Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tháng ba Bạch Thế Niên cũng biết được tin hoàng đế hạ thánh chỉ để hắn tiếp nhận chức vị. Mà thánh chỉ được nghênh đón vào tháng tư. Thích Tuyền từ nhậm, Bạch Thế Niên lên thay.

Sau khi Bạch Thế Niên nhận thánh chỉ, cũng không hẳn quá kích động, chẳng qua là cảm thấy bước gần đến lý tưởng của bản thân thêm một bước. Đồng thời cũng cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng nề hơn.

Đối với chuyện Bạch Thế Niên thượng vị, các tướng lĩnh khác không lạ lẫm gì. Mọi người đã sớm biết, Nguyên soái bây giờ là Bạch Thế Niên. Lại thêm lúc trước Thích Tuyền còn chưa từ nhậm, đã xử trí một nhóm quan quân. Lúc này ở biên thành hết sức yên ổn. Ngay cả Trần A Bố luôn đối đầu Bạch Thế Niên, cũng đặc biệt cư xử đàng hoàng.

Bạch Thế Niên thượng vị, việc đầu tiên muốn làm, tất nhiên là mời mấy tâm phúc của mình tụ tập lại làm một chầu lớn. Bảo Bảo Cương cảm thán một câu: “Tướng quân, thật là không dễ dàng.” Vì ngày hôm nay, mà phấn đấu suốt chín năm. Chín năm, rốt cuộc cũng chờ được. Sau này, không cần phải lo lắng những thứ quỷ quái kia nữa.

Đoàn người uống đến tận hứng, giữa chừng Hạ Nhàn đưa cho Bạch Thế Niên một viên thuốc, lại bị Diệp Tuần nhanh mắt phát hiện được. Diệp Tuần nhìn về phía Hạ Nhàn với ánh mắt rất u oán. Hạ Nhàn cảm thấy Diệp Tuần này, đúng là kẻ khó hiểu.

Cao Tần vịn Bạch Thế Niên về phòng. Nhưng bởi vì có thuốc giải rượu, Bạch Thế Niên cũng không có bị mọi người chuốc say, lúc trở lại phòng ngủ đã khôi phục như bình thường. Bạch Thế Niên lấy ra bức họa gia đình Ôn Uyển vẽ, lẳng lặng ngắm nhìn. Nếu hiện tại có Ôn Uyển cùng hài tử bên cạnh, thì thật hoàn mỹ.

Cao Tần lặng lẽ lui ra ngoài. Hạ Nhàn cho rằng hắn bưng đi súp, nhìn thấy Bạch Thế Niên đang nhìn tranh gia đình, thì vẻ mặt rất nhu hòa. Cười nói: “Bức tranh Quận chúa họa được rất sống động.” Thật giống như đại công tử cùng nhị công tử bước vào trong bức tranh, độ chân thật không cần phải nói.

Bạch Thế Niên uống nước ô mai: “Nói cho ta nghe một chút, chuyện của Minh Duệ cùng Minh Cẩn.” Nghe người khác nói từng chuyện từng chuyện của Minh Duệ và Minh Cẩn, Bạch Thế Niên cảm giác như có thể tận mắt thấy hai nhi tử. Cho nên, Bạch Thế Niên đặc biệt thích để cho Hạ Nhàn nói chuyện về hai đứa bé, Hạ Nhàn nói xong, lại để cho Hạ Nhàn nói lại một lần nữa, nghe bao nhiêu lần cũng không biết nhàm, thực sự chính là nghe hoài không chán a!

Hạ Nhàn hàm chứa cười, cũng không ngại phiền, vừa nhẹ nhàng nói, Bạch Thế Niên cũng nghiêm túc nghe.

Mỗi lần nghe Hạ Nhàn miêu tả, Bạch Thế Niên dường như nhìn thấy hai nhi tử hoạt bát khả ái, vẻ mặt bất giác trở nên nhu hòa.

Hạ Nhàn nói chừng hai khắc đồng hồ: “Tướng quân, người cũng nên nghỉ ngơi. Đã muộn rồi.” Sau khi thấy Bạch Thế Niên gật đầu, Hạ Nhàn bưng dược thiện ra ngoài. Hạ Nhàn thu dọn thỏa đáng xong chuẩn bị trở về đi ngủ, lại nhìn thấy Diệp Tuần đang tản bộ trong sân.

Diệp Tuần nhìn thấy Hạ Nhàn, liền soàn soạt phe phẩy quạt lông nói: “Hạ Nhàn cô nương. Tướng quân mị lực vô hạn. Năm đó Lý Ngọc Tuyết, sau lại đến Thích Lệ Nương. Hạ Nhàn cô nương nên chú ý.” Trong khoảng thời gian này càng quan sát Diệp Tuần càng tự tin với phán đoán của mình, Hạ Nhàn cũng bị Bạch Thế Niên mê hoặc. Diệp Tuần mấy lần thử dò xét Bạch Thế Niên, phát hiện Bạch Thế Niên hoàn toàn coi Hạ Nhàn như một thị nữ bình thường. Nếu nói có gì đặc biệt, thì chính vì nàng ta là thị nữ mà Ôn Uyển Quận chúa đưa tới. Nếu không, tướng quân chắc cũng không cho phép nàng ta tới gần. Nói cách khác, Tướng quân cũng không vì thế mà thay đổi. Hắn thật không muốn nhìn một cô nương tốt như vậy, lại rơi vào lưới tình dẫn đến không thể tự kềm chế ( Ôn Uyển ói cái rụp: ngươi bổ não quá độ rồi).

Hạ Nhàn cho dù không suy nghĩ sâu xa, cũng biết đây là ý gì, lập tức hừ lạnh nói: “Ngươi đừng ỷ vào uống rượu say ở chỗ này ói mửa.”

Diệp Tuần có chút sửng sốt, cả người lung lay: “Ta đã nói với ngươi, ta là vì muốn tốt cho ngươi. Tướng quân là một nam nhân tâm địa sắt đá, trừ Quận chúa, hắn cũng không để tâm đến bất kỳ nữ nhân nào. Hạ Nhàn cô nương, ngươi là một cô nương tốt. Ta không muốn ngươi lầm lỡ cả đời.” Cô nương tốt như vậy, nếu vì tướng quân mà phạm sai lầm, thật đúng là thiên lôi đánh xuống a.

Hạ Nhàn sắc mặt đại biến: “Ngươi muốn chết?” Tình cảm của nàng đối Bạch Thế Niên cũng giống như đối với Ôn Uyển, vừa kính trọng lại bội phục. Muốn nói cái khác, có đấy, đó chính là Bạch Thế Niên làm cho nàng thấy được trên đời này thật sự có nam nhân si tình có thể giữ mình trong sạch. Tình cảm thuần khiết như thế, nàng bảo vệ còn không kịp, nơi nào có thể sinh ra tâm tư xấu xa.

Diệp Tuần nhìn thấy Hạ Nhàn sắc mặt hằm hằm, cho rằng thật sự nói trúng tâm sự của Hạ Nhàn, chân thành nói: “Cõi đời này thật ra nam nhân tốt có rất nhiều. Không chỉ có một mình tướng quân. Ta đã nói với cô nương. . . . . .” Diệp Tuần trong lòng hừ hừ bổ sung, thật ra thì ta cũng không tệ đâu.

Lời còn chưa nói hết, đã thanh một thanh lợi kiếm đè lên cổ họng hắn. Giọng nói lạnh như băng của Hạ Nhàn lại một lần nữa vang lên bên tai Diệp Tuần: “Ngươi nếu dám nói những thứ vô liêm sỉ này, ta liền giết ngươi.”

Diệp Tuần ợ một hơi rượu: “Ta chỉ hy vọng cô nương đừng rơi vào. Nữ nhân hâm mộ tướng quân, không một ai, không có người nào có kết quả tốt . Trong lòng tướng quân chỉ có một mình Quận chúa. Nếu cô nương yêu mến tướng quân, đối với cô nương không phải là chuyện tốt.” Nói xong lại nhìn thấy ánh mắt giết người của Hạ Nhàn, vội vàng tăng thêm một câu: “Ta là vì muốn tốt cho cô nương. Thật, cô nương tốt như vậy, không thể vì tướng quân mà trễ nải.”

Hạ Nhàn lạnh lùng nói: “Đa tạ hảo tâm của ngươi. Bất quá, chỉ một lần này, nếu còn có lần sau nữa, kiếm của ta cũng không có mắt đâu.” Nếu không phải nhìn ra Diệp Tuần này còn hữu dụng, Hạ Nhàn nhất định sẽ một đao chặt xuống, kết liễu cái tên vô sỉ này.

Sau khi Hạ Nhàn rời đi, Diệp Tuần cảm thấy cổ ẩm ướt , sờ soạng một chút, liền thấy một đám máu. Diệp Tuần bất đắc dĩ cười khổ: “Thật là một nữ nhân bạo lực. Khụ, sớm biết đã chẳng hảo tâm.” Cái bộ dáng này, nơi đó còn giống kẻ say rượu chứ.

Sau khi Hạ Nhàn trở về phòng mình, cẩn thận suy nghĩ xem hành động của nàng trước mặt Bạch Thế Niên. Đều là quy quy củ củ , nàng cũng chưa từng làm cái gì khiến người ta hiểu lầm a!

Hạ Nhàn không yên lòng, lập tức tìm tới Cao Tần: “Ngươi nói thật với ta, ta đối với tướng quân có chỗ nào không quy củ sao?” Đây không phải nói giỡn, nếu thật sự có chỗ nào cho người ta hiểu lầm, nàng nhất định phải nhanh chóng sửa lại. Nàng cũng không muốn đeo trên lưng cái danh tiếng có lòng riêng đối với tướng quân đâu. Hạ Nhàn không lo lắng Ôn Uyển hoài nghi rồi dung không nổi nàng. Chẳng qua nàng cảm thấy, thật sự là oan uổng.

Cao Tần ồ lên một tiếng: “Sao vậy?” Hỏi câu này là có ý gì? Cái gì gọi là không quy củ? Một chút hắn cũng không cảm thấy.

Hạ Nhàn không che giấu, thẳng thắn nói: “Diệp quân sư nói ta đối với tướng quân có tâm tư. Cho nên ta muốn hỏi xem, thường ngày ngôn hành cử chỉ của ta có cái gì không đúng mực, khiến cho các ngươi hiểu lầm?” Hạ Nhàn nói xong, lại nói ra tức giận trong lòng. Nói nàng thật sự không cảm giác mình đối với Bạch Thế Niên có cái gì không đúng mực a!

Cao Tần nghẹn cười, hắn không dám cười ra ngoài, sợ Hạ Nhàn tức giận quá đến xấu hổ, nén cười cười nhỏ giọng nói: “Không có, tuyệt đối không có. Cô nương đối với tướng quân hết sức bình thường. Đừng đi quản Diệp Tuần, hắn chính là kẻ siêu cấp thích lảm nhảm cằn nhằn.” Có cái gì mà không đúng mực chứ? Quận chúa phái Hạ Nhàn tới đây, không phải vì muốn chiếu cố tướng quân, để cho tướng quân sớm ngày đem thân thể dưỡng tốt sao? Tất nhiên là ăn, mặc, ở, đi lại đều phải chuẩn bị thoả đáng rồi. Cũng không biết Diệp Tuần kia thấy được cái gì, bây giờ hắn lại hoài nghi Diệp Tuần này là đối với tướng quân có lòng yêu mộ mới đúng. Cao Tần vừa nghĩ đã thấy vui vẻ!

Hạ Nhàn cẩn thận thử nghĩ xem, thật tìm không ra bản thân đối với tướng quân có gì thích hợp, cũng quy kết cho cái vị cằn nhằn này. Nhưng nói lại, nàng rời khỏi kinh thành đã hơn nửa năm: “Cao Tần, từ ngày mai ta bắt đầu dạy ngươi sắc thuốc cho tướng quân.” Hạ Nhàn vốn đã muốn đi trở lại kinh thành, ở chỗ này một chút cũng không thoải mái. Hơn nữa, Hạ Nhàn cũng rất thương nhớ Duệ bảo bối và Cẩn bảo bối.

Cao Tần sửng sốt một chút “Hạ Nhàn cô nương, cô nương không cần để ý, hắn. . . . . .”

Hạ Nhàn khoát khoát tay: “Không liên quan đến hắn. Ta đã sớm có ý định này, ta cũng không thể sống mãi ở biên thành. Ta muốn trở lại kinh thành. Đây là chuyện ta đã sớm nghĩ kỹ, đang định mấy ngày nay nói với ngươi. Hôm nay vừa đúng lúc.” Nàng ở nơi này, thật là dư thừa rồi.

Cao Tần gật đầu: “Được.”

Thông qua chuyện lần này Hạ Nhàn đối với Diệp Tuần thật sự chán ghét, đừng nói muốn ăn đồ ngon Hạ Nhàn, nàng chính là thấy hắn cũng không cho sắc mặt tốt, bày ra bộ mặt thúi nha. . . . . .

Đến Bạch Thế Niên phản ứng chậm lụt cũng giác ngộ được: “Ngươi đắc tội với Hạ Nhàn cô nương rồi?” Cái này khẳng định không sai. Nếu không Hạ Nhàn sẽ không lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Diệp Tuần nào biết rằng Hạ Nhàn này tính tình lại lớn như vậy: “Đúng vậy a. Đắc tội nàng ta rồi. Tướng quân, ngươi nói xem, Hạ Nhàn cô nương, là người thế nào?”

Bạch Thế Niên có chút buồn bực, hắn cũng không suy nghĩ nhiều “Sao vậy?” Bạch Thế Niên cũng không hoài nghi lòng trung thành của Hạ Nhàn. Hạ Nhàn có thể ở cạnh Ôn Uyển hầu hạ nhiều năm như vậy, trung thành tuyệt đối có thể bảo đảm.

Diệp Tuần suy nghĩ một chút, cuối cùng mới nói: “Thật ra thì ta cảm thấy Hạ Nhàn cô nương thật sự là cô nương tốt. Ngươi nhìn xem, tỉ mỉ, ôn nhu, tính tình cũng tốt, còn một tay làm thức ăn ngon. Ta liền sợ nàng đi lầm đường, cho nên hảo tâm nhắc nhở nàng một câu. Khụ, ai biết lại rơi xuống kết cục này?”

Bạch Thế Niên kỳ quái hỏi: “Lầm đường? Hạ Nhàn có thể đi lầm đường thế nào?”

Diệp Tuần hạ giọng: “Hạ Nhàn mỗi lần nhìn thấy chúng ta đều không cho sắc mặt tốt. Còn mỗi lần nhìn thấy tướng quân thì cười mỉm, hơn nữa ánh mắt cũng đặc biệt nhu hòa. Ta sợ, khụ, ai bảo tướng quân nhà chúng ta mị lực vô biên. Ta thật lo lắng, cô nương tốt như vậy bị ngươi làm chậm trễ, cho nên thừa dịp có cơ hội nhắc nhở nàng một câu. . . . . .” Nếu không phải hắn cho rằng Hạ Nhàn là một cô nương tốt, hắn mới lười nói. Mấy lời kia đoán chừng là giả say nói mớ, hy vọng thừa dịp mầm mống vừa bắt đầu liền dứt khoát chặt đứt.

Bạch Thế Niên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không nhịn được cười ha ha: “Ngươi nha ngươi nha, ngươi thật đúng là có thể nghĩ. . . . . . Hạ Nhàn không hành hung ngươi một trận, đã là rất nhẫn nhịn rồi.” Có ý xấu với Hạ Nhàn kia, Diệp Tuần không bị hành đến chết đi sống lại đã là rất nể tình rồi.

Diệp Tuần nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Thế Niên, sờ sờ mũi nói: “Tướng quân, làm sao ngươi có thể khẳng định. . . . . . ừ, là ta nghĩ sai rồi.” Không thể nào, hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhàn nhìn tướng quân đặc biệt nhu hòa, còn không phải chỉ một lần, mà rất nhiều lần. Làm sao bây giờ nhìn lại lại thấy Hạ Nhàn dường như đối với tướng quân cũng không nổi lên tâm tư. Bằng không tướng quân cũng sẽ không có bộ dáng này.

Bạch Thế Niên vừa cười vừa nói: “Ngươi thử suy xét lại xem, Hạ Nhàn chắc chắn sẽ không có tâm tư như thế. Cũng không nhìn một chút xem là người ai phái tới.” Bình dấm chua Ôn Uyển kia, nếu không phải người mình tuyệt đối tín nhiệm, sao nàng có thể đưa tới đây chiếu cố hắn? Hơn nữa, hắn cũng không thấy Hạ Nhàn đối với hắn có tâm tư gì. Thái độ của Hạ Nhàn ở chỗ này đối với hắn cũng không khác gì thái độ đối với hắn lúc ở thôn trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui