Edit: Bông
Trước đây Ngũ Thắng đã có năm đệ tử, bây giờ nhận thêm Cao Chí Bác liền thành sáu.
Năm người kia đều thích hợp luyện võ hơn so với Cao Chí Bác, cốt cách hay độ mềm dẻo gì đó đều rất tốt, cũng xem như kỳ tài học võ.
Đều đã ở bên Ngũ Thắng một thời gian dài.
Lớn nhất đã 21 tuổi, tên Vương Dương, nghe nói đã theo Ngũ Thắng chín năm, xem như Đại sư huynh, sang năm chuẩn bị tham gia thi đấu.
Ngắn nhất cũng đã theo học được nửa năm, là một bé gái, mười ba tuổi, tên Giai Lệ, tính cách lại có chút thẹn thùng, nhưng trong quá trình huấn luyện chưa từng lêu mệt dù chỉ một lần.
Mà Cao Chí Bác cũng không phải nhỏ tuổi nhất, còn có một đứa bé tám tuổi, tên Năm Oa, cao gần bằng Cao Chí Bác.
Nhưng nghe nói cuộc sống của Năm Oa rất khổ cực, điều kiện trong nhà rất kém, bố mẹ y đem y đi bán, quanh đi quẩn lại một vòng lại đến nơi này làm đệ tử Ngũ Thắng.
Tên Năm Oa cũng là do Ngũ Thắng đặt, còn tại sao lại đặt như vậy thì Cao Chí Bác lại không hỏi.
Tính tình Năm Oa rất hàm hậu, rất thích cười, ấn tượng của Cao Chí Bác đối với y khá tốt.
Huống chi y cũng gần bằng tuổi Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác đối xử với y so với những người khác tốt hơn một chút.
Cái này người ta gọi là yêu ai yêu cả đường đi.
Còn hai người nữa là Tần Lỗi mười bảy tuổi và Mục Tùng mười bốn tuổi.
Những người này mới chân chính là đệ tử của Ngũ Thắng, mà Cao Chí Bác chỉ xem như học sinh mà thôi.
Hắn không muốn đi tranh danh hiệu "Võ thần", hắn chỉ muốn học công phu của Ngũ Thắng.
Ngũ Thắng rất nghiêm khắc, khi dạy học một chút cũng không thủ hạ lưu tình.
Cao Chí Bác mỗi lần cảm thấy không kiên trì được, lại nhìn Năm Oa để tự kích thích chính mình, một đứa trẻ tám tuổi còn có nghị lực như vậy, người đàn ông ba mươi mấy như hắn lấy tư cách gì mà than khổ kêu mệt?
Sau mỗi buổi học, trở về nhà, Cao Chí Bác đều mệt như chó, một ngón tay cũng không muốn động, nhiều khi vừa ăn cơm xong liền lăn ra ngủ, tắm cũng không thèm tắm vì hắn thực sự không còn tí sức lực nào.
Ăn cơm hắn còn chẳng buồn ăn, nếu không phải bụng đói biểu tình thì hắn còn không có sức há miệng! Đại đa số thời gian đều đi ngủ để khôi phục thể lực, ngày hôm sau tỉnh dậy mới xử lý chuyện của mình.
Hạ Dư Huy so với trước kia cũng nỗ lực hơn không ít, còn đòi ba Hạ tìm cho mình gia sư để học nhảy lớp.
Cao Chí Bác cứ tưởng mình có thể dạy cho Hạ Dư Huy, nhưng nhìn tình hình bây giờ thì chính bản thân hắn còn chưa lo xong.
Chờ hắn thích ứng với phương pháp lăn lộn của Ngũ Thắng mới có thể rút bớt thời gian đi nhìn Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác mỗi ngày đều vội như chó, lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi, không có thời gian ở bên Hạ Dư Huy.
Lúc đầu Hạ Dư Huy cũng rất không vui, nhưng nhìn Cao Chí Bác cầm chén trà cũng bị run tay, trong lòng liền không còn tí tức giận nào, còn thầm oán trách người xấu hành hạ anh nhóc.
Mỗi lần Cao Chí Bác mệt đến nỗi không ăn uống tắm rửa mà lăn ra ngủ luôn, Hạ Dư Huy đều sẽ cầm khăn lông lau tay lau mặt cho hắn.
Mỗi lần làm xong đều thấy rất tự hào, chỉ muốn lay Cao Chí Bác dậy để nói, nhìn xem, em cũng có thể chăm sóc cho anh.
Nhưng lời này đợi cả mùa hè cũng chưa nói ra được, vì mỗi lần gặp Cao Chí Bác, Hạ Dư Huy oán trách Ngũ Thắng hành hạ Cao Chí Bác, đến khi nhớ ra định nói thì hắn lại lăn ra ngủ mất tiêu.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >