Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Thẩm Lăng Vân trước kia dù gì cũng xem phim truyền hình không ít, chuyện thăng đường này cũng làm ra đúng kiểu, hỏi riêng từng người… tuy biết rõ những nha dịch trong huyện nha này trước kia đều đã từng làm qua, cũng không hỏi ra được cái gì mới, nhưng hình thức thì vẫn cần thiết!

Đại khái nửa canh giờ sau, thì bắt đầu ‘làm vẻ’__ muốn nói chuyện riêng với từng người! Người khác đợi ở sau đại đường.

Người đầu tiên là Liễu viên ngoại, người thứ hai là quản gia…

Liễu viên ngoại là nhất gia chi chủ, cho dù làm dáng thì người đầu tiên cũng phải là hắn, thật ra gọi hắn tới chỉ để nói chuyện, Thẩm Lăng Vân cố ý nói hắn là phú gia nổi tiếng của trấn, cần phải nể mặt mà vào nội đường nói chuyện, thật ra đến nội đường thì y lại cố ý tránh đi, để Triển Phi Dương nhân lúc đó tìm hiểu không ít tình huống trong giáo, nếu không về cơ bản sinh tồn của mình cũng không hiểu, thì sẽ là mối họa ngầm, lúc này là cơ hội tốt…

Đương nhiên, họ Liễu không ngốc, Thẩm Lăng Vân làm như thế, đến lúc này đã không phải là vì sợ đánh rắn động cỏ nữa, vì hung thủ đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của y!

Thẩm Lăng Vân không muốn chân tướng bị quá nhiều người biết, dù sao bất kể là Liễu phu nhân ngoại tình hay là Liễu tiểu thư thất tiết lúc trong khuê các, truyền ra đều không dễ nghe gì, án kết rồi, chân tướng được khống chế trong phạm vi nhỏ, đây là vì mặt mũi của toàn Liễu gia, Liễu đà chủ này thầm hiểu rõ, dù sao lúc đầu khi biết Liễu Cầm không phải là do hắn thân sinh, hắn vẫn coi như đại tiểu thư nuôi lớn, trừ cảm thấy hài tử vô tội ra, cũng suy nghĩ tới vấn đề danh dự của Liễu gia, điểm này hắn rất cảm kích vị giáo chủ phu quân kia.

Còn tiếp theo, tại sao không phải là phu nhân mà là quản gia, Thẩm Lăng Vân giải thích là để thích hợp với phong khí của xã hội, phá án là chuyện của nam nhân, nếu không có gì lớn, cố hết khả năng bớt kinh động nữ nhân… nói thế cũng hợp tình hợp lý.

Cho nên không ai hoài nghi, một đám người đợi ở hậu đường, chỉ có một mình quản gia thượng đường… chính là chủ ý của Phi Dương, muốn khiến tên này phải mở miệng! Cách sao?

“Ngươi biết đây là cái gì không?”

Thẩm Lăng Vân ngồi trên đường, bên dưới các nha dịch đồng thanh hô “uy vũ”, mỹ nhân đơn bạc lại có một đôi mắt sắc bén, uy phong khắp chốn, Triển Phi Dương ngồi bên cạnh, nhìn người yêu tư thế kiêu hùng, như si như say.

Khi Thẩm Lăng Vân hỏi, cầm một cái bình trên bàn lên, bình nhỏ, bình thường đựng dược liệu, thời đại này đâu đâu cũng có.

Quản gia bị y hỏi mà mù mờ, lắc đầu như trống bỏi__

“Thảo dân không biết, xin đại nhân chỉ bảo.”

“Vậy ngươi biết trích huyết nhận thân chứ, chính là máu của phụ thân và máu của thân sinh nhi tử, sẽ dung làm một trong nước, để chứng minh quan hệ huyết thống của nhau.”

Thẩm Lăng Vân ‘hảo tâm’ nhắc nhở hắn.

Trong lòng cười lạnh… tên này đương nhiên biết, theo như Liễu Mạch đã nói hôm qua, lúc xưa tráo đổi hài tử, lại dùng trích máu nhận thân để giá họa nhị phu nhân, không phải chính là đôi cẩu nam nữ này hợp lại làm sao?

Quả nhiên, quả gia vừa nghe bốn chữ, liền giật nảy mình… người cổ đại muốn cùng người hiện đại chơi trò tố chất tâm lý, thì kém rất xa! Không phải có tật giật mình, thì hắn run rẩy làm gì? Có thể thấy Liễu Mạch nói là thật.

