Sau khi tan tầm, Diệp Nhiễm cầm một chiếc dù màu xanh trong tay đứng đằng sau cái cây bên cạnh trạm xe buýt, ngó dáo dác nhìn nữ nhân mặc áo T-shirt màu trắng cùng váy màu xanh ngọc trong đám người xếp hàng ở phía trước, chần chờ có nên tới hay không.
Xe buýt vào trạm, mặc dù mọi người đều đang xếp hàng nhưng luôn có một số người trên đường nhảy lên chen ngang, nữ nhân mặc váy xanh ngọc vô cùng mạnh mẽ đẩy một ông chú đang chen bên cạnh nàng xuống xe, trong miệng còn không bỏ qua mắng, "Chú chen cái gì mà chen! Vạn nhất chen phải phụ nữ mang thai chú chịu trách nhiệm được sao?! Em bé khi sinh ra đều làm cho các y tá hốt hoảng lên đấy chú có biết hay không?!"
Người đàn ông bị mắng đến sững sờ, chỉ thấy nữ nhân kia hất cằm kiêu ngạo, từ phía sau khinh thường lên xe.
Xe rất nhanh liền đầy người, động cơ bắt đầu chuẩn bị chạy, Diệp Nhiễm đành phải chạy nhanh rồi chen lên trước khi xe đóng cửa.
Người trên xe rất nhiều nhưng cô vẫn có chút không dám quay mặt ra phía sau tìm thân ảnh của nữ nhân kia, Diệp Nhiễm cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy, chỉ là muốn trả cây dù mà thôi.
Kỳ thực rõ ràng ở trên công ty có thể trả lại cho nàng, thân là trợ lý thiết kế của nàng nhưng Diệp Nhiễm không tìm được cơ hội nói riêng một tiếng cảm ơn.
Đã làm việc với nhau gần một năm nay, nàng luôn rất nghiêm khắc trong công việc, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, tính tình cũng rất nóng nảy, sẵn sàng nói xấu sau lưng người khác, nói chung là một người khó ở.
Nhưng dù sao cấp bậc cao hơn mình, Diệp Nhiễm bất đắc dĩ nuốt giận vào bụng thật lâu, hơn nữa nàng biết mình có bệnh khiết phích nhưng vẫn luôn cố ý mượn đồ của mình, bản thân còn không thể cự tuyệt, đây mới là điều làm cho Diệp Nhiễm sụp đổ nhất.
Thật ra các nàng gần nhà vô cùng, ở cùng một tiểu khu, chỉ cách một tòa nhà ở giữa mà thôi, chuyện này cũng do tình cờ phát hiện được, đương nhiên nàng không nhìn thấy mình.
Từ đó sau khi tan tầm, Diệp Nhiễm luôn cố ý tạo khoảng cách với nàng để tránh khỏi lúng túng và cũng tránh giờ cao điểm lúc tan tầm chen chúc, bằng không nàng bị nhiều người lạ đụng chạm vào như vậy thật sự sẽ có loại cảm giác muốn ói.
"Anh...!Anh có thể đừng ép sang bên này được không..." Diệp Nhiễm khó chịu di chuyển sang một bên, vừa chen lên xe lại gặp ngay người đàn ông mới cãi nhau hồi nãy.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn nói, "Bên cạnh cô còn chỗ trống như vậy sao không xích vào trong, cô sợ chen lấn thì đi taxi, ngồi xe buýt làm gì."
"Tôi nói cho anh biết, tôi bị say xe đấy, chen lấn nữa tôi liền thật sự ói ra." Diệp Nhiễm cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một trận, vào mùa hạ bên trong xe buýt chen chúc lẫn nhau đầy rẫy đủ loại mùi vị, khiến Diệp Nhiễm vốn có bệnh khiết phích không có cách nào thích ứng được.
"Ô, ọe——" quả nhiên nói ói liền ói, đúng lúc ói hết vào người kia, những người chung quanh trong nháy mắt tránh xa một khoảng sợ rằng sẽ dính vào người mình.
Nhìn thấy bãi nôn quanh chân, Diệp Nhiễm không thể chịu đựng được ngay cả khi nó đến từ chính mình, hoàn toàn ói ra đến trời đen kịt, suýt chút nữa té xỉu ra sau.
Lúc này, Diệp Nhiễm cảm thấy cơ thể mình đang được người khác ôm lấy, gắng gượng mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là trên đôi giày xăng-̣đan màu đen đều dính bãi nôn của mình, một trận buồn nôn khác ập đến liền lập tức che miệng lại.
"Bác tài, có thể dừng lại phía trước được hay không?" Một nữ nhân lớn tiếng hô về phía tài xế.
Xe rất nhanh giảm tốc độ, bên hông Diệp Nhiễm được một cánh tay ôm chặt lấy, tay kia cầm lấy tay cầm gần cửa xe, chiếc túi xách da treo trên tay của nàng theo xe lay động mà đong đưa không ngừng, Diệp Nhiễm nhìn thấy lại có chút choáng váng thêm.
Diệp Nhiễm ngồi trên ghế dài ở ven đường, trước mặt có thêm một bịch khăn tay, một giọng nói không tính là dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, "Cô ói ra chỗ này một chút, tôi đi mua chai nước cho cô."
Diệp Nhiễm có chút lúng túng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, "Cảm ơn."
Làn váy màu xanh lam trong tầm mắt dần trôi đi, Diệp Nhiễm lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, dường như bóng lưng của người kia nhu hòa hơn trước rất nhiều.
Mấy ngày trước mưa to, bởi vì phải tăng ca cho nên đã không đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, Diệp Nhiễm bị mưa xối ướt toàn thân, thở hổn hển, ảo não oán giận, "Nếu không phải vì tăng ca chắc giờ đã ăn cơm xong rồi...!A, thật đói...!Thật đáng ghét."
Diệp Nhiễm bị gió thổi qua có chút lạnh, ôm cánh tay suy nghĩ có nên đi ra đầu đường bắt xe taxi hay không nhưng lại không mang theo dù, mà nàng hoàn toàn không chú ý phía sau còn có một người.
"Công việc chưa hoàn thành đúng hạn, không tăng ca chẳng lẽ cô muốn chờ đến buổi tối nàng tiên ốc xuất hiện trong nhà rồi vẽ cho cô sao?" Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói có phần lạnh lùng, thân thể Diệp Nhiễm run lên, vội vàng che miệng lại rồi quay đầu, đó là người khiến người ta không thể ưa nổi, MT tỷ, những lời vừa rồi nàng đều nghe thấy được, có lẽ vào ngày mai nàng sẽ gửi báo cáo nhỏ tới Tô tổng gây khó dễ mình cho xem.
"Em xin lỗi, Mạn Đình tỷ...!Em...!Em nhất định bị đói bụng đến choáng váng đầu thôi."
"Người trẻ tuổi bây giờ thực sự ăn khổ một chút cũng không được, mới có làm thêm đến mấy giờ liền bắt đầu phàn nàn, hồi đó tôi vừa vào công ty làm việc ngoài giờ suốt đêm để bắt kịp kế hoạch là chuyện như cơm bữa, cơm tối thiếu ăn một bữa lại không chết đói, bla bla."
Diệp Nhiễm thực sự nghi ngờ liệu MT tỷ có phải là đến thời kỳ mãn kinh rồi không, nhưng nghe đồng nghiệp nói nàng còn chưa có kết hôn, dáng vẻ thật giống mới hơn 30, nếu không cần thiết, Diệp Nhiễm cũng không muốn chủ động trêu chọc nàng không vui, bản thân đã từng nghe thấy nàng báo cáo nhỏ về các đồng nghiệp khác với Tô tổng.
MT tỷ nói xong, nàng nhìn đồng hồ trên tay mình, "Đã hết chuyến xe rồi phải không?"
"Vâng, vừa nãy em thấy chiếc xe buýt cuối cùng có ghi..."
"Nhà cô ở đâu? Tôi gọi xe taxi xem có thể cho cô ké một đoạn hay không." Nói xong, MT tỷ mở dù ra.
Diệp Nhiễm không dám tiết lộ sự thật rằng nhà mình rất gần nhà nàng, bằng không chuyện mình cố tình tránh mặt nàng mỗi ngày sẽ bị bại lộ, "Nhà em không xa lắm, chỉ cách hai ba trạm dừng à, em chờ mưa nhỏ hơn một chút là có thể đi về rồi."
"Đã trễ rồi, nên chú ý an toàn, tốt nhất là bắt taxi về.
Cho cô cây dù này, tôi đi ra đầu đường rất dễ đón xe." MT tỷ đưa cây dù cho Diệp Nhiễm, nhưng Diệp Nhiễm chần chờ hồi lâu cũng không có tiếp nhận, nàng có chút không kiên nhẫn được nói, "Chỉ là một cây dù, lại không bẩn, cùng lắm thì cô trở về rửa tay lại là được rồi.
Chậc, bệnh khiết phích thật phiền phức."
MT tỷ đẩy cây dù vào trong tay Diệp Nhiễm, sau đó xoay người chuẩn bị đội mưa chạy về phía đầu đường.
Diệp Nhiễm thực sự có chút bất ngờ, không nghĩ tới MT tỷ sẽ chủ động đưa cây dù cho mình, còn bản thân nàng lại đội mưa đi gọi xe taxi.
Vì bị gió thổi, Diệp Nhiễm thật vất vả mới cầm chắc cây dù, vội vàng đuổi theo, "Em đưa chị ra đầu đường."
"Này, ngây ngốc rồi sao?" Một giọng nói từ phía sau vang lên, Diệp Nhiễm cảm giác trên cổ đột nhiên chợt lạnh, nàng kích động hét lên một tiếng, lúc này mới lấy lại được tinh thần.
"À, cảm ơn." Diệp Nhiễm nhận lấy chai nước suối lạnh, nắp chai đã được mở ra.
"Súc miệng trước đi, đừng uống trong một lần nhiều quá, không tốt cho dạ dày." Lúc này Vương Mạn Đình mới ngồi xuống bên ghế dài, lấy khăn giấy từ trong tay Diệp Nhiễm ra, lau giày của nàng.
"Thực xin lỗi...!Làm bẩn giày của chị rồi..."
"Không sao, tôi lại không có bệnh khiết phích.
Đúng rồi, tại sao cô lại chen xe vào lúc này, mỗi lần không phải đều chờ tới khuya mới đi sao?" Vương Mạn Đình cúi đầu lau giày không nhìn tới Diệp Nhiễm.
Không nghĩ rằng nàng có thể để ý đến chuyện mình cố ý tránh đi giờ cao điểm như vậy, Diệp Nhiễm cũng không biết nên nói dối ra sao mới được, "A...!Em...!Em sốt ruột về nhà ăn cơm..."
"À, vậy cô với tên hồ ly tinh kia nhất định có rất nhiều chủ đề chung đấy, đều thích ăn như thế.
Nhà tôi còn có việc, tôi đi trước, nhà cô ở gần đây hẳn là không có vấn đề chứ?" Vương Mạn Đình đã cầm túi xách lên đứng dậy, nhìn Diệp Nhiễm hỏi.
"Không...!Không sao, nhà em chính là ở tòa nhà này." Diệp Nhiễm có chút hoảng loạn tùy tiện chỉ vào một tòa nhà.
Không nghĩ tới Vương Mạn Đình liền phụt một tiếng, bật cười, "Nhà cô cũng thật có bối cảnh."
Diệp Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, thì ra bên cạnh là cửa sau của viện tòa án, mà hướng nàng chỉ chính là phòng làm việc, cô càng thêm hồi hộp đi giải thích, "Không, ý của em là tòa nhà phía sau..."
"Dù sao đi nữa cô nên về sớm một chút đi, tôi đi đây, bye~" vẫy tay tạm biệt, Vương Mạn Đình có chút vội vàng chạy đến trạm để bắt chuyến xe buýt tiếp theo.
"Bái bai~" Diệp Nhiễm nhìn nàng lên xe, lúc này mới kịp phản ứng, "Ế, cây dù của chị!~" Nhưng xe buýt đã sớm đi xa, Diệp Nhiễm nhìn cây dù màu xanh vẫn nằm trong túi xách của mình, khẽ thở dài.
Chờ đợi một lúc ở trạm xe, khi sắc trời dần tối, lúc này Diệp Nhiễm mới lên xe buýt, không có nhiều người trên xe, vị trí vẫn còn một khoảng trống, nhưng Diệp Nhiễm thường sẽ không ngồi xuống mà đứng ở phía sau, như vậy mới sẽ không bị người khác đụng phải, cầm lấy tay vịn thì cũng chỉ dùng ngón tay cầm nhẹ.
Thật vất vả mới đến nơi, Diệp Nhiễm xuống xe hít một hơi thật sâu đến mấy lần, lúc này mới đi về nhà, tiến vào tiểu khu, đi ngang qua tòa nhà nơi Vương Mạn Đình đang ở, Diệp Nhiễm còn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ biết rằng nàng sống trong tòa nhà này nhưng không biết cụ thể ở lầu mấy phòng nào, chỉ hi vọng đừng gặp phải là được rồi, nếu không sẽ rất xấu hổ.
"Diệp Nhiễm?" Thực sự là nghĩ đến cái gì liền đến cái đó, còn linh nghiệm hơn cả Tào Tháo nữa.
Diệp Nhiễm sợ hãi suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Mạn Đình tỷ..." Tim đập thình thịch loạn xạ, Diệp Nhiễm nhanh chóng nghĩ ra cách giải thích, nhưng khi nhìn xuống lại thấy nàng dẫn một cô bé.
"Con gái của tôi, Vương Giai Thiến." Vương Mạn Đình chủ động giới thiệu, nhưng nàng vẫn hỏi ra nghi vẫn, "Làm sao cô đến đây?"
"Em...!Em đến nhà của người thân để cọ cơm, ngay tòa nhà bên cạnh." Diệp Nhiễm nói xong, mặt bắt đầu ửng hồng, hi vọng nàng đừng tưởng rằng mình đang theo dõi nàng là được rồi.
Ế, đây đâu phải là trọng điểm, không phải nàng chưa kết hôn sao, làm sao nàng có một đứa con lớn như vậy, nhưng việc này cũng không cần phải che dấu chứ, chẳng lẽ là ly dị?
"Mama, mama, tại sao tỷ tỷ này lại đỏ mặt đến như vậy?" Bé gái lắc lắc tay Vương Mạn Đình.
"Sao con như thiếu nợ thế! Gọi con là tiểu oan gia cũng không oan uổng mà." mặc dù Vương Mạn Đình ngoài miệng nói lời oán trách nhưng trong ánh mắt kia lại ôn nhu như có thể chảy ra nước, cười cười bóp mũi bé gái.
"Hóa ra Mạn Đình tỷ đã kết hôn rồi? Đồng nghiệp bọn họ còn nói chị chưa có kết hôn đấy." Diệp Nhiễm chỉ thuận miệng nói.
"Tôi đúng thật chưa có kết hôn." Vương Mạn Đình cẩn thận tỉ mỉ vén tóc ra sau gáy, lúc nói lời này nàng còn thản nhiên cười cười.
"Ể?!" Diệp Nhiễm lần thứ hai bất ngờ mở miệng, nhìn nàng rồi lại nhìn con gái của nàng.
"Không kết hôn thì không thể có con gái?" Vương Mạn Đình đầy hứng thú nhìn phản ứng của Diệp Nhiễm.
"Cũng không phải...!Em chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi." Diệp Nhiễm giải thích, thì ra nàng là mẹ đơn thân, thật nhìn không ra, tuy rằng nàng thường hay khẩu nghiệp nhưng Diệp Nhiễm vẫn cảm thấy nàng là một người rất truyền thống.
"Mama, mama nói baba đi nước ngoài, đã lâu như vậy rồi tại sao baba vẫn chưa trở về?"
"Ba bận rồi."
"Vậy chúng ta đi gặp baba có được không, con nhớ baba, còn không thể gọi điện thoại cho baba nữa."
"Công việc của mẹ cũng bận bịu, thân thể ông ngoại cũng không khỏe, con ở nhà ngoan ngoãn chờ ba về được không?" Vương Mạn Đình ngồi xổm trước mặt bé gái rồi dụ dỗ bé, "Nếu con nghe lời, tuần sau mẹ sẽ đưa con đi ăn~ "
"Dạ, mama không được đổi ý đâu đấy." Mới vừa rồi bé gái còn bĩu môi, khi nghe có ăn ngon liền hoạt bát vui vẻ.
"Chỉ biết ăn thôi! Mấy người đều cùng một đường sao." Lúc này Vương Mạn Đình mới nhớ tới Diệp Nhiễm còn đứng bên cạnh, "Cô không vội về ăn cơm nữa sao?"
"A dạ, em gần như quên mất, vậy em đi trước, gặp lại sau, Mạn Đình tỷ~" Diệp Nhiễm vội vàng xoay người, lại tự vấp vào chân mình, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Ngốc hết chỗ nói, đi đường còn tự vấp vào chân mình được." Vương Mạn Đình bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, sau đó dắt tay con gái đi về nhà.
Editor có đôi lời muốn nói:
Tui đang phân vân xưng hô giữa Nhiễm Nhiễm với Mạn Đình tỷ.
Vì ban đầu hai người đã làm chung với nhau đã gần năm trời nên tui nghĩ xưng chị em sẽ cảm thấy hai người có quen nhau lâu, không như mới ngày đầu gặp nhau như hai người kia nên xưng cô tôi là phải.
Mà suy đi nghĩ lại, Nhiễm Nhiễm phận người bị ức hiếp sẽ xưng em là đúng nè.
Nhưng còn Mạn Đình tỷ thì lại khác, theo tui thấy Mạn Đình tỷ có khoảng cách với những người xung quanh vì tính khó ở đó, nên Mạn Đình tỷ xưng cô tôi sẽ hợp hoàn cảnh hơn.
Tui tính để hai người này thân nhau một chút đã, khi mà Mạn Đình tỷ trong lòng cảm giác với Nhiễm Nhiễm, thì tui sẽ đổi sang xưng chị em cho thoải mái hơn.
Mọi người thấy sao?
Mà không liên quan lắm, tui đang học môn Tiếng Việt thực hành nè.
Mới ngày đầu cô quất cho bài tập làm tui hoang mang quá trời, mãi gần cuối giờ mới hiểu được đôi chút.
Mặc dù tui là người Việt Nam nhưng vẫn muốn nói, ngữ pháp Việt Nam quả nhiên danh bất hư truyền mà ;-;.