Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lại nói đến Binh bộ thị lang Dư Kính, Ôn Uyển không nhịn được hỏi: “ Cậu Hoàng đế, người có cho người cẩn thận điều tra bối cảnh của Dư Kính hay không? Trước kia còn không có cảm thấy, nhưng khi con xem tài liệu của ông ta, con có cảm giác, ừm, rất kỳ quái, không nói ra được.”

Hoàng đế lắc đầu: “Đã tra xét. Nhưng Dư Kính không có người thân, người thân trực thuộc đều mất. Còn có vài họ hàng xa, nhưng đã vài chục năm không có qua lại. Không có điểm gì khả nghi. Nhưng mà căn cứ vào tài liệu của con, trái lại có tra ra một việc khả nghi.”

Lúc trước Ôn Uyển có hỏi Hạ Ảnh, biết Dư Kính không có vấn đề. Nhiều lần được khẳng định không có vấn đề, Ôn Uyển mới thu lại tâm tư của mình, nghĩ lại do mình quá nhạy cảm rồi. Nên đem nghi ngờ này tạm thời buông xuống.

Hoàng đế có chút kỳ quái hỏi Ôn Uyển: “ Con nói Dư Kính rất khả nghi? Khả nghi ở điểm nào?” Hoàng đế cảm thấy, ừm, có thể do Ôn Uyển còn vì chuyện lúc đầu mà cảm thấy không thoải mái. Nhưng hắn cũng không vui sướng gì, chẳng qua người này là một nhân tài, phế đi thì quả là đáng tiếc. Có điều chuyện hỏa pháo là chuyện tình quan trọng, Hoàng đế không muốn công khai ra ngoài, nên đem người có khả năng che giấu thì đều che giấu hết.

Ôn Uyển nghe Hoàng đế nói liền lắc đầu: “ Cậu Hoàng đế, người cho rằng Dư Kính là hạng người gì?” Trong hai mươi năm, từ một đệ tử hàn môn đi lên vị trí nhị phẩm Binh bộ thượng thư như ngày nay, cái này người bình thường tuyệt đối không làm được.

Hoàng đế đánh giá Dư Kính là người tính tình hòa hợp, có thủ đoạn, có tâm kế, có bản lãnh, cũng có tầm nhìn xa, là một người bản lĩnh.

Ôn Uyển cầm chén trà: “ Cậu Hoàng đế, vậy người cho rằng, vì cái gì một người thông tuệ như vậy lại hạ thấp thượng vị của con? Chẳng lẽ ông ta không biết, nếu con thật sự trở mặt thì ông ta nhất định chết không có chỗ chôn. Nhưng là ông ta lại cố tình làm như vậy. Tại sao? Bởi vì ông ta rất thông minh. Ông ta chắc chắn rằng với tính cách của con sẽ không hướng vào ông ta báo thù, nhiều nhất là không qua lại. Đồng thời ông ta cũng khẳng định tấm lòng ái tài của cậu Hoàng đế, cho nên nhất định sẽ đề bạt ông ta lên làm chức Binh bộ thượng thư. Đúng. Nếu chỉ có như thế thì có thể nói là ông ta rất giỏi tính toán, vì hướng về phía trước mà cái gì cũng dám làm. Đối với lúc ấy con có chút nghĩ mãi vẫn không rõ, ông ta đắc tội con không sợ trả thù, có thể nói là do hiểu biết tính tình của con. Nhưng vì cái gì mà muốn mạo hiểm đắc tội với Thái tử, với Hoàng hậu liều mình bò đến vị trí này. Thái tử có thể nói là khoan lượng, nhưng Hoàng hậu lại không phải là loại người khoan dung.” Có rất nhiều chuyện không thể nói che giấu là có thể che giấu được. Nhất là một chuyện lớn đến như vậy. Cho nên bên này Dư Kính cho người đem tin tức truyền đến, thì bên kia rất nhanh đến bên tai của Hoàng hậu rồi. Đáng tiếc, Hoàng hậu khi đó muốn trả thù Dư Kính, nhưng ông ta đã có quyền thế, muốn đối phó cũng không dễ. Tuy nhiên, không dễ dàng không có nghĩa là không có cơ hội, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển tiếp tục nói: “ Dư Kính cho dù đầu phục Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử là con trai của Hoàng hậu, cậu Hoàng đế, con nói câu hơi ngỗ nghịch. Mặc kệ sau này Thái tử hay Tam hoàng tử thượng vị, Hoàng hậu đều là Thái hậu. Một Thái hậu chẳng lẽ còn không đối phó được một đại thần sao? Ngay cả con còn lo lắng Hoàng hậu sau này làm Thái hậu sẽ tính sổ với chúng con, Dư Kính dựa vào cái gì lại không sợ? Nếu là một người ngu xuẩn thì thôi, nhưng ông ta lại là người rất nhìn xa trông rộng. Chẳng lẽ đối với chính vụ nhìn xa trông rộng, lại đối với tương lai sau này không lo nghĩ. Điều này không hợp với lẽ phải. Cậu Hoàng đế, một lần có thể cho là trùng hợp, nhưng hai lần thì tuyệt đối không phải là trùng hợp nữa.” Ôn Uyển dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Con biết, có thể cậu Hoàng đế cho rằng con gặp phải chuyện lần trước mà còn canh cánh trong lòng. Cậu Hoàng đế, nếu con vì chuyện năm đó là canh cánh trong lòng, con đã sớm kéo ông ta ngã ngựa rồi, còn có thể dễ dàng tha thứ cho ông ta trải qua những ngày cuộc sống đắc ý được sao.” Đây cũng chính là chỗ nhầm lẫn. Bởi vì Ôn Uyển cùng Dư Kính dây dưa một ít ân oán, tất nhiên cũng có chút phản tác dụng.

Ôn Uyển còn chưa mạnh miệng nói. Nếu nàng muốn so đo, có rất nhiều cách làm Dư Kính rớt đài. Hoàng đế có lòng yêu người tài đi chăng nữa, cũng sẽ không dùng đến hắn. Chẳng qua Ôn Uyển lười so đo. Người không thích, chỉ cần không có thâm cừu đại hận gì, thì tránh xa là được.

Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói xong, sắc mặt có chút khó coi. Hắn đối với tính tình của Ôn Uyển rất hiểu rõ, Ôn Uyển không phải là nói mạnh miệng. Nếu Ôn Uyển thật sự muốn đối phó một người, sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết. Ôn Uyển thấy mặt Hoàng đế vẫn bất động sắc, thì đè huyệt thái dương: “ Thà tin là có, không thể tin là không.”

Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói, gật đầu một cái: “ Ôn Uyển, có lẽ hoài nghi của con, không phải là không có đạo lý. Ngược lại, thật sự có khả năng.”

Ôn Uyển ồ một tiếng, tại sao cậu Hoàng đế lại xác định như thế: “ Cậu Hoàng đế, có phải người nhớ tới việc gì hay không?” Nếu không, cũng không khẳng định như thế được.

Hoàng đế không nói gì chỉ nhìn Ôn Uyển nói: “ Ôn Uyển, Binh bộ thượng thư là làm cái gì?” Nếu hoài nghi này là sự thật, vậy hắn thật sự đã dẫn một ác lang đến bên người rồi. Thiếu chút nữa đã phá hỏng căn cơ của Đại Tề.

Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn. Nàng chỉ hoài nghi, nhưng không suy nghĩ chuyên sâu hơn. Kỳ thực ở sâu bên trong nội tâm của Ôn Uyển, cũng hy vọng chính mình quá nhạy cảm. Cho nên đều giao hết thảy cho người đi điều tra, nghiệm chứng. Ôn Uyển cũng mang theo chút tình cảm cá nhân vào trong. Nhưng bây giờ không thể không nhìn thẳng. Binh bộ quản lý quân vụ,tuyển binh cũng như thưởng phạt kịp lúc binh tịch, lương thảo quân giới, quân lệnh, và bắt giam quân lính. Binh bộ thượng thư ở Binh bộ là lão đại, hắn muốn ở phương diện này nhúng tay vào rất dễ dàng. Đặc biệt biên quan còn đang tác chiến. Ôn Uyển thầm thở ra một hơi: “ Cậu Hoàng đế, người nghi ngờ ông ta cắm người vào Binh bộ sao?”

Hoàng đế lắc đầu: “ Quan quân chỉ có được quân trạng mới có thể thăng chức nhanh chóng, nếu không nhất định phải một tầng một tầng chịu đựng mà đi lên. Dư Kính là đệ tử hàn môn, nếu hắn thật sự là nghịch tặc, lại không thể có khả năng mượn lực những người này, nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Nếu xảy ra vấn đề, chỉ có thể trên quân giới và quân lương mà thôi.”

Ôn Uyển há miệng: “Hắn muốn động tay động chân lên binh giới và lương thảo ở biên thành sao?” Ở những địa phương khác hắn muốn động tay động chân lên lương thảo cũng không được. Một khi thiếu hụt quân lương, sổ con buộc tội kia không đến mười ngày là đến tay của Hoàng đế. Trái lại quân lương ở biên thành, số lượng khổng lồ, hao tốn lại nhiều. Nhưng cố tình Đại nguyên soái tại biên thành Bạch Thế Niên, Ôn Uyển lấy tư cách là vợ của Bạch Thế Niên, về phương diện này phải được kiểm tra hết sức là nghiêm cẩn. Mỗi lần đưa vũ khí, đồ nhu yếu phầm và vật tư quân dụng đến biên thành, Ôn Uyển đều phái chuyên gia kiểm tra cẩn thận. Sau khi kiểm tra đối chiếu với sự thật, Ôn Uyển còn viết thư cho Bạch Thế Niên, xem có các đồ vật quân nhu chất lượng kém hay không. Nếu là có, Ôn Uyển sẽ tra rõ, hơn nữa lần sau còn phải kiểm tra chặt chẽ tỉ mĩ hơn.

Ôn Uyển nhớ có một lần, Bạch Thế Niên nói vũ khí đưa tới dùng không tốt, thuộc loại vũ khí thấp kém. Lúc ấy Ôn Uyển đi tìm Hoàng đế, cũng đi tìm Dư Kính. Hoàng đế có tìm Dư Kính nói chuyện hay không Ôn Uyển không biết. Nhưng Ôn Uyển thiếu chút nữa đem Dư Kính ra chửi rủa một trận, còn muốn đem quan viên trực tiếp phụ trách chuyện này bắt lại. Lúc ấy là Ôn Uyển trực tiếp xử trí rất nhiều người.

Chẳng qua sự tình quan trọng, xử lý nhiều triều thần, sợ rước phải một miếng thịt tanh nên không ai dám dị nghị. Sau sự kiện lần này, đã không có vấn đề gì xảy ra nữa. Cho nên, muốn ở phương diện này động thủ, Dư Kính tìm không ra được cơ hội.

Ôn Uyển thấy trên mặt Hoàng đế âm u, sắc mặt nàng tái nhợt nhỏ giọng nói: “ Cậu Hoàng đế, bây giờ không có chứng cứ. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Ngộ nhỡ Dư Kính thật sự là gián điệp, Hoàng đế không có ở kinh thành. Lúc ấy nàng có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Có thể tưởng tượng, nếu Hoàng đế ngự giá thân chinh, hậu cần có một Binh bộ thượng thư như vậy trông coi, hắn ngự giá thân chinh chẳng phải là mành ít dữ nhiều sao. Hoàng đế càng nghĩ càng giận, đập bàn một cái, nước trà trên bàn bắn tung tóe ra ngoài : “Ôn Uyển, không phải là con suy nghĩ nhiều. Cũng may có con nhắc nhở, nếu không sự tình khó lường được.” Cái hậu quả này, chỉ mới nghĩ đến thôi mà Hoàng đế toàn thân phát rét. Không ngờ những người này có thể nghiên cứu đến như thế.

Sau khi Ôn Uyển nhắc nhở Hoàng đế, để Hoàng đế tự mình bố trí. Còn mình thì trở về xe ngựa. Trong xe ngựa chỉ có Minh Duệ và Minh Cẩn. Bởi vì Linh Đông và Kỳ Triết cũng đã lớn, ở chung một chiếc xe ngựa sẽ không tốt. ( Trên thực tế là do Ôn Uyển nhỏ mọn, không muốn nhiều người chen chúc. Quan trọng nhất là nói chuyện rất bất tiện.) Thấy Minh Cẩn còn đang đi theo Minh Duệ nói chuyện, Ôn Uyển cười nói: “Các con học cưỡi ngựa cũng một năm rồi, hôm nay khí trời tốt như thế, đừng ở trong xe buồn bựa nữa, mẹ cho phép hai đứa đi cưỡi ngựa.” Ở phía ngoài có bọn người Võ Tinh nhìn, hai hài tử cũng học cưỡi ngựa một năm rồi, Ôn Uyển không có gì lo lắng cả.

Minh Duệ khá tốt, Minh Cẩn lại hoan hô: “ Mẹ thật tốt!” Nói xong còn hôn Ôn Uyển một cái. Sau đó kêu Hạ Luận dừng xe ngựa lại, hắn muốn xuống đi cưỡi ngựa.

Minh Duệ thấy bộ dáng Ôn Uyển tâm sự nặng nề, lại thấy Minh Cẩn hô to gọi nhỏ. Biết rõ đây là mẹ muốn giấu hai huynh đệ bọn hắn. Hắn thì tốt, còn Minh Cẩn là người không thể giữ được bí mật. Minh Duệ cũng không hỏi nhiều, theo Minh Cẩn đi xuống xe ngựa.

Ôn Uyển chuẩn bị hai con ngựa con thượng đẳng cho hai đứa bé. Ngựa của Minh Duệ là một tiểu hắc mã bóng lưỡng, còn Minh Cẩn thì là một tiểu mã sắc màu đỏ rực. Lúc trước thời điểm Ôn Uyển chọn ngựa, Ôn Uyể cũng buồn bực trong lòng. Tiểu tử này cái gì màu sắc rực rỡ đều thích, rất có tiềm chất của một hoa hoa công tử ( Playboy) a!

Ôn Uyển chờ hai đứa bé đều đã đi ra ngoài, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.

Thời điểm Ôn Uyển cùng Hoàng đế trò chuyện, trong xe ngựa không có người nào. Lúc này Hạ Dao thấy thần sắc của Ôn Uyển, liền cầm lấy tay Ôn Uyển nói: “ Quận chúa, xảy ra chuyện gì?” Vốn là muốn hỏi có phải bị Hoàng đế mắng hay không, bằng không như thế nào lại tức giận đến như vậy.

Ôn Uyển tức giận rất nhanh chuyển sang ánh mắt hung tàn, phảng phất như một mãnh thú muốn giết người. Không nói Hạ Dao, ngay cả Hạ Ảnh cũng bị dọa. Hai người có thể khẳng định, không phải là do Hoàng đế chọc giận Quận chúa. Nhất định là có người, ừm, có người đụng vào nghịch lân của Quận chúa. Mà nghịch lân của Quận chúa chính là hai đứa bé. Hai người sắc mặt cứng đờ: “ Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?”

Ôn Uyển vén rèm xe lên: “ Võ Tinh, để bọn Võ Chiêu trông chừng Minh Duệ và Minh Cẩn là được rồi.” Ôn Uyển nói lời này là đang muốn ám chỉ, bọn họ nói chuyện cơ mật không được để người ngoài lại gần. Chung đụng nhiều năm như vậy, điểm ăn ý cũng đã có, Võ Tinh gật đầu tỏ vẻ hắn đã biết rồi.

Ôn Uyển nhỏ giọng như muỗi kêu nói lại đơn giản những chuyện mà nàng vừa mới cùng Hoàng đế nói qua: “Ta thực sự không nghĩ tới, phía sau còn nhiều chuyện đến như vậy. Nếu không, ta đã sớm giết chết hắn. Thật là một tai họa.” Ôn Uyển vừa nghĩ đã thấy sợ. Nếu không phải mấy năm nay nàng trông chừng nghiêm cẩn, còn không biết biên thành còn xảy ra như thế nào. Mà đây chỉ là chuyện hậu cần, những chuyện khác có rất nhiều phương diện có thể động tay chân. Đáng tiếc, Dư Kính không may mắn. Bạch Thế Niên có Ôn Uyển ở kinh thành trấn giữ cho hắn. Nói cách khác, ngoại trừ lời của Hoàng đế, ai nói cũng không nghe. Mặt mũi của Dư Kính, Bạch Thế Niên nửa phòng cũng không bán. Cho nên, may là Dư Kính ngồi ở vị trí này chưa đến mười năm, bên biên thành cũng không có thương tổn gì nhiều lắm. Nhưng những địa phương khác, Ôn Uyển không rõ ràng lắm.

Còn có lần này, Hoàng đế thân chinh. Dư Kính thân là Binh bộ thượng thư, ở hậu phương gian lận lương thảo, phía sau lại giật dây cho Hoàng tử nào đó tạo phản, vậy thiên hạ tất loạn.

Ôn Uyển chưa từng hận qua người nào. Nhưng bây giờ thực hận Dư Kính cùng đám người kia. Nếu thật sự để cho bọn hắn như ý, còn phải chết biết bao người nữa. Thiên hạ loạn lạc, người chết đếm không xuể. Chỉ vì tư lợi của bản thân, lại lòng dạ độc ác, lãnh huyết vô tình đến như vậy. Thật là đáng hận cực kỳ.

Hạ Dao cùng Hạ Ảnh nghe xong, phi thường khiếp sợ. Đặc biệt là Hạ Ảnh, nàng còn sắp nói với Ôn Uyển rằng Dư Kính này không có vấn đề gì cả.

Ôn Uyển sau khi bình tĩnh lại có chút không giải thích được: “ Ngươi nói, vì sao Dư Kính ban đầu lại không trừ khử ta chứ?” Nếu loại bỏ nàng, chuyện gì đều cũng không có sao.

Hạ Dao im lặng: “ Quận chúa, người cũng phải xem một chút người ta có cơ hội ra tay hay không” Sau khi Hoàng đế lên ngôi, Quận chúa liền ở luôn trong phủ Quận chúa. Ăn mặc từng cái đều qua tay người thân tín. Còn nói phái thích khách tới đây, Ôn Uyển vô cùng tiếc mệnh, mỗi lần ra ngoàn cao thủ trong tối ngoài sáng nhiều vô số. Bên cạnh còn có hơn hai mươi thị vệ. Như lần trước đi Ngọc Tuyền tự dâng hương, liền đem theo hơn năm trăm thị vệ, tất cả đều là nhất đẳng. Dọc đường cũng có quân đội tuần tra đi trước. Nếu thật sự có thích khách, thì tên thích khách kia không phải tới ám sát mà à tới để chịu chết.

Ôn Uyển cuối cùng cũng bình phục, dù sao bây giờ vẫn chưa có gì tổn thất. Những thứ khác, thì nhìn Hoàng đế làm thế nào. Về phần nàng, phải nghĩ kỹ làm sao an trí thích đáng cho hai hài tử. Xem ra hiện tại phải quyết định tốt. Cũng thừa dịp cơ hội này, đem tổ chức núp sau phá hủy hết. Tránh để người ta ngủ cũng không an tâm.

Ôn Uyển tựa vào nệm màu đỏ tươi. Cũng không biết vì sao, kể từ khi có hai đứa bé, Ôn Uyển không những đồng ý, ngay cả đồ dùng ngược lại cũng dùng những màu sáng. Trước kia, những loại gối ôm, đệm, vân vân đều có vẻ thanh đạm. Hiện tại lại là màu sắc tươi sáng. Từ y phục và đồ vật cũng có thể cho thấy tâm tình trong lòng của một người.

Ôn Uyển nghĩ tới trượng phu đang ở biên thành: “ Hắn ngược lại rất tốt. Chỉ cần đánh thắng trận là được. Tạm gác lại việc ta ở chỗ này vì hắn làm hậu phương vững chắc. Còn chưa tính phải hết lòng hết sức đề phòng mưu tính của kẻ khác. Còn phải vì an toàn của đứa nhỏ mà lo lắng. Có đôi khi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.” Quá mệt mỏi đôi khi nhịn không được mà có chút oán hận.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển nói: “ Quận chúa, vậy người hối hận sao? Hối hận vì gả cho tướng quân sao?”

Ôn Uyển lắc đầu: “ Không hối hận. Nếu không lấy hắn, làm sao có được hai nhi tử hiểu chuyện khéo léo thông minh như thế này. Vậy là hắn cũng cống hiến một chút rồi.”

Hạ Dao rất câm nín. Thì ra tướng quân chỉ có tác dụng sinh nhi tử cho ngươi thôi à? Vịt chết mà còn mạnh miệng. Tuy có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng còn có thể có chút oán giận, nhưng nhiều nhất vẫn chính là tưởng nhớ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui