Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển ở trong ngự thư phòng cùng hoàng đế nói chuyện ngân hàng, vừa nói ngân hàng đã mở rộng được không sai biệt lắm, thêm một năm nữa là có thể đạt tới mong muốn của nàng: “Cậu Hoàng đế, người có muốn nhập ngân hàng vào quốc khố nữa hay không?” Lúc trước Ôn Uyển có ý muốn ngân hàng nhập vào quốc khố, trở thành sở hữu của Yến gia. Nhưng trải qua chuyện mấy hoàng tử mưu đoạt thương hành, Ôn Uyển đối với ý nghĩ này đã có dao động. Nếu nhập vào quốc khố rồi, chính là tài sản của quốc gia. Ngân hàng còn có thể giữ được hay không, thật là khó nói. Nếu đã nhập vào rồi, đến lúc đó bị những người kia từng bước đục khoét, Ôn Uyển có muốn nhúng tay cũng nhúng tay không được. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ tới nàng trơ mắt nhìn tâm huyết của mình trở thành miếng thịt béo cho đám người đó ăn hết, sau đó cái gì cũng không còn, liền rất đau lòng.

Hoàng đế trầm ngâm một chút rồi nói: “Cháu thấy thế nào?” Lúc trước Ôn Uyển có nói đem bạc và sổ sách tách ra, như vậy có thể tránh cho quan lại tham ô ngân sách thuế má. Lúc trước Hoàng đế vẫn không tỏ thái độ, cũng bởi vì Ôn Uyển chưa nói ra phương án cụ thể. Hơn nữa, ông cho rằng ý tưởng của Ôn Uyển là tốt, nhưng muốn áp dụng sẽ rất khó khăn. Tham ô hay không tham ô, chế độ đương nhiên trọng yếu, nhưng bản lĩnh cũng phải có. Mà quan trọng nhất, chính là người đang ngồi trên ghế rồng kìa.

Ôn Uyển nói ra lo lắng của mình: “Cháu vốn muốn ngân hàng nhập vào hộ bộ. Nhưng bây giờ xem ra, nếu nhập vào hộ bộ rồi, hàng năm mấy trăm vạn lượng thu lợi tức của ngân hàng liền trở thành một khối thịt lớn, ai cũng muốn đi đến cắn một ngụm. Đến lúc đó thân phận của cháu cũng không thích hợp nhúng tay. Cho nên, cháu cảm thấy được hiện tại không nhập vào là tốt nhất.” Những năm này chuyện tham nhũng thường xuyên phát sinh, Ôn Uyển đối với cái đám quan lại trên quan trường có chút không yên lòng, cộng thêm một đám hoàng tử lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Hiện tại ngân hàng ở trên tay nàng là tài sản thuộc về nàng, nếu muốn chẳng khác nào đắc tội nàng, những người này tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu trở thành tài sản của triều đình, đám người kia chắc chắn hạ thủ không nương tay. Đến lúc đó ngân hàng nhất định sẽ suy bại, kết quả kia hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu của nàng.

Đã có chuyện lần trước, tâm đề phòng của hoàng đế đối với mấy hoàng tử càng sâu. Hơn nữa nếu ngân hàng nhập vào quốc khố, cũng không còn là tài sản riêng nữa, những lợi tức thu vào cũng sẽ không phải chuyển vào kho vàng của ông nữa. Lấy tiền từ quốc khố, nào có dễ dàng như lấy tiền từ trong túi mình: “Vậy thì không nhập vào. Ít nhất hiện tại không nhập.” Theo ý nghĩ của Hoàng đế, ít nhất khi ông còn sống sẽ không nhập vào. Có những sản nghiệp này, ông cả đời này cũng không lo chuyện tiền bạc. Muốn dùng như thế nào thì xài thế đó, không cần sợ đám Ngự sử buộc tội, không cần bị đám người bên dưới làm cho phiền lòng.

Nói xong chuyện này, lại nói đến một chuyện khác: “Cậu Hoàng đế, ngân hàng đã lớn mạnh không sai biệt lắm. Cháu đang tính mở rộng chiều rộng của thương hành.” Ôn Uyển tính toán mở thêm mấy chi nhánh ngân hàng, ít nhất ở mấy thành thị phồn hoa mở chi nhánh ngân hàng.

Sau khi Ôn Uyển để sản nghiệp qua tay cho Ngọc Phi Dương, cũng thời khắc chú ý, còn có thể thường xuyên nói chút ý kiến. Bốn sản nghiệp trừ Minh Nguyệt sơn trang, sơn trang cần thiên thời địa lợi nhân hoà, không dễ dàng xây như vậy. Ba sản nghiệp còn lại, tửu lâu, Di Viên. Bán đấu giá ba sản nghiệp, nhanh chóng mở rộng chi nhánh, hơn nữa năm đầu đã có lợi nhuận. Năm thứ hai thì có thể hoàn vốn.

Có những kinh nghiệm này, mở rộng thương hành cũng không phải đại sự gì. Dĩ nhiên, Ôn Uyển nói mở rộng thương hành, chính là muốn để thương hành này phát huy tác dụng như loại hình thương nhân bán sỉ ở hiện đại. Nói như vậy, những vật phẩm ở địa phương nơi thương hành vận hành, có thể lưu thông xung quanh. Thương hành kiếm tiền, kinh tế của địa phương cũng có thể kéo lên, vẹn toàn đôi bên.

Hoàng đế nghe suy nghĩ của Ôn Uyển, liên tiếp gật đầu: “Rất tốt.” Nếu thương hành có thể có tác dụng như Ôn Uyển nói, vậy sau này thuế má càng nhiều rồi.

Ôn Uyển cùng hoàng đế nói những thứ này, cũng không phải chỉ vì muốn cho hoàng đế tâm lý nắm chắc, mà còn muốn hoàng đế đồng ý. Sau này nàng làm việc cũng dễ dàng.

Nói xong chuyện làm ăn, lại nói đến chính vụ, nói xong chính vụ, nói đến quân vụ. Dĩ nhiên, hoàng đế nói chuyện mang binh đánh giặc cùng Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không cảm thấy hứng thú, chứ đừng nói đến cho ý kiến. Lần này Hoàng đế nói đến chuyện nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới. Quá trình nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới không thuận lợi: “Năm ngoái vũ khí kiểu mới vừa ra tới. Nhưng vẫn chưa đạt tới hiệu quả mong muốn, hiện tại đang phải tiến hành thí nghiệm rất nhiều lần.” Hoàng đế tạo áp lực rất lớn xuống đám người phía dưới, nhưng vẫn không được hiệu quả, hoàng đế thực vội a!

Ôn Uyển nở nụ cười: “Cậu Hoàng đế, dục tốc bất đạt. Người không thấy xưởng đồng hồ cùng trại Trân Châu của cháu, cháu cũng phải để bọn họ dùng mười năm mới nghiên cứu ra đấy. Nghiên cứu chế tạo vũ khí phức tạp hơn, ba năm cũng không tính quá lâu. Người phải cho bọn hắn lòng tin, cũng đúng lúc khích lệ bọn họ. Nếu không, áp lực quá lớn, cứ một mực giục ngựa chạy, còn không phải càng ngày càng kiệt sức sao.” Chỉ cần triều đình có thể cung cấp đủ tiền, để cho bọn họ từ từ nghiên cứu chế tạo, nhất định có thể ra được thành quả.

Hoàng đế liên tiếp gật đầu. Chờ Ôn Uyển nói xong hỏi Ôn Uyển có thể cho chút ý kiến hay không, Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu Hoàng đế, chuyện buôn bán cháu còn có hứng thú, nhưng trên chuyện chính vụ có đưa ra một chút ý kiến cũng là miễn cưỡng. Muốn để cháu đi làm cái này, cháu đối với cái này một chữ cũng không biết. Người tạm tha cho cháu đi.”

Hoàng đế cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng Ôn Uyển. Lúc này không ai tới quấy rầy hoàng đế, Ôn Uyển muốn chuồn cũng chuồn đi không được. Hoàng đế thì sao, cùng Ôn Uyển nói đến chuyện riêng: “Ôn Uyển, nếu ai cũng giống như cháu, đầu của cậu cũng sẽ không đau như vậy.” Nghĩ tới Tư Thông mất mặt đáng xấu hổ kia, tâm tình hoàng đế tự nhiên không tốt.

Ôn Uyển đầu đầy mơ hồ, còn tưởng hoàng đế không để ý đến chuyện Tư Thông. Không nghĩ tới có thể nghẹn lâu như vậy, không dễ dàng nha! Chẳng qua cái đề tài này nói cùng Ôn Uyển cũng không thích hợp. Mặc dù Ôn Uyển thường xuyên cùng Hạ Dao, Hạ Ảnh tám chuyện bát quái, nhưng nói bát quái trước mặt hoàng đế, hơn nữa lại còn bát quái về nữ nhi của hoàng đế. Cho dù nàng không có đầu óc cũng không thể làm thế. Ôn Uyển chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Cậu hoàng đế, cha mẹ sinh con trời sinh tính, cũng chẳng có cách nào. Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của riêng mình. Rồi lại nói, cháu cảm thấy Tam hoàng tử hẳn là người hiếu thuận. Cậu hoàng đế người nghĩ sao!” Không chỉ có Tam hoàng tử, hiện tại ngay cả Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng rục rịch rồi. Hơn nữa biểu hiện được không kém.

Thật sự mà nói, Ôn Uyển cảm thấy con cái không quá nhiều, mà là ở tính cách. Một hai hài tử, đem toàn bộ tinh lực đặt trên người đứa nhỏ, sau này lớn lên thành dạng gì cũng không kém đâu. Nhưng ngược lại hài tử càng nhiều, không chỉ cha mẹ tinh lực có hạn, mà sau này lớn lên còn có thể nảy ra nhiều tranh chấp. Đặc biệt là hoàng tộc, lại càng là một bộ huyết lệ sử (bộ sử đầy máu và nước mắt). Dĩ nhiên, Ôn Uyển chỉ suy nghĩ trong lòng. Thời đại này coi trọng đông con nhiều cháu, không nói những người khác, ngay cả Bạch Thế Niên sau khi biết nàng sinh hai đứa con trai cũng mừng rỡ như điên đấy thôi. Có thể tưởng tượng được nếu nàng sinh hai khuê nữ, Bạch Thế Niên đảm bảo không có cao hứng như vậy đâu.

Hoàng đế không tiếp tục cái đề tài này nữa, thấy vẻ mặt khó xử kia của Ôn Uyển, cũng biết Ôn Uyển không muốn nói tới chuyện này. Hoàng đế hỏi về Linh Đông: “Đứa nhỏ này so với mấy năm trước tiến bộ không ít đấy.” Hai năm trước ông thật đúng là nhìn không vừa mắt, bộ dáng kia có chỗ nào giống hài tử hoàng gia, không khác gì xuất thân từ một gia đình nhỏ. Hai năm qua cũng miễn cưỡng nhìn được. Hai năm đã tiến bộ nhiều như vậy, hiện tại mới tám tuổi, dễ dàng uốn nắn, cộng thêm có Ôn Uyển ở bên cạnh hướng dẫn, ngoài có Lão sư dạy văn dạy võ, hoàng đế cảm thấy chú ý thêm hai phần.

Ôn Uyển cười nói: “Đúng vậy, hai năm qua đã tiến bộ rất nhiều. Ba hài tử, thì hắn là người chăm chỉ nhất. Minh Duệ lại là người lĩnh ngộ tốt nhất trong ba đứa, đáng tiếc tâm tư không đặt trên sách vở, mỗi ngày đều hận không thể đem cả mười hai canh giờ đều lấy ra luyện võ, không khác gì người điên luyện võ; Minh Cẩn có trí nhớ tốt nhất trong ba hài tử, đáng tiếc tâm tư đều đặt ở chơi đùa hưởng lạc, nếu không phải có cháu kìm hãm, tuyệt đối sẽ trở thành một gã quần là áo lụa. Tương lai Minh Duệ nhất định theo nghiệp võ rồi, có thể học võ công tốt một chút tương lai ra chiến trường cũng thêm vài phân bảo đảm, cháu cũng không phải lo lắng. Mặc dù nói Linh Đông tư chất không bằng Minh Cẩn, nhưng thiên tư có tốt hơn nữa, không học thì sau này cũng không có tiền đồ. Người muốn thành công, chín mươi chín phần là mồ hôi, chỉ có một phần là thiên tư thôi. Ba hài tử, cháu coi trọng nhất là Linh Đông. Lo lắng nhất là Minh Cẩn. Cũng không biết tiểu tử này lớn lên có phải cả đời cứ mơ mơ hồ hồ như vậy không.”

Cũng không phải Ôn Uyển cố ý ở trước mặt hoàng đế nâng Linh Đông lên còn hạ thấp hai nhi tử của mình xuống, mà sự thật chính là như thế. Thời gian Ôn Uyển quy định, Minh Duệ đều dùng để luyện công; Linh Đông cũng dùng đến có khuôn có dạng, bất quá không phải luyện công mà là học tập. Do đó xuất hiện hai tên cực đoan, Minh Duệ đối với võ học chính là một người điên, còn Linh Đông cũng là kẻ điên, học tập muốn điên luôn. Minh Cẩn đem so với hai người này, căn bản chính là cặn bã.

Hoàng đế cười nói: “Đường đi của Minh Duệ hẳn là đã định rồi, sau này nhất định phải giống như phụ thân hắn, trở thành Đại nguyên soái, nói không chừng sau này Bạch gia có tới hai vị Nguyên soái đấy. Nhưng nói lại, sau này Minh Cẩn nên học cái gì đây? Nếu không thì để cho Minh Cẩn tham chính?”

Ôn Uyển hé mắt, hình như chủ ý không tệ. Tiểu tử này miệng ngọt, tâm tư nhanh nhẹn, cũng rất nhạy cảm, rất có tố chất của chính trị gia. Chẳng qua Ôn Uyển nghĩ tới mình còn có Bạch Thế Niên, sau này nếu Minh Duệ nhập ngũ, tay cầm trọng binh, dựa theo quy củ dùng người của triều đình, Minh Cẩn hẳn là thua kém. Minh Cẩn tham chính cũng không đến được địa vị cao. Nếu tự Minh Cẩn muốn đi con đường này, thì còn tốt. Nhưng nếu nàng biết rõ con đường này khó khăn còn đẩy hắn đi đường này, sau này hài tử biết được chắc sẽ oán giận nàng. Suy nghĩ một chút, Ôn Uyển quyết định từ từ xem xét, dù sao hài tử vẫn còn nhỏ.

Ôn Uyển để xuống ý nghĩ này, buồn bực nhìn về phía hoàng đế: “Làm Nguyên soái thối kia, có cái gì tốt. Chờ Bạch Thế Niên trở lại, không đến hai năm khẳng định Minh Duệ cũng muốn rời khỏi cháu. Hiện tại cháu ngày ngày mong đợi Bạch Thế Niên trở lại, tương lai thì lại phải ngày ngày ngóng trông nhi tử trở lại.”

Hoàng đế thấy buồn cười: “Nếu cháu không nỡ, thì sau này không để cho hắn đi là được.”

Ôn Uyển lầm bầm miệng: “Hài tử trưởng thành, cuối cùng vẫn phải tự mình ra ngoài rèn luyện, cháu ngăn không tốt. Nếu ngăn cản, tương lai Minh Duệ có thể trách cháu cả đời đấy. Cháu cũng không muốn làm một người mẹ ích kỷ như vậy. Bạch Thế Niên cháu nỡ, hài tử lại càng sẽ không ngăn.” Hài tử lớn rồi tất có ý nghĩ của riêng mình, người làm cha mẹ có muốn ngăn cũng ngăn không được. Hơn nữa, sợ rằng Bạch Thế Niên biết được còn vạn phần đồng ý rồi, sao còn có thể ngăn trở.

Nói đến tương lai Minh Duệ làm Nguyên soái, hoàng đế hỏi Ôn Uyển: “Không phải cháu muốn quân quyền của Hổ uy quân hay sao, lúc nào thì sẽ tiếp nhận a? Một mình cháu quan sát xem, lúc này có thêm nhiều người trẻ tuổi đấy.” Muốn binh quyền cũng rất dứt khoát, nhưng lại không hề nguyện ý tiếp nhận quản chuyện.

Ôn Uyển cười ha ha: “Lúc này mới được nghỉ một chút, để cho cháu lấy hơi nữa chứ.”

Cân nhắc, ý là Ôn Uyển phải nhớ kỹ, đừng đến lúc đó lại không nhận: “Nha đầu, cùng cậu đánh ván cờ. Hai năm qua cũng chưa đánh cờ cùng nhau.” Hoàng đế nói xong, tự mình bưng bàn cờ tới đây.

Ôn Uyển lầm bầm, lúc này cũng đến giờ ăn cơm. Nhưng hoàng đế đã mở miệng, Ôn Uyển cũng không thể nửa đường bỏ gánh rời đi. Hơn nữa hài tử đã có Hạ Ảnh bọn họ nhìn, sẽ không có chuyện gì. Ôn Uyển yên tĩnh buông lỏng cùng hoàng đế đánh cờ.

Hai người đang đánh cờ, Tôn công công nghiêm mặt vội vàng đi tới. Hoàng đế vừa nhìn bộ dáng này, cũng biết đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Tôn công công kêu lên: “Hoàng thượng, Quận chúa, không xong, đã xảy ra chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui