Mai nhi đối với chuyện huyên náo lúc trước, cũng không hiểu Ôn Uyển đang làm cái gì. Nhưng Ôn Uyển có hành động này, khiến Mai nhi không rõ Ôn Uyển đang muốn làm gì, cho nên nở nụ cười: “ Lại nói Linh Đông và ngươi cũng thật hợp nhau, cùng chung ngày sinh nhật với ngươi.” Ý những lời này của Mai nhi, mọi người đều biết.
Ôn Uyển cười cười: “ Đúng vậy a. Lần trước đón hắn đến đây, đã là chuyện của mấy tháng trước rồi. Trong chớp mắt, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ai cũng không tưởng tưởng nổi. Đứa nhỏ này tính tình quá mềm yếu.” Về phần ý nhiều hơn nữa, nàng cũng không nói.
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Uyển mang Linh Đông trở lại.
Giang thị trong xe ngựa nhìn nữ nhi, lần này nàng tới phủ đệ, chủ yếu là nhìn thái độ của Ôn Uyển. Thấy thái độ Ôn Uyển đối với Di Huyên và Mẫn Gia giống nhau, không ghét bỏ nhưng cũng không lộ ra biểu hiện đặt biệt thích ai hơn. Cộng thêm biểu hiện của Minh Cẩn, tim của nàng coi như cũng xác định rồi. Chẳng qua chuyện lần trước làm cho nàng kinh hãi, nên đã đề cập một chút với trượng phu. Trượng phu lại nói nàng buồn lo vô cớ, năm đó hoàn cảnh Ôn Uyển khó khăn như thế đều vượt qua, bây giờ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Làm cho nàng đặc biệt lo lắng. Hiện tại chỉ hy vọng Ôn Uyển quận chúa có thể bảo vệ hai hài tử bình an mà thôi.
Nha hoàn Thính Tuyết cẩn thận hỏi: “ Thế tử phi, người giống như đang có tâm sự? Quận chúa không có vẻ không thích tiểu thư, Thế tử phi còn lo lắng cái gì? Quận chúa nói luôn luôn giữ lời hứa, sẽ không nuốt lời đâu.” Mới vừa rồi nàng cũng cẩn thận quan sát Ôn Uyển quận chúa. Ôn Uyển quận chúa thật không có tức giận, nếu không đã ngăn cản lời nói của La phu nhân rồi.
Thính Tuyết cũng là nha hoàn hồi môn mà Giang thị mang theo. Trước có hai đại nha hoàn đã được gả ra ngoài, nên nàng được đề xuất lên thành nhị đẳng nha hoàn, rất trung thành với Giang thị.
Giang thị lắc đầu, nàng không phải đang suy nghĩ về chuyện này. Nàng đang suy nghĩ một chuyện khác, câu nói vừa rồi của Ôn Uyển là có ý gì ? Chuyện lựa chọn hoàng tử, đã náo loạn hơn một tháng, bốn người được đề cử đều tuyên bố rút lui. Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng bây giờ xem ra Ôn Uyển hẳn là đã chọn Linh Đông rồi. Nhưng nếu đã sớm lựa chọn trúng Linh Đông, sao lại còn bày ra nhiều trò như thế ?
Ôn Uyển có tính toán gì nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, mà nàng cũng không muốn. Suy nghĩ của Ôn Uyển quận chúa, nếu kẻ khác có thể đoán được Ôn Uyển đang suy nghĩ cái gì, vậy chắc thành thần hết rồi. Để cho Giang thị lo lắng chính là muội muội Giang Vi của mình. Lần trước vào hoàng cung thăm Giang Vi, Giang Vi tiều tụy đi không ít. Hơn nữa Giang Vị lại cầu xin mình giúp nàng bắt cầu cùng Ôn Uyển.
Giang Lâm than thở, muội muội của nàng sao vẫn mãi suy nghĩ không thông, Ôn Uyển quận chúa không phải là người mà nàng có thể với lên được. Nếu không, ai cũng sẽ cậy quyền đi lên rồi. Ngay cả nàng đứng trước Ôn Uyển cũng phải lấy lòng, thấp không chỉ một cái đầu đâu.
Thính Tuyết nhìn lên thấy Giang Lâm than thở, đoán được tại sao Giang Lâm lại than thở: “ Thế tử phi, nô tỳ xin nói một câu vượt khuôn phép một chút. Thế tử phi đã vì Giang gia làm nhiều chuyện quá rồi, nếu không có Thể tử phi, Giang gia nào có cuộc sống như hiện nay. Thế tử phi cũng phải vì tương lai của thiếu gia và tiểu thư mà tính toán. Thế tử phi làm sao có thể xen lẫn vào chuyện hậu cung của Hoàng đế được. Một vãn bối nhúng tay vào chuyện hậu viện của trưởng bối. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ra cái gì nữa? Thế tử phi, ngài ngàn vạn lần không thể mở miệng ra được a!” Mở miệng nói chuyện này, đoán chừng cửa hôn sự này bị ngâm nước nóng mất rồi. Đại tiểu thư sau này làm sao gả ra ngoài không nói, riêng nếu Thế tử biết nguyên nhân hôn sự bị ngâm nước nóng là do Thế tử phi, đến lúc đó nhất định sẽ không chào đón Thế tử phi.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Thính Tuyết không nghĩ đến Hoàng đế, Quận chúa hay địa vị gì đó, nàng đơn giản chỉ nhìn vào luân thường đạo lý cơ bản nhất. Hoàng đế là bậc trưởng bối, Ôn Uyển là vãn bối. Làm một vãn bối, Ôn Uyển quận chúa làm sao có thể nhúng tay vào chuyện hậu viện của trưởng bối được chứ ?
Giang Lâm sau khi nghe những lời này, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Giang Vi là bào muội ( muội muội ruột) của nàng, thấy bào muội phải trải qua những ngày không hài lòng, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Nhìn thấy Ôn Uyển nói chưa từng có do dự qua, khẳng định là nói dối. Nhưng nguyên nhân nàng không mở miệng, không phải là suy nghĩ về trưởng bối vãn bối, nàng chẳng qua là đoán được Ôn Uyển nhất định không đáp ứng. Nhưng bây giờ nghe câu này, làm cho nàng như sấm bên tai. Tâm tư kia cùng sự tiếc nuối mới nổi lên, thoáng chốc đã không còn.
Mai nhi cùng Bình nhi nói thầm: “Ngươi nói rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ta càng ngày không đoán được nàng ta đang nghĩ gì ?” Nếu nói như trước kia, nàng có thể đoán được ý của Ôn Uyển đến ba phần, hiện tại đến một phần cũng không có. Khụ, Ôn Uyển ngày càng thâm sâu khó lường a.
Bình nhi cẩn thận dìu Mai nhi đang mang thai: “ Quận chúa tâm tư linh lung, cho nô tỳ mười cái đầu cũng không nghĩ ra đâu. Mà phu nhân cũng không cần nhìn thấu Quận chúa nghĩ cái gì, chỉ cần Quận chúa đối với phu nhân trước sau như một, làm tỷ muội tốt là được.” Tâm tư của Ôn Uyển quận chúa, ai mà có thể đoán. Nàng sẽ không lãng phí đầu óc này đâu.
Mai nhi một lần nữa tìm vị trí thoải mái mà dựa vào: “ Cũng phải. Mang thai đúng là đầu óc càng không linh hoạt được.” Mai nhi nhớ khi đó Ôn Uyển hỏi nếu đây là nam thai thì còn muốn sinh nữa không. Nhịn không được sờ sờ mặt mình. Nàng cũng rất dụng tâm bảo dưỡng, nhưng so với Ôn Uyển, thật không có cách nào so sánh được. Mai nhi nghĩ nếu đây là con trai, có phải không sinh nữa hay không ? Nghĩ tới đây cũng liền cắt đứt cái ý nghĩ này. Làm sao vì xinh đẹp mà không sinh đây. Có đứa nhỏ tự nhiên phải sinh thôi. Chính là làm đẹp cũng phải làm. Ừm, đợi đến lúc tìm cơ hội đi Ôn tuyền sơn trang ngâm ôn tuyền.
Linh Đông theo Ôn Uyển vào thư phòng. Linh Đông tới phủ Quận chú nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên vào trong thư phòng. Vừa vào thư phòng, liền nhìn thấy một bức tranh chữ lớn được treo cân xứng trên tường: “ Thư đáo, học hải vô nhai khổ tố chu.” (Thư đến, biển học là vô bờ, khổ luyện là thuyền đưa về bến thành công).
Trên bàn sách có một chồng giấy được xếp chồng, bên cạnh đặt một giá bút, trên giá bút treo hơn mười cây bút lông mỗi loại. Phía sau bàn đọc sách chính là giá sách, trên các ô của giá sách được chia nhiều các loại sách khác nhau.
Linh Đông còn chưa có đánh giá xong, Ôn Uyển xoay người lại nhìn hắn. Linh Đông lập tức thu tâm tư lại, cúi đầu kêu một tiếng cô.
Ôn Uyển không trả lời, sắc mặt không biểu hiện ra chút tình cảm nào. Trong lòng Linh Đông thấp thỏm không yên, không biết vì sao trong phút chốc cô dường như biến thành một người khác vậy?
Ôn Uyển ra một câu làm cho Linh Đông kinh hãi: “Hai năm qua, có phải mẹ con vẫn luôn bảo con lấy lòng cô hay không? Muốn con được cô yêu thích đúng không?”
Linh Đông mở miệng, lắp bắp nói: “ Cô, cô…”
Xem ra tiểu tử này cũng biết ngụy trang. Sắc mặt Ôn Uyển có một chút hòa hoãn: “Cô chẳng qua là hỏi chuyện con thôi. Có phải mẹ con bảo con lấy lòng cô hay không, sau đó sẽ được cô yêu thích. Nói thật cho cô biết đi? Cô không thích hài tử nói dối đâu.”
Linh Đông cúi đầu, cuối cùng nói: “ Cô, con không muốn nói dối…” Không muốn nói dối, cũng giống như đại biểu cho sự thừa nhận. Nhưng hắn cũng không nghĩ là mẫu phi hắn nói sai. Mặc dù nói Linh Đông không phải là một hài tử thông minh, nhưng cũng không phải là một hài tử ngu ngốc.
Ôn Uyển hiểu, cha mẹ giống như là trời đất, thân là con cái không thể nói lời nói cha mẹ không tốt. Cho nên đối với câu trả lời của Linh Đông, Ôn Uyển không phải không hài lòng. Ngược lại, tương đối có cùng chung nhận thức. Hơn nữa nàng cũng tò mò trong nội tâm của Linh Đông thế nào? Dưới ánh mắt sắc bé của Ôn Uyển như thế mà còn có thể duy trì bản thân theo chuẩn tắc, không tệ: “Muốn biết vì sao mẹ con muốn con lấy lòng cô à? Con phải biết rằng, phụ vương con là Thái tử, mẹ con là Thái tử phi, nếu không có sai lầm gì thì phụ vương cùng mẫu phi của con tương lai sẽ là hoàng đế và hoàng hậu. Tại sao bọn họ lại muốn con đến lấy lòng cô?” Ôn Uyển hỏi vấn đề này rất sâu sắc, trực tiếp đem hoàn cảnh khó xử của Thái tử và Thái tử phi trải ra trước mắt Linh Đông.
Linh Đông ngửa đầu nhìn Ôn Uyển. Thân là hoàng tử, có một số việc tự mình phải nhớ kỹ một chút. Linh Đông năm nay đã năm tuổi, đã bắt đầu ghi nhớ rồi.
Khóe miệng Ôn Uyển nở một nụ cười: “ Muốn biết sao?”
Linh Đông gật đầu: “ Muốn”.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Bởi vì cô là Quận chúa độc nhất vô nhị Đại Tề, địa vị không dưới phụ vương con. Mẹ con muốn con lấy lòng cô, có hai nguyên nhân, thứ nhất là do Hoàng gia gia của con tin tưởng cô, đối với cô rất tín nhiệm, muốn cô ở trước mặt Hoàng gia gia của con nói tốt cho Phụ vương con, trợ giúp cho Phụ vương của con. Nguyên nhân thứ hai, chính là cô có rất nhiều tiền, có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện. Có một câu tục ngữ nói rất hay, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ. Cô nói những câu này, con có hiểu không?”
Linh Đông chần chừ một hồi lâu mới nói: “ Cô, Linh Đông nghe hiểu được. Ý của cô, là Hoàng gia gia tin tưởng và cô cũng rất có tiền. Cô có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này Phụ vương cùng Mẫu phi con không làm được. Cô, có phải là ý này không?”
Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, đứa nhỏ Linh Đông này phản ứng không chậm a. Ôn Uyển than thở gật đầu: “Linh Đông rất thông minh. Cô chính là có ý này. Mẫu phi con muốn cô giúp Phụ vương của con.”
Linh Đông thời điểm nghe Ôn Uyển nói hắn thông minh thì sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói hắn thông minh: “ Không có, con chính là nghe ca ca nói.” Linh Nguyên từng bí mật dạy qua Linh Đông, nói Phụ vương không có tiền, cô có rất nhiều tiền. Nếu có thể có được sự trợ giúp của cô, vậy sẽ trợ giúp được Phụ vương rất nhiều chuyện. Linh Đông còn có một số lời chưa nói ra, đó là Linh Nguyên có nói qua, Phụ vương không có nhiều tiền như cô vậy. Hắn lúc ấy có hỏi có nhiều tiền để làm gì? Linh Nguyên nói có tiền có thể làm rất nhiều chuyện.
Ôn Uyển là ai, vừa nghe những lời này liền biết ý Linh Nguyên muốn nói cái gì? Cười ngồi xuống: “ Vậy Linh Đông nói một chút, con nghĩ nhận được cô yêu thương sẽ trợ giúp được Phụ vương cùng Mẫu phi con sao?”
Linh Đông nhìn Ôn Uyển, gật đầu lại lắc đầu.
Trong lòng Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “ Con không muốn cô trợ giúp cho Phụ vương cùng Mẫu phi con sao? Cô muốn nghe lời thật lòng của con, không muốn nghe lời nói cho có lệ.” Như thế lại ngoài dự liệu của Ôn Uyển. Trong lòng Ôn Uyển đoán, đối với Linh Đông nàng thật ra cũng không cần nhiều thời gian để đi giải thích. Chẳng qua đơn giản là theo từ chút biểu hiện hoặc từ lời nói của những người khác mà biết đến. Vài lần tiếp xúc với Linh Đông thấy hắn là người ít nói, Ôn Uyển tổng hợp những quan sát lại, nhìn ra đứa bé này tâm tư rất rộng. Lòng dạ rộng rãi là người có thể nhẫn nại. Tuy nhiên bây giờ xem ra, nàng đối với Linh Đông hiểu biết còn thiếu.
Linh Đông lấy hết dũng khí nói: “Linh Đông rất thích cô, cũng rất thích hai đệ đệ. Linh Đông cũng hy vọng cô cùng đệ đệ yêu thích con. Nhưng Linh Đông thấy cô có giúp giúp Phụ vương cùng Mẫu phi hay không, đó là do ý muốn của cô.” Là ý nói, Ôn Uyển giúp giúp đỡ Phụ vương cùng Mẫu phi hắn hay không, là tùy Ôn Uyển quyết định. Trong lòng hắn cũng hy vọng Ôn Uyển trợ giúp Thái tử và Thái tửu phi, nhưng hắn biết ý muốn của mình không phải là quan trọng. Quyết định tất cả là do cô.
Ôn Uyển nghe được câu này, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Đứa nhỏ này tương đối thành thật, có thể trả lời như vậy, Ôn Uyển rất hài lòng.