Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Tần Mậu giữ vững hơi thở, không dám thở mạnh.

Nụ hôn dần dần trở nên nóng bỏng, như lang như hổ cướp lấy môi cậu, đầu lưỡi tiến vào trong, tùy ý tung hoành.

Tần Mậu bị hôn đến thở hồng hộc, toàn thân vô lực, bất tri bất giác quần áo trên người cũng bị cởi xuống.

Mà nam nhân dần dần đi xuống, lướt qua rốn cậu, cuối cùng hôn dục vọng giữa hai chân cậu.

Chỗ giữa hai chân bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, Tần Mậu vốn đang mơ màng, kích thích như vậy bỗng bừng tỉnh, trợn to hai mắt nhìn người đàn ông cúi đầu dưới thân cậu.

Đối phương xoa đùi cậu như trấn an, dịu dàng hôn mút, lại chậm rãi ngậm tính khí của cậu vào trong miệng.

“Khương…” Tần Mậu đã khiếp sợ đến nói không lên lời.

Khương Ngôn Mặc sẽ cúi đầu dưới thân một người đàn ông, làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này?

Ít nhất trước đây Khương Ngôn Mặc chưa từng hầu hạ cậu như vậy.

Khương Ngôn Mặc lại làm như cam tâm tình nguyện, hắn thầm nghĩ muốn cho đối phương được vui sướng.

Chẳng qua chuyện như này là lần đầu tiên Khương Ngôn Mặc làm, khó tránh khỏi có chút vụng về.

Nhưng Tần Mậu cũng là lần đầu tiên được trải qua vui sướng đến tận xương cốt như vậy, không lâu sau đã bắn ở miệng Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc cố ý ngẩng đầu, cười dịu dàng với cậu, thứ màu trắng kia vẫn còn dính trên khóe miệng hắn làm cho Tần Mậu vừa mới lấy lại tinh thần từ cao trào đã xấu hổ đỏ mặt.

Toàn thân cậu như nhũn ra, ngây người nhìn đối phương đứng dậy, lại gần cậu.

Bộ dáng của cậu như đang chờ nam nhân đến giày vò, bắt nạt.

Khương Ngôn Mặc không nhịn được bật cười, dứt khoát cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ hồng của cậu.

Mùi tanh mặn lập tức tràn vào trong miệng Tần Mậu, nghĩ đến đây là của cậu… Thứ của cậu, lập tức không nhịn được mà đỏ tai, mặt cũng đỏ lên cổ.

Không chỉ vậy, tim đập nhanh càng làm cậu xấu hổ.

Nam nhân vẫn còn quấn lấy môi cậu, hút đầu lưỡi, nuốt nước bọt của nhau, hơi thở bá đạo mà nóng bỏng.

Rất nhanh Tần Mậu lại trở nên mơ màng, thần trí cũng không biết vứt đi đâu.

Khương Ngôn Mặc dùng khai vị xong, hài lòng liếm khóe môi đối phương, bàn tay di chuyển xuống mông cậu, bắt đầu thưởng thức bữa chính.

Từ sau lần đầu hai người cũng chưa làm lại, Khương Ngôn Mặc lại không đi tìm người khác, có thể tưởng tượng hắn đã nghẹn bao lâu.

Vì vậy cả đêm Tần Mậu bị đối phương lăn qua lộn lại, cuối cùng giống như một vũng nước, bị Khương Ngôn Mặc bế vào phòng tắm để tắm rửa.

Kết quả Khương Ngôn Mặc không nhịn được, lại làm thêm một lần ở phòng tắm.

Lúc trước Tần Mậu đã bị làm đến ngất xỉu, tỉnh lại thấy nam nhân vẫn còn ở trong cơ thể, ngay cả sức xin tha cậu cũng không còn, chỉ có thể đỏ mắt, mặt đầy nước mắt mà cọ vào vai nam nhân.

Khương Ngôn Mặc bị trêu chọc lại càng không thể kiềm chế, động tác dưới thân cũng hung ác hơn.

Cuối cùng ngay cả mắt Tần Mậu cũng không mở nổi, mặt đẫm nước mắt mà bị Khương Ngôn Mặc bế về giường.

Người trong lòng an an ổn ổn mà chìm vào giấc ngủ, Khương Ngôn Mặc ôm chặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của đối phương, trong bóng đêm lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người trong lòng.

Đã bao nhiêu đêm hắn tỉnh lại từ trong mơ, đưa tay sờ, trước ngực trống rỗng, lòng hắn cũng không khỏi trống trải, trầm mặc ngây người trong đêm tối.

Hiện giờ lại có thể ôm người, để cậu ngủ yên trong lòng mình, Khương Ngôn Mặc biết bản thân có bao nhiêu may mắn.

Hắn không thể mạo hiểm một lần nữa, chịu đựng đau khổ vì mất đi bảo bối trong lòng.

Cơm tối Tần Mậu ăn rất ít, cả tối cũng không yên lòng, thậm chí trong lúc hai người vận động cũng có lúc thất thần.

Có lẽ mấy ngày nay cậu lo lắng đều vì Đường thị.

Khương Ngôn Mặc vốn biết vị trí của Đường gia ở trong lòng Tần Mậu, hắn đã từng vì thế mà cảm thấy mất mát, cũng đã từng ảo não, thậm chí còn muốn tranh giành.

Nhưng cuối cùng hắn không tranh được.

Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, quan trọng là … Người trong lòng này thật sự còn sống, bình an ở bên cạnh hắn.

Còn chuyện Đường gia…

Trong bóng đêm Khương Ngôn Mặc không nhịn được mà nhíu mày, chuyện này liên quan đến cha hắn, muốn giải quyết chắc chắn có chút phiền phức delicious peaches come.

Nhưng mâu thuẫn giữa Khương gia và Đường gia, sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ, hắn hành động sớm cũng tốt, tránh cho đồ ngốc trong lòng này lại suy nghĩ linh tinh…

Có lẽ Tần Mậu quá mệt, im lặng nằm trong lòng Khương Ngôn Mặc, thở nhàn nhạt.

Khương Ngôn Mặc không khỏi siết chặt vòng tay, đến khi giữa hai người không còn khe hở, hắn mới an tâm, hôn trán đối phương, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm Tần Mậu bị siết chặt đến tỉnh.

Trong mơ hồ, cảm giác có người siết chặt lấy eo cậu, nhanh chóng làm cậu tỉnh giấc.

Cậu xoa mắt, hé mở mắt thì bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

Ánh đèn tường trên đỉnh đầu tỏa ra ấm áp êm dịu, càng làm rõ đôi mắt sâu không thấy đáy, như mang theo rất nhiều hối hận, khổ sở, bi thương…

Giống như cậu nhìn thấy mấy lần trước vậy.

Tần Mậu không khỏi ngẩn người.

Cậu mới nhớ ra, tối hôm qua… Tối hôm qua ở cùng với Khương Ngôn Mặc… Cậu bị Khương Ngôn Mặc làm đến vô cùng thê thảm, càng mất mặt hơn khi cậu bị làm đến ngất xỉu…

Cả đêm không biết Khương Ngôn Mặc làm bao nhiêu lần, tóm lại sau lúc ở trong phòng tắm, cậu cũng không nhớ rõ, có lẽ là Khương Ngôn Mặc ôm cậu về phòng.

Mà bây giờ cậu đang nằm trong lòng Khương Ngôn Mặc, đối mắt với hắn.

Tần Mậu lập tức cảm thấy xấu hổ, vùi đầu vào gối đầu, mãi mới ấp úng hỏi: “… Anh sao vậy?”

Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, vẫn không nhúc nhích nhìn cậu.

Dường như ánh mắt của nam nhân dừng lại ở trên mặt Tần Mậu, nhưng nếu nhìn kĩ lại không nhìn ra hắn đang nhìn cái gì.

Tần Mậu chần chừ hỏi một câu: “Sao vậy…”

Đến khi nghe thấy giọng cậu, Khương Ngôn Mặc mới giật mình như bừng tỉnh, ôm chặt người, lẩm bẩm gọi: “Bảo bối, bảo bối…”

Nam nhân chưa từng tỏ ra yếu đuối như vậy, Tần Mậu nhất thời ngây người, hai tay không tự chủ được ôm lấy nam nhân, muốn an ủi nam nhân delicious peaches come.

“Bảo bối…” Khương Ngôn Mặc ôm chặt lấy người, không ngừng hôn trán đối phương.

Tần Mậu nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Gặp ác mộng sao?”

Nhưng nam nhân chỉ lo hôn cậu, mãi không trả lời.

Trong phòng yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ nhàng chầm chậm của hai người.

Cũng không biết qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc đột nhiên “Ừ” một tiếng.

Hắn đặt đầu Tần Mậu vào bả vai hắn, xoa gáy cậu: “… Mơ thấy bảo bối ngã từ trên tầng xuống…”

Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tần Mậu đột nhiên ngồi bật dậy.

“Anh nói anh mơ thấy gì?” Tần Mậu trợn mắt, không thể tin được mà nhìn thẳng nam nhân.

Khương Ngôn Mặc cũng ngồi dậy, cảm thấy phản ứng của cậu có hơi kì lạ, nhưng vẫn không để trong lòng, giơ tay khẽ vuốt ve khóe miệng cậu: “Cả người bảo bối đều là máu, tôi rất sốt ruột, lại không có cách nào…”

Giọng hắn khàn khàn như có phiền muộn xen lẫn sợ hãi.

Tần Mậu nghe vậy cũng phiền lòng mà ngẩn người tại chỗ.

… Sao lại… Sao nam nhân lại mơ thấy tình cảnh của kiếp trước…

Chẳng lẽ ông trời nhắc nhở bọn cậu, nói cho bọn cậu biết, kết cục của kiếp này cũng sẽ như kiếp trước…

Cho nên… Cho nên vẫn không chạy khỏi trò đùa của số phận sao?

Tần Mậu chỉ cảm thấy chua xót, chua xót đến không nói lên lời.

Hai người như rơi vào ma chướng, chỉ nhìn nhau như vậy, lại không thấy rõ biểu tình của đối phương là gì.

Khương Ngôn Mặc đột nhiên kéo người vào lòng, không ngừng hôn trán đối phương: “Không sao, bảo bối, tôi sẽ không để em gặp lại chuyện như vậy một lần nữa delicious peaches come.”

Tần Mậu gối đầu lên vai hắn, lòng tràn đầy buồn bã tuyệt vọng, còn nam nhân nói gì, cậu lại không nghe thấy.

Sau khi nói chuyện với Khương Ngôn Mặc, mấy ngày sau, tin đồn liên quan đến Đường thị dường như ít đi, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có truyền thông đưa tin, nhưng đều là mấy tòa soạn tầm thường.

Tần Mậu không thể không đoán, có phải Khương Ngôn Mặc nhúng tay vào chuyện này hay không.

Trong lúc đó Tần Mậu có gọi điện cho Đường nhị tỷ, vài ngày nữa là ngày dự sinh của cô, nghe giọng cô vui mừng, Tần Mậu cũng nhẹ lòng.

Có vẻ cô vẫn chưa biết bên này xảy ra chuyện, có lẽ người nhà họ Đường lo cô sắp sinh nên không nói tình hình của Đường thị cho cô.

May mà không nói cho cô.

Tần Mậu xem lại các bài báo của truyền thông trong khoảng thời gian này, còn có tin đồn ở trên mạng. Cuối cùng cậu đưa ra kết luận, tạm thời Đường thị được yên ổn.

Lúc tan tầm cậu nhận được cuộc gọi từ Hồ Niệm Cảnh, hai người vẫn hẹn gặp nhau ở gần Giang đại.

Sau khi Đường thị gặp chuyện không may, cậu từng tâm sự với Hồ Niệm Cảnh, nhưng cậu lo cho Đường thị, Hồ Niệm Cảnh cũng không yên tâm. Hai người chỉ vội nói với nhau vài câu đã ngắt máy, lần này mới có thời gian rảnh để trò chuyện.

Sắc mặt Hồ Niệm Cảnh nhìn qua không tệ.

Tần Mậu quan sát cậu ta: “Gần đây có chuyện vui?”

Từ lần gặp Hồ Niệm Cảnh say rượu ở Mặc quán, hai người đã rất lâu không gặp nhau.

Hồ Niệm Cảnh như không nghe ra cậu trêu chọc, tỉ mỉ nhìn cậu một lúc: “Tôi có đến lễ đính hôn của Đường tiểu thiếu gia, nhưng không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu.”

Hôm đó mời truyền thông đến, còn có tòa soạn của Hồ Niệm Cảnh.

Nói thật Đường nhị tỷ đột nhiên công khai thân phận của Tần Mậu, quả thật khiến Hồ Niệm Cảnh ngạc nhiên. Đến khi cậu ta đi tìm Tần Mậu, đã không thấy Tần Mậu và Đường nhị tỷ.

Tần Mậu giật mình: “Hôm đó tôi không thấy cậu delicious peaches come.”

Hồ Niệm Cảnh “Ừ” một tiếng: “Sau đó lại muốn gặp cậu, có nhiều chuyện lắm, rồi bên cậu lại…”

Tần Mậu gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Hết chuyện này lại đến chuyện khác, cũng đau đầu.”

Cũng chỉ khi đối diện với Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu mới có thể thả lỏng như vậy.

Có lẽ Hồ Niệm Cảnh cũng không thể giúp gì được cho cậu, nhưng ít ra bọn họ là bạn bè.

Hai người ngồi ở trong quán trà, lần này Tần Mậu gọi trà xanh, mùi vị bình thường, nhưng lại có mùi thơm.

“Đã lâu chúng ta không đến đây ngồi một chút.” Hồ Niệm Cảnh uống một ngụm trà, thoải mái mà thở dài.

Tần Mậu không nhịn được cũng thở dài ra tiếng.

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “Vẫn đang lo cho Đường gia?”

Tần Mậu cầm tách trà, không trả lời.

Hồ Niệm Cảnh nói: “Có vẻ là yên ổn rồi.”

Tần Mậu lắc đầu: “Chỉ sợ là tạm thời.”

Hồ Niệm Cảnh nghe vậy: “Có phải cậu nghe được tin tức gì hay không?”

Tần Mậu lại lắc đầu: “Không có.”

Hồ Niệm Cảnh trầm mặc vài giây, nói: “Hôm qua tôi nhận được thông báo của cấp trên, tạm dừng đưa tất cả các tin tiêu cực liên quan đến Đường gia.”

Tần Mậu ngạc nhiên: “… Thông báo của cấp trên?”

Hồ Niệm Cảnh gật đầu: “Trưởng phòng đích thân truyền đạt.”

Tần Mậu càng ngạc nhiên, Hồ Niệm Cảnh là tổng biên tập mảng kinh tế, phải đưa tin gì đều có quyền quyết định, bình thường trưởng phòng sẽ không hỏi đến.

Chẳng lẽ thật sự là cha Khương Ngôn Mặc nhúng tay?

“Vì vậy tôi cũng cảm thấy rất kì lạ.” Hồ Niệm Cảnh như nhớ đến gì đó, lại nói: “Tôi nhớ rõ hôm công trường của Đường gia xảy ra chuyện, có người nặc danh gọi điện đến tòa soạn, chúng tôi mới phái phóng viên qua đó.”

Tần Mậu nhíu mày: “Cho nên chuyện này là lên kế hoạch trước?”

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu không nói chuyện.

Tần Mậu suy nghĩ một chút, nói:  “Thật ra tôi có thể đoán được.”

Sau đó là một khoảng thời gian dài trầm mặc, hai người cầm tách trà lâm vào trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cuối cùng vẫn là Hồ Niệm Cảnh mở miệng trước: “A Mậu…” Cậu ta có hơi do dự, chần chừ mãi mới nói: “Vốn hôm đó tôi muốn đưa tin đó xuống, nhưng cấp trên nói, bắt buộc chúng tôi phải làm.”

Điều này Tần Mậu đoán được, cha Khương vẫn có quyền, ai dám làm trái ý ông?

Hồ Niệm Cảnh nói tiếp: “Nhưng kì lạ ở chỗ, giữa chừng lại có lệnh muốn chúng tôi tạm thời không cần lo tin này.”

Tần Mậu ngẩng đầu nhìn cậu.

Hồ Niệm Cảnh nói: “Chắc cậu cũng đoán được, sau đó vẫn phải đưa tin tiếp là vì chúng tôi lại nhận được một mệnh lệnh khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui