Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tang lễ của hoàng hậu , Ôn Uyển cũng dựa theo quy củ mà làm việc, thời điểm nên xuất hiện thì đều xuất hiện. Một cuộc tang lễ làm xong, Ôn Uyển cũng bị mệt tới ngất ngư.

Thân thể Ôn Uyển không thoải mái, thấy Bạch Thế Niên sinh long hoạt hổ, lầm bầm nói nói: “Đều làm những chuyện giống nhau, làm sao lại có khác biệt lớn như vậy chứ?” Lão công nhìn không có nửa điểm khó chịu, nàng thì cảm giác toàn thân như mệt rã rời vậy.

Bạch Thế Niên biết ý nghĩ của Ôn Uyển, lập tức thấy dở khóc dở cười. Đi tới vuốt ve bả vai của Ôn Uyển: “Nếu nàng năm đó luyện võ cho thật tốt thì thân thể nhất định sẽ tốt hơn so với ta.”

Ôn Uyển bĩu môi: “Luyện võ, mệt chết đi được.” Nói xong cũng ý thức được Minh Cẩn sợ khổ sợ mệt đoán chừng là giống nàng, vội vàng dừng lại cái đề tài này.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển lại kêu khổ thấu trời, lập tức nói trong kinh thành bởi vì lần tang lễ này của hoàng hậu mà có vô số mệnh phụ có tuổi đều ngã bệnh.

Mệnh phụ hay gì thì Ôn Uyển cũng không lo lắng. Nhưng Ôn Uyển nghe được Thái Tử Phi lại bị bệnh: “Làm sao? Đều bệnh thành như vậy rồi mà còn muốn đi ra ngoài?” Thái y nói phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, làm sao còn ra ngoài âm ĩ đây ? Đây là ngại mạng quá dài sao?

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển: “Thái Tử cũng đi ra. Đều ngã bệnh giống nhau.” Làm con dâu, trừ phi là bệnh tới mức đến thì lập tức chết rồi, nếu không thì nhất định phải đưa tới đoạn đường cuối cùng

Ôn Uyển lắc đầu, quá bất nhân rồi. Nhưng đây cũng không phải là chuyện nàng có thể nói chen vào. Quy định chính là như vậy, ai cũng phải tuân thủ.

Đang thời điểm Ôn Uyển bận rộn không ngừng, chuẩn bị sớm ngày đem mọi chuyện làm xong, để tới thời điểm mình nghỉ ngơi cho tốt thì nghe được Hạ Dao đi tới nói : “Quận chúa, Linh Đông bị thương. . . . . .”

Tay của Ôn Uyển thoáng chốc không ổn định, cây bút rơi trên mặt đất. Bút ngọc Thanh Long lập tức bị vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi. Đứa bé kia đang tốt làm sao lại bị thương đây, thị vệ bên cạnh chẳng lẽ đều vô dụng hết sao?

Lời của Hạ Dao còn chưa nói xong, Ôn Uyển đã ra khỏi thư phòng. Hạ Dao vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa kêu xe ngựa. Ôn Uyển cấp tốc kêu đi Đông cung.

Sau khi ngồi ở trên xe ngựa, Ôn Uyển mới có thời gian hỏi Hạ Dao: “Linh Đông sao lại bị thương ? Đang tốt lành, thị vệ bên cạnh lại nhiều như vậy, làm sao mà bị thương?” Ôn Uyển nói xong cũng tỉnh táo lại. Không nên nha, cho dù thị vệ đông cung đều là thùng cơm thì hai thị vệ nàng cho đều là cao thủ nhất đẳng, làm sao có thể để cho Linh Đông bị thương.

Sắc mặt của Hạ Dao rất cổ quái: “Là Lưu phu nhân Đông cung . . . . . .”

Ôn Uyển nghe một chút không hiểu được: “Cái gì Lưu phu nhân? Đây là người nào?” Ôn Uyển căn bản không biết Lưu phu nhân là thần thánh phương nào.

Hạ Dao nhìn sắc mặt Ôn Uyển trắng một chút thì nhỏ giọng nói: “Lưu phu nhân là người của Thái Tử Phi.” Thấy Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Lưu phu nhân đả thương Linh Đông là vì báo thù Thái Tử Phi, nói Thái Tử Phi hại chết con nàng. Ừ, nàng sinh nhị vương tử.” Nhị vương tử, cũng chính là Nhị điện hạ của Đông cung, là nhị ca của Linh Đông.

Ôn Uyển tức giận nói: “Ai trợ giúp ở sau lưng ?” Không sớm không muộn hiện tại xảy ra vấn đề, hơn nữa không phải là hướng tới Linh Nguyên mà trực tiếp hướng về phía Linh Đông, đây rõ ràng là có âm mưu.

Hạ Dao lắc đầu: “Chuyện mới vừa xảy ra, không có điều tra ra nhanh như vậy. Quận chúa cũng đừng lo lắng. Linh Đông chẳng qua là bị kinh sợ một chút, cũng không có bị thương.”

Ôn Uyển nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Dao một cái: “Nếu không có bị thương, tại sao mới vừa rồi không nói rõ ràng?” Làm hại nàng bị dọa đem trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Hạ Dao nhịn không được bật cười lên: “Quận chúa, người không đợi ta nói xong liền chạy ra rồi. Điều này có thể trách ta sao? Quận chúa, Linh Đông không có bị đả thương gì cả, chẳng qua là bị kinh sợ quá độ, bây giờ còn không khôi phục như cũ được!”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao giống như nhìn quái vật, nếu nói là bị thương Ôn Uyển còn có thể tin tưởng, nhưng nếu bởi vì ám sát mà lại kinh sợ quá độ, hiện tại còn không có khôi phục như cũ, lừa gạt ai đó, Linh Đông cũng không phải là người chưa từng thấy tràng diện này, làm sao có thể bị một trận ám sát liền kinh sợ được.

Hạ Dao rất vô tội nói: “Đây là tin tức Đông cung truyền tới. Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì? Tin tức đông cung truyền tới còn nói Linh Đông trọng thương.”

Lúc này Ôn Uyển mới không có tiếp tục hừ mắt lạnh: “Cũng không biết là người nào thả ra tin tức ôi thiu này.” Loại thủ đoạn quỷ quái này cũng quá ngây thơ rồi. Tất nhiên, bất kể là ai thả ra tin tức, chỉ cần không phải bản thân Linh Đông là được rồi.

Hạ Dao cười nói: “Là Linh Nguyên thả ra tin tức nói Linh Đông bị kinh sợ, hơn nữa còn là kinh sợ quá độ đến té xỉu.” Linh Nguyên làm như vậy cũng giúp Linh Đông đắp ra một danh tiếng nhát gan sợ phiền phức. Mục đích của Linh Nguyên không nói tới, nhưng lại là giúp chiếu cố tới Linh Đông. Hiện tại Linh Đông nhỏ như vậy, danh tiếng nhát gan sợ phiền phức lan ra ngoài chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Hạ Dao tin tưởng lời Ôn Uyển nói, hiện tại Linh Đông phải học được cách bảo vệ mình, không ngừng trưởng thành trong tranh đấu. Như thế mới có thể khiến cho hoàng đế chấp nhận được, sau đó tới yêu thích. Hiện tại Linh Đông còn quá nhỏ, xây dựng thế lực quá sớm sẽ chỉ làm cho trong lòng hoàng đế sinh phiền chán. Nếu giống như lời nói của Ôn Uyển, hoàng đế sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước tới cái ghế của hắn.

Ôn Uyển tới Đông Cung, trực tiếp đi đến biệt viện của Linh Đông, thấy sắc mặt của Linh Đông có chút tái nhợt lập tức đau lòng không dứt. Hạ Dao nói Linh Đông không có bị thương nhưng Ôn Uyển vẫn không yên lòng mà hỏi: “Có phải là rất đau hay không?”

Linh Đông lắc đầu cười nói: “Cô cô đừng lo lắng, cháu không sao, chẳng qua là xước tay chân một chút, thái y nói dưỡng hai ngày là tốt rồi.” Chỉ bị thương ngoài da chút ít, chưa tới mức sợ hãi.

Ôn Uyển kêu thái y tới đây, nghe thái y nói đúng là bị trật chân một chút, những thứ khác cũng không có đáng ngại thì lúc này mới yên tâm. Ngược lại trong lòng thêm lo lắng. Hiện tại đông cung trong ngoài đều loạn thành một đoàn. Lần này là cổ động Lưu phu nhân ám sát, lần sau có phải là cổ động ai đó tới đầu độc nữa hay không? Lần này thì không sao nhưng nếu có lần sau thì sao ? Lần này còn không biết là xảy ra chuyện gì. Hiện tại Ôn Uyển cảm thấy Đông Cung chân chính là nguy cơ trùng trùng, Linh Đông ở chỗ này chẳng khác nào đang đặt trên lò nướng.

Ôn Uyển suy nghĩ xong sau đó để cho mọi người trong phòng đi ra ngoài rồi nói: “Linh Đông, nếu không thì không ở lại đông cung nữa.”

Trên mặt Linh Đông lộ vẻ mừng rỡ nhìn Ôn Uyển: “Cô cô. . . . . .” Linh Đông cho là Ôn Uyển muốn hắn tới trong phủ quận chúa. Linh Đông rất hi vọng quay về phủ quận chúa, ở trong phủ quận chúa hắn một chút cũng không lo lắng bị mưu hại, chỉ cần thanh thản ổn định để học tập là được.

Ôn Uyển sờ đầu Linh Đông: “Ý của cô cô, hiện tại Đông Cung loạn như vậy, hay là chuyển tới hoàng cung ở đi, như vậy sẽ an toàn một chút.” Dù sao Cung Vĩnh Ninh cũng bỏ không, để cho Linh Đông vào ở cũng rất tốt.

Linh Đông nghe được ý của Ôn Uyển, là để cho hắn tới Cung Vĩnh Ninh ở, lập tức ngạc nhiên “Cô cô…..đó là cung điện của người” kể từ khi tiên hoàng để Cung Vĩnh Ninh cho Ôn Uyển dọn vào sau này, Cung Vĩnh Ninh chính là cung điện riêng biệt của Ôn Uyển. Cho dù Ôn Uyển lập gia đình rồi, hoàng đế vẫn còn giữ lại.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Con cái hài tử ngốc này. Cái gì của ngươi của ta, chẳng qua cô cô phải nói trước với hoàng gia gia của con một tiếng, để hoàng gia gia của con đồng ý mới được.”

Mới vừa rồi Linh Đông chẳng qua là giật mình, nhưng bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ lại. Hốc mắt hồng hồng : “Cô cô. . . . . .” Cô cô đây là đang lót đường cho hắn, trong lúc này đột nhiên hắn không biết nên nói gì. Đối mặt với cô cô, hắn thường xuyên không biết nên nói gì cho phải.

Ôn Uyển cười nói: “Đứa ngốc, mặc dù cô cô có chút thiên vị, không có thương yêu con giống như Minh Duệ và Minh Cẩn, đối với con luôn yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng những gì có thể làm cô cô cũng sẽ làm vì con, còn lại, thì phải xem bản thân con.” Cung Vĩnh Ninh cách Điện Dưỡng Hòa gần như vậy, chỉ cần Linh Đông nắm chặt cơ hội tốt, nhận được sự yêu thương của hoàng đế vẫn tương đối dễ dàng, chỉ cần có hoàng đế thương yêu thì con đường tương lai sẽ thông thuận rồi.

Linh Đông gật đầu, lại càng thêm cảm động cùng cảm kích, chỉ có thể để trong lòng. Con đường này hắn phải đi, không có lựa chọn khác. Nếu không cả đời bị đặt ở dưới thì trọn đời cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Ôn Uyển thấy Linh Đông nhanh như vậy đã tỉnh ngộ ra thì rất là vui mừng: “Linh Đông, con phải cố gắng nhớ một câu nói của cô cô, vĩnh viễn không được đùa bỡn thủ đoạn ở trước mặt hoàng gia gia của con, nếu không, con sẽ không còn cơ hội nào tiếp tục nữa. Nhớ lấy.” Người làm hoàng đế, đặc biệt là người giống như cậu hoàng đế, đôi mắt có thể xem như hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không. Nhớ năm đó nàng ở bên cạnh ông ngoại hoàng đế, không coi vào đâu mà đã đùa bỡn một chút thủ đoạn kia, ông ngoại hoàng đế ở trong lòng biết rất rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy không ảnh hưởng tới toàn cục nên mới theo nàng thôi. Nhưng hiện tại cậu hoàng đế lại không giống thế, so sánh với ông ngoại hoàng đế thì lòng nghi kỵ của cậu hoàng đế nặng hơn, lòng dạ cũng nhỏ hơn. Cho nên chòm râu này trăm triệu lần không thể đụng vào. Bởi vì nếu chạm tới thì cũng không ai biết là có thể xảy ra hậu quả gì không thể tưởng tượng được đây. Mất thánh tâm thì còn nói gì tới tranh giành hay không tranh giành.

Linh Đông vội vàng gật đầu: “Cô cô yên tâm, con sẽ nhớ kỹ trong lòng.” Những lời này cũng không phải lần đầu tiên Ôn Uyển nói, lúc trước cũng nhắc nhở qua hắn rất nhiều lần. Linh Đông đã có thể đọc thuộc lòng được.

Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu, lại theo cùng Linh Đông nói mấy chuyện rồi mới ra ngoài, đi ra ngoài đầu tiên là đi thăm Thái Tử, Thái Tử thấy Ôn Uyển liền có bộ dạng vội vàng. Trong lòng Ôn Uyển âm thầm cảm thán. Đều đã đến lúc này còn không có yên tĩnh, thật là làm cho Ôn Uyển không biết nên nói gì mới tốt,

Tất nhiên chuyện này thật ra thì cũng không thể trách Thái Tử, nếu là Thái Tử vị bị phế thì cả nhà bọn họ thật sự muốn quang vinh cũng không thể vực dậy được. Đến lúc đó nếu hoàng đế chết trước hắn thì hắn chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tân hoàng. Cả nhà sẽ không bảo vệ được rồi. Ôn Uyển là người đứng xem, cho nên mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Nhưng thân là người trong cuộc, chuyện liên quan tới tính mạng, ai có thể có lòng khoan dung được.

Ôn Uyển nói mấy câu cùng Thái Tử liền đi gặp Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi thấy Ôn Uyển, vẫn vừa nói cảm tạ Ôn Uyển đến thăm Linh Đông. Nói xong Hạ Dao và Hạ Ảnh ở sau lưng cũng muốn trợn trắng mắt lên.

Ôn Uyển không đi so đo những thứ này, mà chỉ bảo nàng dưỡng thân thể cho thật tốt. Có nhiều lời hơn nữa để nói thì Ôn Uyển cũng không muốn nói. Nói đến nói đi cũng là Hải Như Vũ hạ thủ quá độc ác. Bên trong đông cung hôm nay cũng chỉ còn lại có Linh Nguyên và Linh Đông là hai người con nối dòng, hai hài tử này đều là do nàng sinh ra. Mặc dù không phải do Hải Như Vũ hạ độc thủ với tất cả mọi người, nhưng kết quả này cũng làm cho Ôn Uyển kinh hãi đảm chiếm.

Lần ám sát này tới vô cùng đột nhiên. Linh Đông có thể trong hiểm cảnh mà tránh được, đầu tiên là do Linh Đông đã tập qua võ, bản thân có phản ứng rất nhanh, thứ hai là thị vệ bên cạnh cũng cực kỳ nhạy cảm. Nếu không thật sự là có thể làm cho nữ nhân này đánh lén thành công rồi. Mà tất cả căn nguyên chuyện này đều là ở trên người của Hải Như Vũ. Đều nói có thù báo thù, thiếu nợ trả tiền.

Hải Như Vũ thấy Ôn Uyển nói hai câu lại muốn đi, rốt cục không thể kéo căng được, lôi kéo tay của Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, nhìn ở phần tình cảm chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy. Ta van cầu muội giúp ta bảo hộ Linh Nguyên và Đồng tỷ nhi một chút, có được hay không? Ôn Uyển, ta van cầu muội.”

Hải Như Vũ vốn là độc tố vào ngũ tạng lục phủ. Thái y nói tĩnh dưỡng còn có thể chịu đựng được ba năm, nhưng hoàng hậu qua đời, nàng bị giằng co một trận. Lần này lại phải chịu kinh sợ lớn như vậy, thái y nói độc đã vào tim, sợ là mạng cũng không lâu được như vậy nữa.

Lần này Ôn Uyển không mềm lòng một chút nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói : “Tẩu yên tâm, Linh Đông là đệ tử của ta, ta sẽ bảo vệ hắn thật tốt.” Về phần Linh Nguyên và Đồng nha đầu, phải xem vận mệnh của bọn hắn đi. Nàng cũng không có nhiều tinh lực, đi làm bảo mẫu cho người khác.

Hải Như Vũ còn muốn nói cái gì nữa thì Hạ Dao đã đi tới, cạy bỏ tay Hải Như Vũ, lạnh lùng nói : “Ngươi nên tiếc phúc. Nhiều năm qua, ngươi tính toán Quận chúa bao nhiêu, cho là chúng ta thật không biết. Chẳng qua Quận chúa nhìn ở phần tình cảm ngày xưa nên không nói thôi. Cái gọi là ân tình đã bị ngươi tiêu xài hầu như không còn rồi. Cho nên kính xin Thái Tử Phi phải trân trọng.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hải Như Vũ rồi đi ra ngoài. Nàng là thật cái gì cũng không muốn nói. Bởi vì thật không có cái gì cần nói .

Hải Như Vũ ngẩn người lăng lăng nhìn Ôn Uyển rời đi khỏi tẩm cung, đột nhiên cười khổ. Rốt cục cũng đi tới một bước này rồi, không ngờ lại dưới tình huống như thế mà đi đến một bước này.

Dung ma ma đi tới lau nước mắt nói: “Thái Tử Phi, người cần phải bảo trọng thân thể!” Thái y nói Thái Tử Phi tuổi thọ không lâu nữa, có thể là sau đoạn thời gian này. Bà cũng lo lắng theo. Đi theo bên cạnh Thái Tử Phi thời gian dài như vậy, tình cảm rất thâm hậu.

Hải Như Vũ nhìn Dung ma ma, lầm bầm nói : “Ma ma, người nói xem có phải là ta làm sai rồi hay không ? Có phải là ta thật sự sai lầm rồi không?”

Dung ma ma cũng không nói Hải Như Vũ làm sai, chẳng qua chỉ khóc nói: “Thái Tử Phi không có làm sai. Sai chẳng qua là vị trí này. Sai chẳng qua là những người này quá độc ác. Thế nhưng lại tính kế Thái Tử Phi như vậy.” Thái Tử Phi trừ đối với hài tử của Quách thị xuống tay ra, còn nhưng tần phi khác mang thai Thái Tử Phi cũng không động thủ, những người này tất cả đều là Quách thị hạ độc thủ. Hài tử của Lưu thị cũng không phải là do Thái Tử Phi làm. Đáng tiếc hiện tại mọi thứ đều đổ lên trên đầu của Thái Tử Phi.

Đây thật ra cũng không thể trách người khác đem những hậu quả này đổ lên trên đầu Hải Như Vũ. Hậu viện của Đông Cung xảy ra những chuyện này, làm nữ chủ nhân của Đông Cung, Hải Như Vũ là người chịu trách nhiệm đứng mũi chịu sào. Chứ đừng nói tới, hai đứa bé còn sống sót cũng đều là do nàng sinh ra, có thể không làm cho người ta nghị luận sao? Cho nên mới nói mặc dù Quách thị đã chết, nhưng cũng để cho Thái Tử Phi dính phải một chút ảnh hưởng ác liệt không có biện pháp nào tiêu trừ.

Ôn Uyển ra khỏi Đông cung, trực tiếp đi hoàng cung. Nói quyết định của nàng với hoàng đế. Hi vọng hoàng đế đồng ý để cho Linh Đông vào ở Cung Vĩnh Ninh.

Hoàng đế nghe xong cười một tiếng: “Có kế hoạch gì, cháu cho là ta không biết sao? Sợ không phải lúc này mới có ý định, mà đã sớm có ý định này rồi đi!” Linh Đông bị ám sát, bây giờ đang nằm ở trên giường bệnh, hoàng đế biết rất rõ chuyện là như thế nào. Tất nhiên nếu Linh Đông vô dụng như vậy thì hoàng đế cũng sẽ không hao tốn thời gian nữa.

Miệng Ôn Uyển lầm bầm : “Cậu hoàng đế, bây giờ cậu đã thành thần toán rồi, con có cái ý nghĩ gì, vừa nói là cậu đã biết, không có chút bí mật gì có thể nói được.” Lúc ấy nàng để cho Linh Đông đến thượng thư phòng học tập chính là ôm ý nghĩ này. Chẳng qua là vừa vặn gặp thời điểm hoàng hậu qua đời nên nàng cũng không tiện nói. Hiện tại đụng tới chuyện ám sát, dĩ nhiên Ôn Uyển sẽ nhân cơ hội nói lên yêu cầu này rồi.

Hoàng đế cũng không có nói phản đối : “Linh Đông đến tột cùng tốt ở chỗ nào, đáng giá cho con tính toán như vậy.” Tính tình Ôn Uyển luôn luôn thế, người không có liên hệ tới thì nàng chính là treo giá cao lên. Nếu có chút quan hệ quanh co lòng vòng, nàng gặp qua thì mới hạ xuống, có thể giúp mới giúp. Chuyện tiện tay mà nói Ôn Uyển cũng luôn rất thích ý đi làm. Tất nhiên những chuyện quá đáng thì Ôn Uyển phải nhìn phần tình cảm nữa. Nếu quan hệ rất thân thiết thì nàng sẽ không sợ ra sức giúp đỡ, giống như La Thủ Huân, ngay cả chuyện cấu kết với nghịch tặc cũng giúp đỡ giải quyết xuống được. Hiện tại chuyện của Linh Đông khiến cho Ôn Uyển hao hết tâm tư như vậy, hoàng đế muốn biết ý nghĩ chân chính trong nội tâm của Ôn Uyển.

Đương nhiên Ôn Uyển không thể nào nói là ta thương yêu Linh Đông giống như nhi tử được. Lời này nhất định là không thể nói : “Linh Đông có ưu điểm của Linh Đông. Cậu hoàng đế có thể không biết, Linh Đông có rất nhiều ưu thế mà Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không bằng được.”

Hoàng đế tới hứng thú: “A, là những phương diện nào?”

Ôn Uyển thừa nước đục thả câu: “Sau này Cậu hoàng đế quen thuộc với Linh Đông sẽ biết.” Đều bị nàng nói ra thì cũng không có ý tứ gì rồi. Để cho hoàng đế tự mình từ từ phát hiện đi.

Hoàng đế cười như không cười nhìn Ôn Uyển. Nha đầu này, lại thừa nước đục thả câu rồi.

Ôn Uyển cũng không quản thần sắc của hoàng đế như thế nào, mà mặt ủ mày chau nói đến một chuyện khác: “Đoạn thời gian trước cháu cùng với Bạch Thế Niên nói đến chuyện Hạ Ảnh và Hạ Nhàn bọn họ giấu diếm con. Bị Bạch Thế Niên trách cháu một trận. Sau đó Bạch Thế Niên vạn phần may mắn nói Minh Cẩn mặc dù có rất nhiều tật xấu nhỏ nhưng lại không có học được lòng nhân từ nương tay của mẹ, tốt xấu chẳng phân biệt được, dùng người không khách quan. Cho nên những thứ tật xấu da lông này của Minh Cẩn, Bạch Thế Niên cũng không biết lo lắng như thế nào nữa.”

Ôn Uyển nói lời này với hoàng đế có ý là nói cho hoàng đế biết, Linh Đông ở bên cạnh nàng nếu như học được những thứ tật xấu này của nàng thì chẳng phải là phế đi rồi á. Thử nghĩ xem một hoàng đế mà thần tử lừa gạt mình cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho thì còn có cái gì không thể bỏ qua được nữa. Quốc gia này đoán chừng cách mất nước cũng không còn xa.

Hoàng đế nghe xong liền nhìn Ôn Uyển một cái, lập tức lâm vào trong trầm tư. Hoàng đế đối với những chuyện của Ôn Uyển biết rất rõ, Ôn Uyển tâm từ thủ nhuyễn, coi thuộc hạ như người thân, chỉ sợ liên tiếp vượt quá thân phận thì Ôn Uyển cuối cùng cũng vẫn là mềm lòng bỏ qua cho. Giống như Ôn Uyển mà nói thì không phải là vấn đề lớn, vì phía trên có ông trấn giữ. Nhưng nếu Linh Đông học những thứ tật xấu này, vậy ban đầu ông bảo Ôn Uyển dạy Linh Đông đều có thể bị phế đi. Ông muốn một người thừa kế hợp cách chứ không phải là một người thừa kế mà Ôn Uyển bồi dưỡng ra.

Ôn Uyển vừa nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế cũng biết là hoàng đế buông lỏng rồi: “Cậu hoàng đế, mặc dù con nói để cho Linh Đông lên Thượng thư phòng theo đại nho học tập. Nhưng thật ra thì con muốn để cho Linh Đông sống ở trong hoàng cung, tiếp xúc nhiều với cậu hoàng đế. Học được tính sát phạt quyết đoán văn thao võ lược của cậu hoàng đế. Chỉ cần học được năm phần của cậu hoàng đế cũng đủ cho hắn hưởng thụ cả đời.” Lời này không phải là Ôn Uyển vuốt mông ngựa. Hoàng đế đúng là một minh quân hiếm có.

Mặc dù Ôn Uyển cho là hoàng đế càng lớn tuổi thì lòng nghi kỵ càng nặng, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàng đế thật sự là một hoàng đế tốt yêu dân như con. Ở dưới sự thống trị của hoàng đế, cho dù lần này đánh giặc đem quốc khố hao hụt đi nhưng triều Đại Tề vẫn là một nước có thực lực hùng hậu. Nếu Linh Đông học được bản lãnh của cậu hoàng đế, lại có những thứ nàng dạy lúc trước thì tương lai cũng không cần lo lắng nữa,

Hoàng đế từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, lại thấy đôi mắt trông mong của Ôn Uyển nhìn mình, không khỏi cười mắng: “Phải dùng tới bộ dáng này hay sao ? Minh Cẩn có bộ dạng như vậy đủ mười phần là học theo con. Thật rõ ràng là làm hư Minh Cẩn.” Không chỉ có tướng mạo giống nhau, chính là tính tình này cũng học được chín phần. Bạch Thế Niên không có nói sai, Minh Cẩn đem những khuyết điểm của Ôn Uyển học được mười phần.

Ánh mắt Ôn Uyển sáng lên: “Cậu hoàng đế, cậu đồng ý hả?” Hoàng đế đồng ý thì những chuyện khác cũng dễ làm rồi.

Hoàng đế gật đầu: “Cung Vĩnh Ninh là cung điện của con, con nguyện ý để cho hắn ở thì cứ để cho hắn ở đi.” Dưới sự ngầm đồng ý của hoàng đế. Cung Vĩnh Ninh đã thuộc về Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển nguyện ý để cho Linh Đông ở thì hoàng đế cũng không phản đối. Tất nhiên chủ yếu là hoàng đế cũng muốn biết Linh Đông rốt cục có chỗ nào đặc thù khiến cho Ôn Uyển thương yêu coi trọng đứa bé này như vậy. Lòng hiếu kỳ của hoàng đế cũng bị Ôn Uyển kéo ra rồi.

Linh Đông nhận được tin tức kia thì không nghĩ gì. Thái Tử lại rất mừng rỡ, không ngờ nhi tử nhân họa đắc phúc. Hải Như Vũ lại nặng nề thở dài một hơn.

Sau khi Kỳ Mộ nhận được tin tức thì sắc mặt rất âm trầm : “Rốt cục là người nào ở phía sau màn hạ thủ.” nếu Ôn Uyển đã có danh là lão sư của Linh Đông, thì chuyện giúp đỡ Linh Đông là chuyện quá bình thường rồi. Hắn cũng rất nhức đầu, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lấy sự hiểu rõ của hắn đối với Ôn Uyển, Ôn Uyển không thể gióng trống khua chiêng bảo vệ Linh Đông được. Nhưng bây giờ lại có người phá vỡ đi thăng bằng này, khiến cho Linh Đông ở trong hoàng cung, đặc biệt là Cung Vĩnh Ninh. Cuộc sống còn dài, tình cảm tổ tôn thâm hậu rồi, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Người phía dưới nhỏ giọng nói: “Là Quý phi nương nương ở phía sau trợ giúp.” Thích gia đã bị phế rồi, Thích hoàng quý phi cũng đã bị đánh vào lãnh cung. Hoàng hậu đã không còn nữa, trong hậu cung cũng chỉ còn có Văn quý phi có thân phận cao nhất. Văn quý phi dưới gối có một đứa con trai, năm nay mười ba tuổi.

Kỳ Mộ nghe xong cũng không có tức giận, ngược lại cười một tiếng: “Không ngờ lại là nữ nhân hậu cung ra thủ đoạn, vậy thì cứ để cho hắn vào ở đi.” Thủ đoạn của nữ nhân hậu cung ùn ùn, cũng không biết đứa bé Linh Đông này có thể chống nổi hay không nữa.

Linh Đông vào ở trong Cung Vĩnh Ninh khiến cho Hải Sĩ Lâm rất giật mình: “Quận chúa ra bài, thật là làm cho người ta không sao phỏng đoán được, đều không thể suy đoán ra.”

Phụ tá bên cạnh là Khang lão cười nói: “Quận chúa làm sao ra bài không ai dự liệu được, chẳng qua điều này đối với Linh Đông điện hạ mà nói thật sự là một tin tức không thể tốt hơn .” Ai cũng biết, nếu muốn ngồi lên Thái Tử vị thì tất nhiên phải được hoàng đế chấp nhận. Hiện tại Linh Đông sống Cung Vĩnh Ninh ở cách vách Điện Dưỡng Hòa không tới một khắc đồng hồ, đối với Linh Đông là tiện lợi khổng lồ. Chỉ cần Linh Đông nhận được sự yêu thích của hoàng đế thì cái gọi là hoàn cảnh xấu cũng không còn tồn tại nữa,

Hải Sĩ Lâm gật đầu, chẳng qua thoáng chốc liền lo lắng: “Trong hoàng cung quỷ mị bộc phát, đứa nhỏ này vào hoàng cung cũng nguy hiểm trùng trùng!” Linh Đông là học sinh mà Ôn Uyển trọng điểm bồi dưỡng ra được, vốn Hải Sĩ Lâm nên yên tâm . Nhưng từ xưa tới nay chút thủ đoạn kia ở hậu cung chỉ có làm cho người ta không nghĩ tới chứ không có chuyện các nàng không làm được.

Khang lão lắc đầu: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Cơ hội như thế, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Mà Linh Đông điện hạ đang cần cơ hội như vậy.” Đường là Ôn Uyển Quận chúa mở cho . Nếu Linh Đông không gánh vác được con đường mà Ôn Uyển mở thì chẳng khác nào tuyên cáo bỏ qua. Dưới tình huống có lợi là trưởng tử của Thái Tử cũng bỏ qua cơ hội tiếp tục tranh thủ, tương lai cũng chỉ là một kẻ phế nhân.

Hải Sĩ Lâm không có lên tiếng nữa.

Khang lão liền an ủi nói: “Quận chúa mười một tuổi thì vào cung làm bạn với tiên hoàng. Có quận chúa phía trước thì Linh Đông nhất định sẽ làm tốt .” Năm đó Quận chúa dựa vào bản lãnh cùng quyết đoán của một người khiến cho Trịnh Vương có tư cách cùng phân cao thấp với Triệu Vương, càng khiến cho Trịnh vương ngồi được lên ngôi vị thành hoàng đế. Hiện tại Linh Đông có Ôn Uyển trợ lực, tình huống so với năm đó còn tốt hơn rất nhiều

Hải Sĩ Lâm cười khổ : “Nếu Linh Đông có một nửa cơ trí như Ôn Uyển năm đó thì ta cũng không có gì cần phải lo lắng.” Vấn đề là, mặc dù hắn biết Linh Đông không tệ, nhưng rốt cục như thế nào, trong lòng hắn cũng không rõ ràng. Tin tưởng trừ Ôn Uyển thì trong lòng người nào cũng đều không rõ.

Ôn Uyển trải qua hai tháng cố gắng rốt cục cũng đem sổ sách của ngân hàng cùng thương hội tính toán xong. Chia hoa hồng so với năm ngoái còn thiếu tới hơn một phần ba nữa.

So với hoàng đế dự tính còn cách xa rất nhiều, điều này cũng không có biện pháp nào. Bên này mới làm xong sổ sách thì bên kia hoàng đế đã lấy tiền đi. Hoàng đế bây giờ là vì tiền bạc tới sứt đầu bể trán rồi. Lại nhớ tới thời điểm vừa đăng cơ. Cho nên mới nói hoàng đế không có tiền cũng không thể làm được việc gì nha.

Ôn Uyển bên này mới buông lỏng một hơi thì bên kia lại nhận được tin tức nói Hải Như Vũ qua đời. Ôn Uyển sửng sốt một chút. Đối với tình huống của Hải Như Vũ, Hạ Dao cũng có nói qua với Ôn Uyển. Sợ là không nhịn được qua tháng này nữa, không ngờ nhanh như vậy liền đã qua đời.

Ôn Uyển không có lập tức đi đến đông cung mà là hướng về phía Hạ Dao nói: “Tám cô nương chúng ta năm đó thì đã có ba người đi rồi.” Vũ Đồng, Hứa Tịnh Thu, hiện tại Hải Như Vũ. Lúc này mới qua thời gian hơn mười năm đã có ba người đi rồi,

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái: “Nếu không nhờ Quận chúa, tin tưởng Tô Chân Chân, Dư Y Y, Tưởng Ngọc Tú bốn người bọn họ, cũng không sống được đến bây giờ.” Tô Chân Chân nếu như không có nhi tử tất nhiên là không chống đỡ được. Dư Kính dính líu vào trong án mưu nghịch, luận tội phải tịch thu cửu tộc, Dư Y Y tất nhiên là nằm ở trong đó. Tưởng Ngọc Tú nếu không phải có quận chúa giúp đỡ thì chắc cũng bị lão yêu bà kia hành hạ chết.

Về phần Hoa Mai Nhi không có nhắc tới, Hạ Dao cho là Hoa Mai Nhi đã làm rất tốt, quận chúa đối với nàng cũng rất là tốt. Những năm này Hoa Mai Nhi đối với Ôn Uyển thật sự tốt, mặc dù không có trợ giúp thực chất gì, nhưng so sánh với mấy người khác đã tốt rồi. Sau lại xảy ra chuyện Minh Duệ, biểu hiện của La gia khiến cho mấy người Hạ Dao hoàn toàn chấp nhận Mai nhi . Cho nên nói, muốn lấy được sự chấp nhận của mấy người phụ nhân này cũng không phải là khó khăn bình thường a.

Ôn Uyển còn chưa có mở miệng thì lập tức bị Hạ Dao cắt đứt: “Quận chúa, nếu người cảm thấy là người sai. Vậy người cứ chiếu cố tốt ba huynh muội Linh Nguyên là được.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái: “Ta lúc nào nói là lỗi của ta rồi? Không phải chỉ cảm khái hai câu sao? Ngươi nữ nhân này.”

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hề đề cập tới đề tài này nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không chấp nhất chuyện này là tốt rồi,

Hải Như Vũ là Thái Tử Phi, tang lễ của Thái Tử Phi trong triều đình cũng có quy cách nhất định. Chẳng qua gần đây hoàng đế đang vì tiền bạc mà rầu rĩ nên lại bắt đầu cắt giảm chi tiêu. Hoàng hậu là bởi vì nguyên nhân đặc thù nên hoàng đế không có cắt giảm phí dụng tang lễ, cái gì phô trương thì tự nhiên là phô trương. Nhưng tang lễ của Thái Tử Phi không thể nào làm lớn.

Linh Nguyên vì thế mà rất không hài lòng, nhưng hắn cũng không có can đảm đi nói cùng với hoàng đế, mà để cho Linh Đông đi cầu Ôn Uyển, hi vọng Ôn Uyển có thể đề nghị hoàng đế thay đổi chú ý một chút.

Linh Đông nhìn Linh Nguyên, không có lên tiếng. Hắn cũng không biết rốt cuộc là ca ca nghĩ như thế nào. Hoàng gia gia đã hạ thánh chỉ xuống, hiện tại lại muốn hắn đi cầu tình với cô cô, để cho hoàng gia gia thay đổi ý định ban đầu ? Điều này có thể sao ? Đừng nói là cô cô sẽ không đi cầu tình, cho dù là đi cầu tình cũng nhất định không thay đổi được cái gì.

Chuyện của Linh Nguyên, hắn làm đệ đệ nhất định là không còn cách nào khác, nhưng Thái Tử lại có biện pháp để quản giáo Linh Nguyên.

Thái Tử biết được ý định của Linh Nguyên xong lập tức tức giận. Hoàng đế luôn tôn sùng tiết kiệm, từ khi đăng cơ tới giờ cũng không bao giờ phô trương lãng phí qua. Hiện tại bởi vì quốc khố trống không lại càng giảm bớt chi tiêu đi. Cuộc sống lại quay lại như lúc mới đăng cơ. Nếu Hoàng đế nói muốn tận lực tiết kiệm thì còn ai có thể nói gì. Linh Nguyên thế nhưng có ý nghĩ kỳ lạ đi cầu Ôn Uyển. Đây không phải là chất vấn quyết định của hoàng đế sao? Nếu như bị hoàng đế biết thì sẽ nghĩ như thế nào?

Linh Nguyên bị Thái Tử trách phạt nặng, ở dưới người có lòng quấy phá. Linh Nguyên biết là Linh Đông đi mật báo cùng Thái Tử, giữa huynh đệ vốn đang có hiềm khích, hiện tại khoảng cách này lại càng ngày càng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui