Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

“Lạc Dực?”

__ Thẩm Lăng Vân gần như hít ngược một hơi, nhẹ giọng kêu lên!

Tại sao Lạc Dực lại ở đây? Rõ ràng buổi sáng đã cho hắn biết địa chỉ, bất luận có bàn cái gì với cửu vương gia thì cũng đã xong rồi, mà lúc này căn bản không phải định vào bàn chuyện hoặc vừa mới bước ra… mà giống như ngồi canh… giam lỏng…

Đúng! Giam lỏng!

Lẽ nào Lạc Dực hối hận? Muốn giam lỏng cửu vương gia… đợi tam vương gia Phụng Thiên Vũ tới, rồi đóng gói hài tử xui xẻo đó mang về hoàng cung đại hôn?

“Lạc Dực… trước đó chúng ta không phải đã nói xong rồi sao…”

Thẩm Lăng Vân vừa mở miệng, đã bị ngắt lời__ “Bảo bối, các người nói xong cái gì?”

Ai đó không phải ăn dấm chua bình thường, bảo bối nhà mình ở sau lưng hắn có hẹn định gì với nam nhân khác vậy? Hắn lại một chút cũng không biết, có thể không sôi sục sao?

“Phi Dương…” Thẩm Lăng Vân không chú ý rằng giọng điệu của mình đã hơi mang theo mấy phần quở trách, Lạc Dực nhìn thấy liền cảm thấy chua xót, “Phi Dương cậu đừng làm rộn, chúng tôi đang nói chính sự! Lạc Dực, huynh rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào thật sự muốn…”

Lẽ nào Lạc Dực thật sự muốn bắt cửu vương gia về… cuộc đời của hài tử đó lẽ nào thật sự không thể sống theo mong ước của mình…

Nhưng, Thẩm Lăng Vân vừa lên tiếng, lại bị cắt ngang, mà lần này người cắt ngang là Lạc Dực__

“Không có! Lăng Vân, xin đệ tin tưởng huynh… huynh không có ý đó! Huynh chỉ muốn bàn chuyện với ngài ấy, xem thử ngài ấy rốt cuộc nghĩ thế nào! Dù sao tiểu vương gia tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, nếu ngài ấy nguyện ý hồi tâm chuyển ý, đối với chúng ta thì đều bớt đi rất nhiều phiền toái không phải sao?”

Câu này rất hợp tình hợp lý, Thẩm Lăng Vân cũng hoàn toàn có thể lý giải, hơn nữa không có bất cứ lý do nào để phản đối.

“Vậy tại sao huynh còn ở đây?”

__ Y chỉ không hiểu, Lạc Dực là một người hành sự như sét đánh… từ khi có được địa chỉ tới giờ, đã hơn nửa ngày cũng chưa vào.

Lạc Dực vẻ mặt bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó chỉ lên phòng trên lầu__

“Nếu không đệ cùng lên với huynh, đến cửa đệ liền biết… Huynh đã đợi ở đây hơn nửa ngày rồi!”

Quả thật như lời Lạc Dực nói… đến cửa liền biết, cho nên khi Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương sóng vai theo hắn lên lầu hai, đến trước cánh cửa đó, âm thanh truyền ra từ bên trong khiến khóe miệng hai người đồng thời co giật dữ dội__

“Ha a… a… ngươi… ngươi, ngươi chậm chút… ta chịu không nổi rồi…”

“Ô ô… ưm a… đừng, đừng… chỗ đó…”

“Bảo bối… ngươi thật tuyệt… thích cảm giác này không?”

“Ta… ta mới không thích… a ha… a…”

“…”

Lạc Dực vẻ mặt đen thui bóp hai tay_

“Chính là như vậy… huynh đợi từ sáng tới giờ, vẫn chưa có cơ hội vào nói chuyện…”

Dù sao là vương gia, hắn cũng không thể tự tiện xông vào chứ? Nhưng mà mấy động tĩnh khiến người mặt đỏ tim đập này, từ sáng hắn tới đã vậy, tới hiện tại căn bản không ngừng… hắn vì muốn chờ cơ hội vào nói chuyện, ngay cả cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn!

Hắn một bụng oan uổng biết tố khổ với ai chứ?

“A… chuyện này…” Thẩm Lăng Vân lúng túng nhíu mày, trong lòng thầm mắng Ngạo Thiên Di không biết tiết chế, nhưng vẫn căng da đầu giải thích, “Không phải, bên trong là bằng hữu tốt của cửu vương gia, trúng ‘độc tình hoa’, cửu vương gia tự nguyện giúp hắn giải độc…”

Hàm ý là… đương nhiên vì nguyên nhân đặc thù này, mới biến thành như thế.

Nhưng Lạc Dực không dễ lừa đến vậy, hoàn toàn không cần suy nghĩ, nghi vấn đã buột miệng thốt ra__

“Trúng độc đó, trên trấn có thanh lâu sở quán, còn cần cửu vương gia đích thân giải độc? Cửu vương gia là cành vàng là ngọc, thân ngàn vàng… nếu để truyền ra ngoài…”

Không phải hắn cố chấp, mà chuyện này rất nghiêm trọng, nếu truyền ra ngoài, tổn hại mặt mũi hoàng gia, kẻ đầu tiên phải chịu trừng phạt, chính là Thẩm Lăng Vân chịu trách nhiệm giám sát… hắn lo lắng người trong lòng sẽ bị liên lụy… ngu ngốc cũng nhìn ra được, vương gia nhất định là lưỡng tình tương duyệt với nam nhân bên trong… tuy nói tam thế tứ thiếp, quyến dưỡng nam sủng không phải là chuyện mới mẻ gì… nhưng người bên trong… trực giác cho hắn biết, tuyệt đối không phải loại nam sủng, rất rõ ràng là ăn chặt tiểu vương gia đơn thuần…

“Đây là ý của tiểu vương gia các người, chúng ta lại không phải bảo mẫu của hắn, quản nhiều thế làm gì.”

__ Triển Phi Dương rất không chịu trách nhiệm cằn nhằn, rõ ràng lúc đầu đầu sỏ lừa tiểu ngốc nghếch đây là ‘giải độc’ là hắn, nhưng hiện tại lại mở to mắt làm như không biết, phủi tay sạch sẽ!

… Vốn là thế mà, hắn lừa Phụng Thiên Lam, cũng là vì tạo thế giới hai người với Vân nhi… chuyện khác, hắn lười quản!

Lạc Dực không biết ‘bảo mẫu’ có nghĩa là gì, cũng khó trách, cổ đại không có danh từ này! Nhưng nam nhân này rất thông minh, đoán được phần nhiều, sắc mặt càng thêm khó xem… Thử nghĩ xem! Hắn yêu kính sư phụ như phụ thân của mình, hắn trân ái Thẩm Lăng Vân như thê tử của mình… thù sát phụ, hận đoạt thê, đều là không đội trời chung, hiện tại hắn bị Lăng Vân cản, thù nhân ở ngay trước mắt lại không thể báo thù rửa hận, tên này còn ở một bên ôm người trong lòng hắn, nóng lạnh chêm một câu… như muốn châm hỏa__

“Triển Phi Dương, ta cảnh cáo ngươi, ta nể mặt Lăng Vân, ngươi đừng được một tấc lấn một thước! Hai người chúng ta là mệnh quan triệu đình, hiện tại đang hành sự cho triều đình, kẻ nhàn tạp không liên can như ngươi cút xa chút đi!”

‘Kẻ nhà tạp không liên can’ mà tên này nói… căn bản là chỉ nghịch tặc triều đình! Nói trắng ra, hắn và Lăng Vân là quan, tên này là tặc!

“Khỏi dát vàng lên mặt mình đi! Lăng Vân là người của ta, đã định sẽ đứng bên ta… ngươi không phục sao? Đi a, bước ra đơn chiến!”

__ Đối diện với cái kẻ khiến hắn tức một bụng hỏa, Triển Phi Dương cũng khùng lên, khí thế của thái tử gia xã hội đen trước kia liền tỏa ra!

“Đúng hợp ý ta! Giết ngươi, đối với triều đình, giang hồ, bách tính… đều là tạo phúc!”

__ Lạc Dực vẻ mặt cầu còn không được, nói xong rút roi ra… đương nhiên, nam nhân còn thầm bổ sung một câu, “Giết ngươi rồi, Lăng Vân mới có thể yêu ta!”

Vì thế, cho dù biết rõ không địch lại… Lạc Dực cũng tuyệt không lùi một bước, Lăng Vân là mộng tưởng của hắn… mất đi Lăng Vân… hắn còn lại gì chứ?!

Hai người biết Thẩm Lăng Vân nhất định sẽ ngăn cản, khi hai người gào thét nhau, mỹ nhân bị kẹp chính giữa sắc mặt đã thôi thối… nhưng vì thật rất muốn chiến, hai người dứt khoát giả vờ không phát hiện, đột nhiên phóng lên, muốn lao ra khỏi cửa sổ khách *** trước khi Lăng Vân mở miệng ngăn cản, ra ngoài đánh!

“Ai… các ngươi…”

Thẩm Lăng Vân thật sự bực bội… hai người này có còn cho người khác nghỉ ngơi không? Thích giày vò người khác vậy à?!

Kết quả y khi lên tiếng ngăn cản thì đã trễ một bước, có người lên cản rồi__

“Các ngươi làm gì vậy? Quấy rầy chuyện tốt của người khác… thiếu đạo đức vừa thôi!”

Có người còn giận ngút trời hơn cả Thẩm Lăng Vân__ Ngạo Thiên Di đột ngột mở cửa, y phục bất chỉnh, nộ khí bừng bừng đứng trước cửa!

Nếu nói lực quan sát, với nội lực của nam nhân này mà nói, chưa chắc kém hơn hai tên kia… nhưng người ta vừa rồi đang vui quên trời đất như cá gặp nước, cho dù không phát hiện bọn họ lặng lẽ tiếp cận cũng không kỳ quái, nhưng đứng ở trước cửa phòng người ta vừa đánh nhau vừa liều mạng… xem hắn bị điếc sao!

Khi phát hiện họ ở trước cửa, Ngạo Thiên Di còn đang thư sướng lâm li trên người mỹ nhân… vốn muốn giả vờ không phát hiện, nhưng bọn họ lớn tiếng như thế, cuối cùng ngay cả Phụng Thiên Lam khóc không thành tiếng trong ngực cũng phát hiện, xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ nào chui vào, chết cũng không chịu để hắn tiếp tục… nếu không nam nhân tức giận lao ra ngoài làm chi?

Vừa thấy chính chủ bước ra… dù sao cũng có việc gấp, hai nam nhân lúc này mới không cam lòng dùng ánh mắt giết nhau vài hồi, trở lại cạnh Thẩm Lăng Vân.

“Ngạo trang chủ, xin lỗi quấy rầy các ngươi, là Lăng Vân có chuyện muốn cầu kiến tiểu vương gia__”

Một tiếng kêu nhẹ nhàng của y, khiến Lạc Dực lập tức cứng mặt__ Ngạo, Ngạo trang chủ!? Đùa à!

Nam nhân của cửu vương gia… là võ lâm minh chủ của Ngạo Thiên sơn trang võ lâm đệ nhất trang?!

Định thần một chút, Lạc Dực cũng đã xác nhận được… là Ngạo trang chủ!

Hắn và vị trang chủ này không tính là quen biết, nhưng hắn biết đây là bằng hữu số ít mà hắn không cùng Lăng Vân nhận thức. Bọn họ cùng trưởng thành, bằng hữu hầu như là chung, nhưng Ngạo Thiên Di là bằng hữu mà Lăng Vân một lần chấp hành nhiệm vụ đã kết giao, còn kết bái, quan hệ với Lăng Vân rất tốt, ngay cả lần vây sát Ma Long giáo cũng… nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Dực chợt giật một cái__

Kỳ lạ, khi vây sát Ma Long giáo, chỉ nhờ vào một thân bản lĩnh của Ngạo trang chủ, tuyệt đối là có thể xông tới trước, lẽ nào hắn cũng không gặp được Triển Phi Dương? Nếu không đại ma đầu đang ở trước mắt, tên này sao lại bình tĩnh như thế? Nhất định là chưa từng thấy mặt bổn tôn…

Đợi đã! Nếu là vậy, phương pháp trừ tên này không phải đã có rồi sao!?

“Hừ! Triển Phi Dương, chúng ta làm chính sự trước, chuyện của ta và ngươi… lát nữa sẽ giải quyết!”

Lăng Vân không để bọn họ đánh nhau, đấu võ mồm cũng không được sao? Lạc Dực không đánh nữa, chỉ lên tiếng khiêu khích, nhìn thì rất tự nhiên… chỉ là khi hắn gọi tên ‘Triển Phi Dương’…

Bầu không khí trên hành lang, lập tức thay đổi!

Một cổ sát khí không hề che giấu, phóng ào ra từ nam nhân trước cửa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui