Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Giam nửa tháng này, mỗi bữa ăn cũng là một chén nước một cái bánh bao, gầy đó là chuyện không chút ngoài ý muốn nào. Có Ôn Uyển nhìn chặt, ai cũng không có can đảm giấu Ôn Uyển cho hai người bọn họ thêm đồ ăn. Ôn Uyển hi vọng tinh thần cùng thân thể đồng thời bị ngược đãi sẽ có hiệu quả.

Nhưng chờ Ôn Uyển nhìn thấy hai nữ nhân gầy non nửa vòng, hơi có chút thất vọng. Nhìn thần thái hai người, hoàn toàn không có bộ dáng hối hận. Trước hết để cho bọn họ đem nữ giới sao chép đưa cho nàng xem qua. Sau khi xem xong tự tiếu phi tiếu nói: “Có muốn ta nói Minh Duệ và Minh Cẩn xem một chút sách các ngươi sao chép hay không? Để bọn hắn tới kiểm tra.”

Hai người trăm miệng một lời nói: “Không nên.” Nếu để cho Minh Duệ và Minh Cẩn xem, mặt của bọn họ có thể bị vứt xuống biên thành (tiểu tử Minh Cẩn này tuyệt đối sẽ viết vào trong thơ gửi đi biên thành). Cái này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là uy tín của hai người sẽ bị quét ra sân.

Ôn Uyển mặt mũi lạnh lùng mà nhìn về hai nữ nhân: “Nửa tháng này, nghĩ kỹ chưa? Biết mình sai ở nơi nào chưa?”

Thái độ Hạ Dao nhận sai rất tốt: “Quá vì cái lợi trước mắt rồi.”

Hạ Ảnh cũng là trực tiếp nhiều hơn: “Không nên không có đồng ý của Quận chúa mà hướng về phía Linh Đông nói những lời này. Lần sau sẽ không.” Quận chúa hẳn là trách cứ các nàng đã tự tiện chủ trương. Nhớ được lần trước cũng là như vậy, sau đó bị Quận chúa hoàn toàn loại bỏ bên ngoài. Đã nhiều năm qua, quan hệ mới vừa hòa hoãn, lại bị nữ nhân Hạ Dao này kéo xuống nước. Vốn tưởng rằng bằng vào quan hệ của Hạ Dao và Quận chúa, lần này cũng chỉ ngoài miệng khiển trách mấy câu. Không nghĩ tới…giam nửa tháng quả thật không có gì. Nhưng bị người khác biết bị phạt qua, rốt cuộc cũng nhục nhã.

Ôn Uyển không theo chân bọn họ nhiều lời, chỉ hỏi một câu nói: “Đã nghe nói qua câu ‘trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác’ chưa?”

Hai người mờ mịt, đây là ý gì?

Lửa giận của Ôn Uyển tại nửa tháng này đã ngừng lại. Nhưng đối với hai nữ nhân nặng tư tâm như thế vẫn còn có chút bất đắc dĩ: “Các ngươi thử nghĩ xem. Nếu là Linh Đông đổi thành Minh Duệ và Minh Cẩn, các ngươi đành lòng ở trước mặt hài tử nói những lời này sao?”

Hai người trăm miệng một lời nói: “Không đâu.” Hai người không chỉ nói bọn họ sẽ không nói, cũng là đang nói Ôn Uyển sẽ không đối với hai đứa bé như vậy.

Ôn Uyển nhìn hai nữ nhân, thật ra thì trong khoảng thời gian này nàng cũng tự kiểm điểm lại chính mình. Trước đó không lâu nàng biết Hạ Dao và Hạ Ảnh có một chút mờ ám. Lúc ấy nàng do dự. Một lần do dự này, ngược lại bị Hạ Dao thuyết phục. Bởi vì Hạ Dao nói cũng không sai, lời các nàng như có như không cũng là sự thật. Không có thêm dầu thêm mỡ bịa đặt. Để cho Linh Đông chính mình có một sự chuẩn bị là tốt. Bởi vì nếu Linh Đông bị hoàng đế coi trọng, đến lúc đó hoàng đế khẳng định mang theo bên người dạy. Mặc dù nói không có chuyện bỏ cha lập con, nhưng vẫn còn có một Linh Nguyên ở phía trước. Linh Nguyên lại là trưởng tử, cũng là tất cả kỳ vọng của Hải Như Vũ. Sau này Linh Đông và Linh Nguyên phát sinh xung đột ích lợi, Hải Như Vũ sẽ đứng ở bên nào? Đây là chuyện không cần nghĩ cũng biết. Con đường tương lai của Linh Đông phải đi sẽ rất tàn khốc. Cho nên Ôn Uyển không có lên tiếng ngăn cản Hạ Dao và Hạ Ảnh. Có Hạ Dao và Hạ Ảnh nói những sự thật này, Linh Đông sẽ tự mình so sánh. Đối với Hải Như Vũ cũng sẽ có điều giữ lại, như vậy sau này bị thương tổn sẽ ít một chút.


Ôn Uyển thật không muốn như vậy. Nhưng thân ở hoàng gia, đây là vận mệnh Linh Đông chạy không thoát. Ôn Uyển cũng không cải biến được, điều nàng có thể làm là hướng dẫn cùng khơi thông. Ôn Uyển thừa nhận chuyện này xảy ra nàng phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa. Bởi vì nàng dung túng, một mặt là hi vọng sau này Linh Đông có năng lực thừa nhận tốt, ở một phương diện khác Ôn Uyển cũng không hi vọng Linh Đông học nhược điểm của mình là tâm từ thủ nhuyễn. Nàng đồng tình người nhỏ yếu. Đây là ưu điểm cũng là nhược điểm mà hoàng đế yên tâm. Nàng đồng tình người nhỏ yếu không sao, bởi vì phía trên nàng có hoàng đế bảo kê. Nhưng Linh Đông không thể, phải biết rằng ở đấu tranh chính trị mà bỏ qua cho một cái con cờ nho nhỏ, tương lai có thể cũng bởi vì con cờ nho nhỏ này mà hoàn toàn bị đảo lộn. Những thứ khác không nói, nàng chính là ví dụ tốt nhất. Cho nên thân là một thành viên tranh đoạt ngôi vị hoàng đế trong tương lai, tâm từ thủ nhuyễn chỉ là bùa đòi mạng.

Ôn Uyển thấy vẻ mặt hai nữ nhân biểu lộ ta không sai, thì có thể làm thế nào, cũng chỉ có thể cố theo chân bọn họ giải thích: “Ai đúng ai sai, chờ hài tử lớn dĩ nhiên là có thể phán đoán. Các ngươi nói càng nhiều. Làm càng nhiều, Linh Đông gánh vác cũng càng nhiều. Năng lực thừa nhận của hài tử có bao nhiêu, các ngươi biết không? Nếu phản tác dụng, các ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Hơn nữa Ôn Uyển cho là những chuyện này muốn cho Linh Đông tự mình biết sẽ tốt hơn, như vậy mới có thể để vào đáy lòng.

Hạ Dao thấy thần sắc Ôn Uyển bất đắc dĩ, lời nói ra khỏi miệng cũng mềm nhẹ rất nhiều: “Quận chúa. Lần này chúng ta chỉ vì cái trước mắt. Thiếu chút nữa gây thành sai lầm lớn, sau này sẽ không tái phạm nữa.”

Ôn Uyển nhìn bọn họ chằm chằm: “Sau này không phải là sẽ không phạm vào, mà là sẽ không nói nữa. Chuyện này ta có chừng mực, các ngươi không cần phải làm những thứ này chuyện dư thừa nữa.” Thấy hai nữ nhân vẫn không có lên tiếng, Ôn Uyển nặng nề than thở: “Ta có tư tâm riêng, hi vọng sau này Linh Đông thượng vị có thể trông nom Minh Duệ và Minh Cẩn, để cho huynh đệ bọn họ bình an. Nhưng có tư tâm cũng không có nghĩa là muốn chôn vùi lương tâm. Linh Đông mới tám tuổi, vẫn còn là một hài tử. Các ngươi đành lòng làm như vậy sao?” Ôn Uyển cũng tận lực làm cho mình đi thích ứng, nhưng mỗi lần thấy Linh Đông, Ôn Uyển đều không nhẫn tâm được. Dù nàng có điểm tâm tư nhỏ này nhưng không có tổn hại đến Linh Đông.

Ôn Uyển nhìn hai nữ nhân Hạ Dao và Hạ Ảnh, rất vô lực. Được rồi, cùng hai nữ nhân này nói lương tâm, uổng phí thời gian. Còn không bằng nói tới ích lợi thật sự. Ôn Uyển đến lúc này thật sự là hoa lệ lệ mà 囧 rồi, đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Nàng thật không phải đen nha, tại sao hai nữ nhân hiện tại đen như vậy? Khụ, Ôn Uyển cảm giác mình bản lãnh cai quản của mình thật sự không dám khen tặng, thật có lỗi với công sức ông ngoại hoàng đế dốc lòng tài bồi mấy năm: “Các ngươi làm như bây giờ, nếu bị Linh Đông ngộ nhận là ta đang khích bác quan hệ mẹ con bọn hắn, các ngươi cho là kết quả sẽ như thế nào? Đến cuối cùng, chỉ biết không như mong muốn.”

Hạ Dao cùng Hạ Ảnh mới liếc mắt nhìn nhau: “Biết rồi.”

Ôn Uyển thấy vẻ mặt hai người, rất buồn bực. Cái gì gọi là biết rồi? Khích bác được cũng quá rõ ràng, hơn nữa cũng quá bị coi thường rồi.

Ôn Uyển đột nhiên nghĩ tới một chút tư cách của Minh Duệ, nhìn lại hai người. Đột nhiên trong lúc đó囧 rồi. Muốn khích bác, thật giống như Minh Duệ khích bác cao minh hơn một chút. Ban đầu một bộ y phục, đã làm cho Linh Đông đối với Thái Tử Phi nổi lên ngăn cách. Sau lại Minh Duệ mặc quần áo mà nàng làm cho hắn và Minh Cẩn, nàng có cái gì cũng chia đều . Mặc dù đồ không tốt, nhưng thái độ rất công bằng. Ôn Uyển bây giờ còn có thể nghĩ tới bộ dáng ban đầu Linh Đông cảm động đây. Thử nghĩ xem biện pháp của Minh Duệ, không chỉ làm cho nàng tìm không ra một chút lỗi, còn phải làm cho người mẹ là nàng phối hợp theo.

Lúc trước Ôn Uyển chẳng qua bảo Hạ Dao và Hạ Ảnh không nên làm quá đáng, để cho Linh Đông tự mình từ từ tương thông. Lần này do hai người làm quá đáng. Ôn Uyển cảm thấy quá tàn nhẫn. Nếu như chờ qua mười năm để cho Linh Đông biết, Ôn Uyển khẳng định không phản đối.

Khụ, Ôn Uyển lại nghĩ tới Minh Duệ rồi, bởi vì Minh Duệ làm hoàn toàn không đấu vết. Lúc này nếu không phải nhớ tới. Nàng không có hoài nghi tới Minh Duệ. Ôn Uyển trước kia vẫn lo lắng Minh Duệ chỉ biết dụng công, không biết dùng kế. Từ chuyện Linh Đông này nhìn ra, tên tiểu tử này một mực giả heo ăn cọp. Dụ dỗ người làm mẹ này. Chẳng quá có phần tâm cơ này, cộng thêm hiện tại chăm học khổ luyện võ công, Ôn Uyển đối với Minh Duệ thật là yên tâm hơn phân nửa rồi.


Ôn Uyển thấy hai nữ nhân vẫn không buông miệng, phát hung ác: “Thật cho là ta không dám trách phạt các ngươi? Không nhớ rõ mười tám loại cực hình bên trong còn có vài loại là ta nói. Có phải các người muốn nếm thử hay không? Hoặc là kích thích hơn.”

Sắc mặt hai người vẫn là rất bình tĩnh. Ôn Uyển không cách nào: “Được rồi, chuyện này ta cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Nếu là có lần sau nữa, cho dù như vậy ta vẫn phạt các ngươi. Nhưng khác hơn nữa tự mình chịu. Ta và các ngươi cùng nhau chịu phạt.”

Hạ Dao và Hạ Ảnh nhìn nhau một cái. Nếu để cho Ôn Uyển cũng đi theo ăn bánh bao uống nước trong. Hoàng đế còn không hành hạ chết bọn họ. Minh Duệ và Minh Cẩn cũng phải hận chết bọn họ: “Quận chúa. Chúng ta không dám nữa.”

Ôn Uyển thấy hai nữ nhân đáp ứng, cũng thở phào nhẹ nhõm. Quan hệ của Linh Đông và Thái Tử Phi càng ngày càng bất hòa, thật ra thì Minh Duệ với cái gọi là khích bác chỉ là một cái ngòi nổ. Truy tìm nguyên nhân, vẫn là Hải Như Vũ tự mình làm việc không công bình, để cho hài tử ủy khuất. Nếu để cho người khác khích bác tình cảm mẫu tử của Minh Duệ và Minh Cẩn cùng nàng. Có thể khích bác được không?

Ôn Uyển chỉ khẽ than thở. Nàng cảm thấy nàng làm như vậy rất ích kỷ. Nhưng ích kỷ cũng phải làm a, không làm không được. Thực tế luôn là bất đắc dĩ .

Ở biên thành Bạch Thế Niên đã biết tin tức Minh Cẩn trúng độc trong hoàng cung. Lập tức cuồng nộ, vỗ cái bàn, nếu không phải cái bàn là vật liệu gỗ bền chắc nhất, làm ra từ gỗ sồi. Lúc này mới không có bị Bạch Thế Niên nổi giận đập thành hai nửa, nhưng phía trên cũng bị vết nứt nhỏ.

Chuyện Bạch Thế Niên tức giận, tự nhiên kinh động rất nhiều người. Diệp Tuần vội vàng chạy tới, nhìn Bạch Thế Niên đằng đằng sát khí, kinh hô: “Tướng quân. Ngươi làm sao?” Đây nhất định là xảy ra chuyện lớn.

Bạch Thế Niên mặt giận dữ nói: “Minh Cẩn trúng độc, trúng độc trong hoàng cung.” Mặc dù nói cuối cùng biến nguy thành an. Nhưng nghĩ tới nhi tử không lý do bị khổ sở như thế, trong lòng Bạch Thế Niên tức giận đến muốn giết người. Hắn đã nói tại sao đoạn thời gian trước, mí mắt phải luôn nhảy, thì ra thật đã xảy ra chuyện. Con của hắn đã xảy ra chuyện.

Diệp Tuần cũng giật mình, không nên nha, người nào mà to gan như vậy dám mưu hại Minh Cẩn. Đây không phải là nhổ râu trên mình cọp à? Thật sự không kiên nhẫn được: “Tướng quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Diệp Tuần nghiêm trọng hoài nghi tính chính xác của tin tức kia. Người bình thường, cũng sẽ không muốn chết a!

Nói đến cái này, Bạch Thế Niên lại càng giận không chỗ phát . Những nữ nhân trong hoàng cung kia thủ đoạn âm u, trước kia thỉnh thoảng hắn có nghe qua. Nhưng những thứ thủ đoạn đàn bà này, hắn cũng không nguyện ý lãng phí thời gian đi nghe. Chẳng qua là hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, thật không nghĩ tới có một ngày thủ đoạn của những nữ nhân này rơi vào trên người con của hắn. Không lý do để cho nhi tử bị hành hạ một trận.


Diệp Tuần biết Minh Cẩn là bởi vì ân oán của nữ nhân hậu cung, không cẩn thận bị cuốn vào. Rất bó tay rồi. Điều này có thể nói như thế nào, chỉ có thể nói Minh Cẩn quá xui xẻo: “Hài tử như thế nào?”

Bạch Thế Niên đáy mắt xẹt qua sát ý: “May là người bên cạnh đắc dụng, trước tiên đem những thứ đã ăn đánh ra. Sau lại cũng ói được bảy tám phần, Minh Cẩn thân thể tốt, không tới một tháng là có thể dưỡng tốt. Nhưng là. . . . . .” Nhưng vô duyên vô cớ tai hoạ từ trên trời rơi xuống, càng làm cho Bạch Thế Niên hỏa lớn.

Diệp Tuần mặc dù cũng miệng lưỡi tham ăn, lại không lợi hại như thế : “Đứa nhỏ này, cũng quá. . . . . . Quận chúa không dạy hắn hoàng cung hậu viện nguy cơ trùng trùng, đồ vật bên trong không thể ăn lung tung sao?” Nếu là chưa nói thì còn tốt. Nếu nói rồi, vậy thật sự là vì tham ăn, thiếu chút nữa ăn cái mạng nhỏ của mình.

Bạch Thế Niên không nói gì, mặc dù hắn có đôi khi tự mình lầm bầm Minh Cẩn có điểm giống cô nương, nhưng ở trong lòng hắn hai đứa con trai kia là muôn vàn tốt, không thể cho người khác nói một chữ không tốt: “Con ta thì sao?”

Diệp Tuần có tiêu chuẩn nhất định là sát ngôn quan sắc, nơi nào còn có thể nói thêm gì nữa. Lập tức nghiêm mặt nói: “Tướng quân, chúng ta phải vì tiểu công tử thả ra cơn giận này. Khiến cái người này nhận được dạy dỗ.”

Cần phải xả giận, cho bọn hắn biết không phải là dễ dàng bắt nạt. Đầu tiên Ôn Uyển nói là Trân Tiệp dư, đó là một dân chúng thấp cổ bé họng, trong nhà cũng không có người làm quan ở trong quân doanh. Những người khác Ôn Uyển lại không nói. Tâm tư muốn báo thù của Bạch Thế Niên, đánh rớt ở trong sợi bông : “Khụ, ta thật là một người cha không xứng chức. . . . . .” Nhi tử chịu khổ, làm phụ thân cái gì cũng đều không làm được. Đến chiếu khán cũng chiếu khán không được.

Lại nói tiếp Ôn Uyển rốt cuộc cũng là có suy nghĩ của người hiện đại, cho rằng oan có đầu nợ có chủ. Cũng không có bởi vì chuyện Minh Cẩn mà dính dáng đến gia tộc bốn người này. Cho nên không có động gia tộc những người này. Dĩ nhiên, Ôn Uyển bất động, không có nghĩa là người khác bất động. Đầu tiên chính là hai người nữ nhân bằng mặt không bằng lòng bên cạnh sẽ không từ bỏ ý đồ. Dĩ nhiên, có lần dạy dỗ khắc sâu chuyện Linh Đông kia. Hai người cũng không dám gây án. Bằng không còn không biết sẽ hành hạ các nàng như thế nào đâu! Quá có thói quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, nửa tháng liên tiếp gặm bánh bao, mặc dù nói có thể chịu đựng. Nhưng rốt cuộc không phải không khó chịu. Có thể không ăn vẫn là tốt nhất.

Chuyện Linh Đông khẳng định sẽ không lưu truyền ra đi. Đừng nói những người khác. Ngay cả hoàng đế cũng không chấp thuận lưu truyền ra. Bí mật xấu xa hèn hạ là một chuyện, rơi vào trước mặt người khác lại là một chuyện khác. Hoàng gia mới trước đó không lâu đã mất mặt to rồi, nếu truyền ra chuyện như vậy, đến lúc đó còn không ầm ĩ sao? Rồi hãy nói, hoàng đế cũng biết Linh Đông vô tội . Tất nhiên lại càng không cho phép.

Đối với những chuyện hậu viện của Đông cung, mọi người vốn là không rảnh đi để ý tới . Nhưng trong lúc này dính dáng đến Linh Đông, sẽ phải đặc biệt suy tính rồi.

Kì Mộ cùng phụ tá thương nghị chỗ quái dị của chuyện này: “Dựa theo lẽ thường mà nói. Không nên xuất hiện chuyện hoang đường như vậy.” Thái Tử Phi đem hậu viện quản lý ngay ngắn rõ ràng, mấy người hài tử tất cả cũng bảo hộ rất khá. Làm sao lại để cho nhi tử chính mình bị hãm hại.

Quách thị nghĩ như thế nào không ai biết, nhưng sẽ không ai tin tưởng Linh Đông đi giết Tứ Quận chúa. Linh Đông lại không bị điên, đang tốt lành đi đến giết một người cũng không tranh chấp ích lợi như Tứ Quận chúa làm cái gì? Người biết đều cân nhắc được, Thái Tử Phi làm sao vậy?

Thái Tử Phi Như Vũ thật lòng cảm thấy bực bội a. Nàng cũng không biết chuyện này cuối cùng rơi vào trên người nàng. Nàng còn chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy: “Mama, ngươi nói đây có phải là chính là mục đích của Quách thị không? Nếu không, ta thật không nghĩ tới tại sao nàng lại làm như vậy?”


Dung mama sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng: “Thái Tử Phi, Quách thị bỏ công sức lớn như vậy, hy sinh nhiều cọc ngầm như vậy, mong muốn nhất định là người bình thường khó có thể tưởng tượng .” Từ nơi Quận chúa phái người biểu hiện thái độ, có thể thấy được Quận chúa đối với chuyện Linh Đông bị vu hãm rất tức giận. Không chỉ có như thế, thật giống như chuyện này để cho quan hệ giữa Tam điện hạ và Thái Tử Phi càng thêm bất hòa. Dĩ nhiên, những lời phía sau này Dung mama không dám nói. Thái Tử Phi bình thường luôn luôn không thích Tam điện hạ. Hôm nay làm những thứ chuyện không công bình này. Thái Tử Phi cũng không cảm thấy cái gì? Cho dù nàng đã nói mấy lần Thái Tử Phi cũng không nhớ ở trong lòng. Cũng không biết tương lai như thế nào.

Thái Tử Phi lầm bầm nói: “Vậy rốt cuộc làm như vậy là vì cái gì?” Quách thị rốt cuộc cầu xin chính là cái gì? Như Vũ thật là làm sao cũng nghĩ không rõ . Hãm hại như vậy chỗ sơ hở mười phần. Như Vũ nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ. Chuyện này nàng nhất định phải biết rõ ràng.

Từ sau khi Linh Đông khoẻ lên, Ôn Uyển cả ngày tụ tập ở phòng tư liệu. Chuyện ngân hàng cũng không quản, Linh Đông thì ném cho Phương Sĩ Đồng. Hài tử cũng chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy mặt.

Ôn Uyển cũng biết nếu nàng tìm một mình, ai biết phải tìm bao nhiêu năm. Ôn Uyển để cho Hạ Dao chọn lựa mười nha hoàn biết chữ tới đây, làm cho các nàng đều theo như điều kiện nàng liệt ra. Đi tìm. Có điều kiện phù hợp, toàn bộ đều liệt đi ra ngoài. Sau đó nàng lại nghiên cứu lần nữa.

Ôn Uyển không phải là thánh nhân, nếu nàng không phải từ nơi sự kiện này thấy được nguy hại thật lớn, nàng vẫn sẽ như lúc trước giống nhau chẳng qua là chú ý mà không phải để mình làm. Nhưng hôm nay một nhà bốn miệng các nàng đã bị tặc nhân nhìn chằm chằm rồi, trở thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt người khác, muốn trừ đi cho thống khoái. Ôn Uyển chính mình không sợ, Bạch Thế Niên khẳng định cũng không sợ, nhưng hai hài tử của nàng sợ. Không đem những người này nhổ tận gốc, cuộc sống hàng ngày của Ôn Uyển khó an. Cho nên, lần này Ôn Uyển nhất định phải đem những người này moi ra . Cho dù không moi ra được cũng có phương hướng tìm bọn hắn. Đáy lòng nàng cũng kiên định.

Hoàng đế biết Ôn Uyển hoài nghi chuyện lần này cùng đám người âm thầm có liên quan, ở trong biển rộng tìm kiếm dấu vết. Hoàng đế cũng hi vọng Ôn Uyển thật có thể tìm được một chút đầu mối. Mặc dù hi vọng xa vời .

Sau khi Linh Đông bệnh khoẻ lại, quan hệ cùng Minh Duệ và Minh Cẩn tốt hơn. Chuyện này tất nhiên Hạ Dao cùng Hạ Ảnh cũng vui lòng chứng kiến.

Minh Duệ và Minh Cẩn hôm nay chỉ có ở ba bữa cơm cùng trước khi ngủ là nhìn thấy Ôn Uyển, tất nhiên muốn biết Ôn Uyển đang làm cái gì vậy. Ôn Uyển dùng lý do qua loa tắc trách cho hai đứa bé. Nhưng có thể qua loa tắc trách với Minh Cẩn, nhưng không giấu diếm Minh Duệ.

Minh Duệ chờ sau khi Minh Cẩn ngủ, đến tìm Ôn Uyển: “Mẹ, con muốn biết gần đây mẹ đang bận cái gì? Có phải chuyện đệ đệ trúng độc hay không?” Minh Duệ vô cùng khẳng định không phải là chuyện làm ăn, trước đây bất kể bận rộn như thế nào, Ôn Uyển cũng sẽ không rút bớt thời giờ ở bên cạnh huynh đệ bọn họ. Dùng lời của Ôn Uyển tự mình nói, chuyện là làm không xong, tiền cũng kiếm tiền không xong, quan trọng nhất vẫn là theo nhi tử. Mà Ôn Uyển hiện tại liều mạng như vậy, Minh Duệ hoài nghi đến sự kiện trúng độc.

Ôn Uyển thấy nhi tử hiểu chuyện, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Mẹ hoài nghi ban đầu cha con trúng độc và đệ đệ trúng độc, cũng là cùng bọn người đã hạ thủ. Mẹ bây giờ đang tìm, xem một chút có thể tìm dấu vết đi ra ngoài hay không?”

Minh Duệ trợn mắt nhìn, rốt cục hiểu tại sao Ôn Uyển khẩn trương như vậy, sau đó mất ăn mất ngủ mà bận rộn. Minh Duệ nói: “Mẹ, con muốn cùng nhau tìm.”

Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ: “Con có phần tâm này là tốt. Mẹ còn có thể ứng phó được, con bây giờ cần làm là học giỏi. Chờ thời điểm Mẹ không ứng phó nổi, sẽ nhờ vào con. Sau này trong nhà, cũng phải dựa vào con.” Đây không phải là Ôn Uyển trấn an Minh Duệ. Mà sự thật chính là như vậy. Nàng và Bạch Thế Niên một ngày sẽ già đi, đến lúc đó những thứ áp lực này đều được đặt ở trên người Minh Duệ. Dĩ nhiên, còn có Minh Cẩn gánh chịu cùng với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận