Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Ôn Uyển tự nhiên tỉnh. Bởi vì mỗi tối đến lúc này Ôn Uyển đều cho con bú. Mở mắt ra, nhìn Minh Cẩn bên người, nàng vội sờ sờ trán con: “Hạ Dao, ngươi sang đây xem, có phải Tiểu Bảo bớt nóng rồi không?”Hạ Dao đến sờ trán Tiểu Bảo: “Ừ, đã hạ sốt rồi. Để Trương thái y sang đây xem thử! Trương thái y còn đang nghỉ ngơi trong phủ.”Trương thái y nghe được tin tức vội vàng chạy tới. Sau khi kiểm tra cho Minh Cẩn, còn xem mạch cho bé, Trương thái y gật đầu: “Quận chúa, Minh Cẩn công tử đã hạ sốt. Chỉ cần đừng để nóng lạnh không đồng nhất nữa là được.” Cũng may thân thể đứa bé này tốt, cộng thêm phát hiện kịp thời, nóng sốt hồi lâu rốt cục cũng lui. Nếu trẻ con thể chất yếu phải mất ít nhất ba bốn ngày mới khỏe lại được.Lòng Ôn Uyển nôn nóng nửa ngày rốt cuộc cũng an tĩnh lại.Vừa lúc Hạ Dao sai nha hoàn bưng nước vào, thấy bộ dạng Ôn Uyển liền cười nói: “Quận chúa không cần lo lắng. Trương thái y nói Cẩn ca nhi được nuôi dưỡng tốt nên thân thể rất khỏe mạnh. Hôm nay phát sốt nhưng không bị sao cả.”Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Một hồi phát sốt đã hành hạ ta không ít. Khụ, cũng may Duệ ca nhi là đứa hiểu chuyện. Đều nói nuôi trẻ con mệt, hiện tại ta đã biết thế nào là mệt mỏi khi nuôi trẻ!”Hạ Dao cười nói: “Đại Bảo Tiểu Bảo đều là hài tử biết nghe lời. Người còn chưa thấy trẻ con nhà người khác đâu, ba ngày hai bữa thuốc. Đại Bảo Tiểu Bảo nghe lời như vậy, thân thể cũng rất tốt, đây chính là phúc khí của Quận chúa người. Lại nói, Đại Bảo thật sự là đứa trẻ biết nghe lời. Biết Tiểu Bảo ngã bệnh liền chịu sang sương phòng ngủ, không ầm ĩ không làm khó. Trưởng thành nhất định sẽ là đứa trẻ hiếu thuận.”Ôn Uyển gật đầu. Thật ra nàng vẫn luôn lo lắng hài tử thông tuệ quá sớm sẽ không tốt. Người thông minh dễ hao tổn tinh thần. Chỉ là, Ôn Uyển khẽ cười, có người mẹ như nàng, mặc dù không thể nói rằng sẽ cho chúng tất cả mọi thứ trên thế gian nhưng nhất định có thể che chở chúng bình an lớn lên. Sẽ không phải chịu cảm giác như nàng, lúc nào cũng cảm thấy lẻ loi hiu quạnh không chỗ nương tựa, ai cũng không thể tín nhiệm. Duệ ca nhi sau này có nàng, có Bạch Thế Niên, còn có Minh Cẩn. Người một nhà vui vui vẻ vẻ bên nhau, Duệ ca nhi cũng sẽ tốt thôi.Sau khi Ôn Uyển tắm rửa, tùy tiện nhét chút gì đó vào bụng, liền sang sương phòng nhìn Minh Duệ. Nàng vừa vào phòng đã thấy Minh Duệ tỉnh. Thấy nàng đi vào, bé liền mở to mắt nhìn nàng. Ôn Uyển lấy làm kinh hãi: “Cục cưng. Chẳng lẽ con cũng không thoải mái sao?” Nói xong, sờ sờ trán, lại bảo Hạ Dao xác nhận thật sự không nóng, lúc này mới yên tâm lại.Quan mama ở bên cạnh giải thích: “Quận chúa đừng lo, đại công tử không sốt đâu ạ. Do vừa rồi có động tĩnh nên đại công tử mới thức. Thức cũng không khóc không quấy. Chắc là không muốn Quận chúa phân tâm.”Minh Duệ mở to mắt nhìn Ôn Uyển, dường như đang hỏi xem đệ đệ khỏe chưa?Ôn Uyển vừa đau lòng vừa vui mừng, cho tất cả mọi người lui ra, đến lúc không còn ai nữa Ôn Uyển nặng nề hôn Duệ ca nhi một cái: “Duệ ca nhi nhà ta thật là một ca ca tốt, biết để mẹ an tâm chiếu cố đệ đệ ngã bệnh. Mới vừa rồi đại phu sang đây xem qua, nói đệ đệ con không sao nữa rồi. Đệ đệ con đang ngủ, đợi mai thức dậy là khỏe. Cục cưng, bây giờ đã khuya lắm rồi, con ăn no xong ngủ một giấc, biết không?” Ôn Uyển nói xong vén vạt áo lên cho Minh Duệ bú.Minh Duệ ghé vào ngực Ôn Uyển bú sữa, ăn no rồi thiếp đi trong lòng Ôn Uyển. Ôn Uyển khẽ hát ru con, thấy Minh Duệ ngủ rồi mới đặt con xuống giường, trở về phòng ngủ.Ôn Uyển trở lại phòng ngủ, nằm lên giường đánh một giấc. Hôm sau, nàng vừa mở mắt đã thấy bên ngoài sáng chưng. Vừa nhìn đồng hồ, a, đã mười giờ rồi sao? Nhớ tới con trai đang bệnh liền vội vàng bò dậy.Hạ Dao cười nói: “Quận chúa đừng lo lắng. Tiểu Bảo đã sớm tỉnh, ta bảo thái y xem cho rồi, bây giờ đã hoàn toàn khỏe, Quận chúa đừng lo nữa. Đại Bảo ta cũng nhờ Trương thái y xem rồi, Trương thái y nói Đại Bảo rất tốt, không bị lây bệnh. Xác nhận Tiểu Bảo vô sự ta liền sai người cho bé bú, chắc lúc này Đại Bảo đang ở trong phòng chơi với Tiểu Bảo đấy!” Thấy Ôn Uyển muốn đi qua, nàng vội nói: “Hay là Quận chúa khoan sang đó đã, người chạy sang đó, đồ ăn sáng lại phải chuyển sang. Hôm qua hành hạ gần nửa ngày cũng không ăn được chút gì. Quận chúa đâu phải mình đồng da sắt chứ.”Ôn Uyển gật đầu, sau khi nàng rửa mặt đồ ăn sáng đã được đưa đến. Hạ Dao chờ Ôn Uyển ăn uống no đủ, có chút tinh thần mới hỏi: “Quận chúa, mỗi lần người hôn bọn trẻ là muốn kiểm tra nhiệt độ sao?”Ôn Uyển cười một tiếng, thường ngày nàng hay hôn hài tử, thường xuyên dán mặt lên người chúng, những động tác thường xuyên như vậy là do vấn đề thói quen, nhỡ có gì bất thường liền biết được. Đáng tiếc nơi này không có nhiệt kế, nếu không, mỗi ngày đều kiểm tra một chút cũng tốt.Ôn Uyển đến Đông sương phòng thì thấy Minh Cẩn đang ngồi bên cạnh Minh Duệ. Nàng nhẹ cười một tiếng rồi đi tới ôm hai đứa bé vào lòng, khẽ cọ cọ trên mặt chúng, như thường khi nói: “Tiểu Bảo, sau này con nên vận động nhiều chút để rèn luyện thân thể. Thân thể khỏe sẽ không dễ dàng ngã bệnh, cũng không cần uống thuốc, mẹ cũng không phải lo lắng.” Minh Cẩn một chút cũng không phản ứng lời Ôn Uyển nói. Minh Duệ vẫn tiếp tục công việc của bé.Ôn Uyển chơi cùng hai đứa bé được một chút thì đi đánh quyền. Chuyện này mỗi ngày phải kiên trì, một ngày cũng không thể lơi là.Ôn Uyển đánh quyền xong lau mồ hôi nói: “Minh Cẩn chịu một trận bệnh nhẹ đã lấy mất nửa cái mạng của ta. May là bên cạnh còn có các ngươi, lại thêm Minh Duệ cũng hiểu chuyện. Bằng không ta thật không thể tưởng tượng được sẽ thế nào.” Hôm qua thật làm cho nàng sợ hãi. Hài tử lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ngã bệnh, làm nàng sợ chết khiếp. Cho nên, trẻ con tốt hơn nên rèn luyện thân thể. Đây cũng không phải chuyện đùa đâu.Hạ Ảnh ở bên cạnh nói: “Tiểu hài tử ngã bệnh là chuyện thường, cớ gì Quận chúa xem như lâm phải đại địch vậy.” Thái y đều nói không sao do phát hiện kịp thời. Hết lần này tới lần khác Quận chúa lại lo lắng như chuyện khủng khiếp lắm. Thật là, Hạ Ảnh không biết nói gì mới tốt nữa.Ôn Uyển quét Hạ Ảnh một cái: “Con vừa đau đầu sổ mũi đã khiến lòng mẹ nôn nóng. Nơi nào còn có thể suy nghĩ trẻ con ngã bệnh là chuyện nhỏ. Chỉ ý nghĩ này đã biết ngươi chưa từng làm mẹ qua.” Đừng nói nơi này thiếu y thiếu thuốc, cho dù ở hiện đại trẻ con ngã bệnh cũng thấy đau lòng khó chịu. Ôn Uyển hi vọng cục cưng nhà nàng đừng ngã bệnh nữa.Hạ Dao và Hạ Ảnh đều trầm mặc, bởi vì hai người chưa từng làm mẹ.Chuyện Minh Cẩn sốt nhẹ hôm sau hoàng đế đã biết, hắn ban xuống không ít dược liệu, còn kém tự mình đến đây xem.Tất cả những người khác cũng bắt đầu nghe thấy, muốn tới cửa thăm nhưng không được, vì vậy dược liệu phương thuốc cứ ào ào đưa tới. Lần này Ôn Uyển lại thu được không ít phương thuốc.Bởi vì hai ngày này Mai nhi vừa lúc có việc nên không đến được, nàng cho người đưa lời nhắn tới hỏi hài tử đã khỏi hẳn chưa. Sau đó cố ý viết rất nhiều việc cần chú ý.Ôn Uyển cười thu lại.Hôm sau Cẩn ca nhi không tái phát sốt nữa nên xem như chân chính khỏi rồi. Ôn Uyển hỏi thái y. Trương thái y nói có thể bởi vì nhiệt độ ở Ôn Tuyền thôn trang khác biệt với nơi này. Ôn Tuyền thôn trang có hơi đất tự nhiên, nhiệt độ nơi này không được cao như vậy, ngày đó còn tản bộ trong sân, có thể do gặp gió nên mới phát sốt.Bởi nguyên nhân đó nên Ôn Uyển tạm thời không dám dắt theo hài tử đi ngắm cảnh trong viện. Có điều, mỗi ngày Ôn Uyển đều đốc thúc Minh Cẩn vận động nhiều thêm, theo ca ca bé bò nhiều chút. Dường như muốn cho Minh Cẩn trở thành tiểu bò sát.Một mực đợi đến khi Trương thái y khẳng định Minh Cẩn không còn gì trở ngại, con trai cũng khôi phục hoạt bát thường ngày, vừa lúc hoàng đế lên tiếng, lúc này Ôn Uyển mới mang theo hai đứa bé tiến cung.Hoàng đế nhìn Ôn Uyển. Mặc dù đã sớm biết tin hôm nay Ôn Uyển có thay đổi lớn nhưng trong nháy mắt vẫn thấy hoảng hốt, tiếp theo nở nụ cười: “Nha đầu này. Con thế này mới đẹp chứ?” Chẳng qua hắn vẫn thích nhìn Ôn Uyển châu tròn ngọc sáng hơn.Ôn Uyển cười: “Hiện tại không lo không có quần áo bận nữa, đồ trước kia sẽ không bị lãng phí.” Mặc dù Ôn Uyển đều có hoa y mĩ phục, nhưng không cần lãng phí thì tuyệt đối sẽ không lãng phí. Nhìn qua dường như rất mâu thuẫn, nhưng lúc làm lại thấy rất hiển nhiên.Hoàng đế nhận lấy Cẩn ca nhi: “Minh Cẩn nhà chúng ta chớp mắt đã lớn thế này rồi. Lần này ngã bệnh chắc đã khóc không ít. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, không còn hồng nhuận như trước nữa rồi.” So sánh với lần trước gặp, quả thật không còn được tốt như vậy.Ôn Uyển cười nói dưỡng thêm mấy ngày sẽ lại như trước thôi.Minh Cẩn cũng rất thích hoàng đế bế bé. Bây giờ lại là lúc Minh Cẩn hiếu động nhất, bé cứ nắm lấy dây nón của hoàng đế. Có điều dây nón được gắn khá chặt, kéo hoài vẫn không suy suyễn, Minh Cẩn rất thức thời không tiếp tục giật nữa.Ôn Uyển thấy hành vi không ổn của Minh Cẩn liền nhức đầu. Ngàn vạn lần trưởng thành đừng dưỡng thành tính tình như vậy. Hoàng đế biết Ôn Uyển sầu lo, cười nói: “Có gì phải lo, biết rõ không thể làm mà còn cố chính là ngu xuẩn. Minh Cẩn nhà ta rất thức thời mà.”Ôn Uyển đổ mồ hôi hột.Hoàng đế thấy biểu hiện không đồng tình của Ôn Uyển thì cười giao Minh Cẩn lại cho Hạ Dao: “Thời gian trôi qua rất nhanh. Năm đó con cũng chỉ lớn hơn như vậy một chút, nháy mắt đã làm mẹ rồi. Chớp mắt lần nữa, không phải hai đứa trẻ này cũng đã lấy vợ rồi sao.”Ôn Uyển nói: “Nào nhanh như vậy. Còn đến mười mấy năm nữa ạ!”Nói xong chút chuyện riêng liền đến chuyện công. Hoàng đế có chút băn khoăn: “Hai ngày trước Minh Cẩn sinh bệnh. Sau này con bận rộn cần ra ngoài thì bọn trẻ làm sao bây giờ?” Mặc dù bên cạnh hài tử đã có ma ma thiếp thân chiếu cố nhưng trong khoảng thời gian này Ôn Uyển chăm sóc tỉ mỉ như vậy, để ma ma chăm sóc, chắc chắn Ôn Uyển không thể hoàn toàn yên tâm. Nếu có việc cần ra ngoài làm, khẳng định không có thời gian. Đây quả là một vấn đề khó khăn.Ôn Uyển cười: “Tinh lực nhất định sẽ bị phân tán. Chỉ là, đến lúc đó hai đứa đã tròn một tuổi, mama bên cạnh con cũng đã dạy dỗ được một năm, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu ạ. Hơn nữa, con chỉ cần nắm chắc đại cục, qua lúc đầu bận rộn, sau này sẽ không hao phí bao nhiêu tinh lực nữa.” Bởi vì năm đó nàng mở rộng nghiệp vụ nên mỗi ngày mới bề bộn nhiều việc. Sau này sẽ không cần bận rộn nữa. Hôm nay quy mô đã vững, chỉ cần nắm trong tay đại cục sẽ không có vấn đề gì nữa.Hoàng đế thấy Ôn Uyển có lòng tin như vậy thì gật đầu: “Đã như vậy, chờ hài tử tròn tuổi con hãy tiếp nhận! Nhớ kỹ, không thể làm mình mệt mỏi. Mặc dù cậu cũng rất muốn sớm đánh bại người Mãn Thanh nhưng chuyện như vậy cần từ từ tiến hành, không thể nóng vội.” Mặc dù Ôn Uyển chưa nói nhưng hoàng đế biết rất rõ ràng. Ôn Uyển muốn quản lý lại công việc là hy vọng Bạch Thế Niên có thể sớm ngày trở về. Nếu không, theo tính tình nha đầu này thì ước gì không cần đụng tới mới tốt. Cho dù tiếp nhận, nhiều nhất cũng chỉ đón thương hành trở về, những chuyện khác chắc chắn sẽ phủi tay không làm.Ôn Uyển cười đến rất rạng rỡ: “Cậu Hoàng đế, người đừng lợi hại như thế được không. Con ở đây có tâm tư gì người vừa liếc mắt đã thấy. Làm con chẳng có tí bí mật nào cả.” Không thể không nói, hoàng đế hiểu mình quá rõ cũng không tốt a!Hoàng đế vui vẻ: “Từ nhỏ ta đã nhìn con lớn lên. Nếu con có tâm tư gì ta nhìn không ra mới gọi là kỳ quái! Đừng lo, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chờ đến cuối năm Thích Tuyền đã trở về. Chờ sau chuyện này hắn đã có thể một lòng kháng địch rồi.”Ôn Uyển hơi ảm đạm: “Con chỉ hy vọng hắn có thể sớm trở về. Qua mấy tháng nữa bọn trẻ đã có thể nói chuyện nhưng ngay cả cha chúng cũng không được thấy. Con thì không có gì, dù sao đây cũng là lựa chọn của con. Con chỉ cảm thấy rất có lỗi với hai đứa bé.”Ôn Uyển nói xong những lời này vành mắt đã ửng hồng. Những thứ này không phải là làm bộ, Ôn Uyển thật sự có chút khổ sở. Lúc Minh Cẩn ngã bệnh nàng rất sợ. Khi đó nàng hay nghĩ nếu có Bạch Thế Niên ở bên cạnh ít nhất còn có một người cùng nàng chia sẻ. Nếu Bạch Thế Niên ở đây, có nhiều chuyện sẽ không cần nàng một mình chống đỡ. Vừa làm cha vừa làm mẹ rất cực khổ a!Nếu là những tướng gia thủ biên thành khác nói những lời này, hoàng đế bảo đảm sẽ không vui (những người khác cũng không dám nói ở trước mặt ngươi). Nhưng Ôn Uyển thì hoàng đế sẽ không lo lắng. Cửa hôn sự này thành công cũng có một nửa trách nhiệm của hắn: “Con yên tâm, Bạch Thế Niên sẽ bình an trở về mà.”Ôn Uyển gật đầu: “Không chỉ bình an mà còn phải sớm trở về.”Ôn Uyển ở Vĩnh Ninh Cung không bao lâu thì đã nghe hoàng hậu mời qua có việc cần thương lượng. Sắc mặt Ôn Uyển lạnh lẽo. Hạ Dao đứng ra lạnh lùng nói nàng sẽ đi thay. Người tới lại nói rõ là mời Quận chúa đi qua.Hạ Dao lạnh lùng nói: “Hôm nay Quận chúa không tiện đi, có chuyện gì nói với ta cũng được.” Thái giám truyền ý chỉ cũng không dám càn rỡ ở Vĩnh Ninh Cung, nhưng nhất định nói phải mời Quận chúa đi qua.Dĩ nhiên Hạ Dao không muốn truyền lời, chỉ nói hôm nay Ôn Uyển không rãnh.Người tới nói hoàng hậu muốn gặp Ôn Uyển Quận chúa và hai đứa bé, thành ra Hạ Dao không truyền đạt không được. Hạ Dao cười lạnh một tiếng, được thôi, nàng trở lại nói thẳng hài tử không thoải mái, không thể tùy ý bồng đi, chớ nói chi là hóng gió. Nếu có chuyện gì, các nàng có gánh được không.Nữ quan tới truyền lời chần chờ một lát cũng đồng ý. Mặc dù nói ban đầu Hạ Dao đại náo phủ trưởng công chúa. Nhưng hoàng hậu cũng không phải là trưởng công chúa, nếu Hạ Dao dám đại náo Khôn Ninh Cung chắc chắn sẽ không thoát tội.Ôn Uyển biết Hạ Dao đến Khôn Ninh cung cũng chỉ nói một câu: “Biết rồi.” Không thấy nói gì thêm nữa. Trong lòng cũng nghĩ chắc lần này Hạ Dao sẽ làm ồn không ít. Náo thì náo, dù sao mọi người đều biết Hạ Dao thân phận cao, bối phận cao hơn, cũng không chỉ trích tới trên người nàng.Hoàng hậu vừa thấy Hạ Dao, bất mãn trên mặt cũng không thèm che dấu. Lạnh lùng nói bà chỉ muốn trông thấy Ôn Uyển cùng hai đứa bé. Hôm nay lễ số Ôn Uyển tôn trọng trưởng bối cũng không biết nữa sao?Hoàng hậu nói những lời này cũng không sai. Trước kia Ôn Uyển đối với bà còn khách khách khí khí duy trì bình thản ngoài mặt. Hôm nay Ôn Uyển không chừa mặt mũi cho hoàng hậu, quét sạch uy tín của hoàng hậu, nếu ai cũng học theo Ôn Uyển, sau này bà còn thống lĩnh hậu cung thế nào đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui