Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Tất nhiên là Tần Mậu kinh ngạc, cậu tiết lộ cho Đường nhị tỷ đúng là hai trăm triệu, so với dự đoán của Khương Ngôn Mặc còn thiếu một số không.

Dưới tình huống này, sao Đường gia lại có thể trúng thầu…

Tần Mậu càng nghi ngờ tại sao Khương Ngôn Mặc lại không trúng thầu.

Lúc Khương Ngôn Mặc và cậu gọi điện, giống không có việc gì, dường như công trình vài tỷ kia sẽ xuất hiện lại bất cứ lúc nào.

Quá trình chọn giá đấu thầu, Tần Mậu không mấy dây dưa, phải tìm cách thao túng cán bộ viên chức, chỉ sợ cũng chỉ có Khương Ngôn Mặc có thể làm được.

Như vậy, chính là Khương Ngôn Mặc động tay động chân ở bên trong…

Sau khi biết kết quả, Tần Mậu vội vã muốn liên lạc với Đường nhị tỷ.

Cậu không ngờ Đường nhị tỷ còn nhanh hơn, cô gọi điện cho cậu.

Đường nhị tỷ luôn mạnh mẽ quyết đoán, cậu biết điều này, nhưng cậu cũng không ngờ Đường nhị tỷ sẽ lập tức tìm tới cậu.

Đương nhiên ngày hôm sau, Đường nhị tỷ nói muốn gặp cậu.

Tần Mậu đang đi dạo với Hồ Niệm Cảnh ở trong sân trường Giang đại, sau khi nhận được điện, không do dự bao lâu đã đồng ý.

Cậu nói sẽ về Đường gia ngay, nhưng Đường nhị tỷ nói cô đang ở bên ngoài, cuối cùng hai người hẹn gặp ở một quán trà nhỏ cạnh Giang đại.

Không bao lâu sau Đường nhị tỷ đến.

Tần Mậu ngồi đối diện cậu, vẻ mặt có hơi do dự.

Đường nhị tỷ nhìn thấy hết, tự tay rót trà cho cậu, cười nói: “A Mậu, lần này chị phải cảm ơn em rất nhiều.”

Tần Mậu sợ nhất việc này.

Đường nhị tỷ không giấu được vui sướng, Tần Mậu lại nhớ đến kiếp trước Đường gia vì nhận được hạng mục này, từng bước bị Khương Ngôn Mặc tính kế, cuối cùng mới dẫn đến sụp đổ.

Chắc chắn bây giờ Khương Ngôn Mặc đang sắp xếp, chờ Đường thị bước vào cái bẫy mà hắn đã thiết kế kĩ càng.

Đường nhị tỷ rất sắc bén, thấy Tần Mậu không nói lời nào, cô suy nghĩ, vỗ tay Tần Mậu: “Nói vậy em đã biết kết quả đấu thầu lần này delicious peaches come.”

Tần Mậu hơi chần chừ, vẫn gật đầu.

Đường nhị tỷ nói: “Lần này Đường thị trúng thầu, chị cũng cảm thấy bất ngờ. Giang thị có rất nhiều công ty bất động sản lớn nhỏ, còn có vài doanh nghiệp nhà nước khác, lại thêm mấy công ty ma trong vùng dính dáng đến bạn bè thân thiết, vốn dĩ ngay cả một chút hi vọng Đường gia cũng không có.”

Tần Mậu biết cô muốn nói gì, nhưng không nghĩ cô sẽ nói thành lời, vì thế ngắt lời cô: “Chị hai, em thấy mảnh đất kia… Đường gia có thể suy nghĩ thêm một chút.”

Nhìn ra cậu không hài lòng với kết quả đấu thầu, Đường nhị tỷ vốn thẳng tính, thấy cậu như vậy, cô dừng lại, khẽ thở dài: “Theo bên ngoài, Mặc quán đã ăn chắc công trình này, giờ lại thất bại, rất nhiều người đều cảm thấy ngạc nhiên.”

Tần Mậu há miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Đường nhị tỷ thả tay cậu ra: “A Mậu, vậy phải làm sao bây giờ, em không vui, chị không muốn em phải vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, chị cũng không còn cách nào để thay đổi sự thật.”


Tần Mậu lắc đầu, Đường nhị tỷ nghĩ cậu không vui vì đã tiết lộ chuyện giá cả cho cô, nhưng thật ra cậu đang lo lắng chuyện khác.

Đường nhị tỷ lại nhìn cậu, nói: “Nói thật, quả thật con số kia giúp cho chúng ta không ít, nhưng chúng ta cũng đã kiểm tra, sau khi điều chỉnh mới đổi lấy được thắng lợi này.” Cô nhìn Tần Mậu: “A Mậu, em có biết số tiền cuối cùng là bao nhiêu không?”

Tần Mậu đối mắt với cô.

Đường nhị tỷ nói cho cậu biết: “Hai tỷ.”

Giống như dự đoán của Khương Ngôn Mặc, nhưng so với hắn nói thì nhiều hơn một số không.

Chẳng trách Đường thị có thể trúng thầu.

Đường nhị tỷ giải thích: “Cũng không phải chị không tin lời em, nhưng chị nghĩ Khương Ngôn Mặc chắc chắn có giữ lại, dù sao chỉ cầm hai trăm triệu đi đầu tư vào một hạng mục, đây không phải là quá không hợp lẽ thường hay sao. Chính quyền thành phố cũng không chắc con số kia. Chúng ta vừa căn cứ vừa tự kiểm tra, đánh giá cái con số, cuối cùng mới đầu trung.”

Hóa ra là lỗi của cậu, là cậu suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ tới việc này.

Tần Mậu đã nói những lời không nên nói.

Cậu nghĩ chẳng lẽ đây là vận mệnh nhắc nhở cậu, nói cho cậu biết cho dù sống lại một lần, cậu cũng không thể thay đổi kết cục mà ông trời đã sắp đặt delicious peaches come.

Không phải là Tần Mậu không nghĩ tới, Đường gia sẽ cho cậu một con số thích hợp để làm điều chỉnh, cậu biết hậu quả của việc đầu tư này sai một ly thì đi một dặm, cậu tiết lộ cho Đường nhị tỷ cũng thật sự chỉ để tham khảo, nhưng cậu đâu nghĩ đến Đường gia sẽ bỏ vốn gấp mười lần.

Đây thật sự là một sự mỉa mai.

Cậu cố gắng muốn thay đổi kết quả, không ngại nói dối lừa Đường nhị tỷ.

Nhưng Đường gia vẫn tự nhảy vào hạng mục.

Giờ phút này trong lòng Tần Mậu khó chịu vô cùng, thậm chí cậu cũng không để ý đến vẻ mặt chú ý của Đường nhị tỷ.

Nếu không ngăn được những chuyện này, vì sao ông trời còn muốn cho cậu sống lại? Để cậu lại chứng kiến bi kịch của Đường thị một lần nữa, lại bị lừa Khương Ngôn Mặc lần nữa?

Nhưng sao cậu có thể cam tâm được chứ.

Đường nhị tỷ nhìn Tần Mậu, thấy vẻ mặt cậu nặng nề, cô cũng không nói nữa.

Chắc chắn những lời vừa mới nói đã là giới hạn Đường nhị tỷ có thể thẳng thắn.

Tần Mậu biết Đường nhị tỷ rất cao hứng vì có thể nhận được hạng mục này, nhưng… Hạng mục này chính là cái bẫy mà Khương Ngôn Mặc tạo ra, cậu cần phải làm gì mới có thể thuyết phục Đường nhị tỷ, buông bỏ công trình này?

Tần Mậu bình phục quyết tâm, cậu áy náy nhìn Đường nhị tỷ: “Em xin lỗi, chị hai, Chẳng qua là… Em hơi ngạc nhiên.”

Đường nhị tỷ cười nói: “Chị hiểu. Em là người thật lòng, lần này em giúp không ít việc, nhưng cuối cùng lại có bất đồng với Khương Ngôn Mặc, chị chỉ sợ em để tâm mấy chuyện vụn vặt.”

Vẫn là cô hiểu lầm, nhưng Tần Mậu cũng không giải thích, chỉ rót cho cô tách trà.

Đường nhị tỷ chậm rãi nhấp một chút, nhìn cậu: “Hôm nay tìm em, thật ra còn có một việc nữa.”


Tần Mậu ngồi thẳng lưng, im lặng chờ cô tiếp tục.

Đường nhị tỷ nói: “Là như thế này, phải lập tức khởi công mảnh đất ở cạnh tòa thị chính, vấn đề là thiếu nhân lực, nhất là quản lý vẫn luôn trống ghế, chị nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có em là thích hợp nhất.”

Tần Mậu ngẩn người, cậu không nghĩ tới đây là mục đích của Đường nhị tỷ.

Hiện giờ ở kiếp trước, Đường nhị tỷ cũng không đề nghị muốn cậu đến công ty giúp đỡ.

Thật ra Đường gia cũng không thiếu nhân tài, các nhánh khác trong Đường gia có mấy người trẻ tuổi rất xuất sắc, có lẽ là sợ dã tâm của bọn họ quá lớn, Đường nhị tỷ mới tìm tới cậu, vì trong lòng Đường nhị tỷ, dù sao cậu cũng có thể được tín nhiệm delicious peaches come.

Nếu như là kiếp trước, Tần Mậu nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Nhưng tình hình bây giờ hoàn toàn khác, cho nên cậu trầm mặc, tự hỏi tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Đường nhị tỷ cũng không gấp, cho cậu thời gian suy nghĩ.

Tần Mậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối lời đề nghị của Đường nhị tỷ.

Lần trước Khương Ngôn Mặc nói cậu qua giúp đỡ, đó chỉ là nói vui, cậu cũng không để trong lòng.

Lần này Đường nhị tỷ mở lời mời cậu, cậu cũng không thể cư xử bất cẩn, nhưng cậu cảm thấy cậu vẫn còn chuyện quan trọng hơn để làm.

Đương nhiên cậu sẽ giúp Đường gia, nhưng cũng không phải lấy thân phận là công nhân của công ty.

Đường nhị tỷ do dự, nói: “Chị hai vẫn mong em suy nghĩ thêm một chút.”

Tần Mậu đã quyết tâm, cũng sẽ không đổi ý, vì điều này mà cậu chỉ có thể làm Đường nhị tỷ thất vọng.

Vẻ mặt cậu có hơi có lỗi: “Chị hai, chị biết tính em…”

Đường nhị tỷ không làm khó cậu nữa, thậm chí còn dịu dàng tỏ ra hiểu cậu đang lo lắng.

Một lúc sau, Đường nhị tỷ nói phải về giám sát Tiểu Hân Nghiên ăn cơm. Tần Mậu muốn đưa cô về, cô chỉ cười nói Tần Mậu đừng lo lắng, nói cho cậu biết tài xế của Đường gia đang chờ ở bên ngoài.

Sau khi tiễn Đường nhị tỷ lên xe, Tần Mậu quay lại quán trà, gọi điện cho Hồ Niệm Cảnh, gọi cậu ta đến cùng uống trà.

Hồ Niệm Cảnh vừa đến, ngồi còn chưa vững đã rất hào hứng nói: “Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai.”

Tần Mậu cười: “Ai?”

Hồ Niệm Cảnh đưa điện thoại cho cậu xem: “Tự nhìn.”

Là ảnh chụp Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển, hai người đang ăn cơm, đối mắt nhìn  nhau, không khí ấm áp.

Có lẽ hai người đang ăn mừng kế hoạch thuận lợi, Đường gia vừa bước chân vào ván cờ của bọn họ.


Tần Mậu nhìn chằm chằm bức ảnh rất lâu, chậm rãi hỏi: “Cậu chụp ở đâu?”

Hồ Niệm Cảnh chỉ vào chỗ bên cạnh.

Tần Mậu đứng lên, nghĩ đến gì đó, lại ngồi xuống.

Hồ Niệm Cảnh liếc cậu: “Tò mò vậy hả.”

Tần Mậu lắc đầu.

Hồ Niệm Cảnh liếc cậu một cái: “Tôi nói, cậu sẽ không thích Khương Ngôn Mặc đâu đúng không.”

Tần Mậu trừng cậu ta.

Hồ Niệm Cảnh cười hì hì: “Nếu không sao lại kích động như vậy, chúng ta cũng gặp cậu bạn kia ở một quán ăn, lần đó còn có một đứa bé trai delicious peaches come.”

Tần Mậu “Ừ” một tiếng tỏ ý nhớ rõ.

Hồ Niệm Cảnh nói: “Hôm khai trương Mặc quán, cậu ta cũng tới, tôi nghe nói cậu ta là con nuôi của nhà họ Khương.”

Tần Mậu trả điện thoại lại cho Hồ Niệm Cảnh: “Tôi biết.”

Hồ Niệm Cảnh chống cằm đánh giá cậu: “Nhìn cậu trông rất mất mát.”

Tần Mậu không muốn nói chuyện về Khương Ngôn Mặc với Hồ Niệm Cảnh, như một lẽ có thể, thậm chí cậu còn hi vọng cũng không phải nói đến cả đời.

Cậu uống một ngụm trà, đổi đề tài khác: “Cậu không cảm thấy kì lại sao, mỗi lần đều tình cờ gặp ở bên cạnh.”

Hồ Niệm Cảnh vừa nghĩ đã hiểu cậu đang ám chỉ cái gì, cười nói: “Có lẽ ở đây khá bí mật, xung quanh là trường học, chỉ có học sinh qua lại, không phải sợ gặp người quen.”

Tần Mậu cầm tách trà, không nói chuyện.

Hồ Niệm Cảnh lại nói: “Ai có thể nghĩ đến Khương Ngôn Mặc sẽ đến chỗ như này, lần đầu khi chúng ta thấy, cũng không phải rất ngạc nhiên à?”

Tần Mậu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với phân tích của Hồ Niệm Cảnh.

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “A Mậu, tôi cảm thấy cậu không đúng lắm.”

Tần Mậu không phủ nhận, nhẹ giọng nói: “Niệm Cảnh, có chuyện… Tôi hi vọng sẽ mãi mãi không nói cho cậu biết, nhưng nếu có, tôi cũng sẽ không giấu cậu…”

Hồ Niệm Cảnh ngẩn người, cậu ta chưa thấy qua dáng vẻ nghiêm túc này của Tần Mậu, hơn nữa vẻ mặt còn có chút đau khổ.

Cậu ta cũng không khỏi nhẹ giọng: “Không sao, khi nào cậu muốn nói thì nói sau.”

Tần Mậu gật đầu, không nói nữa.

Hồ Niệm Cảnh biết tính cậu, nếu cậu nói như vậy, cậu ta tuyệt đối sẽ không hỏi.

Tần Mậu đột nhiên cười, xoa đầu cậu ta.

Hồ Niệm Cảnh nhanh nhẹn né tay cậu, nhưng vẫn quan tâm, hỏi Đường nhị tỷ tìm cậu có chuyện gì.

Tần Mậu lắc đầu: “Không có gì, chị hai hỏi tôi có muốn đến Đường thị không.”

Hồ Niệm Cảnh có hơi kinh ngạc: “Không phải cậu nói với chị ấy là không muốn công khai quan hệ với Đường gia sao?”


Tần Mậu gật đầu: “Chị hai có lí do khác… Nhưng tôi không đồng ý.”

Hồ Niệm Cảnh nói: “Chị ấy sẽ hiểu.”

Tần Mậu đang cầm tách trà không nói chuyện, rất lâu sau, mới thở dài: “Ừ… Đến lúc đó chị hai sẽ hiểu.”

*****

Sau hôm gặp Đường nhị tỷ, Khương Ngôn Mặc đến đón cậu đi tham gia cuộc tụ họp đã nói lần trước.

Tần Mậu không biết là tụ họp như thế nào, cậu đoán có lẽ là giống lần trước — Mấy người bạn của Khương Ngôn Mặc tụ chung một chỗ, sau đó vây quanh cậu gọi là “chị dâu”…

Cho nên trước khi biết kết quả đấu thầu, cậu cũng không để chuyện này ở trong lòng, cũng không quá thích.

Nhưng từ sau khi gặp Đường nhị tỷ, cậu bắt đầu tự hỏi, có lẽ có thể lấy một ít tin tức từ đám bạn của Khương Ngôn Mặc.

Về mặt khác, Hồ Niệm Cảnh lại lần nữa chụp ảnh Khương Ngôn Mặc ở cùng với Khương Thiển, mặc dù không nói rõ được quá nhiều vấn đề, nhưng nếu thêm cả ngày sinh nhật hôm đó của Khương Thiển, cậu chụp được ảnh hai người đó ôm nhau, không chừng vào lúc mấu chốt lại có thể dùng để uy hiếp Khương Ngôn Mặc delicious peaches come.

Sau đó Tần Mậu chậm rãi suy ngẫm, lại chờ đến ngày tụ họp.

Sáng sớm hôm sau, Khương Ngôn Mặc đón cậu, lái xe ra khỏi nội thành, nói là đi cùng bạn bè.

Chờ đến nơi, Tần Mậu mới phát hiện nơi đến chính là một cảnh khu.

Cảnh khu này còn khá nổi danh, là nơi nghỉ mát mà người dân nội thành thường đến, mùa hè hàng năm đều có rất nhiều người đến đây để vui chơi nghỉ hè.

Mấy người bạn của Khương Ngôn Mặc đến sớm hơn bọn cậu, có mấy người Tần Mậu gặp qua lần trước, nhìn qua đều là những người trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai.

Tần Mậu đã biết trước trong lòng, có thể kết bạn với Khương nhị thiếu gia, quan hệ cá nhân còn tốt như vậy, chắc chắn thân phận cũng không đơn giản.

Khiến Tần Mậu bất ngờ nhất chính là cậu nhìn thấy Vương Tập Ngật ở trong đám người này.

Bên cạnh Vương Tập Ngật là một cô gái khá xinh cao ráo, hai người nắm tay rất thân mật.

Tần Mậu do dự có nên chào hỏi trước không.

Trong lúc cậu còn do dự, Khương Ngôn Mặc đã dắt cậu đi, giới thiệu cậu với mọi người.

Mỗi người bước lên đều gọi cậu một tiếng chị dâu.

Tần Mậu nhìn thấy bên cạnh bọn họ đều là phụ nữ, bỗng hiểu ra, có lẽ là Khương Ngôn Mặc với đám bạn hẹn xong, đều dẫn theo tiểu tình nhân đến để hạ nhiệt delicious peaches come.

Thời tiết đang dần nóng lên, tìm một chỗ nghỉ mát đúng là cái một chủ kiến không tệ.

Nhưng vấn đề là, người khác dẫn theo tiểu tình nhân đều là phụ nữ, Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đến coi là gì?

Hơn nữa mấy cô gái trẻ tuổi này, có lẽ cũng đến đây để vui chơi với đám công tử kia, mặc dù cậu vốn hiểu Khương Ngôn Mặc không phải là thật tâm với cậu, nhưng vừa nghĩ đến Khương Ngôn Mặc cũng không kiêng kị mà định rõ quan hệ của bọn họ ở trước mặt đám bạn của hắn như vậy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Mọi người bàn bạc xem đi dạo ở đâu trước, Vương Tập Ngật thừa dịp không ai chú ý, đi đến trước mặt Tần Mậu: “Lần trước gặp cậu ở nhà Hồ tiên sinh, không biết chuyện giữa cậu và Ngôn Mặc, không thì nhất định phải mời cậu một bữa cơm.”

Hắn không e ngại nói đến chuyện lần gặp trước, lúc đó là ở trong nhà Hồ Niệm Cảnh… Tần Mậu không khỏi nhìn Vương Tập Ngật nhiều hơn vài lần, ban đầu cậu nghĩ đến Vương Tập Ngật có ý định theo đuổi Hồ Niệm Cảnh, bây giờ nhìn lại, hơn phân nửa Vương công tử là không tim không phổi.

Tần Mậu không quá muốn nói chuyện với hắn, thản nhiên nói: “Vương thiếu không cần khách sáo.”

Vương Tập Ngật nói: “Phải. Nếu không thì vậy, lần sau tìm thời gian tôi làm chủ mời cậu và Ngôn Mặc.” Hắn vừa cười vừa nhìn Tần Mậu: “Đến lúc đó Tần tiên sinh nhất định phải cho tôi đây mặt mũi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận