Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển vì chuyện của Kỳ Triết cố ý mời Hạo thân vương đến phủ. Ôn Uyển nói tình huống của Kỳ Triết cho Hạo thân vương biết: “Kỳ Triết rất thông minh, cẩn thẩn bồi dưỡng sẽ thành một đống lương chi tài (nhân tài rường cột). Nhưng trên người lệ khí quá nặng. Hơn nữa lưng đeo một gánh nặng tâm lý như vậy, không cẩn thận…….” Ôn Uyển không nói tiếp, không cẩn thận, đứa nhỏ này sẽ đi sai đường.

Nếu không phải chuyện này khiến Ôn Uyển thúc thủ vô sách Ôn Uyển sẽ không nói cho Hạo thân vương biết. Bởi vì đây là chuyện xấu trong vương phủ. Việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài: “Bây giờ không phải nữ nhân kia như thế nào mà là giải quyết bóng ma trong lòng Liễu Kỳ Triết như thế nào. Cháu gần đây cho thằng bé chép tịnh tâm kinh, hi vọng là có tác dụng.”

Vẻ mặt Hạo thân vương cũng xanh mét.

Ôn Uyển thấy Hạo thân vương muốn đi, há miệng, nhưng cuối cùng ngẫm lại cũng không lên tiếng. Xem xem Hạo thân vương xử lý như thế nào đi! Tin rằng sẽ không khiến nàng thất vọng.

Quan Nhị Lang sau khi gặp hoàng đế thì đến phủ Quận chúa gặp Ôn Uyển. Nếu đổi lại thành nữ nhân khác đảm nhận làm đầu lĩnh Hổ Uy quân, Quan Nhị Lang khẳng định sẽ có ý kiến. Nhưng là Quận chúa Ôn Uyển thì khỏi cần bàn. Có thể gặp nữ bồ tát trong truyền thuyết một lần, Quan Nhị Lang cũng rất mong chờ.

Ôn Uyển nghe Quan Nhị Lang sẽ tới đây liền đổi một thân trang phục. Dẫn theo Minh Duệ và Minh Cẩn đến tiền thính. Vừa vặn cho Quan Nhị Lang làm quen hai đứa trẻ một chút.

Quan Nhị Lang nghe có tiếng bước chân, theo phản xạ có điều kiện liền nhìn sang. Chỉ thấy một người mặc cung trang màu hồng nhạt, ống tay áo thêu bông mẫu đơn, hoa mẫu đơn là dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu thành. Tóc mai buông xuống, cài một cây trâm bích ngọc có khảm trân châu, cử động khiến viên ngọc đung đưa kia thật xinh đẹp, gương mặt như hoa sen mới nở, rất động lòng người.

Bên cạnh còn dẫn theo hai bé Kim Đồng.


Minh Duệ thấy có người đứng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, sắc mặt lập tức đen lại. Cố ý ho khan hai tiếng. Người này quá càn rỡ, không chút quy củ.

Quan Nhị Lang đang đứng ngây ngốc nhìn nghe thấy tiếng ho khan. Biết đã thất lễ, vội vàng kính cẩn khom người, hành lễ với Ôn Uyển: “Mạt tướng tham kiến Quận chúa, ra mắt hai vị thiếu gia.”

Lúc Quan Nhị Lang nhìn Ôn Uyển nàng cũng đã nhìn lướt qua. Mặc một thân triều phục, vóc người cường tráng, vững chãi, rất khôi ngô, nhìn qua cũng khoảng hơn bốn mươi. Tướng mạo sao, gương mặt vuông vức, ánh mắt có chút ngốc, ừ, cử động vừa rồi còn lộ ra sự ngu ngốc. Nhìn bộ dáng thật giống người trung thực phúc hậu.

Ôn Uyển giơ tay: “Quan tướng quân, mời ngồi.” Nha hoàn bên cạnh nghe được lệnh ngồi xuống, rất nhanh đã có nha hoàn bưng trà nước tới đây.

Ôn Uyển nói với hai đứa bé: “Minh Duệ, Minh Cẩn ra mắt Quan tướng quân.”

Hai đứa bé nghe được lời Ôn Uyển, lập tức đi tới, hành lễ vãn bối với Quan Nhị Lang: “Minh Duệ/ Minh Cẩn ra mắt Quan thúc thúc.”

Quan Nhị Lang lập tức đứng lên đáp lễ: “Sao dám nhận đại lễ như vậy của hai vị công tử. Làm giảm thọ của mạt tướng rồi.”

Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Tướng quân là đồng bối với phu quân ta, hai đứa bé là vãn bối, nên thi lễ này.” Nói nên làm tự nhiên nên làm, nói không làm nổi vậy sẽ không làm. Bắt đầu nhìn thái độ Ôn Uyển.


Minh Duệ và Minh Cẩn thấy hoàn lễ, Minh Cẩn muốn đi xuống nhưng lại bị Minh Duệ kéo tay, liếc mắt một cái. Hai bé đều đứng bên cạnh Ôn Uyển.

Ôn Uyển cùng Quan Nhị Lang nói đến một chút chuyện của Hổ Uy quân. Ôn Uyển hỏi tình hình hiện tại của Hổ Uy quân, ví như thực lực chiến đấu của chiến sĩ như thế nào, còn có chuyện chiến hạm mà vừa rồi Minh Duệ nghe nhe lọt vào sương mù. Tiếp theo hỏi một chút chuyện vun vặt.

Nói chuyện một hồi, Ôn Uyển thấy Minh Cẩn buồn ngủ, cười nói: “Nếu không muốn nghe thì về phòng luyện chữ đi. Nếu muốn nghe thì ngồi trên ghế nghe.” Minh Cẩn như phạm nhân được phóng thích, lập tức về phòng. Minh Cẩn tình nguyện về luyện chữ to cũng không muốn ở đây nghe cái gì mà nước a, quân a. Hoàn toàn không hiểu đang nói cái gì, cứ y như thiên thư. Minh Duệ mới rồi ở bên cạnh nghe rất nghiêm túc nhưng thật ra có nhiều chỗ Minh Duệ nghe không hiểu. Tỷ như Ôn Uyển hỏi Quan Nhị Lang vấn đề chiến hạm, nói về lực chiến đấu, sức thừa nhận vvv… Minh Duệ nghe như lọt vào sương mù.

Quan Nhị Lang mới đầu trả lời còn coi như lưu loát, về sau trán cũng đổ mồ hôi hột. Lúc trước hắn gặp hoàng đế đã làm đủ công khóa. Hoàng đế hỏi tất cả hắn đều trả lời được nhưng những thứ quận chúa hỏi hắn phải nghiêm túc suy nghĩ một lúc mời trả lời được. Có đôi khi còn không trả lời được. Khiến Minh Duệ đứng ở một bên lắng nghe phải mím môi để không khiến mình bật cười.

Lúc trước Ôn Uyển gặp Quan Nhị Lang đã trả lời câu hỏi, Ôn Uyển cũng đã có kế hoạch, cho nên cũng cần tin tức xác nhận từ Quan Nhị Lang, nói hay là Ôn Uyển có ý tứ hạ mã uy Quan Nhị Lang, nhưng trên thực tế là đã hạ một mã uy.

Quan Nhị Lang hiện tại cũng không dám xem thường Ôn Uyển nữa. Quận chúa Ôn Uyển hoàn toàn không như hắn suy nghĩ, là chỉ biết kinh doanh không hiểu quân sự, là người ngoài ngành nhưng nàng so với hắn còn tinh thông hơn, là hành gia (là người lão luyện trong nghề) (không hiểu giả hiểu, đến lúc mời ôm chân phật thôi).

Nói được nửa ngày cuối cùng Ôn Uyển hỏi Quan Nhị Lang có tính toán gì cho tương lai của Hổ Uy quân không.


Quan Nhị Lang có chút không giải thích được: “Quận chúa….” Tương lai, tương lai gì? Tương lai đánh giặc Oa, giết cường đạo, bảo vệ duyên hải một mảnh bình an.

Ôn Uyển thấy bộ dáng Quan Nhị Lang chậm chạp, cũng biết chức vụ thủ lĩnh Hổ Uy quân của Quan Nhị Lang đã đến lúc chấm dứt. Người này không biết nhìn xa trông rộng, chỉ là có mười mấy năm kinh nghiệm đánh giặc, giặc Oa và hải tặc gì đó lại không lo lắng.

Ôn Uyển thu liễm tươi cười: “Theo bổn cung được biết, mảnh đất duyên hải mặc dù không có giặc Oa nhưng hải tặc ngày càng nhiều. Rõ ràng nhất là mấy năm nay sự kiện hàng hóa trong cảnh nội Đại Tề bị cướp càng ngày càng nhiều. Phải hay không phải.”

Quan Nhị Lang vội vàng gật đầu: “Quận chúa nói rất đúng. Bất quá dám đến cảnh nội phạm án, toàn bộ đều bị Hổ Uy quân tiêu diệt.” Thời điểm nói những lời này Quan Nhị Lang là kiêu ngạo và tự hào.

Ôn Uyển nhìn Quan Nhị Lang cũng không nói lời nào, Quan Nhị Lang bị Ôn Uyển nhìn vậy toát cả mồ hôi lạnh: “Quận chúa, có phải trong lời mạt tướng có chỗ không thỏa đáng không.”

Ôn Uyển bảo Hạ Ảnh mang bản đồ đã chỉnh lý ra cho Quan Nhị Lang nhìn, trong lúc Quan Nhị Lang nhìn đồ, Ôn Uyển nói: “Hôm nay hàng năm sự kiện giết người đoạt hàng xảy ra với xác suất tăng thêm hai thành. Đây vẫn chỉ là trên đất liền Đại Tề. Phạm vi bên ngoài hải vực của Đại Tề còn chưa tính trong đó. Mà mấy năm nay không có giặc Oa nhưng số lượng hải tặc tăng với tốc độ kinh người. Ngươi cho rằng cứ tiếp tục như vậy Hổ Uy quân còn có thể đảm bảo đám hải tặc kia không đánh chủ ý vào hàng hóa của thương nhân.”

Quan Nhị Lang nhìn liệt kê chi tiết trên này, có chút mê mang. Ôn Uyển liếc Hạ Ảnh một cái, sau khi Hạ Ảnh nhận lấy, nhất nhất đọc cho Quan Nhị Lang nghe. Mấy năm nay mỗi năm tăng bao nhiêu hải tặc, hàng năm có bao nhiêu hàng hóa bị cướp, Hổ Uy quân giết được bao nhiêu, thu được bao nhiêu, dĩ nhiên những điều này chỉ là thô sơ giản lược tính ra.

Quan Nhị Lang lúc này chân chính đổ mồ hôi. Đây là cái gì, những thứ này đến hắn cũng không biết nha. Quan Nhị Lang cũng rõ hiện tại hải tặc càng ngày càng nhiều, hơn nữa thực lực càng ngày càng hùng hậu, nhưng quan viên thích thái bình, đều không báo lên trên, mà Hổ Uy quân chỉ cần đảm bảo hải khẩu an bình là được rồi. Chẳng qua không nghĩ tới Quận chúa lại biết cặn kẽ như vậy, thật khiến hắn quá xấu hổ rồi.

Minh Duệ ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển, mẹ nói không hiểu quân sự, hắn vẫn cho rằng mẹ thực không hiểu quân sự. Đây là người không hiểu quân sự sao? Mẹ hắn rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bản lãnh?


Tay Ôn Uyển đặt lên ghế dựa: “Nhân số hải tặc đang không ngừng tăng trưởng, vũ khí, thiết bị của bọn chúng cũng không ngừng đổi mới, mà Hổ Uy quân vẫn kiên trì chỉ có năm ngàn người, chuyện năm ngoái lại khiến nguyên khí tổn thương nặng nề, Hổ Uy quân hiện tại cũng chỉ phong quang bên ngoài, thật ra đã sớm không bằng trước kia rồi. Hải tặc bất luận là nhân số hay vũ khí đều đang trong lúc mở rộng, Hổ Uy quân lại dậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi. Địch nhân đang trong lúc tiến bộ, các ngươi lại thối lui, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, ngươi có nắm chắc rằng các ngươi có thể hoàn toàn ngăn chặn được hải tặc không?” Cũng không nói hiện tại Hổ Uy quân không đánh lại đám hải tặc này nhưng so với năm đó Hổ Uy quân toàn thắng, kém không phải chỉ một cấp bậc, hơn nữa viễn cảnh càng lúc càng lùi này thật đáng lo.

Ôn Uyển còn một vấn đề lớn chưa nói. Đó chính là Hổ Uy quân chẳng qua chỉ đóng ở hải khẩu, so ra mà nói hải khẩu an toàn hơn nhiều so với trên mặt biển. Nhưng chuyện cướp đoạt hàng hóa còn xảy ra ở chỗ khác. Những địa phương khác cũng có thủy quân, nhưng trang bị lại chênh lệch, lực chiến đấu cũng không mạnh. Làm cấp trên là phải suy nghĩ toàn cục, Hoàng đế cũng sớm biết tệ đoan này, chẳng qua hiện tại toàn bộ tinh lực của Hoàng đế đều đặt ở biên thành, quân sự ở duyên hải chỉ có thể tạm thời để xuống. Nhưng vì chuẩn bị tốt cho tương lai, tạo trụ cột vững chắc, Hoàng đế cũng đẩy Ôn Uyển ra.

Quan Nhị Lang gật đầu lia lịa. Trước mặt hành gia nói nhảm gì đó thì thôi đi. Cảnh ngộ khó khăn của Quan Nhị Lang và Hổ Uy quân đều được nói rõ. Đầu tiên là thiếu người, cần phải chiêu mộ một nhóm tân binh tiến vào, cũng chính là cần rót máu mới vào, tiếp theo thiết bị cũng cần cải tổ, đặc biệt là chiến hạm, chiến hạm của Hổ Uy quân đã biến chất, hiện tại đều chỉ miễn cường dùng. Chiến hạm là thiết bị cơ sở, nếu không có chiến hạm cuộc chiến này cũng không cách nào đánh.

Ôn Uyển nghe Quan Nhị Lang bắt đầu nói hiện thực, gật đầu lia lịa, hai người nói chuyện gần hai canh giờ. Lúc Quan Nhị Lang rời đi, Ôn Uyển nói: “Ngươi đem những vấn đề Hổ Uy quân gặp phải viết thành sổ con giao cho bản cung, bản cung sẽ thương nghị với Hoàng thượng, sớm giải quyết những vấn đề khó khăn này, nhưng mà ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hiện tại triều đình đặt trọng tâm ở Thát tử bên kia, chỉ có giải quyết Thát tử mới đến phiên thủy quân.” Giải quyết chiến sự biên thành, đến lúc đó sẽ bắt đầu mở rộng thủy quân.

Quan Nhị Lang chỉ cần Ôn Uyển giải quyết những vấn đề khó khăn trên đầu, hắn cũng đã cảm ơn trời đất rồi. Nào dám vọng tưởng những thứ khác.

Quan Nhị Lang nghĩ đến việc mình lưu lại không lâu, kiên trì nói: “Quận chúa, thời gian mạt tướng ở kinh thành cũng không nhiều.” Ý là có thể cho một câu trả lời chắc chắn trước khi hắn về hải khẩu không.

Ôn Uyển cười một tiếng: “Ngươi yên tâm, bổn cung làm việc hiệu suất vẫn còn cao.” Ôn Uyển có tiếng làm việc với hiệu suất cao, người kinh thành đều biết.

Sau khi xuất môn, Quan Nhị Lang lầm bầm quận chúa thật lợi hại. Cái gì cũng hỏi, so với Hoàng thượng còn cặn kẽ hơn.

Quận chúa đúng là hiểu rõ Hổ Uy quân, cũng hiểu tường tận chiến sự trên biển hơn hoàng thượng. Quận chúa thực là nhân tài mà, điểm tâm tư dưới đáy lòng đã sớm vứt lên chín tầng mây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận