Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Sau khi Linh Đông nhập phủ, Ôn Uyển không nói chuyện hay gặp gỡ hắn, mà để Hạ Ảnh dẫn hắn tới một căn phòng. Trong phòng có quyển sách vỡ lòng mà Ôn Uyển biên soạn cho hài tử. Trước đó Linh Đông chưa thấy quyển sách này, bởi vì quyển sách này được biên soạn cho hài tử hai tuổi, Linh Đông đã lên thư phòng để học tập, không cần xem sách của hài tử hai tuổi nữa.

Thời gian dần trôi, Linh Đông nhìn trời bên ngoài dần dần tối xuống, muốn đi ra ngoài nhưng không ra được vì cửa đã khóa. Hắn không biết Ôn Uyển muốn làm cái gì, có chút sợ hãi lớn tiếng kêu: “cô ơi, cô ơi”, đáng tiếc không có ai trả lời.

Hạ Dao đối với hành động đầu tiên của Ôn Uyển là nhốt Linh Đông trong phòng, không cho ai hầu hạ, cảm thấy rất nghi hoặc: “Quận chúa, người muốn làm gì?”

Trên thực tế trong viện vẫn có người, chỉ có điều Linh Đông không nhìn thấy (Ảnh vệ mà Hoàng đế cho hắn, có điều Ôn Uyển đã phân phó rằng nàng muốn khảo nghiệm Linh Đông nên ảnh vệ đại nhân cũng không hiện thân)

Trời ngày càng tối đen, ban ngày Linh Đông không ăn cái gì, đói bụng đến không muốn nhúc nhích. Bên trong phòng thực ra có nước uống và ít điểm tâm, nhưng hắn chỉ có thể ở trong phòng, không ra được cũng không có người ở cùng.

Rốt cuộc Linh Đông không chịu được, tự bò lên giường chui vào trong ổ chăn, dần dần ngủ thiếp đi giữa cơn nghi hoặc, trước khi ngủ vẫn là đang suy nghĩ không biết cô muốn làm gì.

Ôn Uyển dỗ hai con ngủ xong liền đứng lên hỏi Hạ Dao: “Linh Đông ở đó thế nào?” Đây là hạng mục Ôn Uyển vừa mới nghĩ tới, nói là khảo nghiệm không bằng nói là muốn xem khả năng chịu đựng của Linh Đông như thế nào.

Hạ Dao không biết Ôn Uyển muốn làm gì, chỉ đáp: “Quận chúa, Linh Đông đang ngủ. Vì sao lại muốn giam hắn lại, còn không cho người khác tiếp xúc.” Hạ Dao suy nghĩ trăm mối mà không có cách giải.

Ôn Uyển không có giải thích.

Minh Duệ cũng lặng lẽ hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, sao không để cho biểu ca ăn cơm?” hắn cũng muốn biết Mẹ định làm gì.

Ôn Uyển cười hỏi: “Muốn biết sao?”


Minh Duệ gật mạnh đầu.

Ôn Uyển vuốt vuốt đầu nhi tử, đáp: “Tự mình suy nghĩ. Muốn làm tướng quân không chỉ cần võ công tốt, còn cần đầu óc linh hoạt mới có thể thắng trận, cho nên Minh Duệ nhà ta cần phải tự suy nghĩ thật tốt.” Nàng thích dùng biện pháp như vậy để giáo dục nhi tử.

Mặt Minh Duệ đầy hắc tuyến (Đen thui), mẹ thật biết đả kích người khác.

Ở Đông Cung, thái tử phi cũng rất lo lắng, thấp giọng nói với thái tử: “Không biết Linh Đông ở phủ quận chúa có thoải mái hay hông? Nó có thể lạ giường mà mất ngủ không?” Dù chứa bao nhiêu tính toán rốt cuộc vẫn là máu thịt của chính mình.

Thái tử cảm thấy Như Vũ suy nghĩ phiền phức: “Linh Đông ở trong phủ của Ôn Uyển sao có thể kém được?” Hôm nay lễ bái sư cử hành long trọng như vậy, có thể thấy Ôn Uyển đã tốn tâm tư. Hắn nhìn thấy thần sắc khó coi của Tam đệ và Ngũ đệ, mặc dù trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng sảng khoái tới cực điểm.

Thái tử phi cũng không có biện pháp gì, sợ nói nữa thái tử lại muốn phất tay áo rời đi, nên chỉ có thể kiềm chế vô số tâm tư ở đáy lòng.

Nửa đêm Linh Đông tỉnh lại, thấy trong phòng vẫn lạnh tanh, không một bóng người, liền kêu rất nhiều lần: “Cô, cô, người ở đâu?” Nhưng chỉ có bóng đêm tịch mịch khôn cùng trả lời hắn.

Kêu hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Linh Đông tiếp tục ngủ, nhưng trong lòng vạn phần suy nghĩ, tại sao cô lại muốn nhốt hắn trong phòng? Thời gian trôi qua rất chậm, một ngày mà giống như một năm vậy.

Hôm sau khi thức dậy, Ôn Uyển vừa đánh quyền vừa hỏi: “Linh Đông thế nào rồi?”

Hạ Dao nhỏ giọng đáp: “Hiện tại còn nằm trên giường.”


Ôn Uyển nghĩ tới thân thể gầy yếu của Linh Đông: “Ngươi đi xem trạng thái của hắn như thế nào? Nếu còn có thể chống đỡ thì để hắn tiếp tục ở trong đó.” Ôn Uyển không phải muốn ngược đãi Linh Đông, mà chỉ muốn xem năng lực thừa nhận của hắn thế nào.

Dĩ nhiên nếu bên cạnh Linh Đông không có Ảnh vệ trông chừng thì Ôn Uyển cũng không yên tâm nhốt một đứa bé mới năm tuổi trong phòng một mình. Vì có ảnh vệ đại nhân nên Ôn Uyển cũng không lo lắng.

Hạ Dao trở lại thông báo Linh Đông vẫn bình thường, có đồ ăn thì ăn, uống nước rồi tự một mình đọc sách rất hăng say.

Ôn Uyển gật đầu, tâm thái rất tốt nha. Hài tử năm tuổi mà có thể làm được như thế là rất khó, Ôn Uyển có thêm một phần lòng tin với Linh Đông.

Ôn Uyển đi đến tiền viện xử lý công việc. Còn Linh Đông bị nhốt trong phòng sau khi ăn uống no đủ tiếp tục xem sách, nhưng xem một lúc liền để quyển sách xuống trực tiếp ngẩn người.

Hơn một năm qua, mặc dù Linh Đông chỉ ghé qua phủ Quận chúa mấy lần nhưng mỗi lần thấy Ôn Uyển ở bên Minh Duệ và Minh Cẩn đều rất hâm mộ. Dù gặp không nhiều nhưng cô cũng rất quan tâm tới hắn, tuyệt đối không trách móc hoặc khinh ghét hắn… Có lẽ đây là một hình thức khảo nghiệm của cô dành cho mình nha, nghĩ tới đây, Linh Đông thấy bình tĩnh vô cùng.

Lần này coi như Linh Đông chó ngáp phải ruồi. Hắn ở Đông cung không quá được coi trọng, bình thường cũng ở viện của riêng mình. Trong viện có bà vú, thái giám, cung nữ, nhưng bởi vì thân phận nên những người này cũng chỉ như làm như không khí, không thể cùng hắn trao đổi, chơi đùa, nghịch ngợm cùng hắn càng không thể (nếu thái tử phi biết không chết cũng bị lột một tầng da) nên Linh Đông đã có thói quen đơn độc. Hiện nay hắn ở trong phòng, trừ không thể tự mở cửa đi ra ngoài còn những việc khác so với ở Đông cung cũng không khác biệt.

Linh Đông vô cùng bình tĩnh, đáng tiếc Hạ Dao và Hạ Ảnh không bình tĩnh như hắn.

Đến trước bữa tối, Hạ Dao rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Quận chúa rốt cuộc muốn làm gì? Đã một ngày một đêm rồi vẫn giam Linh Đông trong phòng a?”

Hạ Dao cũng biêt Ôn Uyển sẽ không hại Linh Đông, nhưng nàng thật không hiểu ý định của Ôn Uyển khi làm việc này.


Ôn Uyển nhìn thần sắc không đồng ý của Hạ Dao, cười đáp: “Ngươi nghĩ là vì không phải hài tử của ta nên sẽ không đau lòng phải không?”

Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh, đáp: “Nếu là Minh Duệ và Minh Cẩn, Quận chúa có thế làm thế được sao?” Nhốt hài tử một mình trong phòng chẳng quan tâm, vạn nhất có chuyện gì bị lạnh bị kinh hãi, đây không phải là chuyện đùa? Cho nên Hạ Dao khẳng định nếu là hài tử của mình Ôn Uyển tuyệt đối không nỡ.

Ôn Uyển lắc đầu: “Nếu là Minh Duệ thì có thể, Minh Cẩn ta không nỡ.” Minh Duệ có thể chịu được nỗi khổ này, nhưng Minh Cẩn nếu bị giam lại không khóc đến mất cả tiếng thì tuyệt không ngừng.

Ôn Uyển nói xong thì cười một tiếng. Nàng muốn tự mình dạy dỗ hài tử, từ chuyện này xem ra có chỗ không thích hợp. Phương diện võ công của Minh Duệ nàng có thể giám sát, nhưng phương diện bài vở và bài tập của cả hai có chút không thể đảm nhiệm, xem ra vô cùng cần mời lão sư.

Hạ Dao cũng biết Ôn Uyển không phải người độc đoán: “Quận chúa, vậy rốt cuộc người muốn làm gì?” Làm gì mà như là muốn ngược đãi đứa trẻ đó, hơn nữa là ngược đãi ngay ngày đầu tiên, thật cho người ta suy nghĩ trăm ngàn lần vẫn không thể nào hiểu được.

Ôn Uyển cười cười, không có giải thích.

Không chỉ Hạ Dao buồn bực, trong hoàng cung hoàng đế cũng buồn bực không dứt, không biết Ôn Uyển muốn làm cái gì? Hài tử vừa vào phủ quận chúa đã giam lại.

Tôn công công nghe chuyện liền thưa: “Hoàng thượng, chắc là quận chúa muốn khảo nghiệm Linh Đông điện hạ.”

Hoàng đế lườm Tôn công công một cái. Đó không phải lời nói thừa sao? Nếu không vì khảo nghiệm thì giam lại làm gì? Vấn đề là, hoàng đế nghĩ mãi không rõ rốt cuộc nàng đem giam Linh Đông lại là vì khảo nghiệm cái gì, đây mới là vấn đề then chốt.

Lại một ngày nữa trôi qua, buổi tối trong phòng không có người, Linh Đông nhìn căn phòng đen ngòm, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi. Đã một ngày một đêm, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Sau khi Linh Đông ngủ Ôn Uyển mới vào phòng, thấy trên mặt hắn có vẻ nghi hoặc, nhưng không có biểu hiện hoảng sợ cùng tức giận. Ôn Uyển vuốt trán Linh Đông, thầm nghĩ đứa bé này nội tâm có tố chất không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.

Linh Đông mặc dù nội tâm có chút mạnh mẽ, không tệ lắm, nhưng vừa đến một địa phương xa lạ lại bị giam luôn một ngày một đêm nên rất nhạy cảm. Tay Ôn Uyển vừa chạm vào trán hắn thì hắn liền mở mắt. Vừa mở mắt đã nhìn thấy Ôn Uyển.


Linh Đông tuy trên mặt có vẻ trấn định, nhưng trong lòng thì vô cùng nôn nóng. Một ngày một đêm vừa qua đối với hắn phảng phất như đã trôi qua hàng thế kỷ, lúc này nhìn thấy Ôn Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Cô, người đã tới rồi.”

Ôn Uyển khẽ cười, giữ Linh Đông đang muốn ngồi dậy lại, khẽ khàng đắp lại chăn cho hắn, hỏi: “Một ngày một đêm này ở một mình trong phòng, có sợ hay không? Có oán giận ta hay không?”

Linh Đông gật đầu đáp: “Có chút sợ hãi, nhưng cháu biết cô làm như vậy, nhất định là có mục đích. Đúng rồi, sao cô lại muốn giam cháu lại?”

Ôn Uyển nhìn thấy trong mắt Linh Đông có nghi ngờ, không hề thấy vẻ tức giận hay oán hận, lại càng không có sợ hãi. Nàng cảm thấy mình thật đã nhìn lầm, đứa bé này có chỗ nào khiếp nhược đâu, ngay cả Minh Duệ gan lớn cũng không thể làm tốt được như vậy.

Ôn Uyển nhìn Linh Đông đang nghi hoặc, biết phải giải thích thỏa đáng cho hắn: “Nói cho cô biết, ngày này trôi qua rất khó chịu phải không?” Đứa trẻ này tâm tư vẫn còn tinh khiết, đáng tiếc nhất định sẽ bị mình nhuộm đen.

Linh Đông đỏ mặt đáp: “Dạ, rất khó chịu, cũng rất sợ. Nhưng cháu biết cô có dụng ý mới làm thế nên cố khắc chế.” Bởi vì có tín niệm này chóng đỡ cho nên hắn không quá sợ hãi, chỉ có chút mê mang khó hiểu thôi.

Ngón tay Ôn Uyển xẹt qua hoa văn điêu khắc trên ghế, tạo thành âm thanh chói tai, Linh Đông nghi hoặc nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển khẽ thở dài nói: “Trước đó cô đã nói với cháu, tại sao phụ vương và mẫu phi của cháu lại muốn cháu có thể được ta yêu thích? Đó là vì ta có quyền, có tiền lại được Hoàng gia gia của cháu sủng ái. Nhưng cháu có biết, trước kia cuộc sống của ta như thế nào không?”

Linh Đông lắc đầu: “Không biết”. Chuyện của Ôn Uyển hầu như tất cả mọi người đều biết, nhưng Linh Đông là một hài tử, không ai đem những gì nàng đã trải qua để kể lại cho hắn.

Ôn Uyển cười rất lạnh nhạt, điềm nhiên kể: “Ta lúc nhỏ bị nhốt trong một cái viện nhỏ, trừ một ma ma bên cạnh thì không có bất kỳ ai. Mà ma ma phải ra ngoài làm việc mới có tiền nuôi sống ta nên thường không có nhà, cho nên trong viện chỉ có một mình ta. Khi đó, không ai nói chuyện hay chơi đùa cùng ta, ta cứ như vậy dần dần lớn lên.” Ôn Uyển có thể tưởng tượng hài tử kia có bao nhiêu tịch mịch, đặc biệt Hoàng ma ma còn thường xuyên kể cho nàng về thân phận địa vị thực của nàng. Miêu tả và thực tế chênh lệch quá lớn, có mấy người có thể chịu được. Ôn Uyển khó có thể tưởng tượng hài tử kia làm sao có thể sống tới sáu tuổi.

Ánh mắt Linh Đông mở thật to.

Ôn Uyển đứng lên, tiếp tục kể: “Người trong thiên hạ hâm mộ địa vị hôm nay của ta, nhưng bọn họ lựa chọn quên lãng tất cả những cực nhọc, vất vả ta đã phải trải qua mới có ngày hôm nay.” Ôn Uyển không chỉ muốn nhìn khả năng nhẫn nại của Linh Đông, nàng còn muốn mượn cơ hội này nói rõ cho Linh Đông biết, tương lai con đường hắn đi có khó khăn thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận