Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Ảnh hiểu ý tứ của Hạ Dao: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói. Không liên quan đến triều cục, ta sẽ không nói. Chuyện Duệ ca nhi thông tuệ hơn đứa nhỏ bình thường, ta không có nói cho Hoàng thượng biết. Hoàng thượng chỉ biết Duệ ca nhi trầm ổn hơn đứa nhỏ bình thường mà thôi. Ta biết Quận chúa không hy vọng hai đứa bé gây chú ý quá mức. Nếu năm đó tài hoa của Quận chúa truyền lưu ra bên ngoài thì cũng đã không có Quận chúa hiện tại." Hạ Ảnh dừng lại một lúc, rồi lại nói: "Hạ Dao, ta hiểu ý của ngươi. Nhưng ngươi đã quá đa tâm. Hoàng thượng thương yêu bảo hộ Quận chúa cũng không thua kém gì Tiên hoàng. Hoàng thượng hiểu rõ tính tình của Quận chúa còn hơn ta và ngươi. Ở trong lòng Quận chúa, cái gì cũng đều kém hơn trượng phu và hài tử, Hoàng thượng biết, Quận chúa vẫn chỉ muốn có cuộc sống an bình mà thôi. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Quận chúa có những ý niệm khác không tốt trong đầu."

Hạ Dao liếc Hạ Ảnh một cái. Nếu Hoàng đế không nghi ngờ Quận chúa, tại sao còn phải biết tin tức trong phủ Quận chúa, gió thổi cỏ lay gì cũng muốn biết chứ?

Hạ Ảnh cười một chút: "Ngươi quá mức quan tâm Quận chúa, cho nên đã bị che mắt. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như Hoàng thượng không yên tâm Quận chúa, làm sao có thể để Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên, có thể để cho Quận chúa nắm ngân hàng và thương hành trong tay, có thể để cho Quận chúa chẳng kiêng nể gì xây dựng thế lực của mình, xây dựng đảo nhỏ để chừa lại đường lui. Bởi vì yên tâm, cho nên mới phải hết sức dung túng những hành động của Quận chúa. Hoàng thượng chú ý phủ Quận chúa như vậy, là chỉ muốn biết Quận chúa đang làm cái gì, sống như thế nào? Quận chúa sống tốt, thì Hoàng thượng mới yên tâm. Hạ Dao, ngươi có thể suy nghĩ theo hướng khác hay không? Suy nghĩ theo hướng khác, có lẽ ngươi sẽ không nghĩ như vậy. Nếu ngươi không phải nhìn Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ mà chỉ nhìn Hoàng thượng một phụ thân bình thường yêu thương bảo hộ con gái của mình. Làm phụ thân chỉ muốn biết gần đây con gái sống có tốt hay không, mới hỏi nhiều mà thôi. Vậy ngươi cũng sẽ không bất bình nữa."

Ánh mắt Hạ Dao phức tạp nhìn Hạ Ảnh một cái: "Không phát hiện ra, miệng của ngươi càng ngày lại càng hay như vậy. Không biết còn tưởng rằng đã bị đổi thành một người khác đấy!" Hạ Dao cũng thừa nhận Hạ Ảnh nói có chút đạo lý. Thật ra thì từ trên góc độ nào đó, Hoàng thượng cũng rất tốt với Quận chúa.

Hạ Ảnh cười hạ: "Không phải là tài ăn nói tốt, mà ta cứ cho là như vậy. Từ hoàn cảnh xấu mới thấy được ưu thế, ngươi cũng có thể học tập Quận chúa."

Hạ Dao bĩu môi. Nói lại với Ôn Uyển những lời này của Hạ Ảnh. Ôn Uyển nghe cười một tiếng: "Không nghĩ tới, mấy năm qua, Hạ Ảnh lại tiến bộ nhiều như vậy."

Trong lòng Hạ Dao cũng đồng ý, nhưng trên mặt lại hừ một tiếng.

Ôn Uyển cười nói: "Hạ Ảnh nói cũng không phải không có đạo lý. Đổi lại một cách nghĩ khác để suy nghĩ, thì cũng không để tâm vào những chuyện vụn vặt này nữa. Chỉ cần mình không làm trái với lương tâm thì có cái gì mà phải lo lắng. Sau này đừng suy nghĩ những chuyện này nữa. Có thời gian rảnh này, thì giúp đỡ ta chăm sóc tốt Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi. Để cho ta có thêm nhiều thời gian suy nghĩ một chút trò chơi mới." Duệ ca nhi nhà nàng là một đứa nhỏ thích động não cũng thích động thủ. Gần đây nàng đã đang suy nghĩ trò chơi nào mà vừa động não cũng vừa động thủ được.

Hạ Dao gật đầu: "Quận chúa, nói thì nói như thế. Nhưng nên đề phòng thì chúng ta vẫn phải đề phòng." Có lẽ Hoàng thượng yên tâm với Quận chúa. Nhưng yên tâm này cũng không phải là trăm phần trăm." Hoàng đế có bệnh đa nghi nặng, Hạ Dao rõ ràng hơn Hạ Ảnh nhiều.


Hạ Dao có ý thức này làm cho Ôn Uyển thật cao hứng, nhưng mà cũng không cần thiết khiến cho phải thần hồn nát thần tính như vậy: "Ngươi yên tâm, trong lòng ta biết."

Ôn Uyển đang dụ dỗ hai đứa bé ngủ thì nghe thấy Như Vũ đã tới, để cho người ta đi mời, còn mình thì tiếp tục dỗ con ngủ.

Ôn Uyển nhìn Như Vũ nâng cao bụng đã lớn, trong tay nắm tay Linh Đông đi tới, nha hoàn thị nữ cẩn thận vây quanh bên cạnh.

Ôn Uyển lắc đầu: "Có chuyện trọng đại gì mà không thể qua ít ngày rồi hãy nói. Còn để cho ngươi sắp sinh mà còn phải tới đây. Thật là..."

Như Vũ nhìn Ôn Uyển, sửng sốt một chút: "Ôn Uyển, Ôn Tuyền thôn trang của muội cũng quá thần kỳ rồi. Lúc này mới qua bao lâu, mà muội đã giống y như trước khi xuất giá rồi." Cân nặng giảm xuống đến hơn một trăm cân, y phục lộ ra vẻ gầy, khí sắc tốt, khuôn mặt tỏa sáng, nhìn cũng không thấy có bộ dáng như vừa mới sanh con.

Ôn Uyển cười nói: "Nếu không giống như trước khi xuất giá, thì quần áo ta may trước kia không thể mặc vừa nữa rồi. Vậy rất lãng phí a! Nhưng mà ta còn phải giảm nữa, giảm thêm năm đến mười cân nữa mới khôi phục cân nặng lúc đầu được."

Nhóc nhỏ Linh Đông đi theo Như Vũ, nhìn thấy Ôn Uyển, cúi đầu kêu một tiếng: "Cô cô."

Ôn Uyển vươn tay ôm lấy, ở trên mặt Linh Đông bẹp một cái: "Nghĩ tới vừa mới ra đời đây, chỉ chớp mắt đã hơn ba tuổi rồi."


Mặt Linh Đông đỏ bừng. Linh Đông càng lớn càng giống Như Vũ hơn. Rất thanh tú, nhưng mà đứa nhỏ này có một chút xấu hổ, lại vô cùng khả ái.

Như Vũ cười nói: "Bốn tuổi." Nơi này là nói tuổi mụ, Linh Đông là Như Vũ sinh lúc hai mươi hai tuổi. Hôm nay đã hai mươi lăm rồi, tính toán, cũng đã bốn tuổi rồi.

Ôn Uyển vỗ vỗ bả vai Linh Đông cười: "Hạ Ảnh, dẫn bé đi xem Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi."

Như Vũ nghe lời này, cười nói: "Lúc con đi xem hai đệ đệ phải ngàn vạn không nên ầm ĩ hai đệ đệ làm cho đệ đệ thức."

Linh Đông ngoan ngoãn nói: "Dạ, mẫu phi." Nói xong, liền để cho Hạ Ảnh dẫn đến phòng ngủ.

Ôn Uyển nhìn đứa nhỏ còn nhỏ như vậy đã mất đi thiên tính hoạt bát khả ái của bọn chúng. Trong lòng suy nghĩ, nàng nhất định phải che chở con của mình thật tốt.

Sau khi Như Vũ chờ cho Linh Đông đi, liền hỏi Ôn Uyển bí quyết trở nên trẻ đẹp như vậy. Đương nhiên Ôn Uyển cũng không giữ lại liền nói hết cho nàng. Hai người nói rất vui vẻ về vấn đề mỹ dung dưỡng nhan. Từ đầu đến cuối, Như Vũ cũng không nhắc tới Hoàng hậu. Ôn Uyển cũng không hỏi.

Đề tài của Ôn Uyển vừa chuyển: "Ta thấy Linh Đông thật giống như nhát gan hơn lần trước gặp. Xảy ra chuyện gì vậy?"


Như Vũ cười khổ: "Đây là bị làm sợ..." Còn chưa nói hết, Ôn Uyển đã nghe thấy tiếng khóc của Cẩn ca nhi.

Ôn Uyển để cho Như Vũ ngồi đó, còn mình thì đi vào. Linh Đông nhìn thấy Ôn Uyển đi vào, sợ hãi nói: "Cô cô, không phải là cháu làm, là đệ đệ tự mình thức."

Mày Ôn Uyển càng nhíu lại lợi hại hơn. Đứa nhỏ này cũng quá cẩn thận rồi, không phải chỉ là đứa nhỏ thức thôi sao? Nhưng mà trên mặt Ôn Uyển vẫn cười, vuốt đầu Linh Đông, rồi nói: "Cháu đứa nhỏ ngốc này, bọn họ là đệ đệ của cháu, coi như là cháu làm thức thì có sao đâu. Cháu đánh thức đệ đệ rồi thì dỗ bọn họ, không để cho bọn họ khóc, còn không thì dẫn bọn họ chơi là được. Cháu làm cái gì mà cẩn thận như vậy, sợ cái gì? Thật là một đứa nhỏ ngốc mà."

Linh Đông ngửa đầu, ngạc nhiên trong mắt cũng không che giấu được.

Ôn Uyển ôm Linh Đông, yêu thương nói: "Nói cho cô cô biết, ai nói cháu đánh thức đệ đệ thì cô cô sẽ tức giận. Nói cho cô cô, có phải các nàng khi dễ cháu hay không?"

Linh Đông lắc đầu: "Không có, không có ai khi dễ cháu. Các tỷ tỷ đều rất tốt."

Ôn Uyển gật đầu: "Vậy thì tốt. Nếu ở trong phủ đệ của cô cô có ai dám khi dễ cháu, nói cho cô cô biết, cô cô sẽ trừng phạt bọn họ."

Duệ ca nhi hơi ngạc nhiên khi thấy Linh Đông xuất hiện. Cẩn ca nhi cũng mặc kệ, thấy mẹ chỉ lo nói chuyện với một đứa bé chưa từng thấy thì lại càng khóc lợi hại hơn.

Ôn Uyển cười ôm lấy Minh Cẩn: "Linh Đông đi ra ngoài trước tìm mẫu phi của cháu đi, cô cô lập tức sẽ ra ngay." Sau khi đám người đi ra ngoài, Ôn Uyển mới bắt đầu cho bú: "Chỉ biết khóc, nhìn đi, ca ca cũng không có khóc nha. Con đó, cần phải học tập ca ca của con, không thể biến mình thành một tiểu quỷ thích khóc được."

Minh Cẩn có ăn, mới không thèm để ý đến Ôn Uyển lải nhải! Chờ đến khi đổi thành Duệ ca nhi, Ôn Uyển mới cười híp mắt lầm bầm, đúng là một tiểu lão đầu.


Sau khi Ôn Uyển cho hai đứa bé ăn no, mới đặt hài tử ở trên mặt đất, để cho bọn chúng tự mình bò chơi. Cung nhân cũng dìu Như Vũ vào, Linh Đông đi theo phía sau. Mới vừa rồi không tiện, sợ đánh thức đứa nhỏ. Lúc này vừa vào phòng ngủ, nha hoàn để Như Vũ nằm ngang. Bụng lớn, ngồi lâu sẽ rất mệt mỏi. Như Vũ nhìn hai đứa bé bò trên mặt đất. Mặc dù trên mặt đất đã trải thảm dày, cũng không lạnh, nhưng lại để cho đứa nhỏ bò trên mặt đất như vậy rất khó coi. Cũng chỉ có nhà nghèo không ai chăm sóc đứa nhỏ mới để như vậy, liền nói: "Ôn Uyển, muội vẫn để cho hài tử bò loạn xạ như vậy sao? Cũng không sợ người ta nói?"

Ôn Uyển cười, ai nói nàng? Nàng là lão đại trong phủ đó: "Hài tử còn nhỏ, thích hoạt động. Giường quá nhỏ, vì vậy liền để cho bọn chúng chơi trên mặt đất. Ta cũng vừa mới trở về. Qua hai ngày nữa, ta liền dọn dẹp phòng đối diện để cho hài tử cũng có chỗ để tự do mà hoạt động." Ôn Uyển tính toán sửa sương phòng đối diện thành phòng vui chơi cho hài tử.

Như Vũ thấy Ôn Uyển không thèm để ý, cũng dừng lại đề tài này. Ôn Uyển thấy Linh Đông vẫn trông mong nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn. Đáng tiếc Minh Cẩn và Minh Duệ đều không để ý đến bé, tự mình chơi xếp gỗ.

Hôm nay cũng khác với lúc trước, Minh Cẩn muốn Minh Duệ chơi với bé. Cho nên nếu Minh Duệ xếp một mình, Minh Cẩn liền ở bên cạnh phá hỏng. Thường thường Minh Duệ xếp một chút, Minh Cẩn liền đẩy ngã. Làm cho người ta kinh hãi chính là, Minh Duệ không tức giận chút nào, cũng không ngại phiền toái, vẫn tiếp tục xếp. Nhưng mà chuyện này chỉ có mấy người biết. Ôn Uyển không cho các nàng tiết lộ tin tức ra ngoài.

Ôn Uyển cười nói: "Linh Đông, đi, cùng chơi với đệ đệ đi."

Linh Đông đi tới, trước hết không phải là chơi, mà là chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ ca nhi. Nhưng mà Duệ ca nhi không để ý tới bé, tiếp tục làm đi làm lại chuyện đã làm hàng nghìn lần, chơi xếp gỗ.

Ôn Uyển cũng không hiểu tại sao lão đại nhà nàng lại thích xếp gỗ như vậy. Đây là một trò chơi rất khô khan có được hay không. Xem ra, nàng phải nghĩ ra một món đồ chơi mới được. Tốt nhất là trò chơi có thể khai phá năng lực động thủ, cũng có thể mở mang trí lực.

Linh Đông náo loạn Duệ ca nhi mấy lần, Duệ ca nhi cũng bực mình lên. Duệ ca nhi không nhịn được, một tay đẩy bé ra. Nhưng Linh Đông lại thấy thần kỳ, nói: "Mẫu phi, con chạm vào đệ đệ, đệ đệ cũng không khóc."

Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Như Vũ. Như Vũ cười khổ nói: "Chuyện này đã phát sinh mấy tháng rồi, hôm đó Linh Đông không biết làm sao chạy đến Thúy Linh cung của Quách thị, chạm vào hài tử của Quách thị. Đứa bé kia vừa bị Linh Đông chạm vào liền sợ, oa oa khóc lớn lên. Buổi tối hài tử khóc rống không nghỉ, còn sốt cao, Quách thị nói là bởi vì Linh Đông mới bị chấn kinh. Thái tử hung hăng khiển trách Linh Đông một trận, làm cho thằng bé sợ, cho nên mới cẩn thận như vậy."

Ôn Uyển ngạc nhiên: "Làm sao mà Thái tử lại vì một chút chuyện nhỏ này khiển trách Linh Đông? Làm sao ngươi cũng không nói. Hài tử còn nhỏ như vậy, phát giận lớn thế còn không phải dọa hài tử sợ." Đứa nhỏ ba bốn tuổi nhìn thấy tiểu oa nhi nhất định là tò mò. Về phần nói buổi tối nóng lên, khóc rống không nghỉ, vậy khẳng định là người phía dưới không chiếu cố tốt. Bằng không làm sao lại để cho Linh Đông dễ dàng nhìn thấy hài tử như vậy. Về phần Thái tử, có phải Như Vũ cũng không dám xen vào hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận