Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Sau đó Ôn Uyển cười nói: “Có là tốt rồi. Hai năm qua, chuyện ở ngân hàng cũng cực khổ ngươi rồi.”

Du chưởng quỹ trong lòng lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn rất tự nhiên : “Không khổ cực. Là chuyện nô tài phải làm .” Du chưởng quỹ chỉ hy vọng Ôn Uyển tùy ý hỏi tới thôi. Bất quá, Ôn Uyển ngay sau đó liền phá vỡ ảo tưởng của hắn.

Ôn Uyển vẻ mặt rất bình tĩnh: “Lợi nhuận ngân hàng so với năm trước giảm xuống hơn một thành. Ta muốn biết nguyên nhân, sau khi Du chưởng quỹ trở về bảo mọi người chuẩn bị một chút. Ngày mai ta sẽ phái người đến xem sổ sách hai năm qua.”

Du chưởng quỹ bị dọa sợ đến chân cũng run lên: “Quận chúa. Nô tài đi chuẩn bị.” Làm việc với Ôn Uyển nhiều năm như vậy, tính tình Ôn Uyển ra sao hắn rõ mồn một. Trước khi quyết định sẽ hỏi tới ý kiến người khác một chút, nếu nàng cảm thấy tốt, sẽ chọn dùng. Nếu phân phó ngươi làm việc, đó chính là nàng đã đưa ra quyết định. Ngươi chỉ có phục tùng, không có chuyện phản kháng.

Ra khỏi đại môn phủ Quận chúa, vừa lên xe ngựa, trong miệng Du chưởng quỹ vẫn còn lầm bầm nói: “Cái này xong rồi, toàn bộ xong rồi.” Là kẻ khốn kiếp vô liêm sỉ kia nói với hắn, Quận chúa sẽ không chưởng sự nữa. Là ai, cái kẻ khốn kiếp vô liêm sỉ kia hại chết hắn (cũng là một mình ngươi vì lòng tham mà trúng họa thôi = =).

Ôn Uyển đi thư phòng viết thư, Hạ Hằng ở phía ngoài chờ chực. Ôn Uyển đem thư đưa cho Hạ Hằng: “Bây giờ ngươi lập tức lên đường đi hải khẩu. Đây là thư gửi cho Khương Lâm. Ngươi thay mặt ta đi trấn an gia đình của những người bị hại, nói cho họ biết, tiền đền bù cho thân nhân người chết của bọn họ, một phân cũng sẽ không thiếu.” Ôn Uyển phải phái ra một người có uy tín, thay nàng ra mặt xử lý những chuyện này.

Hạ Hằng là nhị quản gia trong phủ đệ, vẫn quản lý ngoại sự, lúc trước cũng đi hải khẩu theo bên cạnh Khương Lâm một thời gian, học được không ít bản lãnh. Sau khi trở về, theo Ôn Uyển phân phó, vẫn quản lý sản nghiệp trên danh nghĩa của Ôn Uyển. Vai trò chủ yếu của Hạ Hằng là quản lý cùng giám sát. Chẳng qua hai năm trước sau khi Ôn Uyển đem những sản nghiệp kia giao ra ngoài, Hạ Hằng tự động rút lui trở về, hai năm qua vẫn xử lý mấy sản nghiệp trên danh nghĩa của Ôn Uyển. Hạ Hằng có năng lực, đối với Ôn Uyển lại vô cùng trung thành, cộng thêm lúc trước ở hải khẩu ngây ngốc qua. Tất cả mọi người đều biết hắn là Nhị quản gia trong phủ quận chúa. Vì thế chuyện này, tất nhiên Hạ Hằng được phái đi là không cần bàn cãi.


Hạ Hằng lĩnh mệnh, ngày hôm sau sẽ rời đi.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển sau khi gặp Dư chưởng quỹ, không có động tĩnh gì, cũng không phân phó người triệu kiến những chưởng quỹ khác: “Quận chúa. Không gọi những chưởng quỹ khác tới gặp người sao?”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Những chưởng quỹ khác chờ xong chuyện của ngân hàng, lại từ từ xử lý. Hiện tại chú trọng đến ngân hàng cùng thương hành.” Thương hành là đầu não, ngân hàng là hậu thuẫn. Những tửu điếm gì đó kia từ từ sẽ đến lượt, trốn cũng không thoát. Hơn nữa, Ôn Uyển còn có những tính toán khác.

Ôn Uyển nhớ tới cái chữ trốn này: “Thả ra tin tức, người nhà của quản sự tham tiền bồi thường kia đã xử trí như thế nào ” Lúc cần thiết chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Như vậy mới có thể răn đe mọi người.

Hạ Dao gật đầu: “Gia đình kia hiện để cho Khương chưởng quỹ giam lại. Quận chúa xem nên xử trí như thế nào?”

Nếu là lúc Ôn Uyển mới tới, chắc chắn sẽ không liên lụy người nhà, chỉ cần trừng phạt người phạm tội là được, sao có thể dính líu đến người nhà của họ. Nhưng nàng đã ở nơi này ngây người hơn mười năm, cũng đã bị đồng hóa rồi: “Cứ để cho Khương Lâm xử lý!” Ôn Uyển nói những lời này, chính là làm theo lệ thường. Kết quả của người một nhà này, chỉ có một, toàn bộ đều bị bán làm nô.

Hạ Dao hỏi thăm: “Quận chúa. Chuyện thương hành bên kia, người định xử lý như thế nào?”


Ôn Uyển cười nói: “Còn có thể xử lý thế nào đây. Thương nhân muốn nâng giá cung hàng, ta để cho Khương Lâm hãy theo chân bọn họ thương lượng, tận lực khiến cho song phương đều mãn ý. Những kẻ ép giá kia ngưng hẳn quan hệ hợp tác. Vừa lúc, ta cũng đang nghĩ mở thêm chi nhánh ngân hàng tại kinh thành và Giang Nam. Cái gọi là thương hành, trước kia chỉ là hữu danh vô thực, hiện tại vừa lúc mở rộng, khiến nó trở thành thương hành chân chính.” Thương hành Quảng Nguyên, thật ra hẳn phải gọi là thuyền hành Quảng Nguyên mới đúng. Bởi vì thương hành Quảng Nguyên chẳng qua là chịu trách nhiệm buôn bán hàng hóa, lấy lợi nhuận từ chênh lệch giá, cũng không giống như khái niệm thương hành bình thường. Ôn Uyển vẫn có ý mở rộng, tự mình nhập hàng tự mình tiêu thụ. Chẳng qua lúc trước thời cơ chưa chín muồi, sau khi đã có đủ điều kiện thì mình lại gả chồng sinh con, rồi nuôi dưỡng hài tử mới trễ nãi.

Hạ Dao có chút không rõ. Tại sao cung hàng nâng giá có thể từ từ thương lượng, còn kẻ ép giá thì không có bất kỳ cơ hội đàm phán nào. Hạ Dao khua đao múa kiếm thì còn am hiểu, chứ những lối buôn bán này nàng thật đúng là không hiểu lắm.

Ôn Uyển cười giải thích: “Quan thương giao thiệp với nhau, mặc dù có ta ở phía trên đè ép. Nhưng người phía dưới giao thiệp với nhau luôn phải nói nhân tình. Trừ phi có thể đem những quan viên này đổi đi, nếu không thì cũng không thể quá mức cường thế. Cho nên ta mới để cho Khương Lâm thương lượng với bọn hắn, bọn hắn nhất định có thể thuận thế mà thu liễm. Về phần những thương nhân cung ứng kia, vừa lúc ta có tính toán khác.” Thương hành muốn kinh doanh đồ sứ cùng gấm vóc, hơn phân nửa là phải thông qua quan thương. Nếu vạch mặt rồi, vậy thì để không lưu hậu hoạn nhất định phải đẩy xuống một nhóm lớn quan viên. Những quan viên này bối cảnh vòng vèo rắc rối, nói không chừng lại có không ít kẻ cùng người ở kinh thành dây mơ rễ má. Ôn Uyển mới không muốn bởi vì … chút lợi này mà phí sức lớn như vậy, đắc tội một mảng lớn. Cũng không phải Ôn Uyển sợ chạm đến những người này, nhưng phía sau quan hệ rắc rối phức tạp. Ôn Uyển cũng không sợ những người này làm gì. Nhưng thật sự cảm thấy không cần thiết bởi vì … chỉ vì chút chuyện này mà đắc tội một mảng lớn, không có lời. Hơn nữa, có nàng ra mặt, những người này cũng không có lá gan nâng giá. Cho bọn hắn mặt mũi, cũng là cho một bậc thang đi xuống, tất cả đều vui vẻ. Về phần những thương nhân cung hàng kia, cũng là vừa lúc xui xẻo, Ôn Uyển vốn đã không muốn bị bọn họ ở giữa bóc lột một tầng lợi nhuận. Lần này vừa lúc đưa đầu vào họng súng.

Hạ Dao gật đầu.

Ôn Uyển vẫn nhíu mày. Chuyện của thương hành Ôn Uyển không lo lắng. Khương Lâm và Hạ Hằng có thể xử lý tốt. Lúc trước Khương Lâm bị kiềm hãm chân tay, chỉ là mặt ngoài bị chế trụ, thu liễm hành động. Hôm nay có nàng hậu thuẫn, cộng thêm có Hạ Hằng hiệp trợ. Vấn đề bên kia rất nhanh có thể giải quyết. Hơn nữa, chuyện sau đó bọn họ đã chuẩn bị hết thảy, sẽ không gây ra náo động quá lớn.

Cái Ôn Uyển lo lắng chính là ngân hàng nơi này, nhìn vẻ mặt Du chưởng quỹ, Ôn Uyển cảm thấy chuyện có thể so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Sợ là đã phát sinh rất nhiều vấn đề rồi, chẳng qua là chưa có biểu hiện ra ngoài mà thôi.


Ôn Uyển sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn phải hỏi thêm: “Đi ngân hàng, mời Bình chưởng quỹ tới.” Thượng Vệ bây giờ đã là nhị chưởng quỹ của ngân hàng. Thượng Vệ thân là thiếu gia quốc công phủ, hậu đài vững chắc, bản thân lại có năng lực, ở ngân hàng cũng khá có mặt mũi.

Thượng Vệ tới rất nhanh. Thượng Vệ vừa thấy là người trong phủ Quận chúa tới mời hắn, trong lòng đã có tính toán, lập tức đi theo người tới đây.

Ôn Uyển cũng không cùng hắn quanh co: “Ngân hàng trong hai năm này có bao nhiêu việc làm vi phạm quy định?” Chỉ có vi phạm chút ít quy tắc nàng đã đưa ra kia, mới có thể dẫn đến rắc rối.

Thượng Vệ cũng không giấu giếm: “Đại thể thì vẫn chiếu theo lúc Quận chúa còn chưởng sự mà làm. Chẳng qua là có một chút thay đổi nhỏ.”

Ôn Uyển hừ một tiếng: “Thay đổi nhỏ. Ta thấy năm ngoái một năm bạc cho vay ra ngoài so với năm trước nhiều hơn bốn phần.Ngươi nói một chút cho ta xem, những kẻ vay mượn này có chỉnh tề hay không? Lợi tức có thu đủ hay không? Có tin đồn gì không?”

Thượng Vệ cả kinh, sau đó lại bình thường trở lại. Bất kể chuyện gì, thật ra thì hoạt động của ngân hàng, vẫn luôn không nằm ngoài tầm mắt của Ôn Uyển: “Quận chúa, năm ngoái ngân hàng cho vay ra ngoài số tiền rất lớn. Có rất nhiều khoản không phù hợp với thủ tục. Nhưng có Triệu đại chưởng quỹ cùng Du chưởng quỹ đồng ý, người phía dưới cũng không dám làm trái lời của bọn họ. Hiện nay theo sổ sách còn rất nhiều nhà thiếu tiền đã quá hạn. Mà hàng năm thu lợi tức cũng chỉ là đến tra sổ sách, cũng không có thực sự thu được.”

Ôn Uyển khẽ cười một tiếng, mới hơn một năm, cho mượn đến một trăm sáu mươi vạn, không chỉ không thu được tiền trở lại, mà lợi tức cũng không còn thu được. Cũng may bây giờ mình tiếp nhận lại. Bằng không, qua hai ba năm nữa thì ngân hàng phải đóng cửa rồi.

Bình Thượng Vệ cho rằng Ôn Uyển sẽ giận dữ, hoặc sẽ lập tức gọi Du chưởng quỹ tới đây hỏi chuyện. Nhưng lại nhìn thấy Ôn Uyển vẫn bình tĩnh như nước, không có một tia tức giận.


Ôn Uyển sắc mặt nhàn nhạt “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Chờ Bình Thượng Vệ đi khỏi rồi, lại nói với Hạ Dao: “Xem ra không chỉ có thương hành cần phải thay máu, mà ngân hàng cũng phải thay máu rồi. Hạ Dao, nhân thủ có đủ hay không?” Ôn Uyển tính toán đem những thứ quản sự có dị tâm trong thương hành từ trên xuống dưới toàn bộ đổi thành người của mình. Bởi vì trong lòng Ôn Uyển, thương hành là của mình. Về phần ngân hàng, Ôn Uyển tính toán tương lai nhập vào quốc khố. Lúc đầu nàng tính toán đem bồi dưỡng tốt một nhóm người kế tục để phân đến trong ngân hàng, để những người này về sau trở thành trụ cột của ngân hàng. Nhưng ý định của Ôn Uyển là để nhóm người kế tục này trước tiên đến cơ sở làm việc, rèn luyện năng lực cùng kinh nghiệm, rồi từ từ đi lên. Bây giờ nhìn lại, ngân hàng cũng phải thay máu rồi. Thay máu, thì phải thay nhân vật quan trọng a!

Ôn Uyển nhức đầu, nhân thủ không đủ rồi. Chuyện này không giống với chuyện ở thương hành, thương hành có Khương Lâm chưởng sự, đổi người phía dưới cũng không quan hệ quá nhiều. Nhưng ngân hàng Du chưởng quỹ nhất định phải đổi, phải tìm một đại chưởng quỹ thích hợp.

Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển xoắn xuýt, cười nói: “Quận chúa, để cho Bình Thượng Vệ đi lên không phải được rồi sao? Hắn ở ngân hàng cũng nhiều năm như vậy, hẳn là có thể gánh vác được.”

Ôn Uyển lắc đầu “Không được , Bình Thượng Vệ không thích hợp. Lần này tuyển chọn đại chưởng quỹ, nhất định phải có kinh nghiệm phong hậu, bản thân cũng đã làm qua đại chưởng quỹ, hơn nữa điều kiện tiên quyết là nhất định phải có danh tiếng tốt.”

Hạ Dao có chút mù mịt rồi.

Ôn Uyển cũng không giải thích thêm. Thật ra thì nàng cũng sớm đã cảm giác được Du chưởng quỹ không thích hợp, nghiệp vụ không đủ tinh, lúc trước rất nhiều chuyện hắn cũng bắt đầu lực bất tòng tâm. Chẳng qua là ngại mặt mũi Hạo thân vương, nàng cũng không thể vô duyên vô cớ mà đổi người. Lần này đúng là có cơ hội, cũng may ngân hàng lúc này coi như ngành nghề bán độc quyền, nếu là tự do cạnh tranh, sợ rằng đã sớm phá sản.

Ôn Uyển muốn tiếp tục mở rộng các chi nhánh ngân hàng, thì trước hết phải đem sản nghiệp hiện có quản lý thật tốt. Nếu toàn bộ chi nhánh ngân hàng hiện có đều đã vững chắc rồi, thì một nửa địa phương còn lại kia, trong vòng ba năm sẽ có chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên. Khi đó, nói muốn độc quyền cũng không phải là nàng ảo tưởng. Cho nên, lần này nàng nhất định phải tuyển chọn một đại chưởng quỹ có năng lực nghiệp vụ đủ mạnh, nhân phẩm vượt qua yêu cầu. Thuận tiện lại tuyển một chút người đã đủ kinh nghiệm đi vào. Cũng được, thừa dịp này, tuyển nhiều thêm một số người mới cũng tốt.

Ôn Uyển để cho Hạ Dao đi xuống, giúp đỡ nàng tìm kiếm chưởng quỹ thích hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận