Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển đang thương lượng với Hạ Dao thì Hạ Ngữ tới bẩm báo: “Quận chúa, sắp tới 16 tháng 10, những thứ cần chuẩn bị đã an bài thỏa đáng, hiện nay chỉ còn lại người tới dự lễ. Quận chúa, đây là danh sách căn cứ theo phân phó của quận chúa để phác thảo, mời quận chúa xem qua.”

Ôn Uyển gật đầu, nàng đối vơi mấy người này đều rất yên tâm, nếu đã nói chuẩn bị thỏa đáng thì xác suất sai lầm đều rất thấp. Xem qua danh sách giản lược, bên trong có Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục Hoàng tử, còn có La Thủ Huân, Yến Kỳ Hiên và một đám người.

Lúc bắt đầu Ôn Uyển vốn chỉ muốn mời Hạo Thân vương, Thuần vương, ông sư của nàng Tống Lạc Dương và mấy nhà nho tới xem lễ. Dựa theo ý tứ của nàng, có ba người này là đủ phân lượng. Nhưng sau Hạ Dao thấy làm thế không thỏa đáng, chuyện này đã gây ra tranh luận lớn trên triều đình, cứ âm thầm không rõ ràng trôi qua thì không nên. Làm sao cũng phải mời đủ người. Cho dù không mời tất cả, thì những người nên mời đều không thể không mời, dĩ nhiên có tới hay không là chuyện của bọn họ.

Ôn Uyển thật tình suy nghĩ về đề nghị của Hạ Dao. Chuyện lần này huyên náo như vậy, nếu giờ nhàn nhạt vô thanh vô tức thu đồ đệ, quả thật không nên. Cho nên Ôn Uyển quyết định mời tất cả các vương gia quyền thế quý trọng, các hoàng tử, và mấy vị đại nho bạn bè Tống Lạc Dương đều được mời tới. Dĩ nhiên, Ôn Uyển làm đủ tư thái, còn về phần những người đó có tới hay không thì tùy bọn họ.

Tống Lạc Dương nhận được thiếp mời, tâm tình vui vẻ. Có thể thấy Ôn Uyển thu học sinh, một nữ tử thu học sinh, ông là ông sư cũng có thêm vinh dự a. Dĩ nhiên Tống Lạc Dương mong đợi sau này Ôn Uyển có thể chuyên tâm vào sự nghiệp giáo dục, đừng đi theo con đường làm ăn, chính là lãng phí thời gian, làm bẩn Ôn Uyển nhà ông nha.

Về phần mấy đại nho khác, sau khi Tống Lạc Dương biết Ôn Uyển cũng gửi thiếp mời cho bọn họ, liền phái gã sai vặt thiếp thân đi hỏi bọn họ có đi hay không, nhất định phải cho một câu trả lời chính xác, chắc chắn. Tống Lạc Dương tỏ vẻ, nếu người nào dám nói không đi, hắn nhất định trở mặt.

Mọi người vốn cũng đã định đi, nghe thấy Tống Lạc Dương nói trở mặt không khỏi lắc đầu, ông Tống này càng lớn tuổi càng giống trẻ con.

Hạo Thân vương nhận được thiệp mời, cười to, điều này cũng trong suy đoán của ông: “Nha đầu này thu học sinh mà chuẩn bị thanh thế lớn như vậy. Vừa lúc, có thể gặp Ôn Uyển nói chuyện một chút.” Hạo Thân vương biểu lộ mình có hứng thú, nhưng cụ thể thì không rõ ràng, lần này đi vừa dịp hỏi xem Ôn Uyển có tính toán gì?

Tâm tình Kỳ Mộ cũng rất vi diệu. Ôn Uyển khua chiêng gõ trống lớn như vậy để thu học sinh cùng biểu hiện của nàng trong quá khứ khác nhau một trời một vực. Kỳ Mộ cũng lo lắng tới dụng ý chân chính của Ôn Uyển. Mặc dù hắn cho rằng việc Ôn Uyển muốn đỡ Linh Đông thượng vị, xác suất là rất thấp, nhưng thấp không phải là không có.

Kỳ Mộ không nắm bắt được, thương nghị cùng mấy phụ tá. Mọi người đều không đoán nổi rốt cuộc quận chúa có ý gì? Nhưng đều nói “Binh tới tướng đỡ, nước tới có đất chặn, nên yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Kỳ Mộ có cái gì cũng chỉ yên lặng ở trong mật thất thương nghị cùng phụ tá, nhưng ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên thì không giống thế, hắn trực tiếp xác nhận, Ôn Uyển trịnh trọng như thế, là lòng muông dạ thú: “Xem ra bổn vương suy đoán không sai, Ôn Uyển quả thật muốn nâng đỡ một con rối.”

Phụ tá trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể khuyên giải Yến Kỳ Huyên yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao bây giờ còn chưa có manh mối Ôn Uyển quận chúa định ủng hộ thái tử điện hạ.

Ngày mười sáu tháng mười, là ngày Linh Đông hành lễ bái sư, Ôn Uyển thu hắn làm học sinh.

Ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt. Tất cả những người Ôn Uyển đưa thiếp mời đều có mặt. Hạo Thân vương, Thuần vương, sáu vị đại nho, mấy vị hoàng tử toàn bộ đều tới dự lễ.

Ôn Uyển tự mình đi tới nghênh đón Hạo Thân vương.

Hạo Thân vương vừa thấy Ôn Uyển liền cười ha ha: “Nha đầu, sau này sẽ phải có hành vi giống lão sư nha.” Bỏ qua bối phận, Hạo Thân vương thật sự đối với Ôn Uyển vạn phần cảm thán, không nói tới chuyện kiếm tiền, chỉ dựa vào việc Ôn Uyển có thế xử lý nhiều chuyện ngay ngắn rõ ràng như vậy đã đáng quý. Đừng nói một nữ tử, đổi lại rất nhiều nam nhân đều không làm được.

Ôn Uyển cười nói: “trong lòng cháu thật sợ hãi, cần ông chú trợ giúp a.” Ôn Uyển từng lo lắng đối với việc dạy dỗ Linh Đông, nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung không thể không phát, nên giờ cứ dựa theo biện pháp của nàng để dạy. Dù sao, nàng quyết định sẽ mang toàn bộ bản lĩnh dạy, còn Linh Đông có thể học được bao nhiêu là chuyện của hắn.

Ôn Uyển cảm thấy, tận nhân lực nghe thiên mệnh (Cố hết sức còn thành hay bại là ý trời). Mặc dù suy nghĩ tốt đẹp, nhưng thực tế còn phải xem xét. Hiện tại Linh Đông mới 5 tuổi, tương lai còn dài. Hơn nữa tương lai trùng tùng nguy cơ, ai có thể đảm bảo Linh Đông luôn may mắn đến cuối cùng. Cho nên hiện tại Ôn Uyển dự định sẽ dạy dỗ thật tốt, những thứ khác nàng không cưỡng cầu.

Có Hạo Thân vương trấn giữ, những người khác đều giữ vững quy củ, mấy hoàng tử cũng mang nụ cười chúc mừng đi vào.

Lễ bái sư ở cổ đại có trình tự rất phức tạp, tổng cộng chia làm tám bước.

Đầu tiên người chủ trì ngồi vào vị trí. Lần này người chủ trì là Hạo Thân vương và Tống Lạc Dương. Vốn mọi người cho rằng Hoàng đế sẽ tới, nhưng bởi vì Hoàng đế đã có ước định với Ôn Uyển nên không tới. Tống Lạc Dương là lão sư của Ôn Uyển, theo quy củ từ trước thì có chút không phù hợp, nhưng Tống Lạc Dương kiên trì muồn làm chủ trì, Ôn Uyển không lay chuyển được liền thuận theo ý hắn.

 Còn thiếu 1 đoạn, ngày mai sẽ post bổ sung


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui