Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Linh Đông, nhưng Linh Đông vẫn cúi đầu nhìn vạt áo của mình , kỳ thực là đang suy nghĩ mọi chuyện.

Nếu không phải không có cách nào, Hải Như Vũ cũng không nguyện ý đi đường này. Nhưng hiện nay đây chính là đường ra duy nhất: “Linh Đông, mẫu phi thật sự không có cách nào nữa. Nếu phụ vương con có chuyện gì mà cô cô con lại không chịu đi ra chủ trì đại cục, không nói mẫu phi với ca ca, muội muội của con, chính bản thân con cũng dữ nhiều lành ít.” Lần ám sát này chính là bằng chứng tốt nhất, những người này sẽ không bỏ qua cho Linh Đông và Linh Nguyên .

Linh Đông càng rõ ràng hơn Hải Như Vũ, những người này đối xử với mình như thế nào. Nhưng hắn cũng hiểu được là có đi cũng vô dụng, giống như lời của cô cô nói, thiên hạ có to lớn hơn nữa thì cũng không thể lớn hơn hoàng gia gia được. Hoàng gia gia thiết kế một cái bố cục như thế, nếu bị hắn phá thì đây mới là tai họa ngập đầu, những thứ khác đều là thứ yếu .

Linh Nguyên thấy Linh Đông không nói lời nào thì nhẹ nhàng nói: “Đệ đệ, bây giờ là thời khắc sinh tử của một nhà chúng ta, đệ đệ không thể xử trí theo cảm tính được.”

Trong lòng Linh Đông đau nhói: “Ca, cô cô bị bệnh rồi, đệ không mở miệng được.” Để cho hắn đi nói cùng với cô cô, hắn chỉ là một người truyền lời nên cô cô cũng sẽ không trách tội, hơn nữa hắn lại không muốn mở miệng này. Không có nguyên nhân gì cả, hắn chỉ là không muốn mở miệng nói thôi.

Sắc mặt Hải Như Vũ thoáng chốc trắng bệch, không chỉ vì lo lắng đối với tương lai mà còn có sự lãnh mạc của Linh Đông, lãnh mạc với người một nhà bọn họ. Hiện tại nàng vô cùng xác định là Ôn Uyển giả bộ bệnh, giả thật tới mức lừa gạt được tất cả mọi người. Mà Linh Đông hầu hạ ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian dài như vậy không thể nào không biết được, nhưng Linh Đông lại không nguyện ý vì người một nhà mà mở miệng này.

Trong phòng đang lâm vào một trận trầm mặc, Võ Chiêu đột nhiên tới cho người tới truyền lời nói muốn đi. Hải Như Vũ suy nghĩ một chút, để cho Võ Chiêu đi vào.

Võ Chiêu đúng là tới cáo từ về phủ : “Nương nương, thần phụng mệnh tới bảo vệ Tam vương tử . Hiện tại không có chuyện gì rồi, thần cũng nên trở về phủ.” Hắn mới không cần tiếp tục nghe mấy kẻ chán ghét ở đây, thật chán ghét.

Linh Đông nhìn võ Chiêu, trong lòng nặng nề thở dài: “Ta với ngươi cùng nhau trở về.” Không quay về là không thể được rồi, nếu không đi tới phủ quận chúa thì còn có nhiều phong ba lớn hơn nữa.

Ôn Uyển nghe thấy Linh Đông gặp thích khách, mặc dù nói nàng đã đem nhân thủ có thể điều động ở bên cạnh đều đưa cho Linh Đông, cho dù gặp thích khách cũng sẽ không có nguy hiểm, nhưng vẫn rất lo lắng, chờ nhìn thấy Linh Đông toàn toàn kiện kiện, Ôn Uyển vẫn phải nhìn cẩn thận trên dưới toàn thân một lượt, lại để cho Vương lão thái y xem một chút

Xác nhận thật không có bị thương xong thì Vương lão thái gia cũng nói không có gì đáng ngại, lúc này Ôn Uyển mới thôi: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Lo lắng hơn nửa ngày. Lúc này xác nhận Linh Đông thật sự không có chuyện gì mới yên tâm.

Lần này Ôn Uyển giày vò một trận lại khiến cho Linh Đông nước mắt lã chã rơi.

Ôn Uyển có chút quái dị, Hạ Ảnh đi tới bên tai Ôn Uyển đem chuyện xảy ra ở đông cung nói cho Ôn Uyển biết. Ôn Uyển lấy khăn lau nước mắt cho Linh Đông: “Con cũng không cần phải trách mẫu phi của con, hiện tại đúng là thời điểm tồn vong của đông cung, nàng lo lắng cho các con cho nên mới hỏi con nói, đừng có khó chịu.” thật ra thì đại khái Ôn Uyển đoán được tại sao Linh Đông khóc. Thứ nhất là bị kinh sợ. Thứ hai là bị bức nói yêu cầu với cô cô. Nàng lại làm một trận như vậy khiến đứa nhỏ này trong lòng nhận thấy được, chẳng qua là nàng chỉ có thể giả bộ ngu.

Một lúc sau Linh Đông mới thu nước mắt lại.

Ôn Uyển dời đi đề tài: “Phụ vương của con lúc nào có thể tỉnh lại, thái y có nói cái gì không?”

Linh Đông sắc mặt ảm đạm xuống: “Thái y nói dữ nhiều lành ít.” Nếu không phải đó cũng là cha ruột của mình, mặc dù thái tử cũng không thương yêu hắn, lại còn nhiều lần đánh hắn nhưng là cha ruột sắp chết rồi, trong lòng tóm lại cũng vẫn khổ sở ( khó chịu cũng không phải là khổ sở).

Ôn Uyển nghe xong liền nhìn thẳng vào Linh Đông hỏi “Linh Đông. Nếu phụ vương của con qua đời, con có thể hận cô cô hay không?” Từ trước cho tới nay Ôn Uyển là người thờ ơ lạnh nhạt, nói muốn vì chuyện của thái tử mà chịu trách nhiệm thì cũng không thể nói được. Nhưng thái tử cuối cùng cũng vẫn là cha ruột của Linh Đông, Ôn Uyển không xác định Linh Đông có thật sự một tia ngần ngại cũng không có hay không .

Linh Đông cười khổ “Cô cô cũng đã nói cho con biết rồi, chính con cũng không nói. Rồi lại nói đây là thế cục mà hoàng gia gia bày ra, cô cô cũng chỉ có thể nghe theo hoàng gia gia.” Linh Đông thật sự không hận, dù thế nào chuyện này trách nhiệm cũng không đẩy tới trên người cô cô được.

Trên mặt Ôn Uyển cũng không có lộ ra vẻ thoải mái hơn, ngược lại càng ngưng trọng “Linh Đông, nếu phụ vương của con qua đời, tình cảnh của con và ca ca cũng rất nguy hiểm. Linh Đông, phải bảo toàn chính mình cho thật tốt, hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi.” Thái tử một khi đi về cõi tiên, Linh Nguyên và Linh Đông chính là cái đinh trong mắt của những người này . Linh Nguyên là trưởng tử, chiếm cứ thân phận trên mặt tiện lợi hơn. Linh Đông là học sinh của nàng, trong mắt người ngoài là có thể nhận được trợ lực của nàng ( trọng điểm của Ôn Uyển là cái ý nghĩ này ) đều nguy hiểm rất.

Linh Đông gật đầu: “Cô cô, người yên tâm, con biết được.” Lần ám sát này cũng đã để cho hắn hiểu và ý thức được rõ ràng, nguy hiểm không có lúc nào là không có ở bên cạnh.

Ôn Uyển thấythần sắc trầm ổn của Linh Đông, liền khẽ than thở: “Không nên trách cô cô nhẫn tâm. Nếu có thể, cô cô cũng muốn để cho con giống như Minh Duệ cùng với Minh Cẩn đều rời xa kinh thành, tránh né trận sóng gió này. Nhưng thân phận của con quyết định con đường con cần đi, cho nên cô cô phải làm như vậy.” Nếu có thể, Ôn Uyển cũng hi vọng Linh Đông có thể giống như những đứa bé khác, không cần phải học nhiều thứ tới như vậy , không cần phải đeo gánh nặng lớn như thế trên lưng. Nhưng thân ở hoàng gia lại là vị trí chính thất này, Linh Đông không có lựa chọn nào khác. Con người a, lúc nào cũng không thể tùy tâm sở dục. Ngay cả nàng, hiện tại cũng bị vây ở trong thế cuộc của hoàng đế rồi, chẳng qua may mắn chính là ở trong bàn cờ này nàng không phải là một con cờ bia đỡ đạn tùy thời có thể vứt bỏ.

Linh Đông lắc đầu. Hắn sẽ không trách cô cô , không nói hắn, ngay cả cô cô cũng là đang ở trong đó, chuyện này ai cũng không thể trách. Muốn trách thì trách ông trời đi.

Linh Đông đem lời của Ôn Uyển truyền đạt qua. Sắc mặt Hải Như Vũ xanh mét lại. Gắt gao ngó chừng Linh Đông “Linh Đông, cô cô con có phải thật sự bị bệnh hay không?”

Linh Đông chợt ngẩng đầu, trong mắt khiếp sợ không cách nào che dấu: “Mẫu phi. . . . . .” bộ dáng này của Linh Đông thật giống như Hải Như Vũ nói cái gì làm cho hắn không thể tin được vậy

Hải Như Vũ bị biểu hiện của Linh Đông làm cho mê hoặc, chẳng lẽ mình thật sự sai rồi sao? Ôn Uyển bị bệnh thật. Không thể nào, Hải Như Vũ lập tức đoạn tuyệt cái ý nghĩ này, người khác không biết, nàng còn không rõ sao? Nàng biết Ôn Uyển nhiều năm như vậy, nếu Ôn Uyển thật dễ dàng ngã gục như vậy thì đã không phải là Ôn Uyển, nghĩ tới đây vẻ mặt của Hải Như Vũ hòa hoãn lại: “Linh Đông, phụ vương của con nếu như có tam trường lưỡng đoản gì, cô cô con lại không đến chủ trì đại cục, một nhà chúng ta cũng không sống được nữa rồi.” Nói tới đây, nước mắt của Hải Như Vũ lã chã rơi: “Linh Đông, mẫu phi không phải sợ, nhưng còn ca ca con, muội muội con, chẳng lẽ con có thể để cho một nhà chúng ta lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục kia sao?”

Lời này của Hải Như Vũ cũng không phải đe dọa Linh Đông mà là sự thật. Nếu thái tử thật không còn thì cả nhà bọn họ không phải bị nuôi nhốt thì chính là bị bí mật giết chết. Hải Như Vũ chưa từng có sợ hãi cùng bàng hoàng giống như vây giờ, trước kia nàng vẫn nhẫn nhịn, một mực nhẫn nhịn, cũng là bởi vì hài tử còn chưa lớn lên. Nếu thái tử có chuyện gì thì người một nhà bọn họ xong rồi. Không nghĩ tới, mắt thấy sẽ chịu đựng qua được thì lại đụng phải chuyện như vậy, trong lòng Hải Như Vũ cũng vạn phần đau khổ.

Sắc mặt Linh Đông vô cùng phức tạp, hắn biết mẫu phi thật sự lo lắng. Nhưng mẫu phi có lo lắng cho hắn sao, hiện tại có muốn tính toán những thứ này cũng vô dụng, càng nghĩ tới nhiều thì phiền não chẳng phải là mình sao? Giống như Minh Duệ nói, cha mẹ thiên vị trên đời này cũng đều có, chỉ cần không có kỳ vọng thì cũng sẽ không thương tâm khổ sở nữa “Mẫu phi, cô cô thật sự ngã bệnh rồi. Nếu không phải cô cô không tin đây là sự thật, phái người đi tra. Có thể cũng không chống đỡ nổi được.” Mặc dù Linh Đông biết Ôn Uyển đang đóng kịch nhưng cũng không thể phủ nhận được, nếu Minh Duệ và Minh Cẩn thật gặp chuyện không may. Cô cô nhất định sẽ vọt tới hải khẩu đi tìm người rồi.

Hải Như Vũ thấy Linh Đông ngay cả mình khóc lóc kể lể cùng với nước mắt rơi như vậy, cũng không nhìn ra được Linh Đông có chút gì không đúng, trong lòng cũng nghi ngờ có phải là mình đa tâm hay không? Chẳng lẽ Ôn Uyển cả ngày đánh nhạn, kết quả lại là bị nhạn mổ vào mắt.

Bàn tính củaThái Tử Phi làm sao có thể giấu diếm được, rất nhanh đã bị người có lòng biết được. Trong đó lo lắng nhất chính là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên .

Sắc mặt của Yến Kỳ Huyên xanh mét: “Bàn tính của Thái Tử Phi đánh thật tốt.” mặc dù Ôn Uyển không thế nào tham dự triều chính. Nhưng nếu thật nâng đỡ Linh Nguyên lên thượng vị, việc này đối với hắn tuyệt đối là uy hiếp lớn.

Phụ tá cũng lắc đầu: “Quận chúa hiện tại bệnh nặng trong người, nơi nào có thể quản những chuyện này.” Nhi tử cũng bị mất rồi, người nào thượng vị đối với Ôn Uyển Quận chúa mà nói, đều giống nhau. Không ai đi hạ thủ với một Tôn Quý quận chúa ngay cả con nối dòng cũng không có, trừ khi là ngu ngốc.

Phụ tá thấy Yến kỳ Hiên cau mày, lại khuyên nhủ giải thích thêm nói: “Vương gia, cho dù Ôn Uyển Quận chúa thật muốn đẩy người lên thượng vị thì cũng chỉ có đẩy Linh Đông lên thượng vị. Nhưng linh nguyên lại là trưởng tử, không có đạo lý để cho Linh Nguyên nhượng lại vị trí. Cho nên Vương gia tạm thời không cần lo lắng. Hiện tại chúng ta cần phải làm chính là khống chế triều cục. Không thể để cho Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử chui chỗ trống.” Nói đến thân phận rất tế nhị, nếu à thái tử không còn , Nhị hoàng tử chiếm vị trí ưu thế về danh tiếng con trai lớn, Lục hoàng tử chiếm cứ ưu thế con trai trưởng. Chỉ có Ngũ hoàng tử, trong người không có chiếm cứ được bất kỳ ưu thế nào.

Yến Kỳ Huyên mạnh mẽ gật đầu một cái, chuyện này phải xem lại. Không thể nóng vội, hiện tại Ôn Uyển chính là quả bom không thể động vào, một khi bộc phát còn không biết như thế nào đâu ( một nữ nhân vừa mới mất hết nhi tử quả thật rất đáng sợ ).

So sánh với Yến Kỳ Huyên, Lục hoàng tử Kỳ Phong lại bình tĩnh hơn nhiều, thái tử không còn, theo tổ huấn của triều đại, lập đích lập trưởng, hắn lại là con trai trưởng, về phần nói tới tam hoàng tử. Lục hoàng tử lựa chọn quên đi. Việc hộ giá thất trách cũng đã có thể tước đoạt tư cách của tam hoàng huynh rồi .

Trong lòng Hà thị cũng là rất sầu lo, cho tới bây giờ mọi chuyện đều đã chuẩn bị rồi, chỉ đợi kết quả cuối cùng. Nàng không dám xác định Ôn Uyển Quận chúa có thật bị bệnh hay không? Mặc dù tất cả đều biểu hiện Ôn Uyển quận chúa thật sự bị bệnh mà không phải là giả bộ bệnh, nhưng nàng lại không nhìn thấy tận mắt. Không thấy nên nàng vẫn không dám tin tưởng. Chỗ chủ thượng bên kia lại không có tin tức xác thực truyền tới, chỉ bảo nàng ổn định. Nhưng nàng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt dường như đã nhìn thấy tất cả kia của Ôn Uyển quận chúa thì trong lòng liền lo âu bất an, làm sao mà an ổn được.

Kỳ Phong thấy Hà thị tâm thần không yên, liền nắm tay nàng trấn an nói: “Ái phi, nàng đừng lo lắng. Hết thảy rồi sẽ tốt. Đến lúc đó, ta để nàng làm hoàng hậu.” Không thể làm Vương Phi, làm hoàng hậu cũng giống như vậy . Điều này cũng có thể đền bù áy náy nhiều năm qua của hắn đối với Hà thị.

Hà thị nghe xong trên mặt hàm xuân, được ôm ở trong ngực của Kỳ Phong “Vương gia, chỉ cần có thể hầu hạ ở bên cạnh vương gia, vương gia không chê thiếp thì hoàng hậu hay không hoàng hậu thiếp đều không để ý.”

Kỳ Phong nghe trong lòng ấm áp: “Yên tâm, ta muốn đem tất cả những thứ tốt trên thế gian này đều cho nàng.” Nam nhân đều là như vậy, càng là không muốn, hắn càng phải cho ngươi.

Hà thị nũng nịu dạ một tiếng: “Vương gia, người nói Ôn Uyển Quận chúa bệnh là thật hay giả?” Dựa theo trong lòng Hà thị mà nói thì thật ra đem Ôn Uyển quận chúa đi trừ khử chính là tốt nhất. Như vậy sẽ không cần phải lo lắng chờ đợi. Nhưng phiền lòng chính là, Ôn Uyển Quận chúa mấy tháng này căn bản không ra phủ, phủ quận chúa kia cũng giống như chiếc thùng sắt vậy, đừng nói là thích khách mà một con ruồi cũng không thể bay vào trong được. Ôn Uyển không biết là có lòng tránh né, hay là thật sự sợ chết giống như trong lời đồn.

Kỳ Phong không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Cái này làm sao giả được, Minh Duệ cùng với Minh Cẩn là tâm can bảo bối của Ôn Uyển, hài tử không còn, Ôn Uyển không bệnh nặng mới kỳ quái. Lại nói còn không biết là Bạch Thế Niên có biết tin tức kia hay không? Nếu như biết tin tức kia còn không biết sẽ phát sinh ra những chuyện như thế nào nữa!” Bạch Thế Niên và hắn giống nhau ở chỗ chỉ có hai đứa con trai, hai đứa con trai thoáng chốc toàn bộ đều chết, Kỳ Phong đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu đổi thành hắn, sợ là sẽ nổi điên. Bạch thế Niên thân là nguyên soái biên thành, hiện tại phụ hoàng không còn, Bạch Thế Niên có cái gì nữa thì vẫn không thể rối loạn được.

Hà thị xem thường nói: “Không còn thì không còn. Mặc dù nói Ôn Uyển Quận chúa không để cho Bạch tướng quân cưới vợ bé. Nhưng Ôn Uyển Quận chúa còn trẻ. Hẳn là còn có thể sinh.” Lại nói Hà thị cũng có chút ghen tị với Ôn Uyển, nữ nhân đều đã gần ba mươi tuổi rồi, lại kiều diễm giống như năm tháng dường như không có dừng lại ở trên người nàng, ngược lại càng ngày càng trẻ đẹp hơn ( nữ nhân đều thích ganh đua so sánh cái này ).

Ý nghĩ trong đầu Hà thị cũng là lo lắng của Kỳ Phong: “Long quan của phụ hoàng có đang đi trên đường trở về không?”

Kỳ Phong lắc đầu: “Không có.” Kỳ Phong đột nhiên nhớ lại triều đình đã chừng mấy ngày không có được tin tức từ biên thành. Trong lòng rùng mình, chẳng lẽ kinh thành bị khống chế. Cho nên bọn họ không chiếm được tin tức.

Thái tử hôn mê bất tỉnh, triều chính đều bị những người quan trọng xử lý. Triều chính lúc này một mảnh hỗn loạn, ồn ào không ngừng, có người ủng hộ Nhị hoàng tử, có ủng hộ Ngũ hoàng tử, còn có ủng hộ Lục hoàng tử.

Ôn Uyển nhận được tin tức, nói là trong đó nhân số ủng hộ Lục hoàng tử là nhiều nhất : “Đều có người nào ủng hộ Lục hoàng tử?” Hiện tại trong thời khắc này, thắng thì chính là có công phò tá vua, một bước lên mây, thăng chức rất nhanh. Tất nhiên thua chính là gia tộc bị tiêu diệt. Nam nhân cùng với nữ nhân không giống nhau, nam nhân đều khát vọng nhận được quyền thế, nhận được quyền thế tất nhiên cần mạo hiểm . Nam nhân trời sinh là người mạo hiểm.

Hạ Ảnh đem tin tức lấy được nói cho Ôn Uyển biết “Văn gia hiện tại ủng hộ Trưởng Tôn điện hạ Linh Nguyên. Quận chúa, Đại Tề tổ huấn có câu lập đích lập trưởng. Linh Nguyên là đích trưởng Tôn. Lúc trước Văn gia chính là ủng hộ thái tử, lần này cũng đứng lên ủng hộ cho trưởng tôn điện hạ rồi.”

Ôn Uyển nghe xong buồn cười nói: “Văn gia ủng hộ Linh Nguyên, Thích gia khẳng định sẽ ủng hộ Lục hoàng tử . Những người khác thì sao ? phản ứng của trọng thần trong triều, thái độ của tôn thất ra sao?”

Hạ Ảnh có chút nghi ngờ nói: “Trọng thần trong triều có thừa tướng đại nhân cùng với Lại bộ thượng thư ủng hộ cho trưởng tử Linh Nguyên, Binh bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư đều ủng hộ Lục hoàng tử. Những phó tướng khác như Dư Kính, Công bộ Thượng thư còn có Hộ bộ Thượng thư ủng hộ Ngũ hoàng tử.”Những điều này là do quan hệ thông gia rắc rối phức tạp. Dĩ nhiên, chiếm lớn nhất chính là ích lợi.”

Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn: “Tại sao Dư Kính lại ủng hộ Ngũ hoàng tử. Mà không phải Lục hoàng tử?” Dựa theo Ôn Uyển đoán, Dư Kính hẳn là ủng hộ Lục hoàng tử mới đúng, tại sao phải ủng hộ Ngũ hoàng tử? Cái này quá kỳ quái. Chẳng lẽ có âm mưu gì, hoặc là hắn không biết chuyện.

Hạ Ảnh cũng nghĩ không thông thấu Dư Kính có ý gì: “Dư Kính không rõ ràng lắm. Tôn thất bên này Hạo thân vương cùng Thuần vương đều giữ vững trầm mặc, cho nên người theo hai vị Vương gia đều giữ vững trầm mặc. Những người khác có ủng hộ Ngũ hoàng tử, có ủng hộ Lục hoàng tử. Ủng hộ Nhị hoàng tử rất ít.”

Ôn Uyển nghi ngờ: “Hạo thân vương làm sao lại ở trung lập?” Cái này quá kỳ quái, dựa theo sự hiểu rõ của Ôn Uyển đối với Hạo thân vương, đó là một người vô cùng cường liệt có dục vọng với quyền lực. Ở thời điểm này đang lúc thịnh niên làm sao cam nguyện thoái ẩn ( không ủng hộ hoàng đế. Cho dù là trưởng bối có lớn hơn nữa, nên có tôn kính mà ta cho ngươi, nhưng nếu muốn quyền thế thì không có, nuôi ngươi một cách vinh dự như vậy là đủ rồi).

Khuôn mặt Hạ Ảnh lộ vẻ ngưng trọng: “Thuộc hạ hoài nghi Hạo thân vương thật ra đã đoán được một chút chuyện, cho nên hiện tại án binh bất động.”

Ôn Uyển gật đầu, đây cũng không phải là chuyện không thể nào, phải biết rằng Hạo thân vương coi như là tâm phúc của hoàng đế (so với Ôn Uyển thì Hạo thân vương vẫn còn kém xa ). Có thể đoán được ra dấu vết cũng bình thường.

Ôn Uyển đúng là nghĩ sao rồi, bên chỗ hoàng đế nửa điểm lộ ý cũng không có, dấu vết càng không khả năng có. Hoàng đế làm việc rất kín đáo. Hạo thân vương là từ chỗ của Ôn Uyển mà đoán được . Hạo thân vương không tin Ôn Uyển là người khôn khéo như vậy lại sẽ để cho nhi tử dễ dàng bị trúng ám toán như thế. Đây cũng là dựa vào làm ăn lúc trước mà đoán được, đối với Ôn Uyển tổn thất một chút mà nói cũng không sao cả, nhưng đứa nhỏ là sinh mạng của Ôn Uyển, lấy tính tình cẩn thận của Ôn Uyển nếu như để người ta dễ dàng giết chết hài tử của nàng như vậy thì Ôn Uyển đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Thái độ cẩn thận của Ôn Uyển cũng làm cho Hạo thân vương bắt đầu hoài nghi, tại sao Ôn Uyển lại chắc chắn có người trăm phương ngàn kế muốn trừ bỏ nàng như thế? Ừ, những chuyện đã xảy ra trong kinh thành Ôn Uyển lại vừa lúc tránh khỏi. Dường như đều nằm trong tính toán của nàng vậy. Chuyện này quá không hợp với lẽ thường, theo tin tức mà ông lấy được thì trong Kiêu Kỵ Doanh, tam tướng trong quân doanh vẫn giữ vững trung lập. Đừng nói Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử nói không đả động đến được, ngay cả ban đầu thái tử quản lý chính sự, những người này cũng không có nhận cành ô liu của thái tử ( thái tử tự cho là làm được rất bí ẩn ). Cái này vô cùng kỳ quái.

Ôn Uyển vẫn cho rằng hoàng đế làm chuyện này quá mạo hiểm. Thật ra thì hoàng đế cũng không có quá mạo hiểm. Bởi vì hắn để lại bốn tướng lãnh đều là tâm phúc của hắn, hơn nữa còn tiết lộ qua tin tức cho bọn hắn, chỉ cần quân đội không lẫn theo vào thì kinh thành không loạn lên được.

Hạo thân vương trải qua tinh tế suy tư, đi theo phụ tá thương nghị. Cuối cùng phát hiện một bước nối tiếp một bước, giống như là có một bàn tay lớn đang điều khiển toàn bộ chuyện này. Hạo thân vương bắt đầu hoài nghi là Ôn Uyển, nhưng trải qua suy nghĩ, liền loại bỏ Ôn Uyển. Trừ Ôn Uyển, vậy còn có ai có năng lực lớn như vậy . Trừ vị kia thì còn có thể là ai.

Hạo thân vương bị suy đoán của mình sợ hết hồn, nhưng cũng với cái suy đoán này mới phù hợp với tình hình nhất. Hạo thân vương đã có suy đoán này thì làm sao lại cuốn vào vòng nước xoáy này được.

Về phần Thuần Vương nha, Thuần Vương hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không muốn trộn lẫn vào vũng nước đục này. Hiện tại đã có danh tiếng này rồi, ông càng không có hứng thú đi tìm long công,. Bất kể người nào thượng vị thì địa vị của phủ Thuần vương cũng không sụt giảm được. Hơn nữa Thuần Vương Phủ từ khi có tước vị tới giờ đều không tham dự tranh trữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui