Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

“Phi Dương…”

“Hử?”

“Có chuyện, tôi không biết có nên nói không…”

“Nói đi, với tôi còn phải ấp a ấp úng sao?”

Sau hồi mây mưa, Triển Phi Dương mới phát hiện trong phòng ngủ còn có thùng tắm lớn và sọt đồ dơ làm bằng da bò, Lăng Vân thật sự thân thiết! Đương nhiên, nước tắm là Triển Phi Dương chuẩn bị, thân thể mỹ nhân được hắn cẩn thận rửa sạch sẽ từng tấc từ trong ra ngoài, chăn nệm bị dơ cũng ném vào trong sọt, chăn nệm để thay Lăng Vân đã chuẩn bị sẵn, đã đặt trong tủ áo bên cạnh giường, nam nhân lấy ra đổi… đối với việc này, Thẩm Lăng Vân ngồi trên giường đỏ mặt, cái này giống như mình đã chuẩn bị hết tất cả muốn câu dẫn Phi Dương vậy, lập tức hận không thể đào lỗ trên giường chui xuống.

Thật ra y không yếu đuối như thế, không tới mức bị đòi một lần đã không thể động, chẳng qua Triển Phi Dương mỗi lần làm xong đều thương yêu và luyến tiếc, một chút cũng không muốn y động, chuyện gì cũng đích thân làm… sau khi làm xong tất cả, nam nhân mới trở lại giường, ‘đào’ tâm can bảo bối trong chăn ra, kéo vào lòng… chỉ có như thế mới an tâm, cảm giác của nhà, chính là khi nhắm mắt lại cũng có thể nghe được tiếng tim đập và nhịp thở của người mình yêu nhất bên cạnh.

Chẳng qua, cái kẹp sống này vẫn bị Thẩm Lăng Vân mở ra, cuộn trong lòng nam nhân, hiếm khi chủ động thể hiện thế yếu, lúc này Thẩm Lăng Vân bắt đầu lộ ra lo lắng__

“Ba ngày sau, võ đài của Phụng Túc sơn trang chính thức bắt đầu! Hiện tại trong biệt uyển của Phụng Túc sơn trang ở ngoại thành đã chất đầy nhân sĩ giang hồ muốn tới tham gia tỷ thí…”

“Cậu lo lắng tôi?”

Thông minh như Triển Phi Dương, lập tức ngửi được ý của y.


“Ừ, tôi sợ cậu bị nhận ra… cho nên đã mang vật liệu dịch dung của Phụng Túc sơn trang tới, gần đây nếu cậu ra ngoài…”

Thẩm Lăng Vân biết, Triển Phi Dương vẫn luôn tự phụ tuyệt đối không thích chủ ý này, nhưng y lại không thể khống chế mà lo lắng, ít nhất mấy ngày nay người nhiều nhân tạp, dễ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, nam nhân cười, nhẹ hôn lên trán y.

“Cảm ơn cậu, Lăng Vân.”

Tư vị được người yêu quan tâm, thật tốt, nhưng hắn vẫn thích để Lăng Vân thấy mặt thật của mình hơn.

Thẩm Lăng Vân biết tên này lại đang phô diễn, ngặt nỗi mặt bị vùi trong ***g ngực ấm áp, âm thanh rất nhỏ, hơn nữa nghe ong ong.

“Vậy cậu… không được xảy ra chuyện… tuyệt đối không được!”

“Đương nhiên, yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu thủ tiết, không phải đã hẹn cả một đời sao?”

Nam nhân thiếu đánh nói xong, liền được tặng một trận đấm đá, được rồi, là quyền cước yêu thương, nhưng dù sao ăn nhiều vẫn hơi không tiêu.


Triển Phi Dương ủy khuất xoa ngực bị đánh đỏ, tìm một võ lâm cao thủ làm vợ, thì phải chuẩn bị sẽ bị gia bạo a…

Quả phụ? Vợ? Vợ cả nhà cậu… hừ!

Hai người ở trên giường vui vẻ, thân ảnh quấn vào nhau không tách ra, ai nấy mồ hôi ướt đẫm, chăn cũng bị ném sang một bên, không ai có vải che thân, thở dốc phì phò, thân thể xinh đẹp nhìn không sót gì, đôi chân thon dài rất ‘đại gia’ gác lên thân thể khỏe mạnh__

“Này, Phi Dương… qua mấy ngày nữa tôi có thể hơi bận, mấy ngày võ đài diễn ra, chắc không thể tới… Cậu cũng đừng đi xem võ đài, tôi sợ cậu bị nhận ra…”

Khi nói câu này, Thẩm Lăng Vân tuyệt đối chột dạ!

Về cách đấu võ đài, y tối qua mới nghe được từ chỗ Lạc Dực… vốn cho rằng võ đài chính là những người đó đấu nhau, chọn ra người thắng, không ngờ được mấy người ưu tú còn phải quá chiêu với họ… nghĩ tới mình trước đó động thủ với người khinh bạc Thiên Lam, cũng thắng khó khăn, Thẩm Lăng Vân cảm thấy đến lúc đó mình không có khả năng không chút tổn hại, bị chút thương tích là rất bình thường… đến lúc đó vạn nhất bị Phi Dương thấy, vạn nhất tên này điên lên, nhảy lên võ đài làm gì người ta thì sao? Tên này rốt cuộc bảo hộ mình cỡ nào, ở trường cảnh sát y đã biết rồi.

“Ừ, vậy tôi ở nhà dọn dẹp, học mấy món ăn, đợi cậu về!”

Triển Phi Dương đáp rất thoải mái, vẻ mặt như vợ nhỏ.

Thẩm Lăng Vân rốt cuộc muốn che giấu cái gì, hắn tạm thời còn không biết, chẳng qua chút tâm tư của Lăng Vân, hắn còn có thể không hiểu sao? Trước tiên cứ đáp ứng đã, tránh cho đêm nay phải trải qua trong tranh luận khô miệng, đây là xuân tiêu nhất khắc của hắn! Còn về tiểu ngốc nghếch nếu dám ở sau lưng hắn làm chuyện nguy hiểm gì… hừ hừ, xem Triển Phi Dương hắn bị mù sao?


Ba ngày sau__

Vì tránh phát sinh rườm rà, võ đài trực tiếp cử hành ở biệt uyển tại ngoại ô của Phụng Túc sơn trang.

Mấy hôm nay Lạc Dực bận tối tăm mặt mũi, đám người này không có một ai bớt lo, cuối cùng cũng chờ được tới hôm nay__ vì Phụng Túc sơn trang trực thuộc hoàng đế, cho nên hôm nay bệ hạ cũng sẽ dẫn theo vài vương công quý tộc tới quan sát… đương nhiên, trong đó có Phụng Thiên Lam, Phụng Thiên Vũ, còn có Nhiên Thiên hiện tại là thiếp thân thị vệ của hắn!

Cơ hội được biểu hiện thân thủ trước mắt chân long thiên tử, cả đời có thể chỉ có lần này, thành công chính là vinh hoa phú quý__ rất nhiều người đều cho là thế, cho nên hôm nay cũng đặc biệt nghiêm túc bán sức, bình thường có thù có oán gì lúc này cũng không rảnh bận tâm!

Đối với Phụng Túc sơn trang mà nói, hôm nay cũng là ngày quan trọng__ không phải thật sự muốn kết nạp ai, bọn họ chưa từng thật lòng muốn kết nạp người khác thay thế Nhiên Thiên! Cố gắng như thế, một mặt thật sự không thể nghịch lại thánh chỉ, mặt khác là vì… bọn họ muốn gặp Nhiên Thiên!

Mà hôm nay, cuối cùng cũng được gặp__

Nhiên Thiên bị tên cẩu hoàng đế đạo mạo vĩ ngạn, làm như chốn không người ôm trong lòng, trên người căn bản cũng không mặc y phục thị vệ gì, cách ăn mặc đó, cách làm đó… rõ ràng là xem Nhiên Thiên như nam sủng! Nhiên Thiên là người thanh cao như thế, rất khó tưởng tượng… biến thành thế này, hắn bình thường làm sao chịu nổi?

Minh Liệt tính tình nóng nảy, sợ hắn lao ra gây chuyện, Thẩm Lăng Vân và Lạc Dực bảo hắn ở yên trong hậu dài, hai người đi lên thỉnh an hoàng thượng, đây là lần đầu tiên Thẩm Lăng Vân thấy hoàng đế này, ấn tượng tạo ra cho y cũng không lớn lắm__

Nam nhân tên Phụng Thiên Lạc còn rất trẻ, chắc cũng không hơn gì bọn họ, một người ôn văn nho nhã, rất khó tưởng tượng người thế này, sẽ làm chuyện cầm thú cũng không bằng với Nhiên Thiên.

Chẳng qua so với hoàng đế, Thẩm Lăng Vân càng để ý tới phản ứng của Nhiên Thiên__

Ánh mắt như có như không, tựa hồ đang nhìn y, nhưng đó không phải là đang cầu cứu, mà giống như có ẩn tình khó nói, sầu lo nhàn nhạt giữa mày, nếu bảo là khuất nhục, cầu cứu, không bằng nói là lo lắng, tựa hồ muốn nói gì đó với y, nhưng lại có nỗi khổ không thể nói…


Rốt cuộc là chuyện gì? Cái này tuyệt đối không nên là vẻ mặt của một người bị cường quyền khi nhục… Thẩm Lăng Vân nghĩ không rõ, nhưng Nhiên Thiên bị hoàng thượng ôm ngồi bên cạnh, quanh đó lại đều là hoàng thân quốc thích tới thưởng thức tỷ thí, hiển nhiên không phải lúc nói chuyện.

Y và Lạc Dực lấy lý do ‘Minh Liệt đang bế quan điều tức cho cuộc đấu hôm nay, một canh giờ sau mới có thể xuất quan kiến giá, nếu không sẽ khí huyết công tâm’, để thay Minh Liệt vấn an, may là hoàng thượng cũng không nói gì… nếu không tên đó mà chạy tới thấy tình hình này, tính ra trên người thật sự sẽ phóng ra ám khí đầy trời, đâm hoàng thượng trước mặt thành con nhím!

Không thể chưa cứu Nhiên Thiên, đã mất Minh Liệt được!

Thỉnh an xong, ra vẻ trở về làm việc, trước khi đi, Thẩm Lăng Vân giả như vô tình quay đầu, trao đổi ánh mắt với Phụng Thiên Lam đang ngồi trên vị trí vương gia, trước mặt người ngoài, bọn họ vẫn là quan hệ thần tử và vương gia, hơn nữa có vài lời cũng không thể nói rõ trước mặt mọi người.

Phụng Thiên Lam tuy là tiểu ngốc nghếch đơn thuần, nhưng cũng biết nặng nhẹ, biết lần này hắn tuyệt đối không thể sơ suất, trấn định gật đầu với Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân mới cảm thấy yên tâm.

Đương nhiên, cũng chỉ an tâm một nửa, sau khi về hậu đài, Minh Liệt vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa kêu người chuẩn bị võ đài… tức giận Nhiên Thiên như ca ca mình lại bị ức hiếp, thùng thuốc nổ này hiện tại chỉ nghĩ cũng biết.

Nhưng hắn là chủ trì hôm nay, hơn nữa còn phải lên tỷ đấu… cũng đồng thời không thể sơ suất.

Còn một nén nhang nữa sẽ bắt đầu võ đài, Thẩm Lăng Vân lúc này mới nhân cơ hội lại gần hắn, nhỏ giọng nói__ “Minh Liệt, bình tĩnh đi, đừng xúc động! Trên lôi đài ngươi tuyệt đối không thể thua! Còn nữa, đợi khi tới phiên chúng ta lên đấu, ta muốn ngươi…”

Nội dung khiến Minh Liệt trừng to mắt, hoàn toàn không biết trong hồ lô này bán thuốc gì, nhưng nhìn vào ánh mắt chắc chắn của Lăng Vân, hắn tựa hồ hiểu ra gì đó.

Có vẻ đây mới là mấu chốt để cứu Nhiên Thiên!

Mà trên võ đài bên ngoài, múa rồng và sư tử, tiếng pháo vang, võ đài trên danh nghĩa là quang minh chính đại, thực chất là cạnh tranh tàn khốc vô cùng, chính thức mở màn_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận