Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hà thị cẩn thận suy nghĩ, vẫn không yên lòng: “Các ngươi xác định hai đứa bé bị giết là con trai Ôn Uyển mà không phải là thế thân.”

Hà thị cảm thấy chuyện này quá dễ dàng. Nàng từng gặp Ôn Uyển, nên biết đó là người rất khó đối phó. Đối với người như vậy cần đặc biệt cẩn thận.

Tiểu nha hoàn nghe lời của Hà thị cũng gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ nói lại lời của người cho chủ tử biết. Chủ tử nói thành đại sự còn cần Lục hoàng tử.” Thay triều đổi đại không dễ như vậy, hiện tại Đại Tề dưới sự thống trị của Kiến Chiêu hoàng đế lại càng dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp. Triều thần cũng đồng tâm hiệp lực. Bọn họ chỉ có thể đẩy một người lên thượng vị sau đó từ tử thẩm thấu. Dùng mười mấy, hai mươi năm, đến lúc đó mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông.

Hà thị gật đầu: “Ta biết.”

Thái tử phi vừa đến phủ quận chúa, còn chưa thấy Ôn Uyển đã nghe hạ nhân nói Ôn Uyển tỉnh rồi. Thái tử phi có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng Ôn Uyển vĩnh viễn không tỉnh lại. Không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh rồi. Cái này trước sau chưa tới nửa ngày, quá quái dị rồi!

Khi Vương thái y đang chân tay luống cuống thì Ôn Uyển tỉnh. Mọi người cho rằng không cứu được nữa rồi, nhưng Ôn Uyển luôn làm những chuyện khiến người ta không ngờ đến.

Ôn Uyển tỉnh, mọi người mừng rỡ. Đáng tiếc lời Ôn Uyển thốt ra khiến mọi người khó xử. Ôn Uyển vừa tỉnh đã phân phó đại quản gia chuẩn bị ngựa, nói nàng muốn đi hải khẩu. Ai khuyên cũng không nghe, Ôn Uyển tỏ ý nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến hải khẩu.

Hạ nhân phía dưới không nghe lệnh, liền bảo Hạ Ảnh ai không nghe lệnh giết ngay lập tức. Lúc này Ôn Uyển không nghe nói đạo lý nữa, y như người điên.

Mai Nhi thấy Ôn Uyển điên cuồng, liền xông lên trước ôm lấy nàng: “Ôn Uyển, bộ dáng này của ngươi làm sao đi hải khẩu được? Ôn Uyển, ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể.” Mai Nhi biết lời nói của mình không hữu dụng lắm nhưng vẫn hi vọng Ôn Uyển có thể nghe lọt.

Ôn Uyển cắn răng, căm hận nói: “Hai khắc sau ta phải xuất môn. Ta sẽ đi hải khẩu, ai cũng không được cản ta. Ngươi cũng không cần ngăn ta.”

Lúc Hải Như Vũ vào sân đã nghe thấy tiếng gầm của Ôn Uyển, Hải Như Vũ rét lạnh, biết Ôn Uyển nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng gào như người tâm thần của Ôn Uyển. Khiến trái tim người nghe phải băng giá.

Hải Như Vũ đi vào phòng, thấy trong phòng là một mảnh hỗn độn. Trên đất đầy mảnh vỡ, Mai Nhi ôm Ôn Uyển không buông tay: “Ôn Uyển, ngươi bình tĩnh một chút được không. Ôn Uyển, ngươi trước bình tĩnh đã. Có thể là tin tức sai rồi. Minh Duệ và Minh Cẩn không có chuyện gì, là truyền sai thôi. Ôn Uyển….”

Hải Như Vũ nhìn thấy Ôn Uyển, tay áo bị xé rách, tóc tai bù xù, y như người điên. Hải Như Vũ lập tức cũng xông lên phía trước, ôm tay Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, bây giờ muội phải bình tĩnh, nghe ta nói muội phải bình tĩnh, có lẽ hai đứa bé đang trốn ở đâu đó chờ muội tới cứu. Muội cứ như vậy sao đi cứu hài tử được? Ôn Uyển……”

Hạ Ảnh buông thỏng mí mắt, Hải Như Vũ có ý gì, giật dây quận chúa đi hải khẩu, làm như vậy có mục đích gì, đối với Hải Như Vũ có lợi ích gì?

Ôn Uyển được hai người tạm thời trấn an.

Nhưng lúc này Nhị hoàng tử phi đi theo lại nói thầm, nói là nói thầm nhưng thật ra âm thanh lớn vô cùng. Người ở chỗ này đều có thể nghe thấy: “Tin tức sao có thể sai được. Đứa bé không còn là không còn. Sau này sinh tiếp là được.” Nhị hoàng tử phi là cố ý.

Ôn Uyển nghe vậy, xông lên túm lấy nhị hoàng tử phi: “Ngươi lại dám nguyền rủa con trai ta. Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi.” Ôn Uyển đột nhiên nổi điên, điều này khiến mọi người bất ngờ.

Nhị hoàng tử phi vừa được tự do liền tức giận: “Ta không nguyền rủa con trai ngươi, là con trai ngươi thực sự bị người ta giết rồi, điều này có thể trách ta được sao?” Nàng tới là muốn khiến Ôn Uyển khó chịu.

Nhị hoàng tử phi vừa nói xong, Ôn Uyển phun một ngụm máu tươi, sau đó thẳng tắp ngã xuống. May là Hạ Ảnh tiếp được, không bị ngã xuống đất.

Hạ Ảnh lạnh lùng nhìn thái tử phi: “Đuổi hết đám người này ra ngoài cho ta. Về phần nàng ta, vả miệng hai mươi cái.” Hạ Ảnh không tin Hải Như Vũ không biết ân oán giữa Ôn Uyển và nhị hoàng tử này, dưới tình huống đã biết còn dẫn người đàn bà này đến đây, kỳ tâm khả tru(Ý là một người mặc dùkhông có gây án thànhhoặc chưa gây án, nhưng chỉ cần cósuy nghĩ này cũng đãđáng chết).

Gương mặt Mai Nhi đầy phức tạp nhìn Hải Như Vũ. Mai Nhi biết, sau cung biến năm đó Ôn Uyển và nhị hoàng tử đã thành tử địch. Bây giờ còn dẫn theo người này tới đây, tâm tư của Hải Như Vũ đã rõ rành rành.

Lời của Hạ Ảnh cũng không phải dọa người, lập tức xuất hiện hai bà tử, hai bà tử chế trụ nhị hoàng tử phi, một nha hoàn vẫn làm như người tàng hình trong phòng bỗng xuất thủ, vả miệng hai mươi cái. Đánh nhị hoàng tử phi cho đến khi mặt nàng ta thành đầu heo mới thôi.

Hải Như Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ. Vẫn nói Hạ Dao là Diêm Vương sống nhưng thật ra Hạ Ảnh cũng không kém là bao, không chỉ là ma quỷ giết người không chớp mắt mà còn là một người điên.

Nhị hoàng tử thấy nhị hoàng tử phi không còn hình người, lập tức kinh sợ. Hiện tại con trai Ôn Uyển đã không còn, không còn gì có thể khống chế Ôn Uyển nữa. Nếu thật nảy sinh độc ác lên rất có thể sẽ giết hắn. Hiện tại nhị hoàng tử vô cùng hối hận. Lúc đó sao lại làm kẻ không não, để nhị hoàng tử phi bỏ đá xuống giếng chứ? Sớm biết vậy sẽ không đi chọc cái người điên kia.

Thái tử nhận được tin, biết Ôn Uyển đã mất lý trí, cũng lập tức thở dài thườn thượt. Không ngờ chuyện lại thành ra thế này, một đường cứu vãn cũng không có.

Mai Nhi vẫn chờ bên mép giường Ôn Uyển, Linh Đông cũng đứng bên cạnh, Ôn Uyển vừa tỉnh đã thấy đôi mắt sưng đỏ như bóng đèn của Mai Nhi. Mấy hôm trước bị dọa sợ khóc đến mắt còn sưng đỏ chưa tiêu, hôm nay lại khóc một trận, mắt càng giống bóng đèn.

Ôn Uyển mờ mịt nhìn Mai Nhi, lại nhìn màn gấm, đột nhiên tỉnh lại, hoang mang rối loạn hỏi: “Hạ Ảnh, xe ngựa chuẩn bị xong chưa. Ta muốn đi hải khẩu. Mang y phục đến thay cho ta, ta muốn đi hải khẩu.”

Mai Nhi mãi mới ngừng rơi nước mắt lại không nhịn được tí tách rơi: “Ôn Uyển, ngươi muốn đi hải khẩu, không ai ngăn ngươi. Nhưng ngươi phải bảo trọng thân thể, bộ dáng này của ngươi làm sao đi khẩu được.” Nếu Ôn Uyển đi hải khẩu, nửa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy biết làm thế nào?

Ôn Uyển thê lương cười một tiếng: “Cái gì mà thân thể mới không thân thể, ta muốn đi hải khẩu tìm Minh Duệ và Minh Cẩn. Ta muốn tìm chúng, ta tin tưởng hai đứa không có chuyện gì. Nhất định sẽ không có chuyện gì.” Nói xong thì nhìn đỉnh màn: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta không nên cho chúng đi hải khẩu. Ta nên giữ hai đứa ở kinh thành. Có chết cũng là ba mẹ con cùng chết. Là lỗi của ta, là lỗi của ta. Nếu hai đứa có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ xuống cửu tuyền cùng chúng.”

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển diễn tình cảm nồng hậu một cái, nhanh chóng cúi đầu. Hạ Ảnh thầm thở dài, nếu không phải nàng cho quận chúa một viên thuốc, để quận chúa phun ra một ngụm máu, nàng thực cho rằng quận chúa kinh sợ quá độ, phát điên, mất lý trí rồi. Quận chúa diễn rất giống thật. Sớm biết vậy lần trước không nên làm loạn.

Hạ Ảnh cũng không biết Minh Duệ và Minh Cẩn ở đâu. Vừa nghe tin nàng liền nói cho Ôn Uyển, nàng cho rằng tin này là giả. Không biện pháp, Hạ Dao và Võ Tinh có bao nhiêu bản lãnh Hạ Ảnh biết rõ hơn bất cứ ai. Muốn dưới mí mắt hai người bọn họ giết Minh Duệ và Minh Cẩn vậy phải cần bao nhiêu bản lãnh, cho đến giờ Hạ Ảnh vẫn chưa nghe đến nhân vật số một này. Hơn nữa Hạ Ảnh cũng hiểu rõ Ôn Uyển. Quận chúa luôn cẩn thận, nhất định sẽ để hai đứa bé ở chỗ không có đến một phần vạn nguy hiểm. Cho nên Hạ Ảnh cho rằng tin tức kia là giả.

Mai Nhi muốn đến phủ ở cùng Ôn Uyển, nhưng lúc này Ôn Uyển muốn yên lặng một mình: “Ngươi về đi, yên tâm, ta sẽ không tự sát. Không thấy thi thể con trai ta, ta sẽ không cho rằng chúng đã xảy ra chuyện . Ngươi yên tâm, ta sẽ tự bảo trọng, không có con trai, ta còn Bạch Thế Niên…..” Ý Ôn Uyển là dù con trai có mất, nàng còn một trượng phu tình thâm ý trọng, điểm này có thể chống đỡ nàng. Sẽ không để nàng làm ra chuyện gì.

Mai Nhi nước mắt lưng tròng trở về.

Trên xe ngựa, Mai Nhi nhớ đến bộ dáng thê thảm của Ôn Uyển, lại không nhịn được lau nước mắt: “Người nào độc ác như vậy, đến hai đứa bé cũng không bỏ qua. Thật muốn bị trời đánh mà.” Muốn làm gì thì làm nhưng đối phó hai đứa bé thật quá hèn hạ.

Ánh mắt Bình Nhi cũng đỏ: “Không biết quận chúa có chịu đựng được không?” Liên tiếp gặp chuyện không may khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Trong phủ quốc công, La Thủ Huân cũng gấp đến độ đi lòng vòng. Cuối cùng thật không nhịn được lại đi ra vườn hoa. Nhìn muôn hồng nghìn tía trong vườn, lại nhớ tới khoái ý năm đó. Trưởng thành rồi, phiền não cũng nhiều, những thứ kia đều trở thành hồi ức tốt đẹp nhất để nhớ lại.

Mai Nhi trở về phủ quốc công, nói những chuyện đã xảy ra với La Thủ Huân: “Lão gia, hiện tại Bạch tướng quân chính là vướng bận duy nhất của Ôn Uyển. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện nữa. Nếu không với tính tình Ôn Uyển thật sự sẽ đi tìm chết.” Ôn Uyển trọng tình, cũng vì vậy Mai Nhi biết rõ, nếu Bạch Thế Niên cũng có chuyện Ôn Uyển sẽ sụp đổ mất.

La Thủ Huân lắc đầu: “Nàng yên tâm, người nào có thể có chuyện chứ Bạch tướng quân thì không.” Hoàng thượng băng hà, nếu Bạch tướng quân cũng có chuyện, biên thành sẽ loạn thành một đoàn. Đến lúc đó giang sơn Đại Tề sẽ gặp nguy hiểm.

Sự thật quả như lời La Thủ Huân nói, Bạch Thế Niên sẽ không có chuyện gì. Hoàng đế dám bố trí kinh thành như vậy, hạ một bàn cờ này là vì hoàng đế tin tưởng, dù kinh thành loạn thế nào Ôn Uyển cũng có thể nắm trong tay. Nhưng biên thành không giống, vị hoàng đế này hôn mê bất tỉnh không phải vấn đề quá lớn. Nhưng nếu nguyên soái Bạch Thế Niên có chuyện gì, vậy sẽ nhiễu loạn lòng quân. Đến lúc đó người Mãn Thanh sẽ nhân cơ hội tiến công. Cho nên sẽ không truyền ra tin tức Bạch Thế Niên gặp chuyện không may (thật ra truyền tin Bạch Thế Niên gặp chuyện không may Ôn Uyển cũng không tin).

Mai Nhi không vì lời của La Thủ Huân mà có cảm giác kiên định: “Cho dù Bạch tướng quân không có chuyện gì, thái tử cũng không cho tướng quân về kinh. Hiện tại biên thành mở đại trận, làm nguyên soái biên thành Bạch tướng quân chắc chắn sẽ không hồi kinh. Vậy Ôn Uyển nên làm gì bây giờ? Cũng không thể cứ như vậy?”

La Thủ Huân không nói được gì. Cái này thật không dễ trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui