Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Bên ngoài cuồng phong gào thét, đập vào thủy tinh kêu bộp bộp.

Ôn Uyển thêm mấy viên than vào chậu. Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, rung rung chân, sau đó lại lâm trong trầm tư.

Minh Duệ đẩy nhẹ Ôn Uyển: “Mẹ, người đang nghĩ gì thế?”

Ôn Uyển quay lưng lại, ôm Minh Duệ tựa vào buồng xe: “Đang nghĩ tới ông cố ngoại của con. Năm đó ở trên đại điện mẹ nhìn thấy ông cố ngoại con, còn chưa mở miệng nói ông cố ngoại cũng đã biết mẹ muốn nói cái gì rồi. Hôm nay ông cậu con cũng vậy, ta không mở miệng, ông cậu con cũng biết ta đang nghĩ gì.” Năm đó nàng rất ngạc nhiên, hiện tại coi như nàng đã biết rồi. Làm hoàng đế đến một cảnh giới nhất định, có thể nhìn thấu tất cả mọi người.

Minh Duệ đối với tiên hoàng không có hứng thú, người đó cách hắn vô cùng xa xôi: “Mẹ, con muốn nghe chuyện xưa. Con muốn nghe chuyện tam quốc. Mẹ, người kể cho con một truyện được không?”

Ôn Uyển thấy Minh Cẩn cũng hào hứng liền nói: “Tốt, chỉ là nhớ không được mẹ cho phép không được nói ra ngoài.” Quyển sách này không giống với Tây Du kí, thuộc về sách giải trí. Nội dung tam quốc liên quan đến rất nhiều chuyện phản nghịch (tỷ như nghịch thần Đổng Trác, Tào Tháo đối với chính thống mà nói cũng là nghịch thần). Ôn Uyển còn không xác định quyển sách này có thể lưu truyền ra ngoài hay không.

Minh Cẩn gật đầu: “Mẹ, người yên tâm, trừ cha và mẹ, ai con cũng không kể.” Song Ôn Uyển lại nói không được kể cho cha, hắn mở to hai mắt, có chút không tin:”Mẹ, tại sao không thể nói với cha? Chẳng lẽ cha cũng không thể kể sao?”

Minh Duệ lườm Minh Cẩn một cái: “Đần muốn chết, cha tất nhiên là có thể kể. Vấn đề là đệ kể ra liệu người có tin hay không?”

Minh Cẩn gật đầu đáp ứng.


Ôn Uyển lúc này mới kể hồi thứ nhất, ba huynh đệ kết nghĩa vườn đào chém đầu Hoàng Cân lập công. Hai hài tử nghe xong đều thích thú.

Ôn Uyển lại nhức đầu rồi, hồi thứ nhất này nàng dùng một tháng mới thảo ra. Vẫn chỉ là sơ thảo, cộng thêm trí nhớ của kiếp trước (kiếp trước Ôn Uyển có đọc qua truyện này, còn lại đều nhờ xem ti vi ). Nhưng dù sao đã nhiều năm như vậy, muốn sửa xong bộ này không có ba đến năm năm thời gian thì không làm được. Cho nên, có cần soạn thật tốt hay không, Ôn Uyển phải xác định nó có giá trị hay không. Được rồi, nếu sau này hoàn thành, Ôn Uyển cười, sau này sẽ chỉ lưu truyền trong phủ đệ, truyền cho hậu thế cùng xem. Dù sao cũng đều là truyện hay.

Linh Đông đã thành thói quen, sau khi trở lại Đông cung liền rất dụng tâm học hành. Kỳ Triết mấy năm này có chút bỏ bê việc học, nay phải ra sức đuổi theo. Điều này làm cho Linh Đông rất có áp lực, cho nên càng thêm cố gắng. Cũng may Ôn Uyển cho bốn người bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi giống nhau. Không để cho Linh Đông sử dụng thời gian lung tung.

Linh Đông khắc khổ khiến cho Hải Như Vũ vừa vui mừng còn có chút cảm xúc không nói nên lời. Nhi tử càng nỗ lực nàng hẳn càng nên cao hứng. Nhưng khi Linh Đông trở lại trừ trường hợp nhất định phải xuất hiện, hắn đều chỉ quanh quẩn ở sân viện của mình.

Linh Nguyên biết Linh Đông mỗi ngày đều khắc khổ học tập (việc học của Linh Đông đều do Phương tiên sinh bố trí. Ôn Uyển không thích để hài tử phải học tập trong kỳ nghỉ đông, cảm thấy làm thế là tước đoạt thời gian nghỉ ngơi), cũng không nói thêm cái gì. Không biết từ lúc nào, huynh đệ càng ngày càng xa lạ. Muốn vãn hồi nhưng Linh Đông luôn luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian. Mấy lần như vậy, hắn cũng không muốn tự đi rước phiền phức nữa. Dần dần, càng ngày càng bất hòa.

Lễ mừng năm mới, Ôn Uyển sớm đã thành thói quen. Mọi việc đều dựa theo lịch trình cũ.

Mùng một tháng giêng, Ôn Uyển kiên trì đến chúc tết hoàng đế (điều kiện tiên quyết phải là hoàng đế ở kinh thành). Mùng hai tháng giêng chúc tết Hạo thân vương, mùng ba đi chúc tết Tống Lạc Dương. Mùng bốn Ôn Uyển mang theo hai hài tử đến phủ Thuần vương chúc tết Thuần Vương.

Đầu năm, Kỳ Triết vừa chúc tết Ôn Uyển xong đã muốn ở lại phủ Quận chúa luôn, không trở về Vương Phủ nữa. Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Hiện tại Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ đều đã nghỉ. Đệ ở trong phủ đệ cũng không có người dạy đệ đâu!” Phương tiên sinh và hai vị sư phụ đã xác định muốn đi theo Ôn Uyển lên thôn trang. Phương tiên sinh lo lắng dù Quận chúa mọi mặt đều tốt. Nhưng hắn cũng nhìn ra Quận chúa đối với hài tử không nghiêm khắc được. Cho nên hắn trăm triệu lần không thể để cho mấy người hài tử thư giãn, đặc biệt là Minh Cẩn lại càng không được thư giãn.


Kỳ Triết không muốn về Vương Phủ. Nhưng thần sắc Ôn Uyển đã nói cho hắn biết nàng sẽ không giữ hắn. Ôn Uyển dĩ nhiên sẽ không giữ Kỳ Triết. Nửa tháng này là thời gian dành riêng cho mẫu tử nàng. Ôn Uyển muốn xử lý sự việc công bằng nhưng chỉ đối với nhi tử mình thôi, không bao gồm những người khác.

Kỳ Triết buồn buồn trở về.

Mùng sáu không có thân thích để đi. Tháng giêng là thời điểm phóng túng, Ôn Uyển cũng muốn để cho hài tử được thả lỏng một chút. Cho nên ngày hôm nay Minh Cẩn lười biếng rốt cục chỉ muốn ngủ. Dựa theo bộ dạng kia của Minh Cẩn, không ngủ đến lúc đói bụng tuyệt đối không thức dậy.

Minh Duệ mỗi sáng đều kiên trì dậy sớm luyện công. Luyện xong thấy Minh Cẩn còn chưa rời giường bèn đá hắn lăn từ trên giường xuống. Biện pháp rất bạo lực, nhưng rất hữu dụng. So với biện pháp của Ôn Uyển còn hữu hiệu hơn nhiều.

Ôn Uyển vẫn giữ vững một thói quen là mỗi ngày ba bữa cơm đều ăn cùng hài tử. Thường ngày bất kể bận rộn thế nào, buổi tối có thể không có thời gian, nhưng ba bữa cơm nhất định phải nhìn thấy mặt nhau.

Dùng xong đồ ăn, nếu như ngày thường tất nhiên là đi ra ngoài dạo một chút. Nhưng hiện đang là mùa đông khắc nghiệt , Ôn Uyển cũng không muốn chạy ra ngoài chịu rét bèn theo hai đứa bé ngồi trong phòng luyện chữ.

Hài tử luyện chữ, Ôn Uyển biên soạn tài liệu.

Hạ Ngữ đi tới: “Quận chúa, Bình Thất phu nhân mang theo ba cô nương và Phúc thiếu gia tới.” Không khí đang vui vẻ, không nên không cho họ vào cửa.


Ôn Uyển cười nói: “Để cho bọn họ chờ trong phòng khách. Ta lập tức đi qua.” Nói xong hướng về phía hai nhi tử nói thầm hai câu: “Minh Duệ, đôn đốc Minh Cẩn thật tốt, không cho hắn lười biếng.”

Tô Chân vào phòng khách, hai lần trước tới, phòng khách cũng có hoa, còn không có cảm giác lắm. Nhưng hiện tại trời đông giá rét, trong phòng khách còn bày hai bồn hoa đương nở rực rỡ thì không nhịn được mà trợn mắt ngạc nhiên.

Ôn Uyển đổi một thân chính trang, thấy bốn người trong phòng khách, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Đáng tiếc nụ cười này không có cảm giác hòa ái, ngược lại có thể rõ ràng cảm thấy sự xa cách trong đó. Ôn Uyển ngồi lên thượng vị: “Trời lạnh như thế này nên trốn ở nhà nha.”

Tô Chân trong lòng sầu khổ, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, hùa theo lời của Ôn Uyển. Nhưng ba tỷ muội Mộng Lan Mộng Tuyền quỳ trên mặt đất hai mắt đều đẫm lệ. Cuối cùng vẫn là Mộng Lan nhịn không được mà cầu Ôn Uyển. Sau đó Mộng Tuyền Mộng Nam cùng hùa theo.

Tình trạng này không có chút nào ngoài ý nghĩ của Ôn Uyển, nhưng nhìn thấy Phúc Ca Nhi vẫn đứng thẳng không khóc không mếu, Ôn Uyển lại rất ngoài ý muốn. Ôn Uyển vẫy vẫy tay: “Phúc Ca Nhi, tới đây.”

Ôn Uyển nhìn Phúc Ca Nhi đứng trước mặt, một năm này, Phúc Ca Nhi ở học đường rất dụng công, được tiên sinh khen ngợi. Thời gian khác đều dùng để tập võ, một năm qua cao hơn không ít: “Phúc Ca Nhi, tại sao cháu không làm giống mấy tỷ tỷ?”

Phúc Ca Nhi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Cô, cháu không biết tại sao cô không cứu cha cháu? Cô , cháu muốn nghe lời thật lòng, cháu hi vọng cô nói cho cháu biết sự thật.” Trong ấn tượng của Phúc Ca Nhi, cô không phải là loại người vô tình vô nghĩa. Ngược lại, vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Nếu không ban đầu cũng sẽ không phái người âm thầm bảo vệ hắn. Cho nên cô không cứu phụ thân, nhất định là có nguyên nhân. Mà hắn thì muốn biết nguyên nhân.

Tô Chân nhìn chăm chăm nhi tử. Kể từ sau một tháng mất tích trở về, nàng cảm thấy mình không nhận ra đứa con trai này nữa. Nhi tử của nàng, đã trưởng thành thành một người lớn. Hiện tại còn nói ra những câu như vậy, Tô Chân không biết cảm xúc trong nội tâm mình là như thế nào nữa. Chỉ biết mình đang rất hoảng sợ.

Trên mặt Ôn Uyển mang theo nụ cười nhàn nhạt. Xem ra, một vài chuyện đó thật sự đã khiến Phúc Ca Nhi trưởng thành. Mặc dù để trưởng thành như vậy phải trả giá rất cao, nhưng dù sao cũng đã lớn thật rồi.


Ôn Uyển không mở miệng, Hạ Dao đành phải nói. Hạ Dao không có nhiều băn khoăn như vậy, nàng chính là muốn xé bỏ mặt nạ của Bình Thượng Đường, để cho con cái hắn nhìn rõ bộ mặt bạch nhãn lang của hắn: “Thứ nhất, Quận chúa đã ra khỏi Bình gia, sớm không dính líu cùng Bình gia (trên luật pháp hai người đã không còn liên quan nữa); thứ hai, Quận chúa đối với phụ thân các ngươi ân trọng như núi, nhưng phụ thân của các ngươi chính là một con sói mắt trắng, không biết cảm ơn, ngược lại còn ruồng bỏ Quận chúa. Thứ ba. . . . . .”

Tô Chân lập tức cắt đứt lời của Hạ Dao: “Không nên nói nữa. Ôn Uyển, đừng để nàng nói nữa. Coi như ta van cầu muội. . . . . .” Hạ Dao kia mở mồm còn lợi hại hơn cả Ôn Uyển, hơn nữa cũng sẽ không bận tâm nhiều thứ như nàng.

Ôn Uyển không lên tiếng, chỉ nhìn Phúc Ca Nhi. So với Tô Chân, Ôn Uyển càng muốn nghe ý kiến của Phúc Ca Nhi. Phúc Ca Nhi nắm chặt tay thành quả đấm: “Không, Mẹ, con muốn biết nguyên nhân.” Địa vị của Ôn Uyển trong lòng Phúc Ca Nhi so với Bình Thượng Đường còn cao hơn. Phúc Ca Nhi tin tưởng, Ôn Uyển làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Tô Chân ngơ ngác nhìn nhi tử càng ngày càng xa lạ. Đây là con của mình ư? Là nhi tử thông minh khả ái trước kia của nàng ư? Không phải, kể từ sau khi gặp chuyện không may, nhi tử đã thay đổi, trở nên càng ngày càng xa lạ rồi.

Ôn Uyển gật đầu với Hạ Dao, Hạ Dao nói tiếp: “Thứ ba, Ngự sử buộc tội đều là sự thật, không phải vu hãm, phụ thân của các ngươi, Bình Đại lão gia thật sự đã làm những chuyện này. Không chỉ có như thế, còn có nhiều chuyện không chịu nổi hơn. . . . . .”

Ba tỷ muội Mộng Lan Mộng Tuyền nghe Hạ Dao thao thao bất tuyệt nói ra bao nhiêu chuyện xấu cha đã làm, đã hại bao nhiêu người, toàn thân đều run lên.

Tô Chân nhìn bộ dạng không thể tin của mấy hài tử, đáy lòng cực kỳ tuyệt vọng. Nàng không rõ, tại sao Ôn Uyển lại ác như vậy, để Hạ Dao nói xong lời cuối cùng: “Về phần tại sao phụ thân các ngươi muốn ruồng bỏ Quận chúa, ta và Quận chúa cũng không biết. Nếu các ngươi muốn biết, có thể đi hỏi cha các ngươi.” Hạ Dao chưa nói Bình Thượng Đường ruồng bỏ Ôn Uyển như thế nào. Những chuyện này hiện tại nói ra đoán chừng mấy hài tử này cũng nghe không hiểu.

Ôn Uyển nhìn về phía nha hoàn đang ngoan ngoãn đứng một bên, nha hoàn nhận được chỉ thị, đi tới đỡ ba cô nương ngồi lên băng ghế: “Không phải cô không giúp đỡ, mà là cô không giúp được. Trở về đi thôi!” Ôn Uyển không giận ba cô nương. Dù thế nào cũng là cha của mình, nếu chúng thật sự thờ ơ, ngược lại sẽ khiến cho Ôn Uyển rét lạnh hơn. Như bây giờ, mặc dù không thích nhưng nàng không ghét.

Phúc Ca Nhi quỳ gối trước mặt Ôn Uyển: “Cô, xin người đáp ứng con, để cho con giống như trước kia, mỗi tháng đều đến phủ Quận chúa học võ.” Võ sư mẹ hắn mời về hoàn toàn chỉ biết khoa chân múa tay. Yếu nhược, một chút hữu dụng cũng không có.

Ôn Uyển gật đầu: “Cái này cô đáp ứng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận