Edit: Bông
Hạ Dư Huy cũng không khóc không nháo gì, chỉ tố cáo chị gái lừa mình rồi rúc vào lòng mẹ, yên lặng rơi nước mắt làm Tiểu Lý đứng bên cạnh giường cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Đứa trẻ này...thật làm người khác đau lòng mà.
Hạ Dư Huy khóc lóc thấm mệt, thiếp đi.
Ba Hạ sờ sờ mặt mẹ Hạ, khuyên nhủ: "Chi Phương, em đi ngủ một lát đi, anh trông con cho."
Mẹ Hạ lắc đầu: "Em không ngủ được."
Ba Hạ nhìn Hạ Dư Huy: "Ngủ không được cũng phải nằm nghỉ một chút.
Sức khỏe em không tốt, đừng bướng, nếu em cũng ngã bệnh thì anh sao phân thân ra chăm sóc cả hai mẹ con được."
Mẹ Hạ bật cười, liếc nhìn ba Hạ một cái, bất đắc dĩ đứng dậy nói: "Em đi ngủ một lát, sáng mai về nhà nấu cháo cho Dương Dương."
Ba Hạ lau mồ hôi trên trán vợ, nói: "Ừ, trẻ con thường dễ sinh bệnh, đừng lo lắng quá."
Mẹ Hạ nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi đến sô pha nằm xuống ngủ.
Ba Hạ mở tủ lấy chăn ra, đắp cho mẹ Hạ, sau đó ngồi bên mép giường Hạ Dư Huy, quan sát con trai mình.
...
Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy đứng ở trên đỉnh núi Thanh Phong, nhìn phong cảnh trước mặt, những dày núi trập trùng không có điểm cuối, những biển hoa đỏ trắng đan xen rộng bát ngát,trong không khí cũng phảng phất mùi hoa dịu nhẹ, chẳng khác nào tiên cảnh.
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Dư Huy lúc này có chút ửng hồng, cậu nhìn Cao Chí Bác, tựa hồ có chút ngượng ngùng, tràn ngập kỳ vọng hỏi: "Anh, anh thích nơi này không?"
Cao Chí Bác nhắm mắt lại hít sâu một hơi, ừ một tiếng.
Hạ Dư Huy tựa hồ thật cao hứng, đôi mắt sáng lên: "Anh...Em thích anh."
Cao Chí Bác mở bừng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy lập tức luống cuống, khuôn mặt vốn dĩ ửng hồng vì thẹn thùng lại tái nhợt, lắp bắp nói: "Không...
Không phải như anh nghĩ đâu...
Em..."
Hạ Dư Huy lập tức không biết nên nói gì nữa, nhìn Cao Chí Bác, hốc mắt lậo tức đỏ lên, cúi đầu có chút hèn mọn.
"Anh không thích em cũng không sao cả, em thích anh là đủ rồi.
Chỉ cần anh...đừng chán ghét em..."
Cao Chí Bác đột nhiên cảm thấy tâm ngứa ngáy, những lời này giống như là ma chú quấn quanh hắn, làm hắn hít thở không thông.
Vươn tay ôm Hạ Dư Huy sắp khóc vào ngực, nhìn cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nở nụ cười: "Anh đâu có nói không thích em."
Hạ Dư Huy ánh mắt còn đang ảm đạm lập tức sáng lên: "Anh?"
Cao Chí Bác cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn Hạ Dư Huy, nhìn cậu khẩn trương nhắm mắt lại.
Sau đó nở một nụ cười đầy châm chọc, duỗi tay đem cậu đẩy xuống sườn núi, nhìn cậu rơi thẳng xuống vực sâu.
Không gian thay đổi, Cao Chí Bác nhìn thấy Hạ Dư Huy run rẩy nhích dần về góc phòng giam, giống như một con thú nhỏ bị uy hiếp, khuôn mặt đầy vẻ chật vật, quát lên: "Cút! Chúng mày không được động vào tao! Cút ngay! Cút ngay!"
Những người ở trước mặt cậu lại không hề lùi lại, ngược lại còn cười càng hạ lưu.
Hạ Dư Huy bị một kẻ bắt lấy cổ chân kéo ra, một tên phạm nhân cạo trọc đầu đè cậu xuống nền đất lạnh lẽo.
Hạ Dư Huy khóc lóc giãy giụa, vẻ mặt tiều tụy cùng sợ hãi, giơ tay hướng về phía Cao Chí Bác van xin: "Anh! Cứu em! Anh!"
Cao Chí Bác đột nhiên mở bừng mắt, ngồi thẳng dậy, trừng lớn đôi mắt, kịch liệt thở dốc.
Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lau khô mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn nhìn tay mình đang run rẩy, âm thầm siết chặt.
Hắn sao lại mơ thấy kiếp trước? Đó là những ký ức liên quan đến Hạ Dư Huy.
Nhớ đến cảnh tượng Hạ Dư Huy bị đẩy xuống sườn núi, cậu trừng lớn mắt, bên trong có mất mát, có ủy khuất, có thương tâm, có tuyệt vọng, nhưng lại không hề có hận ý.
Còn có hình ảnh trong phòng giam làm khóe mắt Cao Chí Bác đỏ lên.
Đó là sự thật hắn không muốn đối diện nhất.
"Tao nói này Cao Chí Bác, có phải mày chơi chán cậu ta rồi không? Bằng không sao lại dâm đãng như vậy? Bị cả nhà tù chơi đến ngất xỉu, làm tao phải tăng cường người giám sát."
"Anh, em thích anh.
Anh không thích em cũng không sao cả, em thích anh là đủ rồi..."
Cao Chí Bác ôm mặt, nhớ lại kiếp trước, từng lời Hạ Dư Huy nói đều khiến hắn khó chịu!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
.