trước đưa thì không chịu lấy, bây giờ muốn cũng không có, ba tôi báo dừng hết thẻ tín dụng của tôi rồi, giờ tôi một xu cũng không có.”

Trần Bồi Nguyên cúi đầu không nói lời nào, hiển nhiên càng thêm khó chịu.

Chu Trạch Diên chen vô: “Đừng trêu chọc người ta nữa, hắn mượn tiền cần dùng gấp.” Theo hắn biết, quán bar của Bạch Khôn sinh lời khoảng 150 vạn, cộng thêm đầu năm anh còn bán hai chiếc xe, dù bị ba anh dừng thẻ, vẫn dễ dàng bỏ ra 50 vạn.

Trần Bồi Nguyên lặp lại lời cam đoan: “Tôi thật sự sẽ trả lại cho anh, không thể trả hết một lần, tôi sẽ đưa theo kỳ, tóm lại ta sẽ trả lại cho anh.”

Chu Trạch Diên đứng bên cạnh xỏ xiên: “Không nhìn ra nha, không ngờ tiểu Bạch ca ca lại hẹp hòi như vậy, dầu gì người ta cũng từng đi theo mình, có năm mươi vạn cũng không bỏ ra cho mượn được, nghe rõ ràng nha, là mượn không phải là cho nha.”

Bạch Khôn trừng hắn: “Nói cậu béo cậu còn làm ầm lên là sao? Sao cậu nhiều chuyện hơn cả anh cậu vậy, bao đồng!”

Chu Trạch Diên trừng lại anh: “Hai anh em tôi cộng lại cũng không bủn xỉn bằng một mình ông, quỷ hẹp hòi!”

Trần Bồi Nguyên nhìn hai người bọn họ một chút, bỗng nhiên nói: “Bạch Khôn, anh nói anh thích một người, chính là Chu Trạch Tục sao?”

Bạch Khôn lập tức phản bác: “Tôi thích cậu ta? Mắt cậu nhìn kiểu gì thế? Rõ ràng chính là cậu ta…”

Chu Trạch Diên trực giác anh miệng chó không phun nổi ngà voi, tám phần gã muốn kể chuyện năm đó Chu Trạch Tục cởi sạch mời mọc anh, lập tức ngắt lời: “Im miệng! Đừng lảm nhảm nữa! Đưa tiền đây!”

Bạch Khôn rõ ràng ngẩn người, sau đó nói nhẹ với Trần Bồi Nguyên: “Cậu gửi số tài khoản cho tôi, sau đó tôi gửi qua cho.”

Trần Bồi Nguyên cúi đầu “Ừm“ một tiếng, nói: “Cám ơn, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Bạch Khôn không nói tiếp, chỉ lo nhìn chằm chằm Chu Trạch Diên.

Trần Bồi Nguyên cụp mắt, dùng sức nhấp mím môi, nói: “Vậy tôi về trước. Chu Trạch Tục, cậu thì sao?”

Chu Trạch Diên phẩy tay nói: “Cậu về trước đi, tôi ở lại một lát.“

Lần trước bị chuyện Bạch Khôn là đồng tính dọa cho sợ hết hồn, trước khi đi cũng quên nói việc mình chưa có chết, qua mấy ngày này, hắn từ từ cũng tỉnh táo lại, vấn đề tính hướng của Bạch Khôn không thể phá tan tình bạn hai mươi mấy năm giữa bọn hắn, lúc tới hắn đã tính đợi Trần Bồi Nguyên giải quyết xong đi về, hắn sẽ ngả bài với Bạch Khôn.

Sau khi Trần Bồi Nguyên đi khỏi, Bạch Khôn từ trong bể bơi leo ra ngoài, ngồi chiếc ghế phơi nắng cạnh Chu Trạch Diên, cầm ly nước trên bàn uống hai ngụm, liếm môi một cái, nói: “Chu Trạch Tục, tôi cảm thấy cậu không giống xưa.”

Chu Trạch Diên ngả người nằm xuống ghế, hừ một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện không giống? Tiểu chiến hữu của tôi ơi, ông thật đủ trì độn.”

Bạch Khôn không khỏi nhìn hắn, Chu Trạch Diên bất mãn nói: “Người khác không nhìn ra cũng thôi vậy, hai ta từ nhỏ nam chinh bắc chiến hai mươi mấy năm, thế mà ông không hề phát hiện? Trái tim của tôi a, tựa như rơi vào hồ nước sâu thăm thẳm, tôi nhớ cái chuyện đã danh trấn tứ phương – bỏ tên say rượu là ông ngủ trên nắp bồn cầu – lắm đó.“

Bạch Khôn đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, không dám tin hô: “Trạch Diên?”

Chu Trạch Diên nhếch môi hướng Bạch Khôn cười hắc hắc, bỉ ổi hề hề nói: “Còn nữa năm thứ nhất đại học ông bị một cô nàng da đen Phi châu cường…”

Bạch Khôn quát to một tiếng: “Đừng nói nữa! Cái tên nhóc này! Cái tên nhóc nhà cậu!” gã kéo Chu Trạch Diên đứng lên, nhìn toàn thân hắn một lượt, vui vẻ nói: “Cậu không có chết! Thật là tốt quá! Ngày cậu mất tôi đã khóc! Đậu xanh tôi khóc uổng phí rồi!“

Anh em tốt rốt cuộc nhận lại nhau, cánh mũi Chu Trạch Diên thậm chí có chút ê ẩm, suýt nữa rơi nước mắt, cứng rắn kiềm nén, mắng: “Phặc diu! Nếu không có chuyện này, sợ rằng đời này tôi cũng không biết ông thích đàn ông!”

Mặt Bạch Khôn chợt biến sắc, “Nói như vậy, người chết là Chu Trạch Tục?”

Từ ánh mắt gã Chu Trạch Diên chợt ngộ ra đôi chút, không chắc lắm: “Khôn nhi, không phải ông bị em trai tôi bẻ cong đó chứ?“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui