Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Trong hôn lễ còn có một trái tim xếp bằng hoa. Một đôi tân nhân từ cổng hoa bước ra. Đến trước mặt hoàng đế và Hạo thân vương. So với hôn lễ quái dị này, một cổng hoa thật không đáng nói đến.

Ôn Uyển lúc này đã đứng bên người Hạ Dao, khẽ cười nhìn đôi tân nhân này, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Hạo thân vương đoán chừng lần đầu tiên làm người chủ hôn, giọng nói không chắc chắn. Thanh cuống họng một cái rồi hô: “Nhất bái thiên địa ~” “Nhị bái cao đường ~” “Phu thê giao bái ~” “Kết thúc buổi lễ.”

Tới đây là kết thúc, mọi người chuẩn bị tản đi. Toàn phúc thái thái Đông thế tử phi cũng chuẩn bị đỡ tân nương vào kiệu mang về hỉ phòng.

Hoàng đế cũng đứng dậy, cùng với Hạo thân vương chuẩn bị đi.

Ôn Uyển bước nhanh tới, cất giọng nói: “Mọi người đừng gấp, còn một trình tự nữa. Xin mọi người chờ trong chốc lát.” Làm sao đã xong, đây mới hoàn thành bước hôn lễ kiểu Trung Quốc. Hôn lễ phương tây của nàng còn chưa bắt đầu nữa! Dĩ nhiên hôn lễ kiểu phương tây của nàng là để hai người trao đổi nhẫn.

Tất cả mọi người nhìn Ôn Uyển, nào có chuyện hai trình tự. Trình tự thứ hai là của tân lang và tân nương, nàng chen vào làm cái gì?

Hoàng đế cười nói: “Nha đầu, còn muốn hành hạ thành dạng gì nữa?” Hoàng đế nhìn Võ Tinh và tân nương còn đang phủ khăn voan đang đứng bất động, cũng biết đôi tân nhân này sớm biết được tin tức rồi. Nếu không thì không có khả năng không chút kinh ngạc.

Ôn Uyển hôm nay cười nói từ đầu đến cuối. Ôn Uyển thành thân cũng không cười vui mừng như vậy: “Cậu hoàng đế, cậu chờ một lát. Một chút thôi, không mất nhiều thời gian.”

Hoàng đế nhìn một chút xem Ôn Uyển làm thành cái dạng gì, cho nên lại ngồi xuống. Chính Hạo thân vương cũng ngồi xuống. Nhìn một chút coi Ôn Uyển còn muốn làm chuyện thú vị gì.

Ôn Uyển cái gì cũng không làm. Chẳng qua đừng trước mặt tân lang và tân nương: “Xin mời tân lang, tân nương trao nhẫn.” Vốn Ôn Uyển còn muốn để bọn họ tuyên thệ. Chẳng qua nghĩ đến nội dung tuyên thệ, nhớ đến người ở chỗ này, Ôn Uyển cuối cùng vẫn là bỏ qua. Cổ đại cũng không nói cái gì mà tình với chả yêu. Đây là phạm kị húy, nơi này dạy chính là nội hàm. Thời đại này mọi người sẽ không đem yêu hay gì gì đó giắt ở ngoài miệng. Nếu nói ở trước mặt nhiều người, nói không chừng còn bị chụp cái mũ thương phong bại tục. Ôn Uyển cũng không dám phá vỡ truyền thống. Đơn giản hóa thành hai người trao nhẫn.

Hạ Ảnh lấy nhẫn, đứng ở bên đôi tân nhân. Trước Võ Tinh đeo nhẫn cho Hạ Dao, sau đó Hạ Dao bằng vào cảm giác đeo nhẫn cho Võ Tinh. Có khăn voan che vẫn có thể chính xác không nhầm, Ôn Uyển than thở, nhân tài à!

Ôn Uyển cao giọng nói: “Một bước cuối cùng, tân lang cõng tân nương về nhà.” Ôn Uyển vừa dứt lời, một trận gió lớn nổi lên, hoa đào khắp núi nghiêng ngả, hoa đào rào rào rơi xuống. Cảnh sắc này còn đẹp hơn cảnh rắc hoa đào vừa nãy.

Bất quá gió có lớn hơn cũng không thổi bay khăn voan của Hạ Dao. Khi đó Hạ Dao đã từng nghĩ đến trên núi gió lớn, cho nên ở bốn góc khăn voan thêu bốn đồng tiền.

Lúc này gió lớn như vậy khiến Ôn Uyển thấy rất tiếc, nếu mở khăn voan ra, để mọi người chiêm ngưỡng tân nương xinh đẹp, cũng là một chuyện tốt nha.

Võ Tinh ngồi xổm xuống, Hạ Dao bám lên tấm lưng rộng rãi của Võ Tinh. Từ trên núi xuống đi bộ cũng mất ba khắc. Nhưng Ôn Uyển nghĩ đến Võ Tinh là người luyện võ chút chuyện này cũng chẳng thấm vào đâu.

Tân lang cõng tân nương xuống, những người khác cũng xuống theo. Hoàng đế và Hạo thân vương chưa xuống, Hoàng đế nhìn trời lại nhìn Ôn Uyển: “Nha đầu, ông trời rất cho con mặt mũi. Tình hình này chỉ lát nữa là mưa.”

Ôn Uyển ngửa đầu, giật mình, mặt trời thật đã bị che rồi. Bất quá mặc dù mặt trời đã khuất sau mây nhưng trên trời vẫn không có mây đen, nên không mưa được: “Cậu hoàng đế, nếu mưa cũng được, tốt nhất là mưa phùn. Cậu hoàng đế, trong mưa ngắm hoa đào đó mới là thời khắc đẹp nhất. Cậu hoàng đế, có muốn cùng cháu ngắm cảnh đẹp trong mưa không.” Ôn Uyển nói rừng đào trong mưa là thời khắc đẹp nhất, phải là mưa nhỏ, nếu là mưa to tầm tã, tránh mưa còn không kịp nơi nào còn cảnh đẹp.

Chuyện tiếp theo của đôi tân nhân đã sớm được an bài thỏa đáng. Dù không có Ôn Uyển ở đó cũng không loạn, phụng bồi hai trưởng bối là đúng đắn. Chẳng qua Ôn Uyển nói lời này cũng rất hứng thú. Thời tiết ngày hôm nay khẳng định là không mưa, còn ngày mai đã nói là không được.

Hạo thân vương có hứng thú: “Hoàng thượng, nếu không xem một chút cảnh đẹp trong mưa nhé.” Ông tới lâu như vậy cũng chưa từng ngắm rừng đào trong mưa.

Võ Tinh cõng Hạ Dao ổn định xuống núi. Đến tân phòng thì đặt Hạ Dao xuống, trên trán đã xuất hiện mồ hôi.

Hỉ nương đưa cây xứng tới, Võ Tinh nhận lấy, nâng khăn voan lên. Thấy Hạ Dao xinh đẹp động lòng người, mắt Võ Tinh nóng bỏng có thể đốt cháy người.

Mọi người trong hỉ phòng đều rối rít khen tân nương thật xinh đẹp. Lần này Hạ Dao quả thực rất đẹp, đều nói tân nương là xinh đẹp nhất, một chút cũng không sai.

Hạ Dao bị nhìn như vậy mặt có chút hồng, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn. Người khác nhìn không ra nàng đang khẩn trương nhưng đôi tay nắm chặt đã tiết lộ tâm tình thật sự của Hạ Dao.

Hỉ nương dùng khay mang rượu mừng đến bên cạnh. Võ Tinh không dời mắt, đưa tay lấy đôi chén uyên ương bạch ngọc, đưa cho Hạ Dao một cái. Một dây hồng ti kết đồng tâm kết quấn hai đáy chén lại, thanh mảnh như tơ nhưng lại dây dưa khắng khít. Hạ Dao rốt cuộc không thể bình tĩnh rồi, sắc mặt vô cùng hồng dưới ánh mắt của mọi người uống ly rượu hợp hoan này.

Sau khi náo xong mọi người đều đi ra ngoài. Chỉ còn Hạ Nhàn ở một bên, nàng cho người mang thức ăn lên: “Mọi người đều ra ngoài rồi. Buổi trưa sẽ có tiệc rượu. Quận chúa đã dựa theo yêu cầu của tỷ, tận lực đơn giản. Ở giữa đã bớt rất nhiều chuyện phiền phức.” Chuyện trọng yếu nhất thì không có tỉnh lược nhưng những chuyện như là bước ngạch cửa, bước qua chậu than, đều lược bớt.

Hạ Dao ăn xong cảm thấy cả người thư sướng rất nhiều: “Mới rồi ta nghe thấy rất nhiều tiếng kinh hô? Là cái gì vậy?” Nhiều tiếng tán thán như vậy muốn không để ý cũng không được.

Hạ Nhàn kể chuyện hôn trường có hoa đào rơi xuống, cảnh sắc kia thật đẹp, mọi người không nhịn được tán dương: “Hạ Dao, thực sự cực kỳ đẹp.” Hâm mộ cũng không được, bất quá có thể cảm thụ một lần cũng là không tệ.

Hạ Dao có chút tiếc nuối mình không được thấy tận mắt. Lúc đó nàng rất muốn xốc khăn voan lên mà nhìn, đáng tiếc rốt cuộc vẫn bị quy củ trói buộc.

Hạ Dao nhìn chiếc nhẫn trên tay, hình elip. Sau khi lấy xuống, cẩn thận quan sát, phát hiện phía trên có một kí hiệu kì quái. Ở giữa có khắc một đóa hoa đào. Không cần nghĩ cũng biế kiểu dáng cua chiếc nhẫn này là do Quận chúa thiết kế. Nhìn giá y trên mình và nhẫn trên tay: “Quận chúa đâu?”

Hạ Nhàn cười: “Quận chúa còn ở trên núi phụng bồi hoàng thượng và Hạo thân vương.” Quận chúa mời hai vị này làm người chủ hôn và người chứng hôn thật không dễ dàng.

Hạ Dao cười, không nói gì. Cảm kích gì đó không cần nói ra, ghi tạc trong lòng là được.

Hoa nở hai bên, các cành như một.

Lời Hoàng đế không ứng nghiệm. Mặc dù mặt trời núp sau mây nhưng trời không mưa. Vẫn luôn âm u, mãi cho đến giờ ăn trưa vẫn chưa mưa.

Ôn Uyển cười nói: “Cậu hoàng đế, đến lúc mưa chúng ta lại đến.” Đây là nói nhảm, ngày mai Hoàng đế chuẩn bị về kinh thành, nào có ngày mai.

Hoàng đế nhìn nhìn trời: “Ngày mai có thể sẽ mưa. Nếu ngày mai không mưa sang năm lại đến xem.”

Ôn Uyển cười không lên tiếng, mưa hay không mưa còn phải xem ý tứ ông trời. Ôn Uyển không biết thực ra Hoàng đế đã hỏi tướng quan (quan quan sát khí tượng), quan viên nói mấy ngày nay sẽ có mưa. Hoàng đế vốn tưởng rằng hôm nay sẽ mưa, không ngờ lại là một ngày nắng to. Sau khi mặt trời ra lại núp sau mây, thật sự quá cho Ôn Uyển mặt mũi.

Sau khi Ôn Uyển trở về liền đi tân phòng gặp Hạ Dao, lúc này Hạ Dao đã đổi trang phục, Hạ Dao mặc một bộ xiêm y màu đỏ thẫm bằng vân cẩm, thêu hoa sen vàng.

Hạ Dao ngày thường chỉ mặc đồ màu trắng. Hôm nay mặc đồ rực rỡ như vậy, cả người thêm mấy phần sức sống.

Ôn Uyển hỏi Hạ Dao cảm thấy thế nào, Hạ Dao khẽ cười: “Cũng chỉ là đi qua sân, thì có cảm thụ gì? Cảnh đẹp kia ta lại không được thấy.” Đáng tiếc đây này.

Chưa nói được hai câu đã nghe thông báo Minh Duệ và Minh Cẩn đang chờ nàng dùng bữa này! Ôn Uyển chưa nói đã bị Hạ Dao đuổi ra. Ôn Uyển ở đây nàng cả người cảm thấy không tự nhiên.

Ôn Uyển trở về viện của mình. Minh Cẩn rất ủy khuất: “Mẹ đi đâu vậy? Đã nửa ngày không thấy mẹ. Con rất đói!” Ngày thường Ôn Uyển mặc dù bận rộn, nhưng bữa trưa vẫn ăn cùng hai đứa bé. Bây giờ đã sớm qua giờ cơm, Hạ Ảnh dỗ hai bé ăn, Minh Duệ tỏ vẻ nhất định phải đợi mẹ về cùng ăn, Minh Cẩn đói bụng chỉ có thể kêu than, Linh Đông cũng cùng chờ. Này vẫn chờ đến bây giờ.

Ôn Uyển ôm ba đứa bé hài lòng nói: “Đều là những đứa bé hiếu thuận. Đi, ăn cơm thôi.”

Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Dao và Võ Tinh đến đây gặp Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, rất hài lòng.

Hạ Dao mặc cung trang đỏ thẫm bằng vân cẩm có thêu phượng văn. Sơ búi tóc Triêu Dương Ngũ Phượng đoan trang, búi tóc có cài trâm phượng có gắn hồng bảo thạch lưu tô. Mang kim lũy ti khảm hồng bảo thạch song loan điểm thúy bộ diêu. Giữa búi tóc còn cài lưu khai bách tử khảm châu ngọc thúy hoa. Đai lưng bằng ngọc, thể hiện tư thái thướt tha, toàn thân hoa quý, mặt phấn hàm xuân. Lông mày, khóe mắt có chứa một sự không giận tự uy.

Về phần Võ Tinh mặc cẩm bào cổ tròn màu xanh ngọc bằng vân cẩm, có thêu đằng văn màu đen, thân mình thẳng tắp, bớt chút âm nhu, giữa hàng lông mày có thêm mấy phần anh khí và nhu hòa.

Bản thân Võ Tinh không tệ, nhưng đứng chung một chỗ với Hạ Dao, hoàn toàn bị áp đảo một phương. Nhưng mà bộ dáng kia của Võ Tinh chứng tỏ hắn không ngại (để ý thì đã không cưới, cũng không phải ngày đầu biết Hạ Dao).

Ôn Uyển thấy vậy rất hài lòng. Đều nói người dựa vào quần áo, phật dựa kim trang, khí thế toàn thân thế này đứng cạnh nàng cũng không yếu bớt: “Trước đi tạ ơn cậu hoàng đế, sau đó ăn sáng.” Hoàng đế cho Hạ Dao thể diện, làm người chứng hôn, cho nên cái ân này là không thể thiếu.

Ôn Uyển chờ Hạ Dao đi, cười híp mắt: “Nhìn đi, sau khi Hạ Dao thành thân phảng phất như thành người khác. Hạ Ảnh, mau tìm một người, ta cũng sẽ thu xếp cho ngươi.” Nhìn sắc mặt hàm xuân mới rồi của Hạ Dao, mặc dù trên mặt không có bao nhiêu ý cười, nhưng Ôn Uyển biết nàng rất hài lòng.

Hạ Dao còn nói ba từ : “Không hứng thú.”

Ôn Uyển đã có sự miễn dịch đối với ba chữ kia, lôi kéo Hạ Nhàn đến đây nói chuyện Diệp Tuần, Hạ Nhàn cũng là ba chữ không hứng thú, hơn nữa còn dùng giọng điệu cũ rích trình bày lý do cự tuyệt: “Quận chúa, hắn muốn cưới ta làm gì? Còn không phải muốn ta hầu hạ hắn? Ta cũng không phải nha hoàn, ma ma, muốn tìm người hầu hạ, đưa hai nha hoàn, bà tử qua cho hắn là được.” Nàng không muốn lập gia đình, như thế này rất tốt.

Ôn Uyển rất nhức đầu. Diệp Tuần này đã làm gì Hạ Nhàn để Hạ Nhàn bài xích hắn như vậy. Ôn Uyển cố gắng tác hợp cho Võ Tinh và Hạ Dao, cho dù ban đầu Hạ Dao không có ý này nhưng cho tới bây giờ Ôn Uyển cũng không buông tha ý nghĩ này. Bởi vì Ôn Uyển biết rõ gốc gác của Võ Tinh, biết Hạ Dao gả cho Võ Tinh, Võ Tinh nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Dao. Nhưng Ôn Uyển không biết nhiều lắm về Diệp Tuần, cũng không biết đây rốt cuộc là hạng người gì? Sở dĩ Ôn Uyển không buông bỏ không phải vì Bạch Thế Niên ba lần bốn lượt nhắc đến, mà là vì thấy thái độ của Diệp Tuần rất thành khẩn.

Ôn Uyển rất đau đầu, đi tìm Hạ Ảnh, hỏi cách nhìn của nàng đối với Diệp Tuần. Hạ Ảnh cẩn thận suy nghĩ một chút. Nói Diệp Tuần là kẻ mồm mép ba hoa, nói không suy nghĩ.

Ôn Uyển có chút không tin, nếu là người kém như vậy, sao Bạch Thế Niên có thể tôn trọng? Là người dù sao cũng có một chút khuyết điểm. Chỉ cần không là vấn đề mang tính nguyên tắc, Ôn Uyển thấy không sao cả.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển còn không buông tha, suy nghĩ một chút vẫn là nói chuyện tình nàng biết cho Ôn Uyển: “Hạ Nhàn được Quận chúa phân phó đi biên thành chiếu cố tướng quân, Hạ Nhàn chiếu cố tướng quân vô cùng chu toàn, không rõ chi tiết……” Hạ Ảnh nói tới đây chần chờ một chút, không biết nên nói hay không. Nàng lo lắng Quận chúa sẽ có ngăn cách với Hạ Nhàn. Nhớ năm đó chỉ là một chuyện hiểu nhầm Quận chúa có thể rút trâm đâm, lúc này nghe nhàn thoại Hạ Nhàn chung tình với tướng quân, nàng sợ Quận chúa không dung được Hạ Nhàn. Cũng không thể trách Hạ Ảnh lo lắng, chủ yếu là Ôn Uyển thể hiện ghen tuông quá mức.

Khi Hạ Ảnh nhận được tin tức kia, đã cảm thấy buồn cười. Hạ Nhàn cũng không phải là cô gái mười tám đôi mươi không hiểu sự đời suốt ngày nghĩ tới lang quân như ý. Hạ Nhàn là tâm phúc bên cạnh Quận chúa, lại được huấn luyện chuyên nghiệp, định lực hơn người, làm sao có thể có lòng ngưỡng mộ tướng quân. Như vậy làm sao có thể qua cửa của nàng và Hạ Dao, càng không nhận được tín nhiệm của Quận chúa. Chỉ có thể nói người truyền bá lời đồn quá nông cạn. Cũng vì Hạ Ảnh không tin, tin tức kia cũng không nói cho Ôn Uyển biết. Ôn Uyển cũng không biết có chuyện như vậy xảy ra.

Ôn Uyển thấy thần thái của Hạ Ảnh có chút quái dị: “Nói đi, có gì không thể nói. Nếu thực sự là không thể, cho dù hắn là người đắc lực bên cạnh tướng quân, ta cũng không đáp ứng.” Người có thể khiến Hạ Ảnh lộ ra thần thái như vậy, có thể thấy được không phải là chuyện nhỏ.

Đến nước này rồi, Hạ Ảnh cũng không giấu diếm nữa: “Hạ Nhàn dốc lòng chiếu cố tướng quân, có thể quá mức chu toàn, Diệp Tuần hoài nghi trong lòng Hạ Nhàn có tướng quân.”

Ôn Uyển há miệng cảm thấy khó hiểu: “Làm sao có thể? Diệp Tuần sao lại hoài nghi Hạ Nhàn có ý với Bạch Thế Niên?” Được rồi, Ôn Uyển thừa nhận chồng nàng đúng là có vốn khiến nữ nhân yêu thích, nếu không khi đó thiên hạ đệ nhất danh kỹ cũng không nguyện ý ủy thân, Thích Lệ Nương nguyện ý làm thiếp của hắn. Nếu đổi thành những nữ nhân khác, Ôn Uyển còn có thể tin tưởng, nhưng Hạ Nhàn theo bên nàng mười năm, một mực trung thành với nàng. Đầu óc có nóng lên cũng không làm chuyện như vậy.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển hỏi vậy, cho là Ôn Uyển hoài nghi Hạ Nhàn, vội vàng giải thích: “Quận chúa, đây đều là Diệp Tuần nói lung tung không căn cứ. Căn bản không có chuyện đó. Quận chúa, nếu chuyện này là thật, ta và Hạ Dao còn có thể tha cho nàng ta sao?” Bởi vì tin tưởng cho nên không hoài nghi. Nếu Hạ Nhàn thật có tâm tư như thế, đó chính là phản chủ, nàng và Hạ Dao đã sớm xử lý.

Ôn Uyển bật cười: “Ta là người không nói lý lẽ vậy sao? Thiệt là, nếu ta không tin Hạ Nhàn ta sẽ phái nàng đi chiếu cố Bạch Thế Niên sao? Các ngươi nên nói cho ta biết chuyện này từ đầu, ta cũng không tốn thời gian với Bạch Thế Niên.”

Sắc mặt Hạ Ảnh giãn ra.

Ôn Uyển rất im lặng, xem tin đồn nàng là người hay ghen, đến người bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Thiệt là, nếu vì một tin đồn không căn cứ mà nàng không dung được Hạ Nhàn vậy thì không phải gọi là hay ghen mà phải nói là không có đầu óc. Hạ Nhàn dốc lòng chiếu cố nàng mười năm, một mực trung thành với nàng. Chồng nàng dù là người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đi nữa nàng cũng không thể hoài nghi Hạ Nhàn. Lại nói ban đầu Hạ Nhàn ở một bên hầu hạ nàng và Bạch Thế Niên, cũng không thấy Hạ Nhàn liếc mắt nhìn Bạch Thế Niên, đi một chuyến đến biên thành liền quỷ nhập thân ngưỡng mộ Bạch Thế Niên sao? “Chuyện này coi như thôi, sau này không nhắc lại nữa.”

Sau lưng nói chuyện thị phi của người khác với nam nhân thì không phải là người có phong độ, ánh mắt cũng không lớn đến đâu. Bất kể nguyên nhân gì, sau khi nghe Hạ Ảnh nói một phen, Ôn Uyển bỏ ý nghĩ này. Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh xong thì đi thư phòng. Viết một bức thư cho Bạch Thế Niên, chửi Bạch Thế Niên một trận sau đó tỏ ý nàng không đáp ứng. Chuyện này đến đây chấm dứt.

Sau khi Hạ Dao tạ ơn Hoàng đế, lại đi bái tạ Hạo thân vương, hai người cầm về không ít đồ. Ôn Uyển thấy Hạ Dao trở lại, nói từ giờ đến trước khi về kinh thành, cho hai người được nghỉ ngơi. Cho hai người bọn họ một tuần trăng mật ngọt ngấy.

Hạ Dao không đồng ý.

Ôn Uyển đuổi nàng đi: “Trở về kinh thành lại nói. Ở đây thì có chuyện gì? Bên cạnh ta đã có Hạ Ảnh, bên ngoài có nhiều thị vệ như vậy, các ngươi vừa mới thành thân, vừa lúc đang ở thôn trang, nên có một tuần trăng mật ngọt ngào.” Trở về kinh thành Hạ Dao phải phụng bồi nàng ra ngoài, dạy võ cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Võ Tinh phải quản lý một đám thị vệ trong phủ. Ai cũng bận rộn, cho nên cơ hội như vậy không thể lãng phí.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển kiên quyết, nàng cũng biết tính tình Ôn Uyển. Không biện pháp, chỉ có thể nghe theo Ôn Uyển phân phó. Thật ra nàng thấy hai người chung đụng không có vòng vo như vậy.

Nội tâm Ôn Uyển hi vọng Hạ Dao có một đứa con, nhưng Ôn Uyển cũng lo lắng đây này. Hạ Dao năm nay đã ba mươi sáu (Võ Tinh kém Hạ Dao một tuổi, hai người đúng là tình yêu chị em). Nhiều tuổi như vậy, nếu có con sẽ rất nguy hiểm. Ôn Uyển mờ mịt nói với Hạ Dao chuyện này để nàng chuẩn bị cho tốt. Hạ Dao nói không cần Ôn Uyển quan tâm, sẽ không có chuyện này xảy ra, nói cách khác hai người cũng chưa muốn có con.

Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói vậy trong lòng có chút sầu lo. Ôn Uyển hỏi riêng Võ Tinh, Võ Tinh cũng không ngại: “Quận chúa, Hạ Dao có thể gả cho thuộc hạ, thuộc hạ đã vô cùng thỏa mãn, thuộc hạ cũng không muốn có con.” Có con là có gánh nặng, có vướng bận, đây là việc không cho phép.

Có lẽ nam nhân khác có ý niệm có con nối dõi, nhưng Võ Tinh không có. Trước kia là qua hôm nay không biết ngày mai, cuộc sống hiện tại tốt như vậy, hắn thấy đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui