Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tháng ba, hoa đào nở, Ôn Uyển dắt theo hai tiểu bất điểm lên núi ngắm hoa đào. Ôn Uyển nằm trên thảm nhìn hai đứa bé dưới tán đào nhặt cánh hoa nói mang về cho mẹ ngâm nước tắm. Ý cười trên mặt Ôn Uyển không ngăn được. Thật là hai cục cưng hiếu thuận nha! Là con gái hay không cũng không sao cả.

Ôn Uyển thấy có người vội vã đi tới, Hạ Dao ra ngoài nghe xong lời của người đó, sắc mặt ngưng trọng: “Quận chúa, thương hành đã xảy ra chuyện.”

Ôn Uyển bỏ hoa đào trong tay vào trong túi vải bố, không nhanh không chậm hỏi: “Thương hành đã xảy ra chuyện gì? Khiến ngươi phải lo lắng như vậy? Là gặp biển động hay gặp bão rồi? Trừ hai cái này không gì có thể khiến Hạ Dao biến sắc mặt lớn cả.

Hạ Dao thấy bộ dáng trấn định của Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Gặp biển động. Một chiếc thuyền hàng đã bị chìm toàn bộ. Sáu mươi người trên thuyền cũng bị mất tích.” Mất tích cũng có nghĩa đã táng thân trong lòng biển.

Ôn Uyển nhìn trời, ánh mắt đau thương: “Xem một chút coi Triệu Hoan và Khương Lâm xử lý thế nào?” Thương hành đi bằng đường biển, mấy năm trước đều không xảy ra vấn đề gì. Lần này gặp biển động, thiên tai trước mặt, người chỉ có thể né tránh. Không biết phải nói thế nào.

Hạ Dao còn muốn nói, thì Minh Duệ đã kêu lên: “Mẹ, mau cầm túi vải đến đây đựng! Con nhặt hoa đến nỗi không bỏ xuống được.”

Ôn Uyển cười ha ha cầm túi vải đưa cho Duệ ca nhi đựng cánh hoa đào. Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đi xuyên qua những gốc cây, Ôn Uyển cầm túi đi sau: “Mẹ, rừng hoa đào này thật đẹp. Sau này năm nào mẹ con ta cũng đến đây ngắm hoa được không mẹ?”

Ôn Uyển bế Cẩn ca nhi, nắm tay Duệ ca nhi: “Được, sau này hàng năm mẹ đều dẫn hai con đến đây. Chờ cha các con trở lại, một nhà bốn người chúng ta đến đây ngắm hoa đào.”

Cẩn ca nhi không an phận trong ngực Ôn Uyển, hoan hô nói: “Được. Cha và mẹ. Con và ca ca. Được.” Cha trở lại thì tốt rồi, lại có thêm một người chơi với bé.

Hai đứa bé trở lại ăn trưa, tiêu thực rồi ngủ trưa. Ở giữa Ôn Uyển không nhắc chuyện đó với Hạ Dao.

Sau khi Ôn Uyển ra khỏi phòng nói: “Hạ Dao, Duệ ca nhi hiểu chuyện sớm. Sau này nếu có Duệ ca nhi ở bên cạnh thì đừng nói chuyện thương hành. Ta không muốn Duệ ca nhi tiếp xúc với những thứ này.” Những sản nghiệp này chỉ có thể ở trên tay nàng. Đều không giữ lại cho Cẩn ca nhi hay Duệ ca nhi.

Hạ Dao gật đầu: “Vâng.”

Lúc này Ôn Uyển mới nói đến những chuyện khác: “Thương hành có phải còn xảy ra những chuyện khác không?” Chỉ duy nhất chuyện biển động mà nói, thì không đến mức phải đưa đến trước mặt nàng. Thương hành có quy định bồi thường cho người gặp nạn. Ôn Uyển rất có tình người, quy định tiền bồi thường cho người nhà của người chết không ít.

Hạ Dao không chút ngoài ý muốn khi thấy Ôn Uyển đoán trước được một chút: “Đúng vậy, còn xảy ra những vấn đề khác. Nguồn hàng cung cấp đồ sứ, tơ lụa, những thương hộ trước kia hợp tác với thương hành, không muốn tiếp tục hiệp ước với thương hành nữa. Triệu Hoan không giải quyết được. Khương Lâm gấp đến nỗi không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn ngoài việc phái người đến đưa tin cho quận chúa. Hỏi quận chúa có ý gì không?”

Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Nói một lần cho xong đi. Đừng nói một nửa giữ một nửa như thế? Có phải con đường tiêu thụ cũng xảy ra vấn đề không?” Những người này một khi đã ra tay, sẽ đả kích mọi phương vị.

Hạ Dao gật đầu: “Trước kia hàng hóa đều cố định tiêu thụ cho ngữ đại gia, hôm nay có bốn nhà đòi hạ giá thành xuống hai thành. Nếu không sẽ không nhập hàng nữa.”

Ôn Uyển ngửa đầu nhìn Hạ Dao: “Nói như vậy thương hành gặp chuyện không may ít nhất là một tháng trước, sao bây giờ mới nói cho ta biết?”

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải, Khương Lâm nửa tháng trước mới nhận được tin tức. Nhận được tin liền phái người đưa tin tới ngay. Mấy người này đã sớm chọn thủ đoạn này. Chỉ là vừa đúng dịp đụng phải.” Đều nói nhà dột lại gặp trời mưa. Đây chính là ví dụ rõ nhất!

Ôn Uyển lọ vẻ châm biếm, thật đúng dịp đây! Bất quá chuyện biển động Ôn Uyển cũng không hoài nghi có âm mưu gì. Loại chuyện thiên tai này không ai có thể chi phối.

Ôn Uyển gõ gõ xuống bàn: “Xem ra phía sau không chỉ một nhà sai khiến. Có ít nhất ba nhà ở phía sau, cái này cũng thật chịu bỏ công sức. Bọn họ đã tốn công như vậy, Triệu Hoan sẽ không giải quyết được. Cũng tốt, ta nghỉ phép xong, vừa lúc trở về thu dọn tàn cuộc.” Thương nhân cung cấp hàng hóa đều là quan thương. Muốn những người này đổi lời cũng không phải dễ dàng. Phải biết rằng ai cũng rõ lão bản lớn nhất của thương hành là hoàng đế (Ôn Uyển đánh giá cao rồi, rất nhiều người nhận định là của nàng). Động đến túi tiền của hoàng đế, thật có đầu óc, có đảm lược. Thương nhân tiêu thụ hàng hóa cũng vậy, một cái thương hành không tốt liền đoạn tuyệt lui tới với bọn họ. Bọn họ có thể kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa. Dù không thỏa mãn với lợi nhuận này cũng không dám đưa ra yêu cầu không an phận trong lúc này. Mặc dù nói thương hành kiếm được lợi nhuận rất lớn, dám can đảm tính toán nguồn cung và tiêu thụ hàng của Ôn Uyển, cũng không phải ai cũng dám.

Hạ Dao cũng cho đây là cơ hội xuất thủ tốt nhất: “Đã tra được, lần này chủ mưu ở sau lưng cũng không ít người. Thái tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, Hạo thân vương, Nam An quận vương phủ, gia đình huân quý có quyền có thế đều chen một chân vào. Cũng muốn phân một chén canh: “Đối mặt với miếng thịt béo lớn như vậy, căn bản không có người không động tâm.”

Ôn Uyển quay đầu cười nói: “Dường như quên mất một nhà, Ngọc gia bỏ qua cơ hội lần này sao?” Nhiều năm như vậy Ôn Uyển cũng không nảy sinh ý định lui tới với Ngọc gia. Không phải vì tị hiềm hay gì đó mà vì Ôn Uyển thấy không cần thiết.

Mà Ngọc gia kể từ khi hoàng đế được sắc phong làm thái tử thì như cá chuyển mình. Chờ sau khi hoàng đế đăng cơ làm đế, Ngọc gia liền thành đệ nhất hoàng thương. Ngọc Phi Dương năm đó bị đuổi ra khỏi tộc, sau này như cá chuyển mình, người trong gia tộc muốn mời họ về nhưng Ngọc Phi Dương quả quyết cự tuyệt. Mở ra gia phả mới, tự thành lập một nhà. Người trong gia tộc muốn ngăn cản, bị Ngọc Phi Dương chặn lại. Sau đó cũng không dám làm gì. Năm đó chuyện này đã trở thành đề tài câu chuyện trong khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Ngọc gia những năm này kinh doanh rộng khắp các lĩnh vực, so với mấy mục sản nghiệp danh nghĩa của Ôn Uyển còn nhiều hơn. Chỉ có điều Ôn Uyển là xí nghiệp lũng đoạn thị trường, hai người không cách nào so sánh được. Ngọc gia cũng vì đầu sỏ là Ôn Uyển ở phía trước cho nên không gây chú ý như Khương gia năm đó. Ngược lại Ngọc gia làm việc còn rất điệu thấp.

Nhưng Ngọc gia dù thế nào cũng không buông được việc buôn bán trên biển này. Ôn Uyển đoán Ngọc gia cũng tham dự trong đó.

Hạ Dao lắc đầu: “Ngọc gia quả thật không có dính vào.”

Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Xác thực là Ngọc gia không lẫn vào.” Nhiều người muốn chia một chén canh như vậy, Ngọc gia chỉ là một hoàng thương đấu không lại đám huân quý kia. Còn không bằng đợi sau khi bọn họ đấu xong, trở ra chiếm một chỗ. Cái này gọi là gì, là ngư ông đắc lợi.

Ôn Uyển lần này đúng là nghĩ sai rồi. Không phải Ngọc gia là hoàng thương nên không muốn lẫn vào mà là Ngọc Phi Dương cho rằng Ôn Uyển sẽ không đành lòng bỏ xuống tâm huyết của mình, càng không để cho tâm huyết của mình bị chà đạp. Ngọc Phi Dương nhận định Ôn Uyển sẽ không bàng quan đứng nhìn, lâu như vậy không động thủ, chẳng qua chỉ đang đợi cơ hội. Hoặc là nói để toàn bộ đám người tính toán bị tổn thất thảm trọng. Cũng vì ý nghĩ này Ngọc gia từ đầu đến cuối đều không lẫn vào.

Ôn Uyển khẽ cười: “Để Khương Lâm tự mình xử lý. Hiện ta không rảnh.” Nàng hiện tại cũng không phải ngồi không. Còn phải chơi với các con mà!

Khương Lâm bể đầu sứt trán. Vốn tưởng sau khi đưa tin này đi quận chúa sẽ ngay lập tức hồi âm, bảo hắn phải làm thế nào. Nhưng đã hơn một tháng cũng không nhận được tin tức gì. Nhập hàng muốn tăng giá, bán hàng muốn giảm giá, còn có một thuyền hàng hóa bị tổn thất, cộng thêm bồi thường cho toàn bộ người trên thuyền. Khương Lâm không có biện pháp chỉ có thể đi hỏi Triệu đại quản gia Triệu Hoan phải làm thế nào bây giờ.

Ý tứ của Triệu đại quản gia là thương lượng với bên cung ứng và bên tiêu thụ. Đến lúc này lợi nhuận cao nhất của bọn họ là gấp hai mươi lần, có thể thấp xuống một chút vẫn còn lợi nhuận.

Khương Lâm hộc máu, đàm phán với bọn họ nhưng đàm phán như thế nào? Chỉ cần ngươi lộ ra ý này người ta sẽ lại nâng giá tiền lên, một bên ép giá nhập hàng xuống rất thấp. Đến lúc đó lợi nhuận giảm nhiều, đây cũng không phải trọng điểm , trọng điểm là một khi thỏa hiệp những người này sẽ cho rằng thương hành muốn xong rồi. Đến lúc đó bày ra bại thế, càng không thể vãn hồi. Thương hành rất có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Khương Lâm nói với người bên cạnh: “Người này có biết làm ăn không? Đây đúng là làm ẩu. Quận chúa rốt cuộc có ý gì vậy?” Cho hắn một gợi ý cũng tốt. Bây giờ ý gì cũng không có, hắn biết phải làm sao đây?

Cho đến hiện tại tài chính đã quay vòng hết mức, chỉ có thể chặt đầu cá vá đầu tôm. Chẳng nhẽ cứ để một đại thương hành cứ vậy sụp đổ.

Duệ ca nhi gần đây rất bận rộn, phải luyện võ, phải chơi cùng đệ đệ, còn phải tự mình chơi. Ừ, còn muốn cùng đệ dỗ mẹ vui vẻ. Duệ ca nhi cảm thấy bé hiện tại là một người rất bận rộn, so với mẹ bé còn bận rộn hơn, nhưng mà cuộc sống như vậy quả thực Duệ ca nhi rất thích.

Hạ Dao hiện cũng không để Duệ ca nhi quá cực nhọc, bây giờ chẳng qua chỉ là đặt nền móng cho bé. Nhưng thấy tinh thần của Duệ ca nhi: “Quận chúa, Duệ ca nhi nhất định có thể trở thành cao thủ. Để cho bé dừng lại, bé thật sự có thể đứng yên trong một canh giờ.”

Ôn Uyển nghe vậy nhìn Hạ Dao: “Không phải chứ, ngày ngày như vậy chân có phải bị tê rần hay không…..” Ôn Uyển sợ tập võ từ khi nhỏ quá dễ để lại di chứng. Những cái khác không cần nghĩ. Đường là do Duệ ca nhi chọn, có khổ, có vất vả cũng phải chịu đựng.

Hạ Dao lắc đầu: “Sẽ không.” Hạ Hương truyền tin tức từ kinh thành tới đây.

Thương hành gần đây lộn xộn, Khương Lâm sống chết kháng cự hai bên cũng không đáp ứng. Khương Lâm nghĩ hắn dù sao cũng là người trong phủ quận chúa, cùng lắm thì hắn bị Ôn Uyển gọi về. Khương Lâm hiểu rõ ý của Triệu Hoan, trên tay hắn không thể tổn hại một phần lợi ích. Đơn giản mà nói Khương Lâm một bước cũng không nhường.

Triệu Hoan không để ý đến ý nguyện của Khương Lâm, mở miệng đáp ứng yêu cầu của hai bên. Hơn nữa còn đề nghị hoàng đế bán đi ba con thuyền. Đây cũng không đơn giản là bán đi ba con thuyền như vậy. Bán đi ba con thuyền chính là bán đi một con đường chuyển hàng. Cái gọi là thuyền vụ, con đường vận chuyển hàng mới là quan trọng nhất.

Ôn Uyển không chút ngoài ý muốn về việc Triệu Hoan đồng ý nâng giá, hạ giá, cũng không đủ quyết đoán ngăn cản đợt phong ba này. Nhưng thời điểm nhìn thấy đề nghị bán đi ba con thuyền, Ôn Uyển hiện lên ánh sáng lạnh : “Triệu Hoan đầu nhập vào người nào?”

Hạ Dao lắc đầu: “Không đầu phục ai, chỉ là không gánh được áp lực từ mọi phía chĩa vào.” Áp lực lớn như vậy quả thực Triệu Hoan không chống đỡ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui