Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển dùng tay xoay xoay chiếc nhẫn kim cương suốt. Mỗi khi gặp vấn đề khó khăn hoặc nghĩ không ra, Ôn Uyển sẽ theo bản năng sờ nhẫn. Động tác nhỏ này chỉ có Hạ Dao và Hạ Ảnh biết, ngay chính bản thân Ôn Uyển cũng không nhận ra.

Ôn Uyển đối với trạch đấu chỉ là một tay mơ, nghĩ nửa ngày Ôn Uyển cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là chuyện gì.

Cuối cùng Ôn Uyển nói: “Ông chú, đừng để ý đến lời của cháu, cho gọi Hạ Ảnh vào đi.” Ôn Uyển nghĩ Hạ Ảnh kinh nghiệm phong phú, chuyện tiếp xúc cũng nhiều, hoặc cũng có thể Hạ Ảnh có cái nhìn khác với nàng cũng không chừng.

Hạ Dao đã theo Minh Duệ đi hải khẩu, hiện tại bên cạnh chỉ có Hạ Ảnh cùng xuất môn, bên cạnh Minh Cẩn giữ lại Hạ Hương chiếu khán. Cũng lúc này Ôn Uyển mới biết võ công của Hạ Hương không tồi, mà Hạ Nhàn cũng là một cao thủ.

Sắc mặt Hạo thân vương thâm trầm cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau khi Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển trần thuật, suy nghĩ rồi nói: “Vương gia, trước khi nhị phu nhân gả tới thân thể thiếu gia Kỳ Thịnh thế nào? Có phải cũng là ốm đau bệnh tật không? Hay là thân thể rất tốt?” Chuyện này lúc trước Ôn Uyển không đề cập đến với Hạ Dao và Hạ Ảnh. Dù sao cũng là việc xấu trong nhà của vương phủ, Ôn Uyển cũng không tiện nhiều lời. Cũng không phải không tin mà chỉ cảm thấy phiền hà. Hôm nay mới cảm thấy được có ba Gia Cát Lượng cũng không lại một tên thợ giày, cộng thêm Ôn Uyển cảm thấy mình tiến vào ngõ cụt mới nói cho Hạ Ảnh. Nếu không thì vẫn không nói.

Hạo thân vương cẩn thận hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Bổn vương không nhớ.” Hạo thân vương quả thực không để ý nhiều đến chút chuyện này. Hạo thân vương truyền quản gia tới đây hỏi quản gia.

Quản gia đương nhiên biết tương đối rõ. Bởi vì thiếu gia không giống tiểu thư, thường xuyên ra ngoài hay gì đó, cũng có tiếp xúc: “Hồi vương gia, trước khi nhị phu nhân vào cửa thân thể cửu thiếu gia vẫn rất tốt. Sau khi nhị phu nhân gả vào thân thể cũng rất tốt. Nhưng mà sau đó lại ốm nặng một trận, thân thể vẫn một mực không tốt. Sau đó…..” Đại quản gia không nói nữa.

Hạ Ảnh hỏi: “Làm sao lại bệnh? Trận ốm này kéo dài thời gian khoảng bao lâu?”

Đại quản gia nhất nhất trả lời. Thật ra cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là cảm lạnh phát sốt nên không mời đại phu, tuy nhiên lại bệnh căn không dứt: “Cũng đã đổi vài đại phu, thái y trong cung cũng đã qua khám, tất cả đơn thuốc còn giữ ở đây.” Ý là trúng độc hay gì đó là không thể nào, bằng không thái y đã sớm nhìn ra.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái.

Hạo thân vương thấy tiểu động tác của Hạ Ảnh: “Ngươi có lời cứ nói.” Ý là đại quản gia là người ông tin được, có thể nói.

Môi đỏ của Hạ Ảnh khẽ mở: “Đại khái là lúc đó thiếu gia Kỳ Thịnh trúng chiêu. Bình thường mà nói một người thân thể khỏe mạnh bị cảm lạnh, lại mời đại phu khám uống thuốc cũng không phải là không cần nghỉ ngơi mấy ngày nhưng bệnh cảm lạnh nho nhỏ này đảo mắt đã biến thành bệnh nặng. Khả năng duy nhất chính là thuốc có vấn đề.” Minh Duệ và Minh Cẩn còn có Linh Đông mặc dù thể chất đều rất tốt nhưng thỉnh thoảng cũng bị cảm lạnh gì đó. Nhưng loại bệnh này mời đại phu uống hai liều thuốc, ngủ một giấc hôm sau lại sinh long hoạt hổ. Đây đều là tận mắt Hạ Ảnh thấy nên hiểu rất rõ.

Nếu Kỳ Thịnh vẫn bệnh tật triền miên thì không nói. Đáng tiếc lúc chưa gả tới đây thân thể rất tốt, sau khi mẹ kế tới con trai trưởng phòng bị quá nghiêm, một trận ốm nhỏ lại khiến một hài tử khỏe mạnh biến thành một con ma ốm, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Dựa vào những gì Ôn Uyển từng gặp, Hạ Ảnh chán ghét nhất là loại sinh vật mẹ kế này. Dĩ nhiên nếu trong nhà không có tiền mời đại phu hay gì đó, hài tử sốt cao cháy hỏng đầu óc hoặc bệnh tình chuyển nặng còn có thể. Trong vương phủ mời đại phu đều là danh y, điểm này không tồn tại, chỉ có một khả năng là bị người động tay chân. Bệnh nhẹ biến thành nặng.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không đúng nha. Kỳ Triết nói chính miệng Kỳ Thịnh nói cho hắn điểm tâm Kỳ Triết đưa cho hắn có vấn đề, ăn vào mới mất.” Sau khi nói xong Ôn Uyển sờ trán. Hỏng bét, nàng bị Kỳ Triết dẫn vào ngũ cụt không ra được. Không ngờ cũng có lúc nàng bị người dắt đi.

Hạ Ảnh nghe xong nói: “Quận chúa, đây cũng không phải độc dược, làm sao có thể ăn hai miếng điểm tâm Kỳ Triết mang tới liền ra đi. Quận chúa không nhớ năm đó trúng Thụy Mĩ Nhân như thế nào à? Dược thiện đột nhiên biến thành độc dược, vô sắc vô vị đến thái y cũng không tra được đã xảy ra chuyện gì.” Chuyện này cũng đã trở thành quá khứ nhưng chuyện này lại khiến bọn họ biết đám người này sẽ lợi dụng mọi lỗ hổng để làm điều xấu.

Mặt Hạo thân vương lập tức đen lại. Ý này nói đúng là nhị phu nhân hạ độc nhưng ông đã nói rõ ràng minh bạch không phải hạ độc mà là bệnh chết.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, không đâu.” Cũng không phải Ôn Uyển bao che nhị phu nhân mà là với năng lực của nhị phu nhân cũng không kiếm được loại độc dược quý hiếm vô sắc vô vị như vậy. Độc vô sắc vô vị cũng không phải củ cải trắng, có khắp nơi mà mua.

Sắc mặt Hạo thân vương hòa hoãn một chút.

Hạ Ảnh khẽ cười một tiếng: “Ta không nói Kỳ Thịnh thiếu gia trúng độc mà chết, ta chỉ muốn nói có đôi khi thuốc cũng là độc dược. Độc có thể điều tra ra mà chết vì thuốc lại không tra được. Tối đa cũng chỉ đổ cho ngoài ý muốn. Thuốc so với độc còn lợi hại hơn.” Với suy đoán của Hạ Ảnh Kỳ Thịnh là vì thuốc mà chết như vậy khiến người ta không thể tra ra.

Ôn Uyển lập tức hiểu được. Đều nói người trong cuộc thì u mê, nàng chính là một người bị mê hoặc. Chung quy chuyện này làm tổn thương Kỳ Triết, Kỳ Triết tự tay làm hại Kỳ Thịnh, lại không nghĩ tới những điều khác. Muốn giúp đỡ, chỉ dẫn khơi thông lại không nghĩ tới điều này có thể là giả dối. Nếu không chui vào ngõ cụt chỉ sợ chuyện này đã sớm giải quyết. Tiên nhập vi chủ (ấn tượng đầu tiên) hại chết người rồi: “Cái chết của Kỳ Thịnh không liên quan đến Kỳ Triết.” Nếu như vậy ngược lại lại là chuyện tốt. Không cần khơi thông, không cần chỉ dẫn.

Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, người không thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Dưới tình huống bình thường cũng không thể khiến đứa trẻ dùng điểm tâm làm bữa chính. Chớ đừng nói là thiếu gia Kỳ Thịnh lúc đó là bệnh nhân, điểm này hẳn là quận chúa rất rõ ràng mới đúng.” Chính là Minh Cẩn là đứa bé thích ăn điểm tâm như vậy, ngày thường mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn một hai miếng. Vậy mà người bệnh, lại còn bệnh nặng làm sao có thể dùng điểm tâm làm bữa chính. Mà ăn một hai miếng làm sao có thể chết người.

Sau khi Ôn Uyển nghe xong quay sang hỏi quản gia: “Kỳ Thịnh thích ăn điểm tâm sao?” Không phải tất cả bé trai đều giống Minh Cẩn thích ăn điểm tâm, Minh Duệ trừ theo yêu cầu của Ôn Uyển mỗi ngày uống nước trái cây thỉnh thoảng ăn một chút trái cây, những cái khác đều không ăn. Đồ ngọt thì khỏi nói (bánh trứng không là đồ ngọt), đụng cũng không đụng.

Điểm này đại quản gia cũng không biết, chuyện vụn vặt như vậy làm sao biết được.

Hạo thân vương cau chặt chân mày: “Nếu là như vậy tại sao Kỳ Thịnh lại muốn nói vời Kỳ Triết là điểm tâm của Kỳ Triết hại chết nó? Cái này nói không thuyết phục.”

Ôn Uyển nặng nề thở dài: “Nếu vấn đề này thì có thể hiểu được. Ông chú, cháu nhớ Kỳ Triết nói thời điểm đệ ấy dùng cơm, người nhị phòng không động đũa vào những món mà đệ ấy ăn. Ngày thường luôn đi ăn nhờ ở viện khác. Ăn bữa nay bỏ bữa mai, mới khiến đứa bé kia gầy như vậy. Nếu Kỳ Thịnh vì dùng thuốc mà chết, vậy sợ rằng trước khi chết Kỳ Thịnh đã đoán được mình trúng chiêu của nhị phu nhân, đoán được tại sao mình lại bệnh nặng không trị được. Kỳ Thịnh cố ý nói như vậy là vì không muốn Kỳ Triết dẫm lên vết xe đổ, lại bị nữ nhân này hãm hại. Kỳ Thịnh là vì bảo vệ Kỳ Triết, cũng làm khó cho đứa bé kia.” Mặc dù tàn khốc nhưng cuối cùng lại khiến Kỳ Triết được sống.

Điều này cũng may là tính tình Kỳ Triết khiêu thoát, lại không bị quy củ trói buộc. Dám cãi lại nhị lão gia, nếu tính tình hơi mềm yếu một chút, bị quản bởi hiếu đạo, sợ đã sớm ra đi rồi. Phải biết rằng tìm cách giết một người không chỉ là dùng thuốc, còn có rất nhiều điều không lường trước được.

Mặt Hạo thân vương mây đen giăng đầy, bình tĩnh nói: “Chuyện này ta sẽ tra rõ.”

Ôn Uyển không muốn nói Hạo thân vương sơ suất gì đó, ngay cả nàng cũng không nghĩ đến. Hậu viện lục đục với nhau thật ra thì trước sau cũng không khác mấy: “Ông chú, ông tra rõ rồi thì nói với cháu một tiếng. Cháu nghĩ chuyện này để cháu nói với Kỳ Triết là tốt nhất.” Kỳ Triết có mâu thuẫn với mọi người trong vương phủ. Bao gồm cả Hạo thân vương. Có thể thổ lộ tâm tư với nàng, tín nhiệm nàng là vì nàng cũng từng khổ sở như vậy. Cho nên Ôn Uyển cho rằng để nàng khuyên Kỳ Triết là tốt nhất.

Hạo thân vương nghe những lời này sắc mặt càng khó coi. Không phải là bất mãn với lời của Ôn Uyển mà nếu thật như Ôn Uyển nói thì nữ nhân kia thật đáng chết. Ngang nhiên hại hai cháu trai tốt của ông: “Được, chờ ta tra rõ sẽ nói cho cháu.”

Trên đường về, Ôn Uyển nhìn những cửa hàng bên ngoài, nghĩ đến cũng nên mua cho ba đứa bé một ít lễ vật. Để mấy đứa bé thật cao hứng. Tặng lễ tất nhiên là muốn tặng đồ tốt nhất. Mấy đồ chơi nhỏ này mấy đứa đều xem đủ rồi, cũng không đắt, hoàn toàn có thể tự mua.

Trang phục của Ôn Uyển nhìn qua thì thấy bình thường, đồ trang sức trên người cũng không mang nhiều lắm, nhưng khí thế lại khiến người khác không thể khinh thường. Chỉ vừa đi vào cửa hàng, chưởng quỹ lập tức tươi cười nghênh đón.

Ôn Uyển không phải người cuồng mua đồ nhưng Ôn Uyển là nữ nhân, nữ nhân trời sinh thấy đồ xinh đẹp liền thích. Lại thêm khó có khi được buông lỏng, Ôn Uyển chầm chậm nhìn, chầm chậm chọn.

Minh Cẩn chờ trái chờ phải cũng không thấy Ôn Uyển về. Sắc mặt ủ rũ, trước kia mẹ ra ngoài đến xế chiều mới về cũng không sao, hiện tại ca ca không có nhà, một lát không thấy mẹ Minh Cẩn đã cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Kỳ Triết thấy bộ dáng kia của Minh Cẩn có chút xấu hổ: “Minh Cẩn, biểu tỷ có thể ăn trưa xong rồi mới về. Chúng ta ăn trước đi.”

Minh Cẩn lắc đầu: “Không, phải đợi mẹ về cùng nhau ăn. Mẹ sẽ không ăn cơm ở nhà người khác, mẹ nhất định sẽ trở về cùng cháu ăn cơm.”

Kỳ Triết cũng không để ý, nên cùng chờ.

Chờ đến buồn bực, Minh Cẩn có thắc mắc: “Biểu cữu, mẹ cháu đến nhà cậu làm gì? Biểu ca đã ở đây nhiều năm như vậy rồi mẹ cháu cũng không đến nhà biểu ca, cậu đến ở trong thời gian ngắn như vậy mẹ đã đến nhiều lần. Mẹ cũng vì chuyện của cậu mà đi sao?” Minh Cẩn vẫn tương đối quen thuộc phủ Hạo thân vương. Đầu năm đều đi chúc tết, sau đó còn được thái ngoại công đưa cho một bao lì xì thật to.

Kỳ Triết sững lại, hắn cũng không biết nói thế nào: “Cậu cũng không rõ lắm.” Chuyện này hắn không nên nói với Minh Cẩn. Dù sao cũng là việc xấu trong nhà, hơn nữa Minh Cẩn lại không kín miệng, vạn nhất truyền đi sẽ tổn hại đến danh tiếng phủ Hạo thân vương, cũng không tốt cho hắn (Minh Cẩn, ngươi bị mọi người ghét bỏ rồi).

Minh Cẩn lầm bầm: “Đây có thể là thái ngoại công tìm mẹ có chuyện rồi, chuyện cũng quá nhiều đi.” Minh Cẩn vuốt vuốt bụng. Không biết lúc nào mẹ mới về. Nhóc thật đói mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui