Edit: Bông
Từ khi Hạ Dư Huy bắt đầu biết nói chuyện, mỗi ngày đều lải nhải nói rất nhiều, không ngừng cùng mọi người nói chuyện, nhưng ngoại trừ một số từ ngữ phát âm tương đối chính xác, những từ khác mà Hạ Dư Huy nói đa phần mọi người đều phải ậm ừ đoán nghĩa.
Mẹ Hạ ôm Hạ Dư Huy ngồi ở trên sô pha xem TV, phim hoạt hình luôn làm cho trẻ con phải chú ý đến, Hạ Dư Huy nhìn TV, thường xuyên cười ra tiếng tới.
Trong TV là hình ảnh một em nhỏ đang khóc lóc tìm bố mẹ, mẹ Hạ vừa xem vừa nhắc nhở Hạ Dư Huy: " Sau này bố mẹ dẫn con ra ngoài con không thể chạy linh tinh biết không? Nếu không cũng sẽ giống bạn nhỏ kia, không tìm thấy bố mẹ."
Hạ Dư Huy nhìn mẹ Hạ, không hề lo lắng mà đáp: "Tìm anh..anh...."
Mẹ Hạ tiếp tục nói: " Anh trai cũng sẽ không tìm thấy."
Khuôn mặt Hạ Dư Huy thoáng qua nét không vui: "Tại sao chứ?"
"Bởi vì nếu Dương Dương không nghe lời, đi lạc, mọi người đều sẽ không tìm thấy con."
Hạ Dư Huy rầu rĩ đáp lại một tiếng, cúi đầu không nói.
Ngồi ở sô pha ôm gối ôm nhỏ, TV cũng không xem, bắt đầu nghĩ ngợi.
Những lời mẹ Hạ nói, bé đều không để ý tới.
Khiến cho mẹ Hạ cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao.
Khi Cao Chí Bác đến, liền nhìn thấy ngay Hạ Dư Huy yên tĩnh ngồi một góc ôm gối ôm, bên cạnh là mẹ Hạ cũng đang ngẩn người.
"Mẹ Phương." Âm thanh của Cao Chí Bác làm cho một lớn một nhỏ đang ngẩn người đều bị giật mình.
Mẹ Phương nhìn Cao Chí Bác cười nói: "Tiểu Bác tới rồi, làm sao bài tập rồi à?"
Cao Chí Bác gật đầu: "Làm xong con mới sang đây."
Mẹ Phương xoa đầu Cao Chí Bác: "Tiểu Bác thật là thông minh."
Cao Chí Bác cười cười, có chút ngượng ngùng.
Hắn đương nhiên không thể nói, một người đàn ông đã ba mươi tuổi đi làm bài tập tiểu học chỉ làm tốn thời gian.
Xoa đầu Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác nghi hoặc hỏi: "Vợ con làm sao vậy?"
Đứa nhỏ này mỗi ngày nhìn thấy hắn đều vui mừng chạy đến ôm ôm hôn hôn, hôm nay sao lại ngồi ngẩn người thế này?
Mẹ Phương nhíu mày: "Mẹ cũng không biết, đột nhiên như vậy."
Cao Chí Bác ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Dư Huy, từ dưới nhìn lên trên hỏi: "Vợ à, em bị làm sao vậy? Không vui?"
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, không nói lời nào.
Cao Chí Bác xoa xoa đầu hắn: "Không nói cho anh biết à?"
Hạ Dư Huy vẫn nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, không phát ra tiếng động nào.
Mẹ Hạ ngồi bên bất đắc dĩ lắc đầu: "Mẹ đi nấu cơm đã, đứa nhỏ này, tính tình giống ai không biết."
Cao Chí Bác phụt một tiếng bật cười, thầm nghĩ đương nhiên giống cô rồi.
Lúc trước mẹ Hạ vì muốn gả cho ba Hạ, dứt khoát chặt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, đi theo ba Hạ đến huyện Thanh Phong này.
Gia đình mẹ Hạ chính là dòng dõi thư hương, mà khi đó ba Hạ chỉ là một kẻ nghèo kiết xác không có gì trong tay, tuy rằng chuyện tình nghe qua có chút cẩu huyết, nhưng tình yêu của họ vẫn là rất tốt đẹp.
Sau này ba Hạ đã chứng minh được rằng mẹ Hạ không chọn nhầm người, ba Hạ vì mẹ Hạ mà cố gắng không ngừng, ở bên ngoài dốc sức làm ăn, cho nên dù bây giờ gia cảnh khá giả nhưng trước sau vẫn một lòng với mẹ Hạ.
Vậy nên bây giờ nếu hỏi tính tình Hạ Dư Huy giống ai, không phải mẹ Hạ thì còn ai nữa?
Tính cách mẹ Hạ quật cường, đã quyết định ở bên ai thì sẽ không thay đổi.
Ba Hạ cũng như vậy, đã ở cạnh ai thì sẽ đối tốt với người đó cả đời.
Đối với việc này, người sống qua 2 đời như Cao Chí Bác là rõ ràng nhất.
Cao Chí Bác hôn Hạ Dư Huy, ôm hắn vào lòng: "Nói đi, anh nghe."
Đối với nụ hôn của Cao Chí Bác, Hạ Dư Huy tuyệt đối không thể chống cự lại, buông gối ôm ra, ôm eo Cao Chí Bác, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp đôi mắt to hỏi: "Anh không cần em sao?"
Cao Chí Bác nghi hoặc: "Sao anh lại không cần em?"
Hạ Dư Huy cúi thấp đầu: "Nếu em đi lạc, anh sẽ không tìm thấy em à?"
Cao Chí Bác đại khái đã hiểu, lại ôm Hạ Dư Huy hôn: "Đương nhiên sẽ, mặc kệ em ở nơi nào, anh đều sẽ tìm được."
Hạ Dư Huy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ dụi đầu vào lồng ngực Cao Chi ́ Bác, khúc khích cười.
Mẹ Hạ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Hạ Dư Huy đang hì hì cười, nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn chỉ có Cao Chi ́ Bác có biện pháp đối phó với con trai cô.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
.