Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển ngăn chặn xao động trong lòng nói: "Để cho bọn hắn chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi hoàng cung." Cho dù vượt qua cửa ải sinh tử lần này, thân thể Bạch Thế Niên cũng sẽ suy yếu, cần phải cố gắng bảo dưỡng một thời gian. Nên cần phải một lượng thuốc bổ dược liệu lớn.

Hạ Dao đi theo bên cạnh: "Quận chúa đừng lo lắng, không có việc gì. Tướng quân nhất định không có việc gì." Ngoại trừ những lời này, Hạ Dao cũng không biết nói gì.

Ôn Uyển lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo: "Hạ Dao, ngươi nói xem, nếu như Bạch Thế Niên lần này bình an vô sự. Ta muốn để cho hắn ta giáp quy điền( cởi bỏ áo giáp về làm bình dân), ngươi thấy như thế nào ?"

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái, không có trả lời. Kỳ thật không trả lời, cũng đại biểu Hạ Dao rất khó trả lời. Không nói Bạch Thế Niên không đồng ý, có lẽ ở chỗ hoàng đế cũng không dễ dàng đồng ý.

Ôn Uyển cười khổ: "Hắn sẽ không đồng ý. Bạch Thế Niên hiện tại công trận còn chưa đủ để lấy phong tước, cùng lắm cũng chỉ có thể là một bá tước. Bạch Thế Niên muốn chính là hầu tước, lấy lại hầu tước của tổ tông. Cho nên, hắn sẽ không bỏ dở nửa chừng. Vượt qua cửa ải lần này, Bạch Thế Niên có thể sẽ thuận lợi thượng vị, trở thành Nguyên soái, về phần những cái nguy hiểm tiềm ẩn kia cũng sẽ hạ xuống thấp nhất." Bản thân Bạch Thế Niên không muốn tá giáp quy điền, nếu nàng cưỡng chế sẽ phản tác dụng.

Đột nhiên trong nháy mắt Ôn Uyển thấy hối hận. Lúc trước không nên gả cho hắn, không gả cho hắn thì không cần lo lắng hãi hùng rồi. Nhớ năm đó Bạch Thế Niên ở vùng duyên hải toàn quân bị diệt thiếu chút nữa chết đi, mấy ngàn người chỉ còn lại mấy chục người. Còn có ở biên thành một lần bị thương nặng cũng thiếu chút nữa mất mạng. Hai lần đó, bởi vì không có quan hệ, nàng ngoại trừ cảm thán Đại Tề sẽ mất đi một trụ cột quốc gia, cảm tình nhiều hơn nữa cũng không có. Nhưng bây giờ, hiện tại, Ôn Uyển không dám nghĩ tới cái kết quả bết bát nhất kia.

Hạ Dao an ủi: "Quận chúa, nếu vượt qua nguy hiểm lần này. Về sau tướng quân cũng sẽ không cần tự mình ra chiến trường. Ở hậu phương chỉ huy sẽ không có nguy hiểm đâu." Nếu như lần này bình yên vượt qua, tương lai sẽ rất thuận lợi. Công trận ở ngay trước mắt, Bạch Thế Niên chắc chắn sẽ không buông tay. Cho nên, muốn Bạch Thế Niên tá giáp quy điền, đó là không có khả năng.

Ôn Uyển cúi đầu nói: "Ta biết, ta biết." Nàng trừ nhẫn nại, còn có thể làm cái gì. Mặc dù nàng cũng biết Bạch Thế Niên đi biên thành sẽ có nguy hiểm, nàng cũng lo lắng sợ hãi. Nhưng mà không nghĩ tới, lại nhanh như vậy.

Hạ Dao ôm Ôn Uyển, nhẹ nhàng vỗ Ôn Uyển: "Người phải chống đỡ. Quận chúa, người đừng quên, người còn có Đại Bảo cùng Tiểu bảo chờ người chăm sóc đấy." Ý của Hạ Dao, cho dù Bạch Thế Niên thật có chuyện, còn có hai đứa bé cần Ôn Uyển chăm sóc. Vì hài tử cũng phải chống đỡ. Đây là Hạ Dao làm chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Nếu Bạch Thế Niên thật sự không còn, cũng chỉ có hài tử là có thể ràng buộc Quận chúa. Nếu không, Hạ Dao lo lắng, Ôn Uyển sẽ sụp đổ mất.

Ôn Uyển định thần lại: "Yên tâm, ta có thể chống đỡ được. Ta tin tưởng hắn cũng có thể chống đỡ. Hắn xem trọng lời hứa nhất, nếu như dám nuốt lời, âm tào địa phủ ta cũng không tha thứ cho hắn." Nhiều cửa ải khó như vậy đều có thể vượt qua, không có đạo lý một cửa ải khó như vậy lại không qua được.Cho dù vì nàng cùng hài tử. Ôn Uyển cũng tin tưởng Bạch Thế Niên có thể sống qua.

Ôn Uyển chạy tới hoàng cung, vọt tới ngự thư phòng tìm hoàng đế, thẳng thắn nói cần dược liệu. Hoàng đế lập tức đáp ứng yêu cầu của Ôn Uyển. Ôn Uyển để cho Hạ Dao đi thái y viện lấy dược liệu, bất kể cái gì cũng lấy, phàm là dược liệu tốt cho thân thể đều cầm.

Hai mắt Ôn Uyển sưng đỏ, hoàng đế nhìn cũng biết là khóc nhiều rồi.

Ôn Uyển: "Cậu hoàng đế, nếu lần này Bạch Thế Niên bình yên vô sự, người để cho hắn trở về đi. Lần này thì tốt rồi, thân thể cũng kém đi. Con muốn cho hắn trở lại kinh thành cố gắng điều dưỡng. Tướng lãnh trong kinh thành rất nhiều, người tùy tiện điều động một người đi. Con không muốn để cho Đại Bảo và Tiểu bảo không có cha. Cậu hoàng đế, người đáp ứng con đi?" Lần này trong lời nói còn chứa tiếng khóc nức nở.

Hoàng đế cau mày: "Hiện tại biên quan thế cục khẩn trương, Ôn Uyển, cậu hiện tại cái gì cũng không thể đáp ứng con." Hoàng đế phản đối Ôn Uyển, lần này nhưng thật ra lại là lần đại thắng. Bạch Thế Niên tiêu diệt được ba vạn địch, là trận thắng lớn nhất từ trước tới nay. Nếu như Bạch Thế Niên bình yên vô sự vượt qua lần nguy hiểm này, Bạch Thế Niên càng không thể đi nha. Bởi vì lần này Bạch Thế Niên dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, hạ thấp khí thế của người Mãn Thanh. Bạch Thế Niên là người tọa trấn biên thành tốt nhất được chọn lựa. Hơn nữa, trong lòng hoàng đế còn có một ý nghĩ, trong một hai năm, nhất định phải san bằng Mãn Thanh, tiêu trừ cái mối họa này.

Tuy Ôn Uyển cũng biết sẽ có kết quả này, nhưng hai đầu lông mày vẫn tràn đầy thất vọng, thì thào nói: "Cậu hoàng đế, người hứa với con, người hứa với con cam đoan Bạch Thế Niên bình an trở về. Cậu hoàng đế, con không muốn làm cho Đại Bảo và Tiểu Bảo trở thành trẻ không có cha." Nói xong, nước mắt lại ào ào mà chảy: "Cậu hoàng đế... tiểu Bảo tiểu bảo còn chưa thấy qua Bạch Thế Niên, từ lúc sinh ra đến giờ, cũng chưa nhìn thấy cha bọn chúng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ con của con cả đời đều không thấy được cha của bọn chúng sao?" Tuy không ở bên cạnh, nhưng biết rõ hắn mọi chuyện đều tốt, Ôn Uyển cũng an tâm hơn. Nếu như ở trong phủ đệ, Ôn Uyển sẽ tận lực khắc chế. Nhưng mà hôm nay ở trước mặt hoàng đế, Ôn Uyển lại không khắc chế, đáy lòng sợ hãi cùng lo lắng thoáng chốc toàn bộ biểu hiện ra.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển khóc đến thương tâm tuyệt vọng, cũng rất đau lòng. Nhưng dù đau lòng, hắn cũng không thể hứa hẹn. Hoàng đế ôm Ôn Uyển, nhẹ nhàng vỗ vỗ Ôn Uyển: "Đừng khóc, cậu tin tưởng, Bạch Thế Niên nhất định có thể biến nguy thành an. Nhiều năm như vậy, lần kia Bạch Thế Niên tưởng sẽ mất mạng, nhưng cuối cùng không phải vẫn bình an đấy sao ? Đừng lo lắng, nhất định không có việc gì." Trong lòng hoàng đế có chút thở dài. Nếu như Bạch Thế Niên bởi vì chuyện lần này thân thể không tốt, vậy thì để cho hắn trở về dưỡng thương. Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hoàng đế có thể làm rồi.

Ôn Uyển biết rõ, hoàng đế thương nàng, cũng không nặng bằng giang sơn xã tắc. Hơn nữa Bạch Thế Niên lần này bình an rồi, chính hắn cũng không nguyện ý trở về. Giữa kiến công lập nghiệp và chuyện nhi nữ tình trường, thì chín phần chín nam nhân đều chọn kiến công lập nghiệp.

Ôn Uyển chỉ muốn thổ lộ khủng hoảng trong lòng một chút. Bình tĩnh trở lại, cầm khăn lau nước mắt: "Thát tử bởi vì lệnh cấm của cậu hoàng đế (cấm lương thảo bán ra bên ngoài), hai năm qua cướp đoạt càng ngày càng hung mãnh. Đại Tề cùng Thát tử sớm muộn gì cũng sẽ có một hồi đại chiến. Con biết rõ, không có một người Đại Tề nào đủ phân lượng, có uy vọng ở biên quan, thì trấn không được. Cậu hoàng đế, người đừng áy náy. Con tin tưởng Bạch Thế Niên nhất định sẽ biến nguy thành an."

Tư tâm thì hoàng đế cũng hi vọng Bạch Thế Niên trở về, nhưng mà trước mặt là quốc quân đại sự, không thể vì chuyện nữ nhi tình trường được. Vì quân nhân, phải lấy lợi ích quốc gia làm trọng.

Hạ Dao đi đến Thái y viện, đem tất cả dược liệu trân quý có trong Thái y viện, toàn bộ vơ vét một lần. Nàng bây giờ mới mặc kệ người khác lúc nào cần hay không cần những dược liệu này! Nàng chỉ biết là tướng quân sắp chết, cần đủ loại dược liệu trân quý này.

Mấy vị thái y trông coi kho thuốc, nhìn Hạ Dao giống như cường đạo đem những dược liệu trân quý trong kho thuốc cướp sạch hơn phân nửa, thì khóc không ra nước mắt. Bây giờ nếu muốn đem kho thuốc lấp đầy, ít nhất cũng phải tốn thời gian vài năm. Tốn thời gian vài năm còn không biết có thể kiếm đủ hay không mà!

Hạ Dao để cho thái giám đóng gói tốt mười bao rồi đem đến trên xe ngựa. Ôn Uyển nhìn mười bao dược liệu, nói với Hạ Dao: "Hạ Dao, ngươi nói những thứ này cần dùng đến sao?"

Hạ Dao gật đầu: "Nhất định cần dùng đến. Tướng quân nhiều cửa ải khó như vậy đều có thể vượt qua, làm sao sẽ bị một cái độc tiễn đánh ngã chứ ? Hơn nữa, Cao Tần cùng Cao Sơn cũng không phải ăn chay đấy. Y thuật ta không biết, những mà hai người đó cũng am hiểu về độc. Quận chúa, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa."

Ôn Uyển thì thào nói: "Ừ, nhất định sẽ không có chuyện gì!" Suy nghĩ xong lại nói: "Hạ Dao, ngươi mang theo mấy người đi một chuyến, đem những dược liệu này đưa qua."

Hạ Dao lắc đầu: "Phải đi thì để cho Hạ Ảnh đi! Một mình Quận chúa ở kinh thành, ta lo lắng. Hơn nữa, ta tin tưởng những người kia biết tướng quân gặp chuyện không may, đều sẽ rục rịch. Đúng lúc này, ta không thể rời khỏi Quận chúa được. Hạ Ảnh là ám vệ bên trong của Hoàng Thượng, chuyện lần này ta cảm thấy, cảm thấy có bí ẩn gì đó. Ở biên thành không phải còn dấu diếm một thế lực sao? Ta nghĩ Hạ Ảnh đi qua có thể tốt hơn so với ta đi."

Ôn Uyển ngồi thẳng: "Ý của ngươi là gì?" Lúc trước nàng chỉ một mực áp chế khủng hoảng trong lòng, nghĩ đến giải quyết chuyện kế tiếp, tận lực cố gắng giúp Bạch Thế Niên vượt qua nguy cơ lần này. Những thứ khác, nàng thật không có nhiều tế bào não để suy nghĩ như vậy.

Hạ Dao tỉnh táo phân tích: "Quận chúa, ta cảm thấy rất kỳ quái. Thát tử tuy hung tàn, giết người như ngóe, hành vi phạm tội ở Đại Tề phải ngập trời. Nhưng mà, nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ dùng thủ pháp âm tàn. Thủ đoạn này, theo phán đoán của ta, không phải thủ bút của Thát tử?"

Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra hào quang thị huyết: "Ý của ngươi là ở biên thành có một thế lực ngầm? Cái thế lực ngầm này là nhằm vào triều đình hay sao?"

Hạ Dao gật đầu.

Ôn Uyển tựa vào thùng xe lâm vào trầm tư. Trôi qua hơn nửa ngày mới phân phó Hạ Luân: "Quay đầu, hồi cung." thế lực này sâu như vậy, dù lần này Bạch Thế Niên có thoát khỏi nguy hiểm, vẫn là mối họa vô cùng. Cho nên, phải diệt trừ cái thế lực này.

Hạ Dao hoài nghi không phải là không có đạo lý. Bởi vì hoàng đế cũng đang hoài nghi chuyện này, không chỉ là Thát tử, hoàng đế còn hoài nghi Thát tử cùng cấu kết với thế lực này ( hoàng đế hoài nghi toàn diện hơn, Hạ Dao chỉ nghĩ phiến diện).

Hạ Dao rất bội phục Ôn Uyển ở chỗ, càng là thời khắc nguy cơ, Ôn Uyển càng tỉnh táo.Lần này Ôn Uyển có chút mất tỉnh táo, nhưng khi tỉnh táo lại chuyện gì cũng rất toàn diện: "Cậu hoàng đế, cái thế lực này chôn dấu sâu ở biên thành nhiều năm như vậy, cũng không bị phát hiện. Cậu hoàng đế, con muốn Hạ Ảnh đi biên thành. Thứ nhất là đưa dược liệu, thứ hai là có thể hiệp trợ những người biên thành đào ra những tai họa đang ẩn núp này." Hạ Ảnh nhiều năm đều phụ trách công tác tình báo như vậy, bởi vì nguyên nhân Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên (bởi vì Ôn Uyển sẽ thường xuyên hỏi một chút tin tức của Bạch Thế Niên), đối với bên phía biên thành cũng tương đối quen thuộc. Nên điều động Hạ Ảnh đi là thích hợp nhất.

Hoàng đế cân nhắc một chút rồi đồng ý: "Tốt, chiếu theo con nói mà làm." Cái thế lực kia che dầu cực kỳ sâu. Đào được một người, biết được chút manh mối thì lại gãy mất. Có thể nghĩ ra được, đây là một cái tổ chức bí ẩn như thế nào. Hoàng đế đã sớm ý thức được cái thế lực này rất nguy hại rồi. Nhưng tạm thời lại không có biện pháp trừ tận gốc.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, có thể ở dưới hoàn cảnh bi thương như vậy, còn có thể khắc chế khủng hoảng trong lòng, nghĩ đến biện pháp có lợi nhất. Hoàng đế có chút thở dài. Vì sao Ôn Uyển không phải là con nối dõi của hắn chứ ? Hoàng đế nghĩ đến Ôn Uyển dạy dỗ hai hài tử tốt như vậy, trong mắt hiện lên tinh quang. Ôn Uyển không phải con nối dõi của hắn, nhưng mà con nối dõi của hắn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui