Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Linh Đông chờ sau khi Ôn Uyển rời đi, liền lâm vào trầm tư. Hắn trở lại phủ Quận chúa đã hơn một tháng, thân thể của Minh Cẩn cũng đã khá hơn không ít, nhưng Minh Cẩn đệ đệ lại đối xử xa cách với hắn, ngay cả nói cũng không nguyện ý cùng hắn nhiều lời.

Linh Đông nhớ tới Minh Cẩn mà hắn biết, hơn nữa so sánh với Minh Cẩn mỗi ngày mình nhìn thấy hiện tại, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Dù sao thì hắn vẫn cảm thấy Minh Cẩn hiện tại, ừm, không phải là Minh Cẩn mà mình biết. Minh Cẩn hiện tại, giống như là một người xa lạ, căn bản không phải Minh Cẩn mà mình biết.

Linh Đông cũng có hoài nghi Minh Cẩn là giả, nhưng lý trí lại bác bỏ. Nếu Minh Cẩn là giả, làm sao cô cô có thể không biết. Nhưng nếu cô cô cố ý, vậy thì vì sao cô cô lại làm như vậy? Minh Cẩn đã đi nơi nào? Đây đối với Linh Đông mà nói, vấn đề vốn đơn giản lại biến thành vô số vấn đề phức tạp. Lúc này Linh Đông chỉ có thể đem những vấn đề này đè xuống dưới đáy lòng.

Hạ Ảnh nhìn thấy bộ dáng kia của Linh Đông, hoài nghi Linh Đông đã đoán được Minh Cẩn là giả : “Quận chúa, Linh Đông hình như đã biết Minh Cẩn là giả. Quận chúa, nên làm thế nào đây?”

Ôn Uyển cười một tiếng: “Có thể làm thế nào bây giờ. Biết thì biết, cũng không phải là đại sự gì. Nếu Linh Đông ngay cả chuyện nhỏ này cũng nắm không được, sau này còn có thể làm cái gì.” Ôn Uyển tin tưởng Linh Đông sẽ không đem tin tức này nói ra.

Hạ Ảnh cũng không quấn quýt cái vấn đề này nữa, Linh Đông bây giờ đang ở phủ Quận chúa, mọi cử động đều dưới sự giám thị của bọn họ. Làm cái gì hay không làm cái gì, nàng còn không rõ sao, có cái gì đáng lo lắng chứ? Hạ Ảnh cũng tạm thời đem chuyện này buông xuống.

Ôn Uyển nhận được một cái tin, sắc mặt có chút khó coi. Thiên tai, lại thấy thiên tai, làm sao hàng năm lại có nhiều thiên tai như vậy. Thật không để cho người ta có mấy năm cuộc sống thái bình.

Hạ Ảnh cúi đầu, không nói chuyện, đây coi như tốt rồi. Ít nhất những năm trước đây vẫn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Hiện tại không phải nói nạn hạn hán chỉ ở một vài tỉnh thôi sao, như thế đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Dẫn Linh Đông đi đến thư phòng, liền hỏi Hạ Ảnh: “Giang Nam như thế nào?” Giang Nam là nơi sản xuất lương thực quan trọng, nếu cũng xuất hiện khô hạn thì là tin tức cực kỳ không ổn.

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa yên tâm, Giang Nam mưa thuận gió hòa.” Vậy đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Tiền tuyến tác chiến, hậu phương nhất định phải bảo đảm đầy đủ lương thảo.

Ôn Uyển cùng Hạ Ảnh thảo luận một hồi. Liền ra khỏi thư phòng, đem tin tức về nạn hạn hán trên tay sao chép ra cho Linh Đông xem. Chờ sau khi Linh đông xem xong thì hỏi: “Nói một chút cái nhìn của cháu đi.”

Linh Đông chỉ trả lời mấy chữ: “Cứu trợ thiên tai.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cứu trợ thiên tai tất nhiên là phải làm. Nhưng phải trích cấp bao nhiêu để cứu trợ thiên tai, phái người nào đi cứu trợ thiên tai. Ngân lượng còn phải đi đổi thành lương thực, những thứ này đều phải nắm rõ nhất thanh nhị sở. Nếu không sẽ dễ dàng bị kẻ khác lừa gạt.” Cái gọi là lừa gạt, đơn giản chính là bị đám quan viên phía dưới lừa gạt. Về phần có bao gồm khâm sai hay không, còn phải đợi thương thảo.

Linh Đông liên tiếp gật đầu.

Ôn Uyển ở trong thư phòng cùng Linh Đông giải thích những thứ chính vụ này nên xử trí như thế nào, thì nghe thấy phía ngoài đến báo, thái tử điện hạ tới. Ôn Uyển đối với chuyện thái tử đến đây cũng không thấy bất ngờ. Ôn Uyển đứng lên: “Đi. Đi gặp phụ vương của cháu nào.” Cũng để Linh Đông tự mình nghe một chút, cùng một chuyện sẽ có rất nhiều biện pháp, còn có rất nhiều con đường để giải quyết.

Lần này thái tử tới, là cùng Ôn Uyển thương lượng chuyện cứu trợ thiên tai. Cũng hỏi thăm Ôn Uyển, xem phái người nào đi làm khâm sai là thích hợp nhất. Thật ra thì ý tứ của thái tử là hi vọng Ôn Uyển có thể dẫn đầu quyên ngân lượng cứu trợ thiên tai. Loại chuyện này khi tiên hoàng còn tại thế không cần phải nói, mà năm đó khi hoàng đế lên ngôi cũng đã làm. Ôn Uyển chính là người dẫn đầu quyên tiền.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Thái tử, ta không phải là triều thần, tìm ta thương nghị chuyện triều chính làm gì?” Thật ra thì Ôn Uyển cũng biết thái tử tìm nàng là muốn tiền mà thôi. Nếu là quốc khố không có tiền tìm nàng muốn tiền cũng thôi đi, bây giờ quốc khố có bao nhiêu tiền bạc, Ôn Uyển vô cùng rõ ràng. Đừng nói cứu trợ thiên tai, ngay cả có đánh xuống một trận chiến cũng đủ. Dĩ nhiên, đánh giặc như thế nào, cũng không phải là chuyện Ôn Uyển suy nghĩ.

Sắc mặt thái tử cứng đờ, thấy lại Linh Đông ở bên cạnh, liền đem lời muốn mở miệng thu hồi lại. Hàn huyên cùng Ôn Uyển mấy câu, thái tử liền rời khỏi phủ Quận chúa.

Ôn Uyển nhìn bóng lưng thái tử rời đi, quay đầu lại hướng về phía Linh Đông nói: “Biết phụ vương cháu đến tìm cô cô làm cái gì không? Nếu biết thì nói một chút nội tình cho cô cô nghe?”

Linh Đông lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Ôn Uyển cười nói: “Không biết? Cháu không dám nói sao? Phụ vương của cháu tới đây là tới dò đáy hòm của cô cô. Nói đúng ra, là nhìn thái độ của cô cô. Lần này nếu cô cô bỏ ra, lần sau có chuyện gì liền đến tìm cô cô. Cô cô cũng không muốn đi lấp đầy cái động không đáy của phụ vương cháu.” Nếu lần này Ôn Uyển đáp ứng, chỉ cần triều đình có chuyện gì, có gì cần dùng tiền khẳng định sẽ tìm đến nàng. Phải biết rằng, tư kho của hoàng đế đang ở trong tay của nàng. Số tiền này muốn lấy ra thật ra cũng không có gì khó. Nhưng vấn đề là, tiền lấy ra dùng vào chỗ nào? Đáp án nhất định là phủ định, người tham lam, chính là một cái động không đáy. Ôn Uyển không muốn đem tiền chính mình cực khổ kiếm được, mang đi bổ túc cái động không đáy này.

Lúc trước tất cả tiền nàng kiếm được đều cho hoàng đế. Mà phần tiền chính nàng giữ lại cũng đều mang đi từ thiện đường. Nhưng bất kể là nàng, hay là Hoàng đế, thì số tiền này dùng vào việc gì bản chất cũng giống nhau. Nàng dùng chút ít tiền này tạo dựng từ thiện đường, cứu trợ chút ít người cần cứu trợ. Hoàng đế cầm số tiền này để dùng trên người dân chúng.

Bản thân Hoàng đế cũng không phải là người thích xa xỉ. Ngược lại, kể từ khi Ôn Uyển đề nghị tiết kiệm, cho dù sau này cuộc sống khá giả rồi, hoàng đế cũng không phô trương lãng phí quá đáng. Đây là chuyện mà Ôn Uyển kính nể hoàng đế nhất. Phải biết rằng, người thân ở địa vị cao, có thể vẫn mười năm như một ngày như vậy thật sự vô cùng khó có được. Khi còn trẻ mặc dù hoàng đế có tàn khốc, nhưng trong hiểu biết của Ôn Uyển hoàng đế lại vô cùng tốt, ít nhất là hoàng đế có tâm tính cực mạnh.

Linh Đông cúi đầu xuống. Hắn khẳng định biết, nhưng làm con cái không thể nói cha mẹ mình không phải. Nếu nói cha mẹ không tốt, đó chính là bất hiếu.

Ôn Uyển không tiếp tục nói nữa, mang theo Linh Đông đi thăm Minh Cẩn. Ôn Uyển còn nói Minh Cẩn một người quá cô đơn, cần người phụng bồi. Bảo Linh Đông có nhiều thời gian thì ở cạnh Minh Cẩn.

Ôn Uyển để cho hai đứa bé vẻ mặt quấn quýt ở cùng nhau, còn mình thì đi ra.

Hạ Ảnh đối với chuyện Ôn Uyển làm như vậy rất kỳ quái: “Quận chúa, sao lại để cho Linh Đông điện hạ ở cùng một chỗ với Mộc Nhất?” Bọn họ suy đoán là suy đoán, nhưng nhìn vẻ mặt bất an của Mộc Nhất. Cũng không biết có thể bị lộ ra hay không.

Hạ Ảnh đối với Mộc Nhất cũng không quen thuộc lắm, mấy ngày nay càng không có tiếp xúc qua, cộng thêm tính tình đứa bé này khá trầm mặc. Không biết lai lịch. Dĩ nhiên lòng trung thành thì không cần lo lắng. Nếu không Hạ Dao cũng không đưa đến bên cạnh Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười nhạt: “Ta chỉ muốn nhìn xem Linh Đông có bao nhiêu nhẫn nại. Hắn đã sớm nhìn ra nhưng vẫn nhẫn nại không mở miệng. Ta phải xem một chút, đến tột cùng lúc nào hắn mới thể mở miệng.” Một hài tử mười tuổi, phát hiện chuyện lớn như vậy thế nhưng có thể nhẫn nại lâu thế. Hơn nữa còn chưa từng tiết lộ một chữ với người bên cạnh. Tâm tính này, Ôn Uyển cảm thấy đã qua ải.

Hạ Ảnh cũng khó được lúc gật đầu than thở: “Không sai. Quận chúa nói không sai. Linh Đông điện hạ đúng là có tài.” Chỉ cần điểm này đã rất tốt rồi. Trước kia nàng thật không nhìn trúng Linh Đông. Bất kể chọn người nào, Hạ Ảnh đều cảm thấy so với chọn Linh Đông cũng tốt hơn. Bây giờ nhìn lại vẫn là Quận chúa nói đúng, thiên hạ không có hài tử đần, chỉ có tiên sinh có thể dạy hay không.

Bên chỗ Thái tử rất nhanh đã có tin tức truyền tới, nói thái tử đã coi trọng hai người, chuẩn bị phong hai người kia là khâm sai đại thần, đi trước cứu trợ dân chúng bị thiên tai.

Ôn Uyển nghe được hai vị khâm sai đại thần kia, chân mày không tự chủ nhíu xuống. Không phái trọng thần trong triều, mà lại phái đi hai tiểu bối vô danh. Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều không có đây. Đổi thành nàng, cũng không thể đồng ý. Không có một chút sáng suốt. Nếu xảy ra chuyện có thể bị hỏng bét: “Hai người kia ta không có ấn tượng gì? Người ta bình luận như thế nào? Năng lực ra sao?”

Hạ Ảnh đối với người bên cạnh thái tử biết rất tường tận: “Hai người này vẫn luôn dựa vào đám người của thái tử. Nhân phẩm thường thường, năng lực cũng thường thường.” Cũng không phải quá tệ, nhưng quả thật không quá xuất chúng.

Ôn Uyển một chút không hiểu được, cứu trợ thiên tai là đại sự, chỉ một chút không cẩn thận sẽ khiến dân chúng tạo phản. Sao Thái tử có thể qua loa như vậy? “Thái tử không đến nổi không có trình độ như vậy a.” Bất kể như thế nào, rốt cuộc đã hơn mười năm làm thái tử, nếu chút năng lực này cũng không có, thì hoàng đế sớm đã phế đi.

Hạ Ảnh có chút chạm không được ý của Ôn Uyển: “Quận chúa, ta không hiểu.”

Ôn Uyển mặt lộ vẻ giễu cợt. Phái khâm sai, cho dù thái tử muốn dùng người của mình, thì cũng phải uỷ thác cho trọng thần, như vậy mới có thể phục chúng. Nếu để hai tiểu tướng tôm tép đi làm khâm sai, một khi gặp chuyện không may thì uy vọng của thái tử phải mang đi quét sân rồi: “Chuyện này rốt cuộc là người nào truyền tới?”

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Đông cung truyền tới. Nói là thái tử nói.”

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Không sợ đối thủ như lang sói, chỉ sợ đồng đội giống như heo.” Nhất định là nữ nhân Đông cung kéo chân sau rồi.

Nếu chỉ nói bản tính thái tử, thì là một người khoan hậu có thừa, mà quyết đoán không đủ. Ôn Uyển cũng không phải lo lắng hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì. Chỉ cần cậu hoàng đế không có tin tức xấu truyền đến, thái tử còn không kiêu ngạo đến mức làm ra chuyện đại nghịch. Sợ là sợ. . . . . . Sợ là sợ, hoàng đế bên kia xảy ra vấn đề gì. Cách xa ngàn dặm, một chút chuyện nhỏ cũng phóng thành chuyện lớn, sau đó bị kẻ khác cổ động.

Ôn Uyển nghĩ đến trong kinh thành đã bắt đầu dậy sóng cũng có chút nhức đầu. Hoàng tử bắt đầu phân cao thấp, đám nghịch tặc núp chỗ tối kia thì một điểm động tĩnh cũng không có, chuyện khiến người ta quan tâm cũng thật nhiều.

Hạ Ảnh sùng bái nhìn Ôn Uyển, cảm thán nói : “Quận chúa. Người thật lợi hại. Những lời này quả thực là kinh điển trong kinh điển a!” Còn không phải sao, đối thủ càng lợi hại thì ta gặp mạnh càng phải mạnh. Nhưng nếu đồng bọn quá ngu ngốc, luôn cản trở mình quả thật tức chết người. Hoàng hậu chính là một nữ nhân kéo chân điển hình.

Ôn Uyển giả vờ tức giận nói: “Được rồi. Chúng ta đi xem một chút Linh Đông và Mộc Nhất. Cũng không biết hai hài tử này chung đụng thế nào?” Nói tới đây, Ôn Uyển dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ nhìn về phương nam.

Ôn Uyển cảm giác mình bị kẹt giữa. Hai nhi tử ở phương nam, trượng phu thì ở phương bắc, nàng một mình một người ở chính giữa. Chờ đợi trượng phu, tưởng nhớ nhi tử. Cũng không biết chờ đến khi trận chiến này đánh xong, hoàng đế có thể để nàng về hưu hay không? Nếu để cho nàng về hưu thì thật tốt, cũng có thể đi hải khẩu dạo chơi, ừ, tốt nhất là đi tất cả những nơi mọi người du ngoạn.

Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nhớ đại công tử và nhị công tử sao?” Gần đây Ôn Uyển ngủ kém hơn rất nhiều. Vẫn muốn làm việc đến rất trễ, mới nguyện ý ngủ. Cho dù nằm ở trên giường, cũng phải qua thật lâu mới có thể ngủ được. Thật giống như trở lại thời điểm ban đầu nàng mới vừa đến bên cạnh Ôn Uyển vậy, mất ngủ. Điểm này để cho Hạ Ảnh rất lo lắng. Nhưng trừ lo lắng nàng cũng không có biện pháp nào khác.

Ôn Uyển gật đầu: “Nhớ chứ. Sao có thể không nhớ được? Nhắm mắt lại giống như nhìn thấy huynh đệ bọn họ. Trước kia có Minh Cẩn ở bên người còn tốt một chút, hiện tại cả hai đều không ở bên cạnh rồi.” Buổi tối nằm mơ còn mơ thấy nhi tử đấy! So sánh với đoạn thời gian Bạch Thế Niên rời đi kia, hai đứa con trai rời đi chân chính làm cho nàng sống một ngày bằng một năm.

Hạ Ảnh cũng không biết an ủi thế nào: “Quận chúa, không phải nói đi xem Linh Đông và Mộc Nhất sao? Chúng ta đi qua thôi!”

Ôn Uyển thoát ra khỏi suy tư, đi xem hai đứa bé. Không nghĩ tới hai đứa bé đều tự mình đọc sách. Cũng không có nói chuyện với nhau.

Tình huống cũng quả thật như Ôn Uyển đoán trước, cho dù thái tử muốn dùng tâm phúc của mình, cũng phải dùng kẻ có thể trọng dụng, sao có thể phái hai tên vô danh tiểu tốt đi đây! Hơn nữa loại chuyện này nếu không xử lý tốt, sẽ phát sinh dân biến. Thiên hạ có thể đại loạn.

Trong chuyện này Thái tử mất mặt mũi thật lớn. Thời điểm đối mặt với Quách thị, hận không được bóp chết cái nữ nhân cản trở này. Cuối cùng vẫn không nỡ bóp chết, để nàng ta ở trong tẩm cung diện bích tư quá.

Ngũ hoàng tử đối với kết quả này có chút buồn cười: “Hãy chờ xem. Khẳng định cuối cùng Thái tử sẽ thua ở trên tay của nữ nhân.” Mặc dù hai kẻ kia, cũng có chức quan trong người, nhưng một sắp trở thành tên vô danh tiểu tốt, một vốn chính là vô danh tiểu tốt, mang họ Cố có quan hệ họ hàng với Quách thị, đem quốc gia đại sự làm thành trò đùa!

Phụ tá cũng cảm thấy thái tử trị dưới không nghiêm, như thế nào có thể làm thái tử một nước. Nhưng mà thái tử vị này có thể ngồi vững hay không, tất cả mọi người còn đang dõi mắt chờ xem.

Hà thị nhận được tin tức, hỏi Kỳ Phong: ” Vương gia, phản ứng của Thái Tử Phi thế nào?” Đây quả thực là đánh Thái Tử Phi một bạt tai lớn mà.

Kỳ Phong lắc đầu: “Quách thị là trắc phi thái tử yêu thích nhất. Thái Tử Phi vẫn cùng nàng ta khách khách khí khí. Cho nên, Thái Tử Phi không kiềm chế được Quách thị. Chỉ bất quá ta không nghĩ tới Quách thị này lại ngu xuẩn như vậy.” Muốn cất nhắc nhà mẹ đẻ mình, cũng phải nhìn xem mình có bản lãnh này hay không.

Hà thị cười nói: ” Vương gia. Bản thân ta có một người tốt đề cử cho thái tử điện hạ. Vương gia, người này chính là huynh trưởng của Thái Tử Phi, Hải Sĩ Lâm Hải đại nhân. Người này vừa là thân tín của thái tử, lại là quan lại trong triều. Điện hạ cảm thấy thế nào?” sau khoa cử Hải Sĩ Lâm vẫn ở Hàn Lâm viện chịu đựng tư lịch, ba năm sau thì thả ra ngoài, sau đó từng bước thăng chức. Hôm nay đã làm được đến tòng tứ phẩm, chưa tới ba mươi có thể làm đến tứ phẩm. Phần lớn đều dựa vào năng lực của mình đi tới, có thể thấy được năng lực không tầm thường (bước xuất phát của Hải Sĩ Lâm cũng rất cao).

Hải Sĩ lâm là đương gia tương lai của Hải gia, cũng là chỗ dựa của Thái Tử Phi. Nếu đem người này trừ bỏ, tương đương Thái Tử Phi mất đi một cánh tay. Quách thị và Thái Tử Phi đấu hẳn là cực kỳ đặc sắc đấy.

Kỳ Phong cảm thấy cái chủ ý này rất tốt.

Ôn Uyển nghe được khâm sai cứu trợ thiên tai đã có, một người là Hải Sĩ Lâm, một người khác là quan lại mà Ôn Uyển chưa quen thuộc (không phải là hai kẻ trong tin đồn lúc trước). Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh, hai người này mặc dù không phải là trọng thần, nhưng trong triều năng lực vẫn được công nhận.

Ôn Uyển thấy tài liệu chi tiết của hai người cũng khó có lúc gật đầu: “Phái hai người này đi qua, tương đối đáng tin.” Khâm sai không nhất định là phải cương trực công chính. Có đôi khi khâm sai cương trực công chính, ngược lại dễ gây ra chuyện xấu. Quan trường có quy tắc của quan trường, đem chuyện hoàn thành không sai biệt lắm là được. Không thể trông cậy vào ai cũng phải là thanh thiên đại lão gia. Hai người kia, đặc biệt là Hải Sĩ Lâm, mười năm này tôi luyện, đã đem tính tình Hải Sĩ Lâm mài giũa. Hải Sĩ Lâm hiện giờ làm việc khéo đưa đẩy, xử sự cũng lão luyện, coi như là lịch lãm đi ra, đã có thể làm cho hắn tự mình ngăn chặn một mặt. Ừ. Ôn Uyển nghĩ tới người như vậy mới có thể cho Linh Đông giữ lại, tương lai có thể làm cánh tay cho Linh Đông.

Hạ Ảnh thấy thần sắc Ôn Uyển, cười nói: “Quận chúa, nhớ ngày đó, Hải Sĩ Lâm là một trong những người được đề cử làm Quận mã đấy! Nếu không phải ban đầu có một ít chuyện, nói không chừng. . . . . .”

Ôn Uyển quay đầu nhìn về phía Hạ Ảnh: “Chờ sau khi Bạch Thế Niên trở về, ngươi có thể ở trước mặt hắn nói những lời này. Ta sẽ rất bội phục ngươi. Cũng đúng lúc cho ta xem, Bạch Thế Niên có thể đánh thắng được ngươi hay không?” Bạch Thế Niên hẳn là đánh không lại Hạ Dao, nhưng Hạ Ảnh nha, còn không biết được đâu.

Hạ Ảnh im lặng nhìn trời.

Ôn Uyển thấy thần thái kia của Hạ Ảnh, cười nói: “Không nói đùa với ngươi nữa. Ngươi phái hai người âm thầm đi theo. Hải Sĩ Lâm là một nhân tài, ta còn tính toán để lại cho Linh Đông, ta không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì đâu!” Nên chuẩn bị, vẫn phải chuẩn bị. Đến tương lai mới chuẩn bị sẽ trễ.

Hải Sĩ Lâm hồi kinh vào đầu năm, hiện tại nhận được nhiệm vụ như vậy, tất nhiên lập tức khiến người ta săn đón bao vây. Ngày thứ hai liền lên đường.

Phụ tá nói: “Lão gia, lần này đường xá có thể sẽ không yên ổn, vẫn phải cẩn thận. Tốt nhất hay là chiêu mộ hai hộ vệ võ nghệ cao cường cho thỏa đáng.” Lục hoàng tử tiến cử, có thể có lòng tốt gì, nhất định là có âm mưu. Phụ tá lo lắng trên đường có sơ xuất.

Hải Sĩ Lâm cảm thấy không cần thiết: “Chẳng qua là đi cứu trợ thiên tai, chẳng lẽ còn có người dám ám sát mệnh quan triều đình sao?” Ở cái triều đại này, ám sát mệnh quan triều đình là tội danh thật lớn, tru di tam tộc . Dưới tình huống bình thường, không ai dám làm như vậy.

Phụ tá lại không đồng ý với Hải Sĩ Lâm: “Lão gia là trụ cột tương lai của Hải gia. Lão gia, người nghĩ xem nếu người có gì sơ xót, Hải gia sẽ như thế nào? Không vì mình nghĩ cũng phải vì gia tộc nghĩ chứ.” Hải gia tiến sĩ cử nhân không ít, nhưng đều là người đọc sách, không phải là chính khách. Hải Sĩ Lâm là người mà Hải lão tốn hao rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra được, nếu Hải Sĩ Lâm không còn. Những người đọc sách của Hải gia, đoán chừng không còn người nào có thể chống đỡ nổi trách nhiệm gia tộc nặng nề rồi ( sở dĩ nói đoán chừng, đó là bởi vì chuyện chưa có xảy ra, nên không biết sẽ thế nào).

Hải Sĩ Lâm cuối cùng suy nghĩ một lúc lâu, cũng gật đầu đáp ứng: “Được. Có điều chiêu mộ người, nhất định phải làm cho thỏa đáng. Không thể để cho người khác biết là ta chiêu mộ nhân thủ.” Đây cũng là vận khí, quỷ thần khiến xui, người Hạ Ảnh an bài xen lẫn vào đám hộ vệ mà Hải Sĩ Lâm chiêu mộ.

Thời điểm Hải Sĩ Lâm một người ngồi trong phòng, nghĩ tới lời nói lúc trước của tổ phụ. Thử nghĩ xem hôm nay Ôn Uyển Quận chúa, nếu ban đầu cưới Ôn Uyển Quận chúa, có lẽ cũng không cần mỏi mệt như vậy. Gánh nặng gia tộc đặt trên vai một người, thật mệt chết người. Đáng tiếc trong cùng thế hệ không tìm ra được một người có thể chia sẻ. Trong nhà huynh đệ đều chỉ biết đi học, hôm nay xem ra chỉ có thể cố gắng bồi dưỡng hậu bối mà thôi.

Nghĩ tới đây, Hải Sĩ Lâm lầm bầm nói: “Quận chúa a. . . . . .” Quận chúa dạy ra hai đứa bé, nghe nói cực kỳ thông tuệ, cũng là Bạch gia có phúc. Nếu như. . . . . . Đáng tiếc chuyện trên đời không có nếu như a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui