Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Linh Đông còn đang suy nghĩ mọi chuyện thì Như Vũ mang theo một nhóm người vào sân. Linh Đông đứng lên, cung kính kêu lên: “Mẫu phi.”

Như Vũ thấy nhi tử đang đứng ở trong sân, vẻ mặt lạc lõng. Đáy lòng cũng không chịu nổi: “Mau đi vào trong đi, ở bên ngoài lạnh lắm, gió thổi sẽ cảm lạnh.”

Đến trong phòng. Như Vũ lấy một áo choàng bằng gấm màu tím nhạt đem ra: “Thử một chút xem. Nếu còn chỗ nào không tốt thì mẫu phi thừa dịp hai ngày này lại sửa lại.”

Linh Đông nhìn chiếc áo choàng bằng gấm màu tím ở trong tay Như Vũ, trên áo choàng gấm còn có hoa văn một con trăn rất phức tạp, ống tay áo cùng với dưới cổ áo đều dùng chỉ kim tuyến thêu hoa văn chìm, nút áo trên y phục toàn bộ cũng là nút cài làm mặc ngọc thạch lớn nhỏ màu đen. Bộ xiêm y lộ ra vẻ cực kỳ quý giá.

Bảo Trúc ở bên cạnh nói như đang hiến vật quý: “Điện hạ, Nương nương mất rất nhiều công sức và thời gian để làm xiêm y cho điện hạ, điện hạ mau thử một chút.” Bảo Trúc không có bị Thái Tử Phi đuổi, Thái Tử Phi chỉ đem Bảo Trúc gọi về bên cạnh mình. Hoàng hậu không có ở đây nên cũng không còn người nào có thể áp chế nàng được. Trong ngày thường không có việc gì đều mang theo Bảo Trúc, còn nếu có chuyện quan trọng thì đều mang theo Bảo Vân.

Linh Đông nghe thấy xiêm y này là đích thân Như Vũ làm cho hắn. Trên mặt rốt cục có nụ cười: “Mẫu phi, y phục rất đẹp.” Ở trong phủ Quận chúa, Ôn Uyển chọn màu sắc cho mấy đứa nhỏ cũng không chọn những màu sặc sỡ, đều nghiêng về màu nhạt. Đây là do Ôn Uyển đặc biệt thích, Ôn Uyển cho là bé trai không cần ăn mặc hoa văn xinh đẹp tới như vậy . Cho nên chọn màu sắc cho đứa nhỏ đều nghiêng về những màu thanh nhã. Mà Minh Duệ bị Ôn Uyển ảnh hưởng, rất thích màu đen cùng màu xanh. Còn Minh Cẩn thì lại tương đối ưa thích quần áo xinh đẹp , hết lần này tới lần khác Ôn Uyển không thích nhìn hắn mặc màu đỏ tía, y phục của Minh Cẩn hôm nay màu sắc sặc sỡ nhất cũng chỉ là màu tím cùng với màu xanh ngọc . Minh Cẩn uốn éo phản đối cũng không được, chỉ có khuất phục ở dưới áp lực mạnh của Ôn Uyển.

Chờ Linh Đông mặc lên người, lộ ra vẻ hơi ngắn một chút. Vì đứa nhỏ cũng lớn lên nhanh, y phục này lại làm ở lúc lễ mừng năm mới, nhưng cho dù như thế Linh Đông vẫn rất vui mừng. Nhớ tới trước kia mẫu phi đích thân làm một chiếc áo choàng cho ca ca, hắn nhìn thấy còn thèm thật lâu, không nghĩ tới hắn cũng có.

Lần này lại quay về phủ Quận chúa, Linh Đông còn cố ý mặc cái xiêm y này về phủ quận chúa. Minh Duệ và Minh Cẩn thấy hắn mặc một thân áo choàng gấm màu tím nhạt, bên hông treo ngọc bội màu xanh nạm vàng, Linh Đông vô cùng giống một công tử ca quý phải, không nhịn được mà cười lên.

Minh Duệ rất bình tĩnh, Minh Cẩn thì lại xông lên để quấy rối.

Linh Đông vội vàng khoát tay: “Đừng tới đây. Đây là xiêm y mà mẫu phi ta đích thân làm cho ta, các đệ không thể làm hư của ta được.” Tên tiểu tử Minh Cẩn này rất giảo hoạt hư hỏng! Thời điểm mới tới thì ngày ngày đều tìm cách nghịch ngợm hắn. Lúc ấy Ôn Uyển còn nói với hắn, muốn hắn hòa mình vào cùng với Minh Duệ và Minh Cẩn. Nếu nàng nhúng tay, ngược lại sẽ không dễ dàng cùng hai người chung đụng tốt được. Sau lại bị Minh Cẩn nghịch ngợm làm cho có kinh nghiệm và thói quen nên cũng có thể phản kháng, đáng tiếc hắn đều ở thế hạ phong. Nhưng quan hệ tranh đấu bên trong lại càng ngày càng tốt lên.

Linh Đông còn không biết. Nguyên nhân là bởi vì hắn lúc trước đã cùng Minh Duệ và Minh Cẩn quen biết rồi. Nếu là một người xa lạ đi vào, vậy cũng không phải là trêu cợt nữa.

Minh Cẩn thấy xiêm y xinh đẹp như vậy , vô cùng hâm mộ: “Mẹ còn không có làm xiêm y cho chúng ta đâu, đệ cũng chưa từng mặc qua xiêm y mà Mẹ làm.” Chưa nói thì không biết, vừa nói liền thấy chênh lệch rồi.

Minh Duệ liếc Minh Cẩn một cái. Mặt không thay đổi nói: “Đệ không thấy Mẹ rất bận rộn hay sao, đệ còn muốn Mẹ làm xiêm y cho đệ ? có phải đệ muốn Mẹ bị bệnh không ?” Theo Minh Duệ suy đoán, mẹ hắn không biết có may được xiêm y hay không, chứng cớ chính là Minh Duệ chưa từng nhìn thấy Ôn Uyển thêu thùa. Đối với chuyện này Minh Duệ cảm thấy không sao cả, Tú phường kia cũng là Mẹ mở, cùng với Mẹ làm cũng không có cái gì khác nhau. Mẹ có thời gian may xiêm y còn không bằng theo bọn hắn nhiều hơn một chút đâu!

Minh Cẩn vội vàng lắc đầu: “Vậy thì không được. Đệ muốn Mẹ thật tốt .” Đừng để cho Mẹ ngã bệnh nữa. Lần trước Mẹ bị cảm không cho hắn đến gần, ba ngày đều chỉ có thể đứng nhìn xa xa thôi, không thể nhích tới gần được, lúc ấy hắn khổ sở rất nhiều a .

Minh Duệ vốn thấy thần sắc vui mừng của Linh Đông , không chuẩn bị đả kích hắn. Nhưng nghe thấy lời nói của Minh Cẩn. Lại nhìn thấy xiêm y của Linh Đông, tâm tư vòng vo mấy vòng, cười nói: “Linh Đông, Mẹ của huynh có khả năng thêu tốt như vậy sao, không ngờ có thể thêu ra được hoa văn phức tạp tới như thế, so với thêu nương ở phủ chúng ta còn giỏi hơn không biết bao nhiêu lần đâu.” Trong lời nói là chứa đầy châm chọc. Bộ y phục này nếus Thái Tử Phi đích thân thêu , Bạch Minh Duệ hắn liền cắt đầu xuống làm cầu đá.

Minh Cẩn là một đứa bé lanh lợi, vừa nghe giọng giễu cợt của Minh Duệ liền kinh ngạc nói: “Ca ca, huynh là nói Linh Đông ca ca đang gạt chúng ta. Cái xiêm y này không phải là Đại cữu mẫu đích thân làm ? Vậy tại sao Đại cữu mẫu nói là nàng tự mình làm ?” Hai hài tử cùng Linh Đông quen biết hơn ba năm rồi, biết Linh Đông là một người thành thật. Không biết dùng những lời nói như thế để lừa gạt bọn họ. Cho nên, nói dối chỉ có thể là Thái Tử Phi.

Mặt Linh Đông đỏ lên nghiêm túc nói : “Nói nhảm, mẫu phi ta nói là do nàng tự mình làm.” Nha hoàn bên cạnh Như Vũ nói bộ y phục này là thái tử phi tự mình làm , Như Vũ lúc ấy cũng không có phản bác. Cho nên Linh Đông hoàn toàn,từ đầu sẽ không nghĩ tới bộ y phục này là mượn tay người khác làm.

Minh Duệ buồn cười nói: “Huynh đang ở đây nói ta lừa huynh.” Minh Duệ thấy Linh Đông không lên tiếng, xoay người để cho gã sai vặt ở bên cạnh đi tới tú phường tìm một thêu nương tới: “Ta đối với cái này không hiểu, nhưng ta dám khẳng định hoa văn phức tạp như vậy không phải người bình thường có thể thêu được, nếu như huynh không tin tưởng thì để cho thêu nương tới nói xem như thế nào .” Thật ra không cần hỏi thêu nương. Minh Duệ có thể khẳng định. Phải biết rằng khả năng thêu thùa cũng giống như luyện võ vậy, cần phải có bản lĩnh vững chắc từng ngày, cho nên nếu như không có thời gian mười mấy hai mươi năm thì không thể thêu ra được những đồ án phức tạp như thế này. Hơn nữa riêng chiếc áo choàng gấm thêu hoa văn mãng xà, hoa văn này nếu như không có thời gian một hai tháng thì không thêu xong được. Thái Tử Phi là một người bận rộn như thế, còn có chuyện lớn nhỏ cần phải quản, làm sao có nhiều thời gian để đi làm chiếc áo choàng này.

Minh Cẩn luôn luôn rất tin tưởng Minh Duệ , mặc dù không nói thêm gì nữa. Nhưng trên khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, động tác này cực kỳ rõ ràng, giống như đang nói y phục này căn bản không phải là mẫu phi ngươi làm. Mẫu phi ngươi đang nói láo, lừa gạt ngươi.

Linh Đông hôm nay tám tuổi rồi, mấy năm này dưới sự dốc lòng dạy dỗ của Ôn Uyển thì so sánh với những đứa nhỏ năm tuổi cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Nhưng rốt cục cũng chỉ có tám tuổi, thấy Minh Duệ cùng với Minh Cẩn châm chọc rõ ràng như vậy thì trong lòng liền không thể chịu nổi. Hắn rất rõ tính cách của Minh Duệ, nếu không mở miệng thì thôi, còn mở miệng chính là nói tới điểm quan trọng nhất. Nếu Minh Duệ mở miệng, tám chín phần mười cái xiêm y này không phải là mẫu phi làm.

Linh Đông cuối cùng nói: “Ta có chút mệt mỏi, đi về phòng trước.” Sau khi trở về liền đổi xiêm y trên người xuống. Linh Đông nhìn xiêm y sững sờ. Trong lòng cụ thể đang suy nghĩ gì cũng chỉ có hắn biết.

Ôn Uyển thấy tâm tình của Linh Đông xuống thấp, hỏi nguyên do. Nàng cũng không tiện khiển trách Minh Duệ, bởi vì nha hoàn ở phía dưới cũng nói bộ y phục này khẳng định không phải là do Thái tử phi làm. Ôn Uyển trong lòng oán giận Như Vũ, trước kia vẫn vắng vẻ hài tử. Hôm nay cầm một bộ xiêm y nói là đặc biệt làm cho hắn, bất kể có phải là nói sai hay không thì việc này cũng khiến cho đứa nhỏ không vui một trận, với một đứa nhỏ mà nói đây chính là một loại thương tổn khác. Cũng không biết nàng ta làm Mẹ là như thế nào. Hay là chỉ để ý sinh không quan tâm nuôi. Ôn Uyển nghĩ tới đây trong lòng lầm bầm, cũng thế, dù sao sinh rồi cũng có người chuyên môn chăm sóc, đến tuổi thì có người dạy . Cái thời đại bịp bợm này cũng chỉ muốn sinh nhiều, nếu có nhiều con trai thì mới có thể đứng vững gót chân, không để ý tới chất lượng. Bình thường nhiều con trai thì lớn phải gánh chịu gia nghiệp, còn nhỏ thì đặt ở trong lòng bàn tay, còn trung gian thì lạc lõng ( lại nói, đây cũng là hiện tượng đều tồn tại ở triều đại này rồi ).

Ôn Uyển nhìn Linh Đông khẽ than thở. Đứa nhỏ bảy tuổi chính là thời điểm nhạy cảm. Cộng thêm Linh Đông mặc dù cùng Minh Duệ và Minh Cẩn chung đụng rất hòa hợp, nhưng rốt cuộc vẫn không hoàn toàn dung nhập vào trong cùng với Minh Duệ và Minh Cẩn. Cũng giống như có một bức tường vậy, thủy chung đều có ngăn cách. Nhưng lớp ngăn cách này không phải là Ôn Uyển có thể đánh vỡ . Minh Duệ và Minh Cẩn là một huynh đệ sinh đôi cùng một mẹ. Không chỉ có như thế, Minh Duệ và Minh Cẩn căn bản đều mở mắt ra đã ở cùng một chỗ, sáu năm này hai huynh đệ cũng chưa từng tách nhau ra. Tình cảm cực kỳ thâm hậu, đừng thấy Minh Cẩn có bộ dáng thường tố cáo Minh Duệ , nhưng nếu Ôn Uyển thật muốn ra tay độc ác trừng trị Minh Duệ ( trừng phạt nho nhỏ Minh Cẩn cho là xem náo nhiệt ), Minh Cẩn sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Ôn Uyển vừa định trấn an Linh Đông, Hạ Dao đã đi tới mở miệng nói: “Quận chúa. Nghê chưởng quỹ còn đang phía ngoài chờ người. Người đi qua xem một chút đi!”

Ôn Uyển có chút kinh ngạc, Nghê chưởng quỹ cùng Tiền chưởng quỹ đều là hôm sau mới tới một chuyến. Hôm qua mới tới rồi sao hôm nay lại tới nữa. Ôn Uyển phản ứng rất nhanh, Hạ Dao căn bản không có đi ra ngoài, vẫn một mực ở bên người nàng, có người đến hay không làm sao nàng ấy biết được, đoán chừng là có lời gì muốn nói rồi: “Các con đi luyện chữ trước đi, qua hai ngày nữa là tiên sinh tới rồi. Đến lúc đó nếu là tiên sinh nói là chữ các con xấu thì sẽ làm mất mặt mẹ đấy, đến lúc đó mẹ sẽ trừng trị các con một trận.”

Minh Duệ đi ra cửa đầu tiên. Minh Cẩn theo đuôi ngay phía sau. Linh Đông đi theo cuối cùng.

Ôn Uyển trở lại thư phòng, hỏi Hạ Dao: “Tại sao? Có lời gì mà cần phải bịa ra một lý do để ra ngoài như vậy?”

Hạ Dao mở miệng nói: “Ta thấy Quận chúa muốn khuyên Linh Đông, cho nên ngăn cản Quận chúa. Quận chúa, chuyện này là chuyện của Đông cung, người trước nay chưa hề nhúng tay vào. Cho dù bây giờ người có chen tay vào, Quận chúa, thử nghĩ xem tương lai, chuyện tương lai người có thể chen tay vào sao? Còn không bằng cứ như vậy. Để cho Linh Đông tự mình cảm nhận. Có lẽ không ôm kỳ vọng sau này cũng có thể bớt khó chịu đi một phần.”

Ôn Uyển sửng sốt, nàng thật đúng là không nghĩ lâu dài như thế. Tuy nói nàng cũng biết. Nếu dạy được Linh Đông ra rồi thì sau này thật sự chính là một lá bài chủ chốt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút tư tâm lúc trước thôi. Đứa nhỏ đặt ở bên cạnh do nàng tận tâm dạy bảo, nên không có suy nghĩ nhiều như thế.

Lời của Hạ Dao trầm xuống : “Quận chúa, con đường tương lai Linh Đông phải đi sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần hắn có thể vượt qua được những khó khăn này, vượt qua được những cạm bẫy kia thì sau này hắn sẽ ở ngôi cửu ngũ chí tôn. Quận chúa, đế vương không cần bằng hữu, chỉ cần thần tử. Cho nên, người để cho Minh Duệ và Minh Cẩn có quan hệ hòa hợp với hắn, trở thành bạn tốt là đúng. Hoàng đế vốn không có huynh đệ chí thân, cũng không cần huynh đệ chí thân. Còn về phần tình cảm mẹ con thì nếu khách khí là tốt hơn.” Linh Đông cùng Thái Tử Phi chỉ khách khí mà không thân cận thì mới là tốt nhất đối với Quận Chúa.

Ôn Uyển dừng một chút: “Hài tử còn nhỏ, ngươi suy nghĩ cũng quá xa rồi. Thân thể của cậu hoàng đế còn khỏe mạnh, nếu sống thêm hai ba mươi năm cũng không thành vấn đề. Ta đã hứa với cậu hoàng đế, ta tốn thời gian mười năm để dạy Linh Đông . Mười năm về sau này thì cứ giao cho cậu hoàng đế đi.” Ôn Uyển chỉ muốn chịu trách nhiệm dạy thật tốt, đem những thứ nàng biết được có thể dạy đều dạy, thật sự không nghĩ tới việc sẽ dạy Linh Đông thành một người cô đơn.

Ngôn ngữ của Hạ Dao rất sắc bén: “Thời điểm khi hắn bị thái tử cùng Thái Tử Phi đẩy ra, vận mệnh đã định rồi. Linh Đông, không thành công thì không thể thành nhân.” Linh Đông không thượng vị được thì đợi chờ Linh Đông cũng chỉ có một con đường, là đường chết.

Những người khác thượng vị khẳng định không cần nói, chỉ nói nếu Linh Nguyên thượng vị làm hoàng đế, cũng trăm phần trăm không thể dung chứa Linh Đông được. Ôn Uyển cùng hoàng đế là quân thần có thể cùng sống chung hòa bình, không chỉ do trong lòng hoàng đế phóng khoáng ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ hội : giống như rất nhiều người đều cho là hoàng đế có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo), hơn nữa còn chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, cộng thêm phần tình cảm Ôn Uyển đánh bạc tính mạng để cứu hoàng đế, mới có thể làm cho hoàng đế toàn tâm toàn ý mà tín nhiệm. Cũng bởi vì như thế, Ôn Uyển mới có thể tay cầm quốc tài mà gả có tướng quân tay cầm trọng binh nhưng vẫn có thể bình yên vô sự hưởng thụ tôn vinh. Nhưng Linh Đông thì không thể nào . Chỉ những gì Hạ Dao đã hiểu rõ về Linh Nguyên, đứa bé kia từ nhỏ liền thích giở ra chút thông minh nhỏ, ngươi nghĩ một đứa bé thích chơi những âm mưu nhỏ kia còn có thể trông cậy vào hắn là người lòng dạ rộng lớn thiện lương sao? Mà Thái Tử Phi rõ ràng đem tất cả kỳ vọng đều cho Linh Nguyên rồi, đến lúc đó tình cảm mẹ con, tương lai tình cảm huynh đệ cũng rất khó vẹn toàn mà chung sống hòa bình, chính là quan hệ mẹ con cũng không thể hòa hợp được. Chẳng qua là quyền thế ở trước mặt thì tình cảm mẹ con, tình nghĩa huynh đệ cũng chỉ là hư vô .

Ôn Uyển im lặng không nói.

Hạ Dao lắc đầu nói: “Ta biết, Quận chúa không nỡ. Nhưng đây là số mệnh của Linh Đông. Ở thời điểm Thái Tử Phi đẩy hắn đi ra ngoài, cũng đã nhất định là hắn phải ở con đường này mà đi lên, hắn không có đường lui, chỉ có thể tiến không thể lùi. Nếu quận chúa thật sự muốn tốt cho Linh Đông thì đừng nhúng tay vào những chuyện này, để cho hắn từ từ suy nghĩ rồi hiểu ra, từ từ rồi Linh Đông cũng sẽ có thói quen.” Linh Đông đối mặt, đúng là một màn tràn đầy lừa gạt, tính toán, là thế giới ngươi lừa ta gạt.

Ôn Uyển mím môi, đến cuối cùng một câu cũng không nói. Chẳng qua là tìm một cơ hội, Ôn Uyển tìm Minh Duệ nói chuyện: “Tiểu tử ngốc, nếu Linh Đông cao hứng, thì con cứ để cho hắn cao hứng, làm sao lại muốn cho hắn khó chịu vậy!” Ôn Uyển muốn biết tại sao Minh Duệ có cố ý vạch trần lời nói dối này. Minh Duệ cũng không phải là người nhỏ mọn.

Minh Duệ hừ hừ : “Mẹ, con ghen tỵ, Mẹ chưa từng may quần áo cho con cùng với đệ đệ đâu! Nghe thấy hắn ở đây khoe khoang ( Linh Đông rất oan uổng, ta không có khoe khoang có được hay không?) con liền muốn vạch trần ra.”

Ôn Uyển biết Minh Duệ không nói nguyên nhân chân chính: “Đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn với mẹ để lừa đảo, nói với mẹ ý nghĩ chân chính của con.”

Minh Duệ sau khi suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, cũng không có cái ý nghĩ chân thật gì, chính là nhìn thấy Linh Đông cao hứng thì con rất nghen tỵ với hắn, mới nói cho hắn biết được sự thật. mẹ, con cùng với đệ đệ lớn như vậy còn chưa từng được mặc qua xiêm y mà mẹ làm.” Nguyên nhân chân thật thì khẳng định không thể nói rồi.

Ôn Uyển thấy hắn không nói thì cũng không cưỡng cầu. Chẳng qua đứa nhỏ lớn như vậy quả thật nàng cũng chưa từng làm xiêm y cho đứa nhỏ: “Thì ra cục cưng nhà ta cũng có thời điểm có ánh mắt hẹp hòi như vậy. Bảo mẹ làm áo choàng cho các con thì không được, nhưng mẹ có thể làm vài món áo lót cho các con.” Làm áo lót thì rất đơn giản, cho người ta lấy quần áo cắt tốt rồi, nàng may vài mũi kim liền được, cũng rất nhanh mà không phí công sức gì.

Minh Duệ cũng biết được những chuyện này nên cười nói: “Tốt.” Mặc dù nói hắn cho rằng mặc quần áo không phải do mẹ chính tay làm cũng không có quan trọng gì, chỉ cần mẹ thật lòng đối với bọn hắn, thương yêu bọn hắn thì như thế cũng đủ rồi, những thứ khác cũng chỉ là hư vô. Nhưng đã lấy cớ nói ra, Mẹ cũng nguyện ý làm, vậy hắn sẽ không cự tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui