Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

“Người đâu, phi lễ a… Thẩm Lăng Vân ngươi là đồ mặt người dạ thú..”

Hoắc Vũ Phương vừa kéo y phục của mình vừa la, Thẩm Lăng Vân lập tức đờ người… y thật không ngờ ‘một hài tử’ trong mắt mình sẽ bỉ ổi lang độc tới mức này… Hoắc Vũ Phương này là muốn khiến y thân bại danh liệt, khiến Phi Dương hiểu lầm y…

Tuy Phi Dương tuyệt đối sẽ không hiểu lầm y, nhưng chuyện này nháo như thế, lão gia tử Hoắc gia nhất định không chịu buông tha, nháo lớn rồi, bọn họ không thể che giấu thân phận nữa… nếu bị huyện lệnh biết, bọn họ từng tới nơi này nhất định sẽ hoài nghi, lại thêm lần này bọn họ là bí mật đi, nếu truyền tới đô thành…

Khi Thẩm Lăng Vân hoảng thần, cửa đột nhiên bị phá vào, sau đó lại đóng lại__ cách vách chính là Hồng Ngọc, người nghe thấy đầu tiên đương nhiên cũng là nàng!

Hồng Ngọc không có nhiều lòng nhân từ với phụ nữ như Thẩm Lăng Vân, vỗ hai cái bốp bốp vào á huyệt của Hoắc Vũ Phương, hung ác vặn cầm bức Hoắc Vũ Phương mở miệng, sau đó không biết ném viên gì vào, vỗ mạnh vào lưng… Hoắc Vũ Phương liền nuốt xuống!

“Đây là Can thi lệ quỷ hoàn, nếu ngươi không muốn chết khó xem tới mức ngay cả cha ngươi cũng không nhận ra… thì ngoan ngoãn câm miệng cho ta!”

Câu uy hiếp này quả thật còn hiệu quả hơn linh đan diệu dược, khi cởi huyệt đạo cho Hoắc Vũ Phương, thiếu nữ tùy tính vừa rồi còn ồn ào, nôn khan vài cái, không nhổ ra được, lập tức bị dọa xém tiểu ra quần, ngã bịch xuống chân Hồng Ngọc, dập đầu như giã tỏi__

“Nữ hiệp tha mạng, Vũ Phương sau này không dám nữa! Cầu nữ hiệp cho ta giải dược…”

“Cút! Tự cút về phòng ngươi đi! Đợi lão nương khi nào tâm tình tốt sẽ cho ngươi giải dược… chẳng qua nếu ngươi dám nói với người khác hoặc giở trò này nữa, thì đừng trách ta thấy chết không cứu…”

Hồng Ngọc đạp một cước, Hoắc Vũ Phương gần như lăn lê ra khỏi phòng, tính ra về tới khuê phòng sẽ tiểu ra quần! Thẩm Lăng Vân từ khi Hồng Ngọc bước vào đã nghẹn họng trân trối nhìn, quả thật là ngốc lăng__ “Cái kia, ngươi cho nàng uống cái gì vậy? Nàng dù sao chỉ là một…”


“Đậu phộng!” Hồng Ngọc khinh bỉ đảo mắt nhìn hướng Hoắc Vũ Phương chạy đi, vừa phát ngôn không kinh người không nghỉ, vừa tiếp tục mở lòng bàn tay ném đậu phộng vào miệng… thật ra thứ này còn có cả đống, chẳng qua nàng vừa rồi động tác quá nhanh, đừng nói là nhìn, vào miệng tiểu tiện nhân ấy thì ngay cả cơ hội nếm ra mùi vị cũng không có, “Ngươi đó, quá nghiêm túc! Đối với loại người này, phải giở chút thủ đoạn mới được…”

Thẩm Lăng Vân có thể không biết bản lĩnh điểm á huyệt này sao? Đương nhiên biết! Chỉ là Hoắc Vũ Phương đột nhiên làm vậy, khiến y nhất thời không biết làm sao… Hồng Ngọc cũng coi như không tồi, dù sao đã giải vây cho y.

“Vậy… cảm ơn ngươi.”

Thẩm Lăng Vân mặt đầy hắc tuyến nhìn nàng không ngừng ăn đậu phộng mà vừa rồi còn bị nàng đặt một cái tên buồn nôn, nghiêm trọng hoài nghi nàng làm sao còn ăn nổi!

“Không cần khách khí, nên học cách tự bảo vệ mình, đừng gây thêm phiền cho giáo chủ đại nhân của ta! Hiện tại hắn giúp ngươi cũng coi như gián tiếp trợ giúp quan phủ, đây là chuyện giáo ta rất khó xử… hy vọng ngươi có thể biết chừng mực, đừng làm khó hắn.”

Triển Phi Dương không ở đây, Hồng Ngọc đối với y cũng không còn khách khí nữa.

“Ngươi thích Phi Dương?”

Nếu đã nói thẳng, Thẩm Lăng Vân cũng cảm thấy Phi Dương không ở đây, nói gì cũng tiện hơn.

Dù sao cũng là nữ nhi giang hồ, Hồng Ngọc trả lời cũng rất sảng khoái__


“Phải, Hồng Ngọc vẫn luôn ái mộ giáo chủ! Nhưng Hồng Ngọc tự biết rõ… nếu đã là chuyện không thể, chỉ cần hắn vui là được.”

Nhún vai, dùng thái độ không sao cả che giấu nỗi đau trong mắt… không có nội tâm đủ kiên cường, thì sẽ không có Hồng Ngọc hôm nay.

Giáo chủ đại nhân để lộ dịu dàng trước mặt Thẩm Lăng Vân này, sự dịu dàng mà chưa từng có ai đạt được… hắn yêu rất vui vẻ, mà nam nhân này tựa hồ cũng tốt hơn trong tưởng tượng của nàng… cho nên, nàng nhận! Có thể ra tay giúp đỡ, đã đại biểu sự công nhận của Hồng Ngọc.

Thẩm Lăng Vân hiển nhiên không ngờ Hồng Ngọc sẽ hào sảng như thế… đột nhiên phát hiện gần đây lối suy nghĩ của mình rất buồn cười, bài xích Hồng Ngọc, vì nàng mạnh mẽ, vì nàng là người thân mật nhất bên cạnh Phi Dương, nhưng lại luôn nhân nhượng Hoắc Vũ Phương, vì đó là một hài tử tùy tính chưa biết gì… nhưng nói cho cùng, chỉ có thể chứng minh cách nghĩ của y đơn thuần đáng cười cỡ nào.

“Vết thương của ngươi không sao chứ?”

Đối với vết thương của y, Hồng Ngọc rất bình tĩnh, sẽ không kinh hoảng nếu như là Triển Phi Dương, một cái búa đóng giày nữ nhân, có thể tổn thương cỡ nào chứ?

“A… không có gì…” Thẩm Lăng Vân buông tay xuống nhìn áo trong nhiễm đỏ một mảng, chỉ là vết thương ngoài da, không cần gấp, nhưng ánh mắt Thẩm Lăng Vân lại đột nhiên trầm xuống, “Hồng Ngọc, có chuyện, ngươi có thể cho ta biết không__”

Y sớm đã muốn hỏi, nhưng y không tìm được cơ hội mở miệng… cho tới nay, y cũng không nghĩ ra nên làm sao tra chuyện này, nhưng Hồng Ngọc đang ở trước mặt y, chính là cơ hội tốt, y không cam lòng bỏ qua.

“Hử? Ngươi nói đi… Hồng Ngọc nếu biết sẽ trả lời.”


Tựa hồ phát hiện y đột nhiên trở nên nghiêm túc, Hồng Ngọc hơi ngạc nhiên, cũng bắt đầu nghiêm túc… có vài chuyện, nàng cũng đang mâu thuẫn, nàng cũng không biết nên nói ra hay không, nếu Thẩm Lăng Vân thật muốn hỏi chuyện đó…

Quả nhiên, Thẩm Lăng Vân sau khi hơi trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng nàng…

“Hôm đó, khi vây công ma long giáo, ta bị thương… sau khi trở về đô thành mới phát hiện có một vài ký ức lúc đó đã quên mất, không nhớ rõ lắm, có vài người đều tranh nhau nói là họ cứu ta, hiện tại ta không phân rõ được là ai thật ai giả… chuyện hôm đó, ngươi biết được bao nhiêu? Ngươi có thể nói cho ta không?”

Câu này muốn hỏi ra quả thật không dễ dàng… rõ ràng là tự mình trải nghiệm, nhưng một chút ký ức cũng không có, nếu nói thật, vạn nhất Hồng Ngọc nhân cơ hội che giấu y gì đó thì sao? Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, y chỉ có thể nói kiểu nước đôi này thôi.

Lạc Dực nói, lúc đó trên vách núi chỉ có Triển Phi Dương và Thanh Tùng lão nhân đối đầu, còn có y và Lạc Dực… Triển Phi Dương đánh y một chưởng, mà Lạc Dực vì cứu y khỏi bị đánh rớt xuống vực, chỉ có thể trân mắt nhìn Thanh Tùng lão nhân bị đánh rớt thi cốt không toàn…

Nhưng tam vương gia nói, lúc đó người cứu y là tam vương gia, hơn nữa còn nói như thật!

Bất kể lúc đó người cứu y là ai, Thẩm Lăng Vân cảm thấy cho dù là Triển Phi Dương ban đầu kia, cũng sẽ không dồn Thẩm Lăng Vân vào chỗ chết! Hơn nữa bất kể là ai cứu, nếu lúc đó tam vương gia cũng có mặt, vậy bọn họ hoàn toàn có thể vừa cứu Thanh Tùng lão nhân, vừa cứu y… nhưng lại không có ai làm thế, Thanh Tùng lão nhân chết rồi.

Luôn cảm thấy chuyện này không bình thường… không phải y nhất định muốn biết sự thật, nhưng trực giác cho y biết, chân tướng này rất quan trọng… chân tướng này tạo nên việc dị thế trùng phùng của y và Phi Dương, cũng sẽ ảnh hưởng tới tương lai lận đận của y và Phi Dương… Hồng Ngọc ngạc nhiên nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi… nói mất ký ức gì đó, thật ra là muốn tính nợ đi?

“Được, ta nói…” Hồng Ngọc bước lại trước mặt Thẩm Lăng Vân, vái một cái thật sâu, “Lúc đó, cao thủ hai bên đều tụ tập, bên chúng ta có hình đường đường chủ cũng chính là ta, Phong Hỏa đường đường chủ Lộc Thiên, Bách Độc đường đường chủ Luân Nguyệt, còn có Chiến đường đường chủ Quân Tiếu… tứ đại đường chủ, đương nhiên còn có giáo chủ đại nhân của chúng ta, bên các ngươi có ngươi, Lạc Dực, tam vương gia Phụng Thiên Vũ, còn có trang chủ của Ngạo Thiên sơn trang, đương nhiên còn có Thanh Tùng lão nhân dẫn đầu! Lúc đó là năm chọi năm, giáo chủ chúng ta và Thanh Tùng lão nhân lên vách núi giao thủ, hơn nữa còn dặn dò người hai bên ai cũng không được phép động, bọn họ muốn đơn đả độc đấu… Thanh Tùng lão nhân không thẹn là thái sơn bắc đẩu, rất lợi hại, kiếm khí sắc bén lan tràn, những người khác đều đứng cách họ đại khái mấy trượng, mà đều không chống nổi kiếm khí ngươi tới ta lui của hai bên, đều vận khí ngồi thiền, để phòng mình bị chém trúng… nhưng ông dù sao cũng đã có tuổi, sau mấy trăm hồi cũng dần rơi xuống thế hạ phong, sau đó bị giáo chủ của chúng ta đánh rớt xuống vách núi… chỉ là lúc đó, ngươi đột nhiên bay tới, chúng ta đều cho rằng ngươi muốn cứu Thanh Tùng lão nhân, nhưng bộ dáng của ngươi rất kỳ quái__

Hồng Ngọc không phải người không có đầu óc, hiện tại là lúc thể hiện trung tâm, mất ký ức? Làm gì trùng hợp như thế, có lẽ người này chỉ muốn xem thử nàng có nói thật hay không thôi, cho nên, nàng chọn nói hết, để biểu đạt lòng trung thành của mình với giáo chủ đại nhân.

“Kỳ quái?”


Thẩm Lăng Vân nhíu mày, dùng ngữ điệu cố ý để che giấu sự kinh ngạc trong lòng.

“Phải, lúc đó ngươi gọi sư phụ, hai mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Thanh Tùng lão nhân… giáo chủ thương tiếc ngươi, không nỡ đánh ngươi, cho nên lúc đó ngươi là người duy nhất có cơ hội cứu Thanh Tùng lão nhân, nhưng ngươi lại không làm như thế, ngươi đột nhiên vung kiếm nhắm vào giáo chủ, trơ mắt nhìn Thanh Tùng lão nhân rớt xuống…”

“Ngươi xác định ngươi không nói dối?”

Thẩm Lăng Vân không thể tin nổi nhìn Hồng Ngọc, đáp án này còn bùng nổ hơn cả tưởng tượng của y, nhưng tin tức bùng nổ hơn còn ở phía sau…

“Ban đầu ta cũng không hiểu lắm, nhưng rất nhanh ta đã hiểu lý do, lúc đó ta phi thân lên, đánh ngươi một chưởng rớt xuống, là tam vương gia dùng khinh công xuất thần nhập hóa cứu ngươi… sau đó giáo chủ thấy ngươi chỉ còn thoi thóp nên phát điên, tẩu hỏa nhập ma… hai bên thấy tình thế này thì chắc chắn toàn bộ đều phải đồng quy ư tận, lại thêm họ đều muốn xem thương thế của ngươi, liền lui binh! Thật ra khi lui binh, dưới vách núi các ngươi đã không còn ai rồi…”

Thẩm Lăng Vân bắt đầu trầm mặc không lên tiếng, trong đầu cuộn trào ba vấn đề__

Thứ nhất, tại sao Lạc Dực lại nói người cứu mình là hắn! Cho dù hắn muốn trở thành ân nhân cứu mạng của mình, muốn được mình hồi đáp và thân cận, nhưng lời nói dối rõ ràng như thế, quá dễ bị vạch trần!

Thứ hai, nếu Lạc Dực đã cùng tam vương gia tới ma long giáo, biết sự lợi hại của tam vương gia, thì tại sao hôm đó khi có thích khách, lại một mình liều mạng chống đỡ, hoàn toàn xem tam vương gia là một vương cung quyền quý không có năng lực tự bảo vệ?

Thứ ba, cũng chính là nói, năm người trên vách núi, mình bị trọng thương, Thanh Tùng lão nhân thảm tử, ba người khác đều bình an trở về… vậy tại sao Ngạo Thiên Di nói ca ca của mình chết trong trận vây sát Ma Long giáo? Nhìn dáng điệu tên đó, cũng không giống nói dối!

Vậy rốt cuộc ai đang nói dối__

Là Lạc Dực? Tam vương gia? Hay là Ngạo Thiên Di… có lẽ là Hồng Ngọc trước mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận