Mùa đông năm nay rất lạnh, Hạ Dư Huy chỉ cần bước nửa chân ra khỏi nhà là môi sẽ bầm tím.
Cao Chí Bác quyết định kỳ nghỉ đông này sẽ vượt qua bằng những ngày tháng ở nhà.
Hạ Dư Huy đương nhiên cam tâm tình nguyện, cậu vốn không thích ra ngoài nên biết có thể ở nhà cùng Cao Chí Bác liền cực kỳ vui sướng.
Lúc này Hạ Dư Huy đang ngồi trước dương cầm tập lại một bản nhạc mà giáo viên dạy hôm trước.
Giáo viên nói bản nhạc này là để tặng cho người mà mình yêu nhất nên Hạ Dư Huy muốn tậo thật tốt để biểu diễn cho Cao Chí Bác nghe.
Cao Chí Bác đã đăng ký công ty thành công, tên "Công ty giải trí hữu hạn Thần Huy".
Thần Huy tượng trưng cho mặt trời, cũng là để nhắc đến Hạ Dư Huy.
Công ty mới đăng ký xong nên Cao Chí Bác rất bận, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, tối muộn mới trở về.
Hạ Dư Huy từng hỏi Cao Chí Bác có cần giúp đỡ không nhưng Cao Chí Bác chỉ cười nói: "Bảo bối, em chỉ cần vui vẻ làm những điều em thích chính là giúp anh rồi, những việc khác cứ để anh lo."
Cho nên Hạ Dư Huy mặc kệ Cao Chí Bác bận thế nào cũng không oán trách, vì cậu biết, tất cả những gì Cao Chí Bác làm bây giờ là để xây dựng tương lai tốt đẹp hơn cho hai người.
Mẹ Cao từng hỏi Cao Chí Bác đang bận rộn gì thế, Cao Chí Bác nhanh trí lôi bác bảo vệ ra làm là chắn, bảo rằng bác ấy có vài việc cần hắn giúp.
Bác bảo vệ từng đến Cao gia ăn cơm nên ba mẹ Cao cũng yên tâm.
Đương nhiên bác bảo vệ không dại gì mà khai ra là bọn họ đang bận rộn chuyện công ty giải trí mà lấy cớ là mình đang chuẩn bị mở một công ty cho thuê vệ sĩ.
Ý tưởng này rất mới mẻ, lại có sẵn thị trường nên ba Cao cũng có hứng thú, còn đưa ra vài ý kiến cho bác bảo vệ.
Lúc đầu bác bảo vệ chỉ thuận miệng bịa ra một cái cớ, không ngờ lại tự cảm thấy khả quan nên dự định đợi giúp đỡ Cao Chí Bác xong sẽ xem xét đến dự định này.
Cao Chí Bác đồng ý.
Công ty giải trí rất cần vệ sĩ, sau này có thể để công ty cho thuê vệ sĩ thành một nhánh kinh doanh của Thần Huy.
Cao Chí Bác cố gắng nhớ lại những người nổi tiếng ở kiếp trước, dự định đào họ về công ty, không cần quá nổi tiếng, có thể hút fan hâm mộ là được.
Suy nghĩ hồi lâu mới được vài cái tên, sau khi chắt lọc thì Cao Chí Bác đã gần như xác định được mục tiêu.
Tuy nhiên Cao Chí Bác không vội tìm họ.
Công ty mới mở, không có đãi ngộ gì tốt thù chẳng ma nào thèm đến.
Hôm nay Cao Chí Bác không cần đến công ty, nằm dài ở nhà ôm Hạ Dư Huy xem ti vi.
Điện thoại bàn reo lên, mẹ Cao nghe máy, nói chuyện được vài câu đã bật cười vui vẻ.
Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy cùng nhìn mẹ Cao, muốn biết mẹ Cao có gì mà vui thế.
Mẹ Cao cúp máy, vui vẻ nói: "Mai gia đình cậu Tư sẽ đến nhà mình chơi."
Hai mắt Cao Chí Bác mở tròn xoe: "Thật ạ?"
Mấy năm này ba người Cao gia đều ăn Tết ở nhà nên rất lâu rồi không gặp người thân, lần này nghe nói có người tới thăm đương nhiên rất vui vẻ chào đón.
Trong nhà, mẹ Cao thân với cậu Tư nhất nên rất vui: “Đương nhiên là thật.
Hữu Hữu đang nghỉ đông, công xưởng cậu con làm việc cũng cho nghỉ mấy ngày nên cậu muốn đưa Hữu Hữu đến đây chơi.
Con còn nhớ Hữu Hữu không?"
Cao Chí Bác cười: “Đương nhiên là nhớ ạ.” Đó là phụ tá đắc lực trong tương lai của hắn, sao có thể không nhớ.
Mẹ Cao ôm Hạ Dư Huy vào lòng, thơm má mấy cái liền: "Mai Tiểu Huy sẽ có thêm bạn để chơi đấy! Hữu Hữu rất ngoan, cũng gần bằng tuổi con, nhất định hai đứa có thể chơi cùng nhau."
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác cũng đang cười, có điều suy nghĩ.
Mẹ Cao đang hưng phấn nên không phát hiện Hạ Dư Huy có điều bất thường, thả Hạ Dư Huy ngồi lại ghế sopha rồi xách túi ra cửa: "Hai đứa chơi đi, mẹ ra ngoài mua đồ ăn đây."
Cao Chí Bác lại ôm Hạ Dư Huy vào lòng, hai tay nâng khuôn mặt đang không mấy vui vẻ của Hạ Dư Huy lên hỏi: "Sao thế?"
Hạ Dư Huy cúi đầu: “Anh rất vui ạ?"
Cao Chí Bác nhướng mày: “Sao lại hỏi vậy?"
"Em thấy anh có vẻ rất vui."
"Cũng khá vui.
Gia đình cậu Tư rất tốt, ngày mai em gặp rồi sẽ biết.
“Hữu Hữu thì sao?”
“Hắn cũng không tồi.”
“Vậy ạ...Hình như anh chỉ gặp cậu ấy vài lần vào dịp Tết?"
“Đúng vậy, chắc chưa đến mười lần đâu."
"Vậy...anh có thích cậu ấy không?"
Hạ Dư Huy đợi nửa ngày mà không thấy Cao Chí Bác trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thì thấu Cao Chí Bác đang nhe răng ra cười.
Hạ Dư Huy biết mình bị trêu bèn cắn vào bả vai Cao Chí Bác một cái.
Cao Chí Bác cười rung cả người, bả vai càng bị cắn đau hơn.
Xoa xoa đầu Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác: nói “Anh là của em, không ai cướp được đâu.
Gia đình cậu Tư rất tốt, Lâm Hữu cũng rất ngoan, em có thể tiếp xúc thử, nếu không thích thì không cần để ý đến họ."
"Anh có vẻ rất mong chờ gặp cậu ấy..."
“Em quên rồi à? Kỳ sau cậu ấy sẽ chuyển đến đây học, chúng ta sẽ còn ở cạnh cậu ấy một thời gian rất dài nên anh muốn nhờ cậu ấy chăm sóc cho em.
Tuy cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi nhưng rất tinh tế.”
Hạ Dư Huy gật đầu, thực ra cậu không chán ghét một người mà mình còn chưa gặp bao giờ, chỉ là có cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm nên sinh ra phòng bị.
Cậu vốn không thích giao lưu với người lạ, lần này tuy là người thân của mẹ Cao nhưng đối với cậu vẫn là người lạ.
Vả lại, Cao Chí Bác vui vẻ như thế, có thể thấy là gia đình Lâm Hữu chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng hắn.
Nói tóm lại là, Hạ Dư Huy ghen rồi.
Sáng hôm sau, gia đình cậu Tư đến rất sớm.
Hạ Dư Huy nhìn Lâm Hữu không nhỏ hơn mình là bao, hơi bĩu môi, xem Cao Chí Bác cười vui chưa kìa.
Lâm Hữu vẫn hay thẹn thùng như trước đây nhưng nhìn nét mặt là có thể nhận ra cậu đang vui vẻ, ngượng ngùng chào Cao Chí Bác: "Anh ạ."
Hạ Dư Huy ôm gối ôm, lặng lẽ trừng Lâm Hữu, cậu không thích người khác thân thiết với Cao Chí Bác, có cảm giác như địa bàn của mình bị xâm phạm.
Mẹ Cao vẫy tay với Hạ Dư Huy: "Dương Dương, lại đây chào cậu Tư, mợ Tư nào!"
Hạ Dư Huy đi đến một cách không tình nguyện, nắm lấy tay Cao Chí Bác, nhìn Lâm Hữu như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình: “Cháu chào cậu Tư, chào mợ Tư ạ." Dù Cao Chí Bác chiều chuộng Hạ Dư Huy từ nhỏ nhưng lễ nghi gì cần dạy hắn vẫn dạy, trong đó kính trọng người lớn đặt đầu tiên.
Dù không vui thế nào thì trước mặt người lớn, Hạ Dư Huy vẫn rất ngoan ngoãn.
Mẹ Cao kéo Lâm Hữu đến cạnh Hạ Dư Huy, dặn hai đứa ở chung với nhau hòa thuận rồi kéo vợ chồng cậu Tư sang một bên nói chuyện.
Bà nội Cao đã đi chơi từ sớm cùng với bà Trương hàng xóm.
Lâm Hữu nhìn Hạ Dư Huy, thẹn thùng nói: “Chào...chào anh, em là Lâm Hữu.”
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Lâm Hữu, nửa ngày không hé răng, chờ mặt Lâm Hữu đỏ như tôm hấp rồi mới nói: "Chào cậu, tôi là Hạ Dư Huy."
Lâm Hữu thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Dư Huy kéo Cao Chí Bác ngồi lên sopha, bò lên đùi hắn, ôm cổ, chắc chắn mình đã bó chặt Cao Chí Bác rồi mới quay lại nhìn Lâm Hữu.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ nhéo mông Hạ Dư Huy mông, gọi Lâm Hữu: “Lâm Hữu, lại đây ngồi.”
Lâm Hữu ngồi bên cạnh hai người, cơ thể cứng đờ.
Cao Chí Bác đưa cho Lâm Hữu một cốc nước, hỏi: "Dạo này thế nào?"
Lâm Hữu nhấp một ngụm nhỏ, ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Dư Huy liền cúi gằm xuống: “Khá tốt ạ!”
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Dương Dương nhà anh không thích tiếp xúc với người lạ, đợi hai đứa quen thân rồi sẽ tốt hơn."
Lâm Hữu lại đỏ mặt: “Không…… Không sao ạ.”
Cao Chí Bác lắc đầu, không nói về chuyện này nữa, thời gian còn dài, cứ để hai đứa tự mình tiếp xúc.
Cao Chí Bác cùng Lâm Hữu nói vài chuyện vụn vặt, câu được câu không nhưng cũng giúp Lâm Hữu không câu nệ nữa.
Giữa trưa, mẹ Cao làm một bàn ăn lớn.
Mợ Tư gắp đùi gà vào bát Hạ Dư Huy: "Bé con ăn nhiều chút, con gầy quá!"
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm đùi gà trong bát mình, nhẹ giọng nói: "Cháu cảm ơn ạ."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, cũng gắp một đũa thức ăn cho mợ Tư: "Mợ ăn thử xem có thấy tay nghề của mẹ cháu có tiến bộ không!"
Cả bàn cười rộ lên, mẹ Cao nguýt Cao Chí Bác một cái sắc lẹm.
Buổi chiều, mẹ Cao dẫn gia đình cậu Tư đi chơi.
Hạ Dư Huy sợ lạnh nên hai người ở nhà.
Cao Chí Bác hỏi Hạ Dư Huy có chán ghét gia đình cậu Tư không, Hạ Dư Huy lắc đầu.
Vợ chồng cậu Tư nhìn rất hồn hậu, hiền lành, khiến người ta không thể ghét được.
Kể cả Lâm Hữu, mặc dù ngoại hình không được đẹp mắt lắm nhưng cũng không xấu, thêm dáng vẻ hay ngại ngùng đỏ mặt cũng là một kiểu đáng yêu riêng.
"Vậy mấy ngày này em phải ở chung hòa thuận với họ nhé?"
Hạ Dư Huy gật đầu, chỉ cần không cướp đi anh của cậu thì sao cũng được.
.