“Thảo dân biết trong dân gian quả thật có phương pháp này…”

Quản gia vô thức lau mồ hôi, thầm nghĩ án này sao lại dính dáng tới trích máu nhận thân, Thẩm đại bộ đầu rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào muốn lật lại chuyện cũ năm đó? Nhị phu nhân đó đã chết bao nhiêu năm rồi, cũng là chết không đối chứng…

Nhưng không ngờ, Thẩm Lăng Vân căn bản là cố ý từng bước phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn, nhìn hắn đã bị dọa rồi, mới cố ý lắc bình dược__

“A, nếu ngươi biết trích máu nhận thân, vậy thì dễ giải thích rồi! Thật ra nguyên lý cũng tương tự, đây là bí dược ta suốt đêm bảo người mang từ đô thành tới, loại dược này có thể thử nghiệm dịch thể của nam nhân… ta bảo người thu thập dịch thể của hung thủ còn sót lại trong di thể Liễu tiểu thư… hiện tại ta hoài nghi án này là người trong Liễu gia làm, cho nên nam nhân của Liễu gia, ai ai cũng phải làm kiểm tra! Đợi lát nữa ta sẽ để sai dịch theo ngươi tới nhà xí, làm phiền ngươi cung cấp một chút dịch thể, kiểm nghiệm là thế này… chỉ cần đặt của ngươi và thứ trong người Liễu tiểu thư vào trong bình chứa, lại thêm bí dược của ta, nếu có thể dung làm một, thì chính là hung thủ! Ngươi hiểu rõ chứ?”

Quản gia càng run rẩy__

“Đây, đây… Thẩm đại nhân, có cần thiết không? Đây rõ ràng là bên ngoài làm vậy, Liễu gia gặp hái hoa tặc, các ngươi không làm chủ cho Liễu gia, còn muốn… như vậy thật là…”

Thẩm Lăng Vân nhàn nhạt nhìn hắn kinh hoảng vô thố, nhìn hắn biểu diễn, đợi hắn bí lời, mới lạnh lùng nói một câu__ “Quản gia tiên sinh không cần kinh hoảng, đây là công sự, hơn nữa ngươi cũng không thể đại biểu Liễu gia, chuyện này đã được viên ngoại của các ngươi đồng ý rồi! Ngươi yên tâm đi, đã là công sự thì nghĩa là ai ai cũng phải thử, chẳng qua nếu ngươi là quản gia, đương nhiên nên lấy thân làm tắc, chỉ cần ngươi không phải hung thủ, sợ cái gì chứ? Hay là… ngươi có tật giật mình?”

Quản gia bị y truy vấn như pháp liên hoàn, chân đã dần mềm đi…

Cuối cùng, Thẩm Lăng Vân nói một câu__ “Người đâu, dẫn quản gia tới nhà xí…”

Vừa nói xong, đã nghe một tiếng bịch, quản gia vừa rồi còn ngôn từ chính nghĩa, lúc này đã quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi__

“Thẩm đại nhân minh giám, người thật sự không phải do ta giết, ta oan uổng mà!”

Đột nhiên quỳ xuống như thế, khiến các nha dịch đều giật mình… chuyện gì đang diễn ra?

Thẩm Lăng Vân thì một chút cũng không thấy lạ, nhìn sức nóng đã đủ, liền nhẹ nhíu mày__

“Ngươi nói người không phải do ngươi giết, nhưng người phạm tội ác cầm thú cũng không bằng với Liễu tiểu thư, là ngươi sao? Hay là bên trong có nội tình gì? Có đồng phạm? Quản gia, ngươi không phải người ngu ngốc, tục ngữ nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt… nếu ngươi thẳng thắn, nói không chừng còn có thể được giảm tội, nếu ngươi muốn gánh một mình, đợi lát nữa kết quả kiểm tra có rồi, thì ngươi phải tự suy nghĩ cho rõ, kẻ đứng sau ngươi có đáng cho ngươi che giấu hay không… giết người đền mạng, đây là tử tội! Chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa…”

Nhìn nam nhân đê hèn nằm trên đất kia, Thẩm Lăng Vân dùng khóe mắt đảo qua Triển Phi Dương đang ngồi một bên cười hờ hững, lại thấy nam nhân đúng lúc lén giơ ngón cái với y… bất giác mỉm cười, tay cũng đặt dưới đường án, ở góc độ Triển Phi Dương có thể nhìn thấy, giơ hai ngón tay ra, làm tư thế thắng lợi ‘V’ mà người cổ đại hoàn toàn không hiểu__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui