Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Điện Dưỡng Hòa, hoàng đế tựa vào trên giường, híp mắt dưỡng thần. Bên trong lư đỉnh đặt giữa điện Dưỡng Hòa thỉnh thoảng phát tán mùi long đản hương, làm cho người ta trầm mê.

Tôn công công ở bên cạnh hoàng đế nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Quận chúa tới.” mấy ngày nữa Hoàng đế sẽ xuất phát rời kinh. Lúc trước Quận chúa Ôn Uyển lấy lý do chiếu cố tiểu công tử vẫn chưa tiến cung, lần này rốt cục đã tới.

Ôn Uyển không đến không được, nếu không tới hoàng đế nhất định sẽ tức đến giơ chân rồi. Ôn Uyển sớm hiểu, hoàng đế đã biết Minh Cẩn bị đánh tráo rồi.

Ôn Uyển thấy hoàng đế bộc phát ý khí, có chút buồn bực, người cũng đã bốn mươi bảy tuổi rồi, vì một cái danh tiếng liền ngàn dặm mà bôn ba, thậm chí không để ý đến nguy hiểm phía sau, có đáng giá không? Đổi thành Ôn Uyển khẳng định sẽ không làm như vậy, nhưng Ôn Uyển chỉ có thể than thở trong lòng, nam nhân a, là loài động vật mà nữ nhân vĩnh viễn không cách nào hiểu được a!

Hoàng đế mở mắt, nhìn thấy Ôn Uyển mặc một thân y phục màu đen. Nha đầu này, ngày thường căn bản đều mặc một thân cung trang, lúc này lại mặc xiêm y màu sắc này: “Con rốt cục cũng chịu tiến cung rồi.” Trong lời nói, có chứa trách cứ.

Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Cậu hoàng đế, Minh Cẩn hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Tỉnh lại biết mình có thể sẽ trở thành tàn phế ngày ngày khóc rống không ngừng. Con đi không được, cũng không có biện pháp. Kính xin cậu hoàng đế không trách cứ.” Lúc Ôn Uyển nói lời này rất chân thật, thật giống như có một bụng hỏa khí.

Tôn công công nghe được sợ hết hồn hết vía, hoàng đế biết chân tướng, không có nghĩa là Tôn công công cũng biết chân tướng. Chuyện này chỉ có số ít người biết mà thôi.

Hoàng đế vung tay, để Tôn công công đi xuống. Trong Dưỡng Hòa điện không còn người nào, hoàng đế mới cùng Ôn Uyển nói: “Đừng nói với ta Minh Cẩn như thế nào nữa, Minh Cẩn đã sớm ở trên đường đi hải khẩu rồi. Con vì muốn đưa Minh Cẩn đi hải khẩu, ngay cả ta cũng lừa gạt, rốt cuộc là tính toán cái gì?” Từ lúc gặp chuyện không may đến nay đã qua nửa tháng, đoán chừng qua ít ngày nữa Minh Cẩn sẽ đến hải khẩu rồi.

Ôn Uyển không bất ngờ khi hoàng đế biết chuyện này. Nhưng sắc mặt Ôn Uyển vẫn trầm xuống: “Ban đầu con chỉ muốn cho đứa bé kia cố ý té xuống, có bộ dáng giống như bị thương ( chẳng qua là tạo thành, không phải là thật sự để hài tử té xuống ). Để cho mọi người biết, Minh Cẩn bị thương tạm thời không đi được nữa. Nhưng con không sai người đánh xe trong mã phòng giở trò trên ngựa. Cũng là vì gần đây con bị nhiều chuyện cuốn lấy, có một chút sơ sót, không biết người đánh xe đã đổi người. Con không biết trong phủ Quận chúa còn có bao nhiêu người đã bị thu mua. Con cũng không dám bảo đảm con có thể vẫn luôn không sơ sót. Chuyện này càng làm cho con tin chắc rằng Minh Cẩn ở bên cạnh con sẽ không an toàn. Chỉ có đi hải khẩu. Ở cùng Minh Duệ con mới có thể yên tâm.” Lời nói không dễ nghe, Minh Duệ ở bên cạnh Minh Cẩn, vai trò chẳng khác gì phụ thân và lão sư. Cho nên, lời nói của Minh Duệ so với lời của nàng còn hữu dụng hơn.

Chuyện này quả thật làm cho Ôn Uyển kinh hãi. Chỉ là một cái sơ sót nho nhỏ như vậy, thiếu chút nữa làm cho Minh Cẩn trọng thương. Ôn Uyển không biết được cái người động tay chân này, tại sao muốn nàng ở lại kinh thành? Cũng bởi vì … sự kiện này, Ôn Uyển biết nàng ở lại kinh thành thật sự vô cùng nguy hiểm.

Sau khi hoàng đế biết Minh Cẩn đã được đánh tráo, chuyện này sẽ không tra được. Ông cho rằng Ôn Uyển cố ý, không ngờ vẫn còn có chuyện này. Phủ quận chúa được xưng tụng là phòng thủ kiên cố, thì ra cũng sớm bị người ta thẩm thấu. Nói như vậy Ôn Uyển quyết định đưa hài tử đi, cũng là đúng đắn.

Ôn Uyển cùng hoàng đế ở Dưỡng Hòa điện nói chuyện hồi lâu. Về phần đến tột cùng nói chuyện gì, không người nào biết. Nhưng hoàng đế cũng hạ một đạo thánh chỉ. Từ Kiêu Kỵ Doanh chọn lựa ra 1500 tinh binh để bảo vệ phủ đệ cho Ôn Uyển. Nói cách khác, 1500 tinh binh này, bây giờ đã trở thành thị vệ của Ôn Uyển rồi, chỉ nghe Ôn Uyển điều khiển, những người khác bao gồm cả thái tử cũng không có tư cách điều phối sử dụng bọn họ. Cộng thêm hơn ba trăm hộ vệ trong phủ đệ, thì Ôn Uyển đã có gần hai nghìn hộ vệ rồi.

Thánh chỉ này của Hoàng đế, làm cho văn võ đại thần nhận được tin tức đều hít vào một ngụm khí lạnh. Hộ vệ bên cạnh thân vương cũng không được phép vượt qua ba trăm. Quận chúa Ôn Uyển lần này có được 1500 tinh binh, cộng thêm ba trăm hộ vệ trong phủ đệ, trong kinh thành cũng có thể đi ngang rồi. Trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng trên mặt ai cũng không dám nói. Ngay cả Ngự sử cũng giữ vững trầm mặc, mắt thấy hoàng đế sắp xuất chinh rồi, vào lúc này ai cũng không dám đi tới trêu chọc hoàng đế để nhận xui xẻo.

Ôn Uyển vô cùng hài lòng: “Vậy là nhân họa đắc phúc.” Có 1500 tinh binh này, an toàn có thể bảo đảm.

Vì thế Ôn Uyển còn cố ý đi gặp người lãnh binh. Người này rất trẻ tuổi, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tên gọi Trịnh Thịnh. Ôn Uyển không có ghét bỏ người ta trẻ tuổi vô dụng. Nhớ năm đó Bạch Thế Niên hai mươi ba tuổi, đã là tam phẩm Đại tướng quân rồi đấy. Người này bây giờ là lục phẩm, so với Bạch Thế Niên thì kém xa. Ôn Uyển gặp Trịnh Thịnh, tiểu tử này có chút câu thúc. Cho dù thái độ Ôn Uyển rất hòa ái, Trịnh Thịnh vẫn không buông lỏng.

Ôn Uyển cười nói mấy câu rồi cho hắn đi xuống. Sau khi Trịnh Thịnh đi ra sân, liền trấn an một chút bộ ngực đang nhảy bang bang, rất có áp lực nha.

Ôn Uyển nghe được biểu hiện của Trịnh Thịnh nhịn không được bật cười: “Hạ Ảnh, ta có đáng sợ như vậy sao?” Nàng vẫn rất là thân dân (thân thiết với bách tính) đấy có được không?

Hạ Ảnh đối với Ôn Uyển tự xưng là thân dân, cười đến không còn hình dạng gì: “Quận chúa, người đúng là rất thân dân đấy.” Cái người một tháng cũng không ra cửa mấy lần, nói chuyện gì đến chuyện thân dân.

Đảo mắt đã đến mồng tám tháng ba. Mồng tám tháng ba, là ngày đại cát, thích hợp xuất hành đi xa.

Vào ngày này, hoàng đế mang theo tinh binh cường tướng, mang theo hùng tâm tráng chí, khởi hành thân chinh. Ôn Uyển đi theo thái tử và văn võ bá quan tiễn đưa hoàng đế, đưa đến cửa thành. Mọi người quỳ xuống tiễn hoàng đế thân chinh, hướng long tiễn của hoàng đế hô to: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Mặc dù Ôn Uyển có chút không kiên nhẫn với lễ nghi phiền phức này, nhưng không thể không thừa nhận, nghe được tam quân chỉnh tề hô, nghe được lời thề đinh tai nhức óc bảo vệ quốc gia, giờ khắc này đến Ôn Uyển cũng cảm động.

Ôn Uyển nhìn đại quân đã đi xa, bây giờ là tháng ba, hoàng đế khải hoàn hồi triều trễ nhất sẽ là tháng mười một. Tám tháng này, rất khó chịu đựng đấy.

Hoàng đế chân trước vừa đi, chân sau đã có người ném ra cành ô-liu rồi. Thái tử muốn mời Ôn Uyển đi Đông cung nói chuyện. Cái nói chuyện này, cũng không phải là uống trà thôi đâu.

Ôn Uyển nhã nhặn từ chối thịnh tình của thái tử, không có tiếp nhận lời mời của thái tử. Một mình trở về phủ Quận chúa. Đi ở trong phủ đệ, nhìn một bông hoa lẻ loi trên thân cây, Ôn Uyển bỗng cảm thấy bội phần thân thiết. Mặc dù bây giờ còn rất yên bình, nhưng Ôn Uyển cảm thấy, mưa gió đang nổi lên. Thời gian có thể sống an ổn như vậy cũng không còn nhiều lắm.

Sau khi hoàng đế xuất chinh, kinh thành cũng không có lâm vào tình trạng thái tử và hai vị hoàng tử tranh quyền đoạt lợi như Ôn Uyển lo lắng. Ngược lại, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn cực kỳ đắc lực hiệp trợ thái tử. Trong ngoài một mảnh thanh bình, không có gì khác biệt so với lúc hoàng đế vẫn còn ở đây.

Ôn Uyển cũng khó có được những ngày an lành, nhưng nàng cũng biết, cuộc sống như vậy được một ngày thì tốt một ngày. Cho nên, vô cùng hưởng thụ những ngày tháng êm ả trước bão táp này.

Mỗi ngày Ôn Uyển làm việc và nghỉ ngơi cũng giống như lúc trước, không có bao nhiêu thay đổi. Buổi sáng xử lý chuyện tình, xế chiều phụng bồi nhi tử nằm ở trên giường, buổi tối cũng phụng bồi nhi tử. Ôn Uyển trở thành mẫu thân nhị thập tứ hiếu.

Mộc Nhất nhìn Ôn Uyển đúng giờ đi tới. Lúc bắt đầu hắn rất không quen, nhưng dần dần, tập mãi cũng thành thói quen. Ôn Uyển ở cùng một chỗ với Mộc Nhất, càng nhiều là lúc Ôn Uyển ở một bên sắp xếp lại tư liệu, sắp xếp lại tư liệu về tam quốc mà Hạ Ảnh thu thập được, hy vọng có thể trước khi nhi tử trở lại, chỉnh lý lại hoàn thiện, đến lúc đó có thể kể thêm vài lần cho hài tử nghe.

Có đôi khi Ôn Uyển thấy Mộc Nhất có chút ít phiền não, không xem sách nữa, mà thả tay xuống trên đầu, kể cho Mộc Nhất một ít chuyện xưa thú vị. Thời gian dài, ‘ mẫu tử ’ chung đụng cũng rất hòa hợp.

Ôn Uyển đang bận rộn, nghe được Linh Đông và Kỳ Triết đã tới đây. Kể từ sau khi Mộc Nhất đổ bệnh, Linh Đông và Kỳ Triết đã tới hai lần. Có điều cả hai lần này đều đúng lúc Mộc Nhất đang ngủ say. Lần này hai người vừa tiến đến, thấy Minh Cẩn trên giường lại đang ngủ.

Hai người rất lo lắng: “Cô cô ( biểu tỷ ), Minh Cẩn làm sao vẫn luôn ngủ như vậy a?”

Ôn Uyển cười khổ nói: “Vừa mới phát cáu, ta trấn an xong. Lúc này mới buồn ngủ.” Trong lời nói của Ôn Uyển, tràn đầy mỏi mệt.

Linh Đông an ủi: “Cô cô, người yên tâm, Minh Cẩn đệ đệ nhất định sẽ khoẻ.” Bọn họ làm sao cũng không ngờ, Minh Cẩn lại xảy ra chuyện không may như vậy.

Ôn Uyển cũng không nói những thứ khác, chẳng qua chỉ quay sang nói với hai người: “Kỳ Triết, tiên sinh không có ở đây, hai vị sư phụ cũng đã ra ngoài. Hiện giờ đệ ở trong vương phủ đi theo sư phụ học tập cũng giống như vậy thôi. Linh Đông, con là học trò của cô cô. Qua hai ngày, cô cô phái người đón con đến phủ Quận chúa phủ ở.”

Trên mặt Linh Đông lộ vẻ mừng rỡ, trong mắt Kỳ Triết lại có nồng đậm thất vọng. Hắn há mồm, tuy nhiên lại bị Ôn Uyển cắt đứt, Ôn Uyển cười nói: “Ta là vì tốt cho đệ. Phủ Quận chúa giờ đã là địa phương lắm thị phi nhất, đệ cách khá xa chút ít sẽ tốt hơn. Kỳ Triết, đợi đến khi không còn chuyện gì thì lại đến phủ Quận chúa.” Hoàng đế đã cùng nàng đàm luận chuyện này hồi lâu, người khác mặc dù không biết có chuyện gì. Nhưng là 1500 tinh binh này, sẽ làm cho lòng phòng bị của thái tử và hai hoàng tử đối với nàng bị nhắc lên mức cao nhất. Nếu không có một lần cung biến kia, không có chuyện nàng ở thời điểm hoàng đế hôn mê hết sức điều binh khiển tướng nắm kinh thành trong tay. Có lẽ mọi người còn không phòng bị nàng như vậy. Nhưng có chuyện đó rồi, nàng sớm đã là người mà thái tử và hai hoàng tử phòng bị nhất.

Trước phủ Quận chúa hiện giờ còn không biết có bao nhiêu thám tử. Ôn Uyển đều lười quản. Dù sao hai đứa bé không ở trong phủ đệ, chính nàng cũng không cần lo lắng, lại càng không sợ. Mấy hoàng tử dù muốn mưu toan soán vị, tạm thời cũng sẽ không bất lợi đối với nàng. Dĩ nhiên, cho dù là nghĩ mưu toan soán vị, cũng không nhất định muốn nàng chết. Người nào không biết nàng là thần tài của Đại Tề. Thứ nàng nên lo lắng chính là đám người đang ẩn núp trong bóng tối kia. Chẳng qua những kẻ đang ẩn núp này, cũng không thể nhanh như vậy đã động thủ.

Sau khi hai người đi, Mộc Nhất có chút lo lắng nói: “Chủ tử, nếu để cho Linh Đông điện hạ tới đây, không đến hai ngày sẽ nhìn thấu .” Linh Đông điện hạ và tiểu chủ tử rất thân thiết, hắn chẳng qua chỉ có dáng ngoài tương tự, ngôn hành cử chỉ mọi thứ không giống hệt được. Ôn Uyển thậm chí cũng không huấn luyện qua hắn.

Ôn Uyển cười nhạt: “Nhìn thấu thì nhìn thấu thôi.” Chỉ cần Ôn Uyển đã khẳng định Minh Cẩn đến hải khẩu, đoàn tụ với Minh Duệ, thì Ôn Uyển không còn lo lắng gì, cho dù bị nhìn thấu cũng chẳng sao. Hơn nữa Ôn Uyển tin tưởng cho dù Linh Đông nhìn thấu cũng sẽ hỏi trước mình, nhận được đáp án mới quyết định tiếp theo sẽ hành xử thế nào. Nếu sau khi Linh Đông nhìn thấu Minh Cẩn, việc đầu tiên là đi nói cho thái tử và thái tử phi. Ôn Uyển cũng không cần hao tâm tốn sức nữa rồi, trực tiếp để cho hắn nên đi đâu thì đi. Cho nên, đây cũng coi như khảo nghiệm của Ôn Uyển đối với Linh Đông.

Mộc Nhất có chút ngoài ý muốn. Có điều Ôn Uyển nói gì thì chính là cái đó.

Sau khi Ôn Uyển suy nghĩ một chút liền nói: “Mộc Nhất, ngươi biết bơi không?” Ôn Uyển nghĩ đến, nếu Linh Đông có thể giữ bí mật, chờ Mộc Nhất đi đứng lưu loát rồi, vẫn nên đem Mộc Nhất rời khỏi kinh thành, dời đi một chút lực chú ý của mọi người.

Mộc Nhất gật đầu: “Chủ tử, ta biết bơi.” Mộc Nhất nghĩ có thể sẽ cần dùng đến, nếu không chủ tử cũng sẽ không hỏi đến đề tài này.

Ôn Uyển gật đầu, sờ sờ đầu Mộc Nhất: “Biết bơi là tốt rồi. Nếu trên đường đi hải khẩu đụng phải cái gì không đúng, ngươi lặn xuống nước thoát đi nhé.” Dựa theo Ôn Uyển phán đoán, những người này nhất định sẽ hạ thủ, chỉ là không biết, hỏa lực sẽ thế nào thôi.

Mộc Nhất gật đầu, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Chủ tử, ta có thể biết tại sao không?”

Ôn Uyển nhìn thấy Mộc Nhất còn hỏi tại sao, không nhịn được cười nói: “Nơi này rất phức tạp, một câu hai câu sẽ không nói rõ ràng được. Bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là đem thân thể dưỡng tốt.”

Sau khi Kỳ Triết trở về, tìm được Hạo thân vương, thuật lại lời của Ôn Uyển. Sắc mặt Hạo thân vương ngưng trọng, nếu nói Ôn Uyển đem Linh Đông làm con tin, vậy Ôn Uyển cũng quá ngây thơ. Ôn Uyển còn không có ngốc đến mức này. Nhưng loại bỏ cái nguyên nhân này, Hạo thân vương thật nghĩ không ra là vì nguyên nhân gì.

Kỳ Triết lắc đầu, chần chờ một chút rồi nói ra: “Tổ phụ, có một việc con rất kỳ quái. Không biết có phải là do trực giác của con sai hay không.”

Hạo thân vương chấn động rồi: “Cái gì kỳ quái, con nói xem?” Hạo thân vương cũng rất muốn biết trước khi hoàng đế đi, đã cùng Ôn Uyển nói cái gì? Không phải là Hạo thân vương cố ý theo dõi cái gì, mà là Ôn Uyển thật làm cho người đoán không được.

Kỳ Triết lắc đầu: “Con cảm thấy Minh Cẩn rất kỳ quái. Hai lần đều ngủ thiếp đi. Con nghe biểu tỷ nói, Minh Cẩn còn phát giận, đập đồ. Uhm, nói không ra, nhưng chính là kỳ quái.” Nếu Ôn Uyển ở chỗ này, tuyệt đối muốn dựng thẳng một ngón tay cái, trực giác này, thật đúng là linh đấy!

Hạo thân vương cảm thấy lý do này quá khiên cưỡng rồi: “Gặp đại biến, tính tình hài tử có chút biến đổi cũng rất bình thường. Lại nói, nếu Ôn Uyển nói con ít đi phủ đệ của nàng, sau này con vẫn nên ít đi một chút.” Thật ra thì trong nội tâm Hạo thân vương cũng không muốn để tôn tử của mình đi đến phủ Quận chúa vào thời điểm nhạy cảm này. Hiện tại ba hoàng tử cầm quyền đều đang mắt to trừng mắt nhỏ ngó chừng phủ Quận chúa đấy.

Linh Đông trở lại Đông cung, nói với thái tử ý tứ của Ôn Uyển, nói hai ngày nữa hắn phải về phủ Quận chúa, cùng Ôn Uyển học tập. Thái tử cũng sờ không được Ôn Uyển có ý gì.

Hiện giờ thái tử giám quốc, địa vị thái tử phi cũng là nước lên thì thuyền lên. Hải Như Vũ hiện tại cũng không có cái loại nơm nớp lo sợ như trước kia, nhìn về phía những mệnh phụ phu nhân khác, vẻ ngạo khí cao cao tại thượng này, phong thái này, rất có phong phạm của bậc quốc mẫu. Nhưng mà từ khi hoàng đế xuất chinh, Thái Tử Phi còn không có gặp mặt Ôn Uyển.

Thái Tử Phi nghe nói Ôn Uyển muốn Linh Đông đến phủ Quận chúa học tập, liền hỏi Linh Đông: “Cô cô con có nói gì khác hay không?” Ôn Uyển phân phó như vậy có chút kỳ quái a!

Linh Đông lắc đầu: “Cô cô không nói những thứ khác. Chỉ nói Linh Đông là học trò của người, nên tiếp nhận lão sư dạy bảo. Mẫu phi, nhi thần hẳn nên đi thu thập dọn lý.” Linh Đông là nhắc lại lời của Thái Tử Phi. Nếu đồng ý cho hắn đi thu dọn, cũng chính là đồng ý cho hắn đi phủ Quận chúa. Nếu không đồng ý, sợ còn phải phí một phen trắc trở rồi.

Hiện tại Linh Đông rất không thích ở Đông cung, phụ vương lui tới với đám văn võ đại thần, mẫu phi nơi này lui tới với mệnh phụ phu nhân. Mỗi ngày nhìn đều náo náo nhiệt nhiệt, nhưng ầm ĩ chết người. Nhìn xem, mẫu tử hai người còn chưa nói được hai câu, lại có người đến cửa cầu kiến rồi.

Như Vũ cũng không biết Ôn Uyển nghĩ thế nào, nhưng mà Ôn Uyển sẽ không bất lợi đối với Linh Đông: “Chờ cô cô con phái người tới đón con, thì đi đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